Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 419 - Chương 418: Đồng Trần

Chương 418: Đồng Trần Chương 418: Đồng Trần

Trên bầu trời, ba ngôi sao băng xếp thành hình tam giác rơi xuống kéo theo một dải sáng màu trắng như lửa, đập về phía Nghê Mục.

Cùng lúc ở bên cạnh Nghê Mục, bảy, tám con bươm bướm cao bằng nửa người trưởng thành đang phe phẩy đôi cánh, từng đám phấn mịn từ cánh chúng rơi xuống, ở giữa không trung bị gió xoáy cuốn, chặn hết mọi đường lui của Nghê Mục đồng thời ép thẳng tới người y.

Đối mặt với tình thế nguy hiểm, Nghê Mục mặt trầm như nước nhưng lòng không quá bối rồi.

Hắn đưa ngón tay điểm liên tiếp vào không trung, theo đó thanh đồng bảo kính đang lơ lửng bên người hắn quay tít một vòng, đồng thời chỉ trong một chớp mắt này bắn ra mười mấy luồng sáng xanh, lần lượt đánh về phía sao băng và gió xoáy đang vây quanh người.

Khi ánh sáng xanh vừa chạm tới, sao băng lẫn gió xoáy liền nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ thoáng chốc đã giảm kích thước đi bốn, năm lần, gió bụi và ánh lửa mới rồi còn khiến người ta kinh hãi giờ cũng trở nên ảm đạm yếu ớt.

Ngay sau đó, Nghê Mục lại kết pháp quyết, tức thì một khối cầu nhỏ phủ đầy băng nhọn hiện ra trước người y, theo ý nghĩ vừa hiện trong đầu y, băng nhọn trên tiểu cầu bắn ra, ở giữa không trung hấp thu hơi nước, dần nở ra to bằng cánh tay, dễ dàng đánh tan sao băng và gió xoáy vốn đã bị làm yếu đi rất nhiều.

Nhưng khi vừa giải quyết xong một đợt công kích, còn chưa kịp thở một hơi, y lại thấy tay Ngô Việt Chi cầm con cờ hạ xuống, hơn nữa còn là hạ liền bảy, tám con cờ trắng xuống bàn cờ Thiên Tinh.

Tiếng nổ bùm bùm nối tiếp nhau vang lên.

Trên bầu trời sau đó lại có sao băng rơi xuống, linh quang xung quanh hiển hóa thành hình cự kiếm, hung hăng bổ thẳng xuống người y.

Ở cách đó không xa, nữ tử diễm lễ cùng đồng thời ra tay, một con giống như rắn rết từ trong sợi tóc nàng bắn ra, há miệng phun ra sương độc xanh biếc, theo cơn lốc do mấy cái bươm bướm tạo ra vọt tới phía Nghê Mục.

Nghê Mục thấy thế chợt híp mắt cau mày.

Nếu không chân chính giải quyết hai người Ngô Việt Chi thì y vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi khốn cảnh.

Nghê Mục vừa nhanh chóng suy nghĩ, đồng thời không chút hoang mang điều khiển thanh đồng bảo kính hóa giải thế công của hai người Ngô Việt Chi.

Lúc này đòn sát thủ tối hậu giấu trong túi trữ vật của y đã tích hút đủ linh khí, lúc nào cũng có thể xuất thủ nhưng y vẫn duy trì tình thế, dùng ánh mắt sâu kín quan sát chờ đợi thời cơ, dẫu phải mệt mỏi ứng phó cũng không chịu để lộ phong mang(điểm, thứ sắc nhọn) một cách dễ dàng.

Kẻ địch của y từ đầu tới cuối không phải hai người Ngô Việt Chi mà là Lục Dục tôn giả đừng phía sau bọn họ.

Lục Dục tôn giả nhìn bộ dáng ném chuột sợ vỡ bình của Nghê Mục, khóe miệng lộ nét châm chọc nhưng lại không xuất thủ, cứ như vậy tiếp tục mèo vờn chuột, dùng huyễn thuật điều khiển hai người Ngô Việt Chi vây công Nghê Mục.

Cử động của gã nhìn có vẻ như đang khinh thường đối thủ, thực chất lại là đang tranh thủ thời gian khôi phục thương thế trên nhục thể của mình.

Huyết nhục hóa trứng, linh hỏa đốt tạng, cổ thuật của nữ tử diễm lệ tuy không chưa tới mức lấy mạng gã nhưng chung quy vẫn khiến gã tổn thương chút nguyên khí.

Nhục thân trong mắt Lục Dục mà nói cũng chỉ như y phục có thể thay bất cứ lúc nào, nếu không phải mỗi lần đổi đều cần một khoảng thời gian nhất định để dung hợp thích ứng thì gã sẽ chẳng để tâm xem vết thương trên người nặng tới mức độ nào.

Chỉ cần thần hồn không sao, hồn điệt vẫn còn tồn tại, gã liền có thể sống mãi không chết.

Nhưng đột nhiên thần sắc Lục Dục tôn giả cứng đờ, gã lập tức quay đầu nhìn về phía hắc tháp, ánh mắt lộ nét kinh ngạc.

Thần hồn chết rồi? Cái này sao có thể, kẻ kia rốt cuộc là ai…

Tin tức chủ hồn bỏ mình làm hắn thoáng thất thần, và cũng chính khoảnh khắc ngắn ngủi này, Nghê Mục cũng nhạy bén cảm giác được nhục thân Lục Dục xuất hiện sơ hở.

Nghê Mục trong mắt lóe sáng, tay phải vỗ nhẹ túi trữ vậy, bất ngờ lấy ra một tấm tiểu kính màu xanh sẫm to bằng bàn tay, chính là Thiên Huyễn bảo kính mà y lấy được từ phủ thành chủ Ân Đô thành.

Thiên Huyễn bảo kính khác rất nhiều so với thanh đồng bảo kính của Nghê Mục, viền ngoài giống như nước suối lưu động, chỉ là miễn cưỡng duy trì hình bầu dục, dù là ai thấy cũng sẽ lo rằng nó bất cứ lúc nào có thể sẽ hóa thành một đám nước rớt xuống.

Trong khi đó trên mặt kính là một tầng mây mù mờ ảo như ẩn như hiện, giống như lụa mỏng, nếu tập trung nhìn lâu vào đó lại khiến người ta mơ hồ có cảm giác choáng váng, xem bộ có chút thần diệu.

Nghê Mục tế ra tiểu kính, đưa tay lau một cái, miệng khẽ hô “Đi”, ngay tiếp đó chỗ giữa Thiên Huyễn bảo kính lập tức bừng lên một đạo linh quang rồi bất ngờ nứt ra, thân kính vỡ vụn hóa thành hai đám sương mù độc lập, dùng tốc độ nhanh như thuấn di, chia ra bắn về phía hai người Ngô Việt Chi.

Chỉ trong chớp mắt, hai đám sương mù đã vọt tới trước mặt hai người Ngô Việt Chi, tiếp đấy không chờ bọn họ kịp phản ứng đã chọt vào trong thức hải hai người.

Ngay sau đó, trong mắt hai người Ngô Việt Chi đều lóe lên tia sáng màu lam, cả hai khựng lại giữa không trung, coi bộ không cách nào động đậy được.

Không còn bọn họ điều khiển, Nghê Mục dễ dàng tránh thoát sao băng và gió xoát, tiếp đó liền thiêu đốt pháp lực, nhanh chóng vọt tới chỗ Lục Dục tôn giả.

Mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, nhưng lúc này Lục Dục tôn giả cuối cùng cũng đã lấy lại tinh thần.

Gã phát hiện thế cục trên trận thay đổi, dù kinh ngạc với thủ đoạn của Nghê Mục nhưng đáy mắt gã vẫn ẩn chứa nét khinh thường.

Có điều gã cũng không phải loại người ngạo mạn tới ngu ngốc, đối mặt với Nghê Mục đang lao tới, gã há mồm phun một cái, cuối cũng đã gọi ra pháp bảo của mình.

Đó là một cây quạt xếp bốc lửa màu tím.

Mặt quạt tựa như da người, nan quạt giống như xương người, còn ở chỗ cán quạt là hai cái đầu lâu to cỡ ngón cái, trong hốc mắt trống rỗng lập lòe u quang, cằm khẽ mở ra khép lại giống như vật sống, phát ra tiếng cười châm chọc.

Thấy cảnh này, Nghê Mục ngưng mắt quan sát nhưng vẫn duy trì thế lao tới không giảm, đồng thời đưa một tay vỗ nhẹ túi trữ vật bên hông, tức thì một quầng sáng chói mắt màu vàng kim rơi vào trong tay y.

Ngay tiếp đó, vầng sáng kia bằng tốc độ cực nhanh lan ra khắp người y, chỉ trong chớp mắt đã trùm kín thân thể y rồi tắt dần ánh sáng, ngưng thành thực chất.

Qua thời gian chưa đến một nhịp thở, một bộ giáp trụ kim thiết tỏa ánh kim rực rỡ đã bao bọc toàn thân Nghê Mục, trừ hai mắt và mũi miệng thì mặt ngoài không có bất kỳ kẽ hở nào.

Trông thấy cảnh này, trong lòng Lục Dục tôn giả cũng cẩn thận thêm một chút, gã cầm cây quạt xương bốc lửa lên, “xoạch” một tiếng xòe quạt ra rồi phất mạnh về phía trước người.

Chỉ thoáng chốc sau đó, vô tận u hỏa màu tím từ mặt quạt tuôn ra, hóa thành một cái đầu lâu cao bằng bảy, tám người ở giữa không trung, gầm gừ với Nghê Mục.

Đối mặt với cảnh này, Nghê Mục lại không tránh không né mà như con thiêu thân lao thẳng vào trong miệng khô lâu.

Nét kinh ngạc lóe lên trong mắt Lục Dục tôn giả, nhưng ngay sau đó, vẻ kinh ngạc kia liền chuyển thành chấn kinh.

Chỉ thấy ở giữa không trung, chỗ miệng bộ khô lâu dột nhiên xuất hiện một tia sáng vàng kim, tia sáng này ngay sau đó nhanh chóng khuếch tán, biến tất cả hỏa diễm tiếp xúc với nó thành kim thiết.

Lục Dục tôn giả còn chưa kịp có phản ứng thì khô lâu kia đã hoàn toàn biến thành một pho tượng kim thiết tỏa ánh vàng kim chói mắt.

Thấy thế, Lục Dục tôn giả lập tức lùi nhanh người lại, đồng thời nhấc một tay lên vung vẩy quạt xương trong tay, hồn lực trong thức hải gã cũng ào ạt tuôn ra, hòng thi triển huyễn thuật hòng ngăn cản Nghê Mục đang lao tới tấn công.

Nhưng bất luận là lửa tím hay hồn lực vô hình vô tướng lúc vừa tiếp xúc với bộ giáp Nghê Mục mặc thì lập tức hóa thành kim thiết.

Nghê Mục lách mình xuyên qua những thứ hóa thành kim thiết giống nhưng đang vùng vẫy giữa biển khơi, chỉ có điều y không những không bị cản trở gì mà tốc độ còn nhanh hơn trước mấy phần.

Lục Dục tôn giả còn đang muốn thi triển thủ đoạn khác nhưng Nghê Mục đã bắt kịp gã. Y bay thẳng tới trước mặt gã, không nói một lời, dứt khoát đấm ra một quyền.

Lục Dục tôn giả muốn nghiêng đầu tránh như nhưng lúc này gã lại phát hiện, cơ thể mình cũng trở nên cứng ngắc không còn linh động, tựa như đã biến thành sắt thép vậy.

Ngay tiếp đó, nắm tay Nghê Mục nện thẳng vào mặt Lục Dục tôn giả với lực đạo khủng bố không thua gì Thể tu, chỉ một đấm đã khiến đầu Lục Dục tôn giả nổ thành thịt vụn.

Không những thế, những vụn thịt vừa văng ra kia liền lập tức hóa thành kim loại tỏa ánh sáng vàng kim ngay giữa không trung, cùng lúc đó, thi thể không đầu của Lục Dục tôn giả chỉ trong chớp mắt cũng hóa thành thành một pho tượng kim loại đổ vật xuống đất.

Nghê Mục thân mang giáp trụ đứng giữa không trung, cúi đầu nhìn nhục thân Lục Dục mất đi sức sống, sau khi xác nhận gã đã chết hẳn, trong lòng không khỏi buông lỏng.

Nhưng ngay lúc này, trong mắt y đột nhiên lộ vẻ thống không, tiếp đó lập tức liều mạng dốc hết sức bình sinh đưa tay cởi bỏ sự không chế của Thiên Huyễn bảo kính trên thân hai người Ngô Việt Chi.

Nhục thân Lục Dục tôn giả tử vọng nên huyễn thuật hai người Ngô Việt Chi trúng phải cũng tự động giải trừ, sau khi Thiên Huyễn bảo kính bay về trong tay Nghê Mục, bọn họ rất nhanh đã khôi phục lại.

Ngô Việt Chi liếc nhìn xung quanh, phải mất một chút thời gian mới nắm rõ tình hình, thấy mọi chuyện đều đã kết thúc, trên mặt Ngô Việt Chi lộ vẻ vui mừng, ngẩng đầu nhìn về phía Nghê Mục, nhưng khi vừa định nói lời chúc mừng thì lại phát hiện ánh mắt đằng sau lớp mặt nạ lộ vẻ thống khổ, lập tức thầm giật mình.

“Không ổn, đại ca sắp bị khôi lỗi (con rối) đồng hóa, mau dùng phù lục đại ca đưa lúc trước.” Ngô Việt Chi gấp giọng nói, đồng thời vội vàng bay về phía Nghê Mục.

Nữ tử diễm lệ cũng lộ vẻ kinh hoảng, cuống quýt cùng Ngô Việt Chi bay tới bên người Nghê Mục.

Hai người không không dám tới gần Nghê Mục ngay, mà khi còn cách Nghê Mục một quãng thì luống cuống đưa tay lấy từ trong túi trữ vật ra mấy tấm phù lục, trước dùng một tấm cho mình, xong mới vội vàng bay tới trước người Nghê Mục, dán cho y một tấm.

Phù lục biến thành linh quang rồi nhanh chóng chui vào trong người Nghê Mục, sau mấy nhịp thở, vẻ thống khổ trong mắt Nghê Mục dần biến mất, giáp trụ kim thiết bao quanh người y khẽ lung lay rồi đột nhiên nứt ra một khe hở, từ từ mở ra hai bên.

Nghê Mục từ trong giáp trụ đi ra, ngẩng đầu thấy giáp trụ lần nữa khép lại, bên trong có thêm kim thiết, rất nhanh liền biến thành một con rối hình người, lúc này y mới an lòng thở phào nhẹ nhõm.

“Đại ca, tốc độ đồng hóa dị vật của Đồng Trần khôi lỗi này càng ngày càng nhanh, nếu ngươi còn tiếp tục dùng nữa, sợ là lần tiếp theo chúng ta không kịp dùng phù lục cứu ngươi ra mất.” Ngô Việt Chi lo lắng nói.

“Không sao, đợi việc lần này xong, ta mượn nhờ Linh Thần đan đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, khi ấy hẳn có thể hoàn toàn khống chế Đồng Trần khôi lỗi, về sau không cần lo lắng bị đồng hóa nữa.” Nghê Mục lắc đầu, thần sắc không ngờ lại có vẻ nhẹ nhõm.

“Ầy, khôi lỗi này không biết rốt cuộc có lai lịch thế nào, đại ca tùy tiện luyện chế nó thành khôi lỗi bản mệnh đúng là quá nguy hiểm, lần này cũng chẳng phải lần đầu rơi vào hiểm cảnh sau khi đánh tan địch thủ.” Ngô Việt Chi thở dài.

“Tiên lộ tất phải tranh đấu, nếu không binh hành hiểm chiêu(mạo hiểm có hành động bất ngờ) thì làm sao có thể thấy được trường sinh đại đạo? Xa không nói, nếu không có Đồng Trần, hôm nay chúng ta đã phải bỏ mạng ở đây rồi, nào còn có cái gì về sau?” Nghê Mục khẽ cười, nói.

“Đại ca nói chí phải.” Ngô Việt Chi thở dài, trong lòng càng thêm kính nể lòng hướng đạo kiên định của Nghê Mục.
Bình Luận (0)
Comment