Chương 407: Sóng ngầm bắt đầu khởi động
Chương 407: Sóng ngầm bắt đầu khởi động
Cùng lúc đó, hư không trên hắc tháp xa xa cũng đột ngột chấn động một hồi, theo đó có một tòa pháp trận hiện ra, rồi ba bóng người từ bên trong đi ra ngoài. Là ba huynh muội Ngô Việt Chi.
Bọn hắn vừa xuất hiện đã thấy sương trắng mênh mông bốn phía hoàn toàn không thấy gì khác nữa, càng không nói đến chuyện tìm thấy đường đi.
"Đại ca, sương mù này ngăn cách thần thức, không phải là đạo cấm chế nào chứ? Trong tin tức người nọ truyền về không nhắc đến tình huống này, hẳn sẽ không gạt chúng ta chứ?" Ngô Việt Chi phàn nàn nói.
Đối mặt với sương mù trùng trùng điệp điệp, nam tử mặc áo xanh khẽ nhíu mày. Lúc này y bèn lật tay lấy ra một lá phù chú tản ra ánh sáng màu xanh lam.
"Là ta, ta đã nhìn thấy các ngươi rồi. Cấm chế sương mù cạnh đó là ta cho người mở ra đấy. Tiếp theo dựa vào pháp khí định vị ta đưa cho lúc trước, có thể tìm tới hắc tháp." Trong ngọc giản truyền ra tiếng Tịch Ảnh.
Nghe vậy, nam tử áo xanh nhíu mày: "Ngươi đã có thể khống chế cấm chế nơi đây?"
"Ha ha nếu chút bản lĩnh đó còn không có, sao ta lại dám ra tay với Lục Dục?" Trong ngọc giản vang lên tiếng cười cười của Tịch Ảnh.
"Hừ, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên xem thường Lục Dục. Dựa vào chút tử vật này cũng chỉ gây cho lão chút phiền phức mà thôi, không ngăn cản được gì đâu." Nam tử áo xanh lạnh giọng nhắc nhở.
"Ta đương nhiên biết rõ. Nghê Mục, ngươi chỉ cần dựa theo ước định làm tốt chuyện của mình là được, chuyện khác không cần quan tâm." Tịch Ảnh không nhanh không chậm trả lời.
"Vậy thì được, chỉ là ta nói thẳng. Ta sẽ lựa thời mà động, nếu thấy ngươi không nắm chắc được phần thắng, dù vì Linh Thần đan thì ta cũng không tùy tiện ra tay với Lục Dục." Nam tử áo xanh Nghê Mục nói ra.
“Đã biết."
Tịch Ảnh vừa dứt lời, phù lục trong tay Nghê Mục đã tiêu hao hết hào quang, hóa thành tro bụi rơi xuống.
"Đại ca, ngươi nọ nghe giọng còn rất trẻ tuổi, thật có đủ thực lực giúp chúng ta diệt trừ Lục Dục sao?" Ngô Việt Chi lập tức hỏi.
Đây là lần đầu tiên y được nghe tiếng người truyền tin, trước đó cũng chỉ là Nghê Mục nói lại, nên cũng không hiểu rõ ràng về thân phận cùng lai lịch thật sự của người nọ.
"A, trẻ tuổi không có nghĩa là thực lực yếu. Phải biết nàng ta là thiên kiêu kiệt xuất nhất trong một ngàn năm nay của Tịch gia, không đến hai trăm năm đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh. Bàn về thực lực thì e là toàn bộ Tịch gia cũng chỉ có phụ thân nàng ta còn đè được nàng ta mà thôi. Nếu không phải đến nay tư lịch nàng ta còn chưa đủ thì ta đã phải xưng hô một tiếng Tôn Giả rồi." Nghê Mục lắc đầu, nói.
"Thì ra là thế, chẳng qua nàng ta có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một nha đầu thiếu thốn kinh nghiệm sống mà thôi. Chờ chúng ta giết Lục Dục xong, đại ca ngươi nhân Linh Thần đan đột phá được lên Nguyên Anh hậu kỳ, địa vị trong giáo nước lên thì thuyền lên, chỉ sợ nàng ta sẽ phải gọi ngươi một tiếng Tôn Giả." Ngô Việt Chi cười hắc hắc.
Nghê Mục không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, trên mặt thoạt nhìn không có phản ứng nhưng ánh mắt lóe sáng bại lộ tâm tình của y.
"Được rồi, trì hoãn đủ lâu rồi. Chúng ta vẫn nên đi gặp Lục Dục thôi. Nếu bỏ lỡ lần này, không biết lão hồ ly đó lại chạy trốn đến nơi nào." Nghê Mục nói xong, lấy ra pháp khí định vị mà Tịch Ảnh đã đưa cho từ trước.
Ngô Việt Chi cùng thiếu nữ tươi đẹp kia đều gật đầu đồng ý, sau đó cả ba đều lên đường, dò dẫm trong màn sương mù bay về phía hắc tháp.
Cùng lúc đó trên tầng bốn của hắc tháp, chủ hồn của Viên Minh vẫn không ngừng luyện hóa tấm bia đá. Phân hồn của hắn thì đang nói chuyện với Tịch Ảnh.
"Bọn hắn chính là trợ giúp mà ngươi nói? Ba tu sĩ Kết Đan kỳ, thực lực ấy thật sự có thể đối phó được với Lục Dục tôn giả sao?" Viên Minh nghi ngờ hỏi.
Hắn đã nắm giữ một số cấm chế, nên ba huynh muội Nghê Mục vừa xuất hiện thì hắn đã nhận ra được, còn truyền hình ảnh lên tấm bia đá. Tịch Ảnh cũng thấy được mới dùng Truyền Âm phù liên lạc với Nghê Mục.
"Chỉ để che dấu tai mắt người khác thôi. Cầm đầu ba người là Nghê Mục có tu vi Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, cách hậu kỳ cũng chỉ một bước chân. Về phần hai huynh muội Kết Đan kỳ của y, có thể xưng huynh gọi muội với Nguyên Anh trung kỳ, chắc chắn có trong tay không ít bản lĩnh." Tịch Ảnh buông tấm Truyền Âm phù đã tan thành tro bụi ra, thuận miệng giải thích.
"Ngươi hiểu rõ là được. Chỉ là bọn hắn có đáng tin không? Đừng để đến phút cuối lại thành giúp ngược cho Lục Dục." Viên Minh có chút lo lắng.
"Người khác nghĩ thế nào ta không biết, nhưng Nghê Mục này có lẽ còn muốn giết chết Lục Dục còn hơn cả ta nữa." Tịch Ảnh nói.
"Là vì sao vậy? Chẳng lẽ y cũng có thù oán với Lục Dục?" Viên Minh tò mò hỏi.
"Nghê Mục này là giáo đồ Vu Nguyệt giáo, từ nhỏ đã có thiên tư hơn người, thời gian bước vào Nguyên Anh kỳ cũng không ngắn. Chỉ là xuất thân của y có vấn đề, địa vị trong giáo vẫn mãi không thể tăng lên. Mà Lục Dục tôn giả cũng thèm thuồng nhục thể của y, một mực ngoài sáng trong tối chèn ép y nhằm hạn chế tu vi y tăng lên, tránh cho y thoát khỏi khống chế của lão. Dần dà, oán khí trong lòng Nghê Mục bộc phát, cũng đã hiểu rõ hiện thực. Nếu không giết Lục Dục, chẳng những y không có ngày nổi danh mà khả năng trở thành nhục thân tiếp theo của lão chỉ là vấn đề thời gian mà thôi." Tịch Ảnh nói ra.
Nghe vậy, Viên Minh giật mình, lại thấy Tịch Ảnh vẫn mang theo bộ dáng như trước bèn không nói thêm nữa mà chuyên tâm tiếp tục luyện hóa tấm bia đá.
Vào lúc này, hình ảnh trên tấm bia đá lại biến trở về tình huống bên phía Lục Dục tôn giả. Thấy bọn họ đã được Khí Linh chỉ dẫn đi tới trước hắc tháp, Viên Minh suy nghĩ một lát rồi liên lạc với phân hồn trong người Nhan Tư Tịnh.
"Bọn người Lôi Minh lão tổ đã sắp đến, ngươi nhanh chóng đến tầng ba, thông qua cánh cổng ánh sáng đến bên cạnh ta. Đừng để bọn họ ngoài đó phát hiện.”
Tầng hai hắc tháp, Nhan Tư Tịnh đang cầu nguyện chợt sửng sốt, tiếp đó vội vàng đứng dậy trở về tầng ba của tháp, đi xuyên qua cánh cổng ánh sáng do Viên Minh mở ra, tới trước mặt Viên Minh cùng Tịch Ảnh.
Tịch Ảnh thấy Nhan Tư Tịnh đi đến, có vẻ không vui, chỉ là nàng thấy đám người Lục Dục sắp đến đây, biết chuyện nặng nhẹ khác nhau nên không nhiều lời.
"Ta cần chuyên tâm luyện hóa cấm chế, nhất thời không quan tâm ngươi được. Ngươi cất kỹ túi linh thú này, lúc cần thiết hai linh thú của ta sẽ giúp ngươi. Ngoài ra nếu đến lúc nguy cấp, đừng quên cầu nguyện Minh Nguyệt thần." Viên Minh nói xong, ném túi linh thú chứa Hoa Chi cùng Kim Cương ra.
Nhan Tư Tịnh thấy hình ảnh trên trên tấm bia đá, vẻ mặt chợt kinh ngạc nhưng nghe ngữ khí của Viên Minh đầy vội vàng bèn không hỏi nhiều nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu nhận lấy túi linh thú đứng qua một bên
...
Lúc này, đám người Lục Dục tôn giả đã đi qua cửa động bị phá vỡ lúc trước, đi thẳng lên tầng ba của hắc tháp.
Chẳng qua nơi này đã không còn một bóng người, Tịch Ảnh và Nhan Tư Tịnh ở lại đây lúc trước cũng không còn thấy bóng dáng. Dị động trên bệ đá cũng đã khôi phục lại bình ổn.
Độc Cô Phong cảm thấy nghi hoặc, còn Lôi Minh lão tổ thì nhíu chặt mày lại.
"Kỳ lạ. Nhan Tư Tịnh đi đâu rồi?" Lôi Minh lão tổ tản thần thức ra, tìm tòi tung tích của nàng ta.
Nhưng mà lão tìm khắp cả tòa hắc tháp, ngoại trừ tầng thứ tư chưa xuất hiện thì đã hoàn toàn không thấy tung tích của Nhan Tư Tịnh.
Trước người lão, Lục Dục tôn giả đã sớm dùng thần thức tìm tòi qua, ánh mắt lão vốn đầy bình tĩnh đã có thêm vài phần nôn nóng.
"Đi lên tầng thứ tư như thế nào, nói mau!" Lão nhìn Tu La Phệ Huyết đồ, giọng nói đã đầy chất vấn.
"Chủ thượng, tuy ta bị lão tặc Tu La phong ấn nơi đây nhưng cấm chế cổng ánh sáng thông hướng tầng bốn không do ta khống chế, ta chỉ biết nó giấu bên trong bệ đá, nhưng thật sự không biết phải mở nó thế nào." Khí Linh nói nhanh, cực sợ Lục Dục tôn giả không tin mình.
Nghe vậy, Lục Dục tôn giả nhíu mày, chợt đưa tay lấy chìa khoá màu đen ra, bấm niệm pháp quyết thúc giục nó rồi đặt gần bệ đá.
Đúng lúc này, trên bệ đá truyền ra một lực cản nhỏ, đánh bật chìa khoá màu đen ra.
Trong lòng Lục Dục tôn giả chợt thấy bất an, ý niệm trong đầu chợt lóe, định thi triển thủ đoạn ra tiếp.
Thế nhưng phía sau bọn họ chợt truyền đến mấy tiếng rít xé gió. Lục Dục tôn giả lập tức quay đầu nhìn lại, đã thấy có ba đạo độn quang rơi xuống trước lỗ thủng ở tầng ba của hắc tháp.
Lục Dục tôn giả đảo mắt qua ba người, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Nghê Mục.
"Nghê Mục, không phải trong giáo giao cho Phá Hiểu Tán minh ngươi xử lý chuyện ở Đông Hải sao? Ngươi thân là Minh chủ, chạy tới nơi này làm gì?" Lục Dục tôn giả nhíu mày hỏi.
"Hồi Tôn Giả, trước đó không lâu thám tử trong liên minh báo lại, nói là phát hiện một tu sĩ từng đi qua Tam Đảo Đông Hải ở nơi này nên ta đến điều tra, trùng hợp nghe tin Tiên phủ xuất thế nên cũng định đến kiếm một chén canh, không nghĩ đến cơ duyên này đã được Tôn Giả nhắm trúng. Vậy thuộc hạ xin rời đi." Nam tử áo xanh được gọi là Nghê Mục thấy Lục Dục tôn giả chợt hiện vẻ kinh ngạc, rồi lập tức chắp tay xin lỗi.
Nói xong, y phất tay với Lục Dục tôn giả, mang theo hai người Ngô Việt Chi quay người rời đi.
"Chậm đã, nếu đã đến thì không cần phải chạy đi nữa, vừa lúc bản tôn còn thiếu vài trợ thủ, lưu lại cạnh ta đi." Trong mắt Lục Dục tôn giả lóe lên tia lạnh lẽo, đột nhiên lên tiếng cản ba người bọn họ lại.
"Nào dám không nghe mệnh lệnh." Nghê Mục nghe vậy bèn dừng chân, mặt lộ vẻ do dự, cuối cùng chỉ đang thở dài quay người cúi chào Lục Dục tôn giả, bay trở lại.
"Động phủ Tu La thượng nhân có rất nhiều cấm chế, để phòng ngừa mất liên lạc, các ngươi mang theo hồn điệt này đi. Sau khi ra ngoài ta sẽ giải trừ cho các ngươi." Lục Dục tôn giả cong ngón tay búng ra, một con hồn điệt bằng ánh sáng lập tức bay đến trước mặt Nghê Mục.
"Vâng, Tôn Giả." Nghê Mục hít sâu một hơi, cố nén chán ghét trong lòng, để hồn điệt dung nhập trong cơ thể..
Lục Dục tôn giả xác nhận hồn điệt đã bám vào Nguyên Anh của Nghê Mục bèn chuyển dời chú ý về trên bệ đá lại. Về phần hai người Ngô Việt Chi đi sau lưng Nghê Mục thì lão không thèm liếc nhìn lấy một lần.
Lão lại thúc giục chìa khoá màu đen bay về phía bệ đá, rồi khoát tay đánh ra hai con hồn điệt màu bạc.
Chìa khoá màu đen tới gần, lực bài xích trên bệ đá lại hiện ra, nhưng lực lượng này dù ngăn cảnh được chìa khóa lại không thể ngăn cản được hồn điệt.
Trong chớp mắt, hồn điệt chui vào bên trong bệ đá, tiếng gặm nhấm kinh người vang lên. Lực bài xích trên bệ đá bỗng nhiên tiêu tán, chìa khoá màu đen bay vọt đi vào, dung nhập vào bên trong.
Ngay sau đó, bệ đá càng vang lên tiếng rạn nứt "rắc rắc". Rồi cánh cổng ánh sáng màu trắng lại lần nữa dâng lên, xuất hiện trước mặt Lục Dục tôn giả.