Chương 406: Phá giải
Chương 406: Phá giải
Tuy rằng đã nhận được bí pháp nhưng trong tấm bia đá có rất nhiều phù văn nên không thể dễ dàng luyện hóa ngay được.
Chẳng qua lúc Viên Minh vận chuyển pháp quyết, linh phù màu đỏ tươi nơi mi tâm hắn sẽ lộ ra một đạo linh quang bao trùm lên tất cả phù văn trên tấm bia đá khiến tốc độ luyện hóa của Viên Minh tăng nhanh hơn nhiều.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã nắm giữ được quyền khống chế cấm chế của một thành trong Tu La cung, còn có thể quan sát được tình huống các nơi khác ở Tu La cung này.
Hắn mừng thầm, càng thêm tăng cường luyện hóa, đồng thời phân thần thông qua những cấm chế đã phá giải mà dò xét đến tình huống Lục Dục tôn giả bên kia.
Không bao lâu, chữ cổ văn to trên tấm bia đã phai màu dần rồi biến mất, thay vào đó là một hình ảnh cực kỳ rõ ràng.
Trong hình, Lục Dục tôn giả đứng trước, phía sau có ba người Độc Cô Phong, Lôi Minh lão tổ và Kim Hi tiên tử theo sau. Nữ tử mặc đồ đỏ cùng bộ xương khô màu đỏ lại không thấy bóng dáng đâu, chỉ có một tấm Tu La Phệ Huyết đồ lơ lửng ở bên cạnh người Lục Dục tôn giả.
Viên Minh thấy hai người Lôi Minh lão tổ đều bị Lục Dục thu phục, hướng phi độn của bọn họ lại tựa hồ như đi tới hắc tháp không khỏi lo lắng. Hắn bèn vận chuyển thần niệm, xúc động đến những cấm chế trong Tu La mà mình đã khống chế được.
...
Giữa không trung, Lục Dục tôn giả dang cấp tốc phi độn bỗng nhiên dừng độn quang lại, cau mày ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Một vùng sương mù màu trắng không biết từ đâu đột nhiên tràn ra trước mặt lão, tốc độ không nhanh nhưng chỉ cần thả thần thức ra tiếp xúc đến sương mù, lại cảm nhận được một lực cản nhỏ cản trở thần thức dò xét.
Tuy rằng lực lượng này không đủ để cản trở thần thức của lão nhưng sương mù càng dày, lực cản lại càng mạnh mẽ hơn. Có lẽ không bao lâu màn sương này đã có thể ảnh hưởng đến thần thức của Lục Dục tôn giả.
Phát hiện được điểm này, Lục Dục tôn giả truyền âm cho đám người Độc Cô Phong, thúc giục cả bọn độn tốc nhanh hơn.
Lão đã yêu cầu, cả đám cũng không dám lãnh đạm mà nhao nhao thi pháp gia tốc, định sẽ rời khỏi đây trước khi màn sương mù hoàn toàn phủ kín nơi này.
Nhưng mà chỉ mới nửa nén hương, cả bọn đã phát hiện không đúng.
"Tôn Giả, nơi này, tựa hồ chúng ta đã tới." Độc Cô Phong nhìn nhìn cảnh sắc đã bị sương mù bao phủ mờ ảo dưới chân, trong giọng nói mang cảm giác không chắc chắn.
"Cứ đi tiếp." Lục Dục tôn giả không trả lời, chẳng qua chỉ lạnh lùng hạ lệnh.
Độc Cô Phong gật gật đầu, cả đám lại đi tiếp. Ước chừng một nén nhang nữa, cả bọn vẫn không thể ra khỏi màn sương mù.
Mà lúc này, sương mù màu trắng nhạt đã biến thành màu trắng sữa, thậm chí cắn nuốt hết thảy mọi thứ xung quanh.
Lục Dục tôn giả lại lần nữa dừng độn quang lại, ánh mắt nhìn lên đỉnh đầu, thần thức mạnh mẽ chống áp lực tản ra ngoài, thế nhưng cũng chỉ cảm giác được núi đá mơ hồ mà thôi.
Từ lúc sương trắng xuất hiện đến lúc này, bọn họ đã đi qua đây bốn lần. Mỗi lần rời đi, Lục Dục tôn giả đều chọn một hướng khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn quay về lại chỗ cũ.
Quỷ dị hơn là cả bọn vậy mà lại đảo ngược cả người lại mà không hay biết chút nào. Lúc này hai chân bọn họ đang hướng ngược lên không trung, nếu không dùng thần thức dò xét nhận ra không đúng thì có lẽ còn không phát hiện bất thường gì cả.
Trong lúc lão đang suy tư thì sương mù bốn phía đã trở nên dày đặc hơn nữa, thậm chí Lục Dục thò tay ra mà cảm giác đang thò tay vào lòng sông với một tầng sương mù như tấm lụa mỏng phủ bên trên mặt sông.
Phía sau lão, Lôi Minh lão tổ cùng Kim Hi tiên tử cách xa hơn đã không còn nhìn thấy bóng dáng, Độc Cô Phong như ẩn như hiện, chỉ có Tu La Phệ Huyết đồ lơ lửng ở bên cạnh là không chịu ảnh hưởng.
"Có manh mối gì đối với cấm chế của sương mù trắng này không?" Lục Dục tôn giả hỏi Khí Linh Tu La Phệ Huyết đồ bên cạnh mình.
"Lão già Tu La thượng nhân kia có thể làm ra trò gì mới mẻ đâu, chẳng qua là loại nhiễu loạn ngũ giác cũ rích. Chỉ cần ngươi thả ra thần thức liên tục không ngừng nghỉ làm vật dẫn đường thì có thể đơn giản đi ra thôi mà." Khí Linh chẳng hề để ý đáp
Lục Dục tôn giả nghe vậy, im lặng gật gật đầu.
Chẳng biết tại sao thái độ lão lúc này cực kỳ hàm súc nội liễm. Nghe thấy Khí Linh nói cũng không cần chứng thực xem lời nó nói có đáng tin hay không mà đã trực tiếp thử nghiệm luôn.
Nhưng mà sương mù dày đặc đến mức độ nhất định đã không còn gia tăng thêm nữa, ngược lại đã bắt đầu nảy sinh ra chút ít biến hóa mới.
Cũng đúng lúc này, đột nhiên Lục Dục tôn giả cảm thấy mệt mỏi không thôi, cảm giác bủn rủn buồn ngủ ập vào đầu. Dù lão đã nhanh chóng dập tắt ngay cảm giác đó nhưng cũng đủ để lão ý thức được chuyện không đúng.
Mệt mỏi và buồn ngủ chẳng qua là biểu hiện bên ngoài của việc thần hồn lâm vào mệt mỏi. Lão là hồn tu, lại không làm gì tiêu hao hết hồn lực, làm sao lại có thể buồn ngủ được?
Lão nhướng mày như ý thức được cái gì đó, rồi lập tức thu hồi thần thức, chờ một lát mới phát hiện đã không còn buồn ngủ nữa. Lão bèn dùng pháp lực vây khốn một tia sương mù cẩn thận nghiên cứu một lát, mới hiểu ra.
Sương trắng bao phủ bốn phía này là một loại sương linh khí đặc biệt, một khi thần thức tu sĩ tiếp xúc đến sẽ chút bất tri bất giác mà cảm thấy buồn ngủ. Những tu sĩ Nguyên Anh như bọn họ còn đỡ, nếu là Kết Đan bình thường đến đây có lẽ đã lâm vào ngủ say trong màn sương mù, trừ phi sương mù tiêu tán đi nếu không sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại được.
"Ngươi lại dám gạt ta!"
Phát hiện được bản chất của sương trắng, Lục Dục tôn giả lập tức giận dữ, ánh mắt đầy lửa giận hung hăng trừng trừng nhìn Tu La Phệ Huyết đồ, thái độ hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng nội liễm vừa rồi. Hiển nhiên lúc này lão như muốn xé nát phệ huyết đồ này ra.
Khí Linh phệ huyết đồ dù không biết vì sao tâm tình của Lục Dục tôn giả lại biến hóa to lớn đến vậy, nhưng thấy lão đầy tức giận vẫn không nhịn được mà bật cười:
"Hặc hặc, ngươi rốt cuộc làm sao mà tu luyện được vậy, ta nói cái gì tin cái đó sao? Chả trách không thể nào đấu lại được lão già Tu La thượng nhân kia, hóa ra là vì đầu óc có vấn đề a!"
Nghe được bốn chữ "Tu La thượng nhân", thần sắc Lục Dục tôn giả lại biến hóa lần nữa. Vẻ tức giận trên mặt lão đã biến mất, thay vào đó là lạnh lùng khiến người ta phải khiếp sợ.
Lão không nói lời nào mà búng tay vào Phệ huyết đồ, một luồng hồn lực từ đầu ngón tay lão bắn ra rơi xuống vào Khí Linh trong Phệ huyết đồ.
Khí Linh đang cười nhạo chợt bị linh quang đánh trúng, tiếng cười điên cuồng lập tức trở nên trì trệ.
Nó hoảng sợ phát hiện mình vậy mà hoàn toàn không cảm giác được ngoại giới, như thể một người bị nhốt vào trong phòng tối kín bưng không có lấy một tia sáng khiến tầm mắt chỉ đen kịt một mảnh, không thấy bất kỳ sự vật gì nữa.
Khí Linh ngạc nhiên quan sát bốn phía, muốn lên tiếng hỏi lại phát hiện mình không phát ra được âm thanh nào.
Bốn phía yên tĩnh đến dọa người, đen kịt vô biên cùng yên tĩnh tuyệt đối khiến cho đáy lòng Khí Linh tồn tại không biết bao nhiêu năm phải sinh ra một tia lạnh lẽo.
Nó muốn gọi bộ xương khô màu đỏ và nữ tử mặc đồ đỏ trong Phệ huyết đồ ra nói chuyện với mình, chỉ là ý niệm của nó rơi vào huyết đồ lại như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ phản hồi nào.
Khí Linh hoảng sợ. Nó đã đã trải qua vô tận năm tháng, đã không sinh ra được bao nhiêu khát vọng gì với ngoại vật nhưng vẫn có dục vọng độc nhất vô nhị của riêng nó.
Nó là linh bảo, dù xuất phát điểm có cao đến mấy cũng không bằng tu sĩ có được khả năng tiến thêm một bước nữa. Từ khi sinh ra nó đã chắc chắn bị người khống chế, dù không cam lòng nhưng cũng không bài xích.
Nói đến cùng, nó cũng khát vọng tự do, là cuộc sống mà nó mong muốn có. Nhưng hiện tại nó được vạn chúng truy cầu, được ngàn dân nịnh nọt, đến chủ nhân của nó cũng sẽ coi nó như đồng bạn hoặc là tiền bối, thể hiện thái độ tôn kính với nó.
Công bằng mà nói nó vẫn rất hài lòng với Tu La thượng nhân, nếu như ông ta không phong ấn nó trong Tu La cung.
Mà bây giờ, nó bị Lục Dục nhốt vào một nơi không thể thấy ánh mặt trời, không thể nói, không thể nhìn, dù có vạn ý niệm trong đầu cũng vô ích, thế này thì sao nó không sợ hãi được?
Nhưng trong lòng nó vẫn tồn tại một tia hi vọng. Lục Dục tôn giả bắt nó, tuyệt sẽ không phong ấn nó luôn. Chẳng qua lão chỉ tạm thời giáo huấn nó, chỉ cần có đủ kiên nhẫn là lại được đi ra ngoài.
Nó nghĩ vậy, chờ một lần, lại chính là "trăm năm".
Lục Dục tôn giả bắn hồn lực ra, chỉ đợi trong chốc lát rồi phẩy tay gỡ bỏ ảo cảnh.
Thế nhưng Khí Linh vừa mới cất tiếng cười to đã trở nên ngốc trệ như một khúc gỗ, không có bất kỳ phản ứng nào.
Lục Dục thấy vậy bèn nhíu mày, ý thức được mấu chốt vấn đề.
Tu La Phệ Huyết đồ tuy là linh bảo nhưng cường độ thần hồn của Khí Linh còn lâu mới bằng tu sĩ Phản Hư, thậm chí còn không bằng tu sĩ Nguyên Anh bình thường.
Ảo cảnh lão vừa mới dệt ra chỉ để Khí Linh trải qua một năm trong bóng đêm mà thôi, không nghĩ tới dùng sức quá lố khiến nó ở lại đó quá lâu, đã ảnh hưởng nhất định đến thần trí của nó.
Chẳng qua dù không kiểm tra trước nhưng với hồn tu trình độ như lão, phạm phải sai lầm thế này quả là quá dị thường.
Lục Dục tôn giả nghĩ lại tâm tình mình có biến hóa như vậy, lập tức hiểu ra. Sương trắng chung quanh ảnh hưởng đến thần hồn còn nghiêm trọng hơn lão tưởng nhiều.
Lão vừa suy nghĩ, vừa tản một luồng hồn lực ra chữa trị thần hồn cho Khí Linh.
Khí Linh được bổ sung thêm hồn lực như thể kẻ lữ hành trong sa mạc nhận được cam lộ, lập tức giật mình thanh tỉnh lại.
Chỉ là sau đó, nó nghĩ lại khoảng thời gian lăn lộn "trăm năm" qua, đã câm như hến, chủ động đưa một đám thần niệm bày tỏ ý tứ phục tùng tới Lục Dục tôn giả.
Trong ảo cảnh, thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp, nó không cách nào tu luyện, cũng không cách nào chủ động ngủ say được, chỉ có thể trơ mắt đau khổ sống sót trong nơi tĩnh lặng đó trong trăm năm.
Bất kỳ tu sĩ bình thường nào đều không thể chịu đựng nổi tra tấn này chứ đừng nói một Khí Linh như nó.
Lục Dục tôn giả thấy uy hiếp của mình có tác dụng, cũng không đề cập đến sai lầm nhỏ vừa rồi, vẫn giữ vẻ đạm mạc như cũ.
"Hiện đã chịu nói thật rồi sao? Rốt cuộc làm sao rời khỏi cấm chế sương mù này?" lão chậm rãi hỏi.
"Thường thì có hai cách thức phá giải, chẳng qua có ta ở đây, có thể chỉ đường cho ngài." Khí Linh cung kính trả lời.
"Trừ phi ngươi còn muốn trải qua tình cảnh vừa rồi lần nữa, nếu không thì đừng có lại giở trò với ta." Trong mắt Lục Dục tôn giả lóe sáng.
"Kính xin chủ thượng lưu thủ, bản tôn... Không, Tiểu La, Tiểu La ta không dám nữa." Khí Linh sợ hãi nói.
Lục Dục tôn giả khẽ gật đầu, lệnh cho nó dẫn đường. Đồng thời lão cũng thông qua hồn điệt liên hệ với với đám người Lôi Minh lão tổ, để cho bọn họ theo sát mình.
Sương trắng có thể ảnh hưởng đến thần thức nhưng không cách nào ngăn cản được liên hệ giữa Lục Dục tôn giả và hồn điệt, bởi vậy mà Lôi Minh lão tổ cùng Kim Hi tiên tử không thừa dịp sương mù trắng che phủ mà bỏ chạy mất.
Đã có Khí Linh chỉ đường, một nhóm người Lục Dục tôn giả đã nhanh chóng rời khỏi phạm vi sương trắng sương mù bao phủ, lần nữa đi tới tòa hắc tháp.