Chương 402: Lão ma ngàn năm
Chương 402: Lão ma ngàn năm
"Khí Linh tiền bối, thật không được thì chúng ta tạm thời khuất phục bọn họ là xong. Dù sao năm đó đối mặt với Tu La thượng nhân cũng vậy. Những tu sĩ này mạng ngắn, chúng ta chịu đựng mấy trăm năm, bọn họ tự chết đi hết, đến lúc đó chúng ta lại được tự do." Bộ xương khô màu đỏ đề nghị, càng nói càng đắc ý.
"Không sai, chúng ta so xem mạng ai dài hơn!" Nữ tử mặc đồ đỏ lập tức đồng ý.
"Ừ, các ngươi nói vậy cũng là một cách.” Khí Linh như có điều suy nghĩ.
Viên Minh nghe đến đó lập tức cảm thấy nghẹn họng.
Mấy lão già này bị nhốt mấy ngàn năm nay e là đầu óc đã bị choáng váng hết rồi. Coi như bọn chúng chịu đựng đến lúc chủ nhân của Tu La Phệ Huyết đồ chết đi, vậy bảo vật này cũng sẽ được truyền thừa xuống tiếp. Nhất là ở trong tay đại phái như Trường Xuân quan, dù thêm mấy vạn năm nữa cũng đừng mơ đào thoát được.
Ba người Khí Linh thương nghị xong bèn hô to quy hàng: "Mấy vị đạo hữu thần thông vô cùng cao minh, dừng tay đi, bản tôn nguyện ý theo các người rời đi."
Bộ xương khô màu đỏ cùng nữ tử mặc đồ đỏ cũng thu pháp bảo của mình lại, vô cùng dứt khoát bay trở vào trong bình phong màu đỏ tươi.
Tu La Phệ Huyết đồ hiện ra rõ ràng trong kiếm trận, không thể hiện ra ý tứ phòng ngự nào.
Vạn Sĩ Hồng nghe vậy mà mừng rỡ, vội vàng ngưng kiếm trận màu vàng lại để không phải đả thương linh bảo.
Nhưng vào lúc này, trong bụng ông ta đã nở tung ra một bông hoa máu. Rồi một luồng sương mù trắng từ trong phần bụng kia vươn ra ngoài, đâm xuyên đan điền, hóa ra thành một thanh trường kiếm màu trắng.
Kiếm khí bộc phát lăng lệ ác liệt, lập tức cắt nát đan điền Vạn Sĩ Hồng, kinh mạch cũng bị kiếm khí đánh trọng thương.
Sau lưng Vạn Sĩ Hồng chẳng biết có thêm một cái bóng người như quỷ mị hư ảo từ khi nào, đúng là Độc Cô Phong.
Lôi Minh lão tổ cùng Kim Hi tiên tử thấy vậy mà giật mình kinh hãi. Vừa rồi dù là thân pháp vô thanh vô tức của Độc Cô Phong hay tốc độ kiếm trắng nhanh kinh người đều hơn xa so với biểu hiện lúc trước của y.
"Quỷ Ảnh độn! Hắc Bạch song kiếm! Ngươi không phải là Độc Cô Phong mà là Quỷ Ảnh kiếm khách Kinh Vô Tam...." Vạn Sĩ Hồng phun ra một ngụm máu tươi, khó nhọc nói.
"Kinh Vô Tam chính là Độc Cô Phong, Độc Cô Phong chính là Kinh Vô Tam. Vạn Sĩ đạo hữu yên tâm ra đi, Tu La Phệ Huyết đồ này Hắc Mạc Tán minh sẽ thay ngươi sử dụng thật tốt!" Độc Cô Phong cười ha ha, trường kiếm màu trắng vẽ ra một vòng từ dưới lên trên, bắn ra một luồng kiếm khí trắng như tuyết.
Thân thể Vạn Sĩ Hồng bị chém thành hai mảnh, cả phần đầu cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt Lôi Minh lão tổ lập loè như muốn nói gì đó.
"Thật sao?" Một giọng nói lãnh đạm từ bên cạnh truyền tới. Vạn Sĩ Hồng còn sống sờ sờ đứng cách đó mấy trượng khiến Lôi Minh lão tổ cùng Kim Hi tiên tử cả kinh, vội vàng nhìn về phía trước người Độc Cô Phong.
Không biết từ lúc nào, thi thể Vạn Sĩ Hồng vừa mới ngã xuống đất đã biến thành một hình nhân giấy màu đen bị cắt nát, thoạt nhìn rất giống người thật, bên trên được dán đầy các loại phù chú.
"Hóa thân chết thay!" Độc Cô Phong nhíu mày, cũng không kinh ngạc.
"Không thể tưởng được các hạ còn biết được hóa thân chết thay của bổn môn, nếu vậy hà tất uổng phí tâm cơ ra tay ám toán ta?" Phản ứng của Độc Cô Phong khiến Vạn Sĩ Hồng có chút bất ngờ, nói.
"Nghe qua Trường Xuân quan là đại phái đứng đầu Trung Nguyên, vạn năm không suy, ta cũng muốn thử xem thực lực các hạ có xứng với danh xưng này hay không?" Độc Cô Phong hoành kiếm trắng trước người, ngón tay khẽ phẩy lưỡi kiếm nói.
Hiển lộ ra thân phận thật, hai đầu lông mày của Độc Cô Phong đã hiển hiện một vẻ kiêu ngạo khác hẳn lúc trước.
"Sau khi thử xong, có cảm nghĩ gì?" Vạn Sĩ Hồng cười cười hỏi.
"Coi như cũng có chút bản lĩnh." Độc Cô Phong thản nhiên đáp.
"Có thể được Quỷ Ảnh kiếm khách khen ngợi, ta thập phần vinh hạnh. Nghe đồn Quỷ Ảnh kiếm khách có độn thuật kinh người, Hắc Bạch song kiếm cực cao minh. Hắc kiếm câu hồn, nhanh như thiểm điện, giết người không cần kiếm thứ hai. Bạch kiếm lấy mạng còn nhanh gấp đôi hắc kiếm. Song kiếm hợp bích còn đề cao uy lực thêm gấp đôi nữa. Không biết so với Viêm Nhật kiếm trận của ta thì thế nào?" Vạn Sĩ Hồng cười cười ha ha, hai tay bấm niệm pháp quyết, kiếm trận màu vàng lại lần nữa vận chuyển.
Vô số kiếm khí chợt xuất hiện, mỗi đạo kiếm khí lại nổi lên ánh lửa vàng kim. Phạm vi mấy trăm trượng quanh đấy lập tức trở nên nóng rực như thể đang ở trong vùng dung nham núi lửa.
Lôi Minh lão tổ cùng Kim Hi tiên tử thấy vậy bèn nhận ra mình đã không phải là đối thủ của Vạn Sĩ Hồng, Độc Cô Phong. Thấy hai người này lại lần nữa chuẩn bị giao thủ, bọn họ lại đồng thời bay về phía sau.
"Đại Nhật kim diễm! Quả nhiên lợi hại. Chỉ là sứ mệnh của ta đã hết, kế tiếp sống hay chết ta mặc kệ rồi!" Độc Cô Phong lại đột nhiên quay người rời đi, bay về phía xa. Hiển nhiên y không có ý định tiếp tục giao thủ với Vạn Sĩ Hồng.
Vạn Sĩ Hồng khẽ giật mình, nhưng ông ta há có thể vì một câu nói đó mà để Độc Cô Phong rời đi. Vô số kiếm khí phô thiên cái địa bắn xuống, cả phiến không gian này như đều phủ đầy tiếng kiếm khí xé gió kinh người.
Nhưng vào lúc này, ông ta đột nhiên ôm đầu hét thảm lên, gân xanh trên trán nổi lên như thể gặp phải thống khổ cực độ.
Tất cả kiếm khí đều trở nên hỗn loạn rồi biến mất, kiếm trận màu vàng cũng ầm ầm tan vỡ, chín thanh phi kiếm rớt xuống.
Lôi Minh lão tổ cùng Kim Hi tiên tử kinh hãi không hiểu ra sao, không biết Vạn Sĩ Hồng bị công kích gì bèn vội vã tế pháp bảo của mình ra bảo vệ bản thân.
"Đây là..." Viên Minh trong cơ thể nữ tử mặc đồ đỏ thấy tình huống này, lông mày cũng chau lại.
Ba người trong Tu La Phệ Huyết đồ cũng ngẩn người. Bọn nó đã chuẩn bị đầu hàng, không nghĩ tới những tu sĩ này vậy mà bắt đầu tự giết lẫn nhau!
"Mấy tu sĩ này quả nhiên vẫn giống hệt như ba ngàn năm trước, cứ thích tự giết chóc lẫn nhau. Kiếm trận đã biến mất, Khí Linh tiền bối, chúng ta chạy mau!" Bộ xương khô màu đỏ vui vẻ nói.
Khí Linh ừ một tiếng, Tu La Phệ Huyết đồ hóa thành một luồng sáng đỏ vọt về phía xa.
"Nếu các hạ đã quyết định đầu hàng sao còn muốn trốn đi? Vẫn nên ở lại thì hơn." Một bóng người màu đen xuất hiện phía trước huyết đồ, đúng là tu sĩ áo đen của Hắc Mạc Tán minh.
Nói xong, y vung tay lên, chiếc chìa khoá màu đen lại lần nữa bắn ra đánh vào khu vực trung tâm của Tu La Phệ Huyết đồ.
Khí Linh của Tu La Phệ Huyết đồ kêu lên đau đớn, mặt trên của bức bình phong lập lòe ánh sáng đỏ tươi chạy loạn khắp nơi, cấm chế bên trong càng thêm hỗn loạn, phi độn cũng bị cứng rắn chặn ngang.
"Chết tiệt, lại là chìa khóa này! Tu La chết tiệt kia, chết rồi mà âm hồn bất tán!" Khí Linh tức giận mắng.
"Là hắn!" Viên Minh thấy rõ người đến bèn rùng mình.
Tu sĩ áo đen kia không để nữ tử mặc đồ đỏ cùng bộ xương khô màu đỏ ra tay, đã bấm niệm pháp quyết điểm nhẹ ra. Chìa khoá đen trong tay y bắn ra một luồng sáng đen như thực chất, bên trong còn có thêm rất nhiều phù văn lập lòe, dung nhập vào trong Tu La Phệ Huyết đồ.
Ánh sáng đỏ tươi trên Tu La Phệ Huyết đồ càng thêm lộn xộn, trên bình phong còn xuất hiện thêm những đường hoa văn màu đen nhanh chóng lan tràn khắp các nơi trên bức tranh, hình thành nên một đồ án đạo phong ấn khiến huyết đồ này hoàn toàn không nhúc nhích được.
Viên Minh phụ thể trên người nữ tử mặc đồ đỏ nên không nhìn rõ được tình huống Tu La Phệ Huyết đồ bị phong ấn bên ngoài, chỉ có thể mơ hồ cảm ứng khí tức.
Tu sĩ áo đen thu chìa khóa lại, chậm rãi bay đến trước người Vạn Sĩ Hồng.
"Chủ nhân." Độc Cô Phong đứng phía xa, thi lễ với tu sĩ áo đen.
Lôi Minh lão tổ và Kim Hi tiên tử thấy tình cảnh đột ngột xuất hiện, bất giác ngẩn người, lại lần nữa đánh giá vị tu sĩ mặc áo đen luôn biểu hiện trầm lặng này.
"Thứ trong thức hải ta... Là ngươi... Bỏ vào sao?" Vạn Sĩ Hồng khó nhọc ngẩng đầu nhìn chằm chằm người trước mắt.
"Đúng vậy, là hồn điệt của ta! Vừa rồi ngươi bị bạch kiếm xỏ xuyên qua đan điền, ta thừa cơ bỏ vào đấy. Tuy rằng hóa thân chết thay của Trường Xuân quan có thể thay thế tổn thương của kí chủ nhưng phải cần nửa hơi thở mới phát huy hiệu quả, bằng đó đã đủ hồn điệt của ta ký sinh." Tu sĩ áo đen chậm rãi nói.
"Hồn điệt! Ngươi..." Vạn Sĩ Hồng trừng to mắt.
"Xem ra ngươi đã đoán ra thân phận của ta, cũng nên biết lý do ta giết ngươi, an tâm ra đi đi!" Tu sĩ áo đen đưa tay ấn xuống, một chưởng màu đen to đến mấy trượng xuất hiện trong hư không, chụp xuống đầu Vạn Sĩ Hồng.
Bàn tay đen tản mát ra năm vầng sáng khiến người ta cảm giác hít thở không thông, không gian bốn phía ngưng kết sau đó nhanh chóng sụp đổ. Dương như toàn bộ trời đất đều đang đè ép xuống căn bản không thể tránh né được.
Lúc này Vạn Sĩ Hồng vô cùng thống khổ, cũng căn bản không có sức lực tránh né nên bị bàn tay đen đập trúng.
"Bang!" một tiếng, đầu của Vạn Sĩ Hồng và cả nửa thân người bị nổ nát ra.
Nhưng sau một khắc, ông ta lại hóa thành một hóa thân chết thay đã bị vỡ nát.
Vạn Sĩ Hồng xuất hiện cách đó vài chục trượng, không chần chừ vọt tới Tu La Phệ Huyết đồ.
Tu sĩ áo đen cả kinh, lập tức đuổi theo, trong đầu thúc giục hồn điệt.
Thức hải Vạn Sĩ Hồng xuất hiện một con đỉa nhỏ màu bạc quấn quanh Nguyên Anh của ông ta, đang cố chui vào bên trong, cơn đau đớn lập tức tăng lên.
Nhưng mà trong thức hải Vạn Sĩ Hồng lại xuất hiện một tấm phù màu trắng dán lên đỉnh đầu Nguyên Anh, một tia sáng trắng bao phủ cả Nguyên Anh lẫn con đỉa bạc vào trong đó. Hành động của con đỉa bạc nhỏ trì trệ đi nhiều, như thể đã bị phong ấn lại.
Sắc mặt Vạn Sĩ Hồng thư thả lại, tay bấm niệm pháp quyết.
Chín chuôi Viêm Nhật kiếm bay vụt đến, lập tức hòa làm một thể hóa thành một chuôi kiếm màu vàng cực lớn nâng lấy thân thể ông ta.
Tích tắc sau, tốc độ Vạn Sĩ Hồng đột nhiên tăng gấp bội, nhoáng cái đã đến bên cạnh Tu La Phệ Huyết đồ.
Cự kiếm màu vàng ầm ầm tán ra, hóa thành chín thanh phi kiếm lơ lửng xung quanh bình phong màu đỏ tươi, thân kiếm dấy lên ngọn lửa vàng rực.
"Đứng lại, ngươi còn dám tiến lên nửa bước, ta liền tự bạo phi kiếm. Cùng lắm thì mọi người giải tán, không ai chiếm được linh bảo." Vạn Sĩ Hồng dừng phi độn lại, quát bảo tu sĩ áo đen đang đuổi sát phía sau.
Tu sĩ áo đen dừng lại cách đó hơn vài chục trượng, dò xét hai mắt Vạn Sĩ Hồng rồi nói: "Ngươi chỉ là pháp tu lại có thể áp chế hồn điệt của ta? Là mượn phù chú thần hồn hay bảo vật?"
Độc Cô Phong cũng đuổi sát phía sau, dừng lại sau lưng tu sĩ áo đen.
"Dù thủ đoạn gì thì hồn điệt của ngươi đã bị ngăn chặn. Lập tức triệu hồi nó lại, nếu không ta sẽ tự bạo phi kiếm, nhanh!" Vạn Sĩ Hồng nghiêm nghị quát. Một thanh Viêm Nhật kiếm sáng lên như vầng sáng mặt trời, khí tức chấn động kịch liệt.
Tu sĩ áo đen không phản ứng, trên mặt Độc Cô Phong lại biến sắc, rồi cười lạnh: "Tu La Phệ Huyết đồ này là linh bảo, ta không tin ngươi cam tâm hủy nó.”
"Đối mặt với lão ma ngàn năm như các hạ, ta chỉ muốn chạy trốn giữ được mạng, linh bảo hay tiên bảo cũng không quan trọng bằng mạng mình!" Vạn Sĩ Hồng cười lạnh một tiếng, không chút do dự bấm niệm pháp quyết điểm ra.
Kim quang trên chuôi phi kiếm lại lần nữa tăng vọt, sau đó áp súc lại rồi nổ tung ra.
Một luồng sáng vàng chợt xuất hiện, phủ lấy bình phong màu đỏ.
Bình phong màu đỏ bị ánh sáng vàng rực bao phủ, vài hơi thở sau mới xuất hiện lại. Một góc bình phong vậy mà đã cháy đen, hiện ra từng vết rạn nứt.