Chương 419: Phục sinh
Chương 419: Phục sinh
Ở một chỗ khác bên trong thành Ân Đô.
Một tu sĩ áo xanh đánh vỡ cửa sổ phòng, nhảy xuống đường cái, nhìn quanh trái phải một chút rồi lập tức chạy về phía rìa tòa thành.
Một lát sau đó, lại có ba tu sĩ từ trong gian phòng đó nhảy ra, bọn họ cả người vô cùng nhếch nhác, hơn nữa còn mang không ít vế thương, nhưng không ai dừng lại trị thường, trái lại còn nhanh chóng xác định hướng mà tu sĩ áo xanh chạy trốn rồi đằng đằng sát khí đuổi theo.
Vì sương mù trong thành chưa tan lại không thể bay cao nên tốc độ bay của tu sĩ áo xanh không được nhanh, cuối cùng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của ba người.
Điều càng tệ hơn chính là, do không thông thuộc địa hình nên y chẳng mấy chốc đã chạy tới điểm cuối của một ngõ cụt, xung quanh đều có lầu cao ngăn trở, ngoài con đường tới đây thì không còn lối ra nào khác.
“He he, chạy đi, sao không chạy nữa?” Ba người đuổi giết y chặn ở lối vào, gã râu quái nón đứng bên trái thấy tu sĩ áo xanh không còn lối thoát, lập tức hung dữ cười lên.
“Phương Hoằng Nho, giao bảo vật ngươi cướp được ra đây, ta có thể từ bì tha cho ngươi một mạng.” Tráng hán cầm đầu lạnh giọng nói.
Tu sĩ áo xanh Phương Hoằng Nho quay người thấy ba gã ai nấy mặt mày hung tợn, đương nhiên không hề tin lời bọn họ nói, y đảo mắt mấy vòng rồi đột nhiên chủ động nói: “Được rồi, bảo vật ta có thể đưa cho các ngươi, nhưng chỉ có một kiện, ba người các ngươi làm sao chia?”
Lời này vừa ra, sắc mặt hai gã đứng sau liền có biến hóa rất nhỏ, nhưng gã cầm đầu kia lại không kiên nhẫn nhíu mày, quay đầu quát lớn: “Đừng để y mê hoặc, trước cầm đồ tới tay, chia thế nào có thể bàn sau, giờ cứ dây dưa, lỡ để đồ rơi vào tay kẻ khác thì công cốc hết.”
Nghe thế, hai gã đứng sau tạm đè nén lòng tham, đưa ánh mắt hung dữ tập trung lên người Phương Hoằng Nho.
Kế thứ nhất không thành, con ngươi Phương Hoằng Nho lại đảo một vòng, trong lòng nảy ra một kế khác.
“Tốt, đây là các ngươi ép ta, vốn không muốn dùng tới bí pháp này, nhưng giờ đã chạy không thoát, ta dẫu phải liều mạng thân tử đạo tiêu cũng phải lôi các người chôn cùng!” Phương Hoằng Nho hét lớn, hai tay bấm niệm pháp quyết, tức thì một cỗ khí thế kinh nhân từ trên người y tuôn ra, đồng thời sắc máu đỏ sậm bắt đầu lan tràn trên cơ thể y.
Trông thấy cảnh này, ba gã kia mặt biến sắc, vừa âm thầm đề phòng đồng thời trong bụng bắt đầu tính toán.
Phương Hoằng Nho này chắc chắn là phải giết, nhưng nếu khi giết y mà bản thân lại chịu nhiều tổn thương, hoặc bị y trước khi chết phản công giết ngược, như thế thì quá có lời cho hai gã còn lại.
Lần này đến cả tráng hán cầm đầu trong bụng cũng không khỏi nảy sinh lòng riêng.
Trong khi ấy, thấy được phản ứng của ba người, Phương Hoằng Nho trên mặt mũi càng thêm dữ tợn nhưng trong lòng lại mừng thầm.
Cái gọi là bí pháp mà y đang thi triển thực chất chỉ là một bộ pháp quyết hư trương thanh thế, trông có vẻ dọa người nhưng thực sự không giúp thực lực y tăng thêm chút nào.
Chẳng qua bất kỳ tu sĩ nào cũng không muốn phải đối mặt với kẻ địch chó cùng dứt giậu, bộ pháp quyết của Phương Hoằng Nho chính là lợi dụng điểm này, cố ý bày ra bộ dạng liều mạng, trên thực tế chỉ là muốn khiến đối thủ hạ thấp ý thức tự vệ, từ đó cho y cơ hội chạy thoát.
Theo kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong tu tiên giới của y, kẻ địch càng đông thì bọn chúng càng thiếu đoàn kết, xác suất thành công và hiệu quả của một chiêu này càng cao.
“Xem chiêu, Nhiên Huyết đại pháp!”
Phương Hoằng Nho thấy thời điểm đã tới, lập tức hét lớn tới khàn cả giọng, một tay thi triển thuật pháp, một tay thôi động pháp bảo, kết hợp với khí thế toàn thân đẫm máu nữa thì dù có là ai nhìn cũng sẽ nghĩ y không chỉ là phô trương thanh thế.
Quả nhiên khi phải đối mặt với Phương Hoằng Nho một bộ liều mạng, ba người đám đại hán râu quai nón đều vô cùng kinh ngạc, không chỉ gọi pháp bảo bảo vệ bản thân mà tên nào cũng nhanh chóng lùi lại, nhường một lối đi cho Phương Hoằng Nho.
Thấy vậy, Phương Hoằng Nho đang đắc ý với thủ đoạn của mình thì bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Bọn chúng cũng không cần phải sợ như vậy chứ nhỉ?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, y bỗng cảm thấy thần hồn đau đớn, tiếp đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Cùng lúc đó, nam tử ngân bào(áo choàng bạc) vừa xé rách hư không bước ra không thèm nhìn Phương Hoằng Nho vừa mất đi tính mệnh, mà đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đám ba người đại hán râu quai nón đang chạy trốn, theo một tiếng hừ lạnh, ba nhánh linh đằng màu bạc lần lượt từ trong hư không vươn ra, chỉ một thoáng sau đó chúng đã xuyên thủng lồng ngực ba người, kéo bọn họ quay trở lại.
Trong khi đó, bên trên xác Phương Hoằng Nho, một con hồn điệt màu bạc đang từ từ bay lên, hình thể của nó so với hồn điệt bình thường thì lớn hơn một chút, khí thế tỏa ra cũng có điểm khác biệt.
Nhìn thấy linh đằng xâu ba người bọn đại hán râu quái nón lôi về, hồn điệt lập tức hưng phấn bơi về phía bọn họ, không bao lâu sau đó nó đã ăn sạch sẽ thần hồn bọn họ.
Tiếp đó nam tử ngân bào lại dùng linh đằng hút khô bốn cái xác rồi đưa tay đỡ hồn điệt mới to thêm một vòng, đưa nó dung nhập vào trong người rồi lập tức chuẩn bị xé mở hư không, tiếp tục tìm kiếm con mồi mới trong Ân Đô thành.
Lục Dục tôn giả sống sót hơn ngàn năm, tự nhiên đã nghiên cứu và khai phá năng lực của hồn điệt tới cực hạn.
Hồn điệt trùng sinh trông như ngẫu nhiên, nhưng thực tế vẫn tuân theo quy luật kẻ mạnh sống sót, sau khi chủ hồn mà chúng ký sinh chết đi, con mạnh nhất trong số toàn bộ hồn điệt sẽ tự động hóa thành chủ hồn mới.
Còn nếu dùng cách chủ động hỗ trợ hồn điệt cắn nuốt thần hồn thì người làm có thể quyết định địa điểm phục sinh, kết hợp với việc tẩm bổ thần hồn số lượng lớn có thể rút ngắn thời hạn bảy ngày, tăng tốc độ phục sinh.
Nam tử ngân bao lúc trước vẫn liên tục ở trong Tu La cùng tìm kiếm vị trí Hư Không thạch, cũng vì thế mà nó phát giác có không ít tán tu đang tìm kiếm bảo vật trong Ân Đô thành, sau đó lại báo tin này cho Lục Dục tôn giả, thế nên trước lúc chết, Lục Dục đã đưa mệnh lệnh cuối cùng cho nó – Huyết tế tu sĩ nơi đây, giúp gã nhanh chóng quay lại.
Nam tử ngân bào thân là yêu thú cấp bốn lại nắm giữ thần thông không gian, nhiệm vụ lại chỉ là săn giết tán tu Kết Đan kỳ, tốc độ tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của thường nhân, chính vì nắm chắc điểm này nên Lục Dục mới không bảo nam tử ngân bào mang gã chạy trốn.
Gã tin rằng, chỉ cần có thời gian chưa đến nửa nén hương, mình lại có thể lần nữa phục sinh, thu hồi nhục thể, lấy trạng thái toàn thịnh (trạng thái mạnh nhất) chém giết hai tên tặc tử kia.
Chỉ có điều, từ thời khắc chủ hồn của gã bỏ mình, mọi thứ đã rơi vào hoàn cảnh không thể biết trước được gì, dù tin tưởng lòng trung thành của nam tử ngân bào, nhưng rốt cuộc gã cũng không thể đoán trước được tất cả.
Đang khi nam tử ngân bào chuẩn bị xé mở hư không, sắc mặt nó đột nhiên cứng đờ, hư không mà nó vốn có thể xé mở vô cùng dễ dàng giờ lại cứng rắn như sắt thép, dù nó có dùng sức gấp mấy lần trước kia thì cũng chỉ có thể mở ra một cái khe nhỏ xíu đủ để một nhánh dây leo của nó xuyên qua.
“Nhất định phải mau chóng phục sinh chủ thượng, để hắn chủ trì đại cục.”
Nam tử ngân bào hạ quyết tâm xong lập tức dựa vào hai chân chạy đi săn giết những tán tu đang tìm kiếm cơ duyên trong Ân Đô thành.
Mới đầu vì không thường tu tập độn pháp nên tốc độ nó không nhanh, nhưng theo số lượng tán tu mà nó săn giết càng lúc càng nhiều, nó dần dần nắm giữ được điểm mấu chốt của độn pháp, chẳng mấy chốc nó đã đồ diệt gần như toàn bộ tán tu trong thành.
Sau khi cắn nuốt thần hồn nhiều tán tu như vậy, hồn điệt ở nhờ trong thân nó đã phồng lên đến độ như sắp nổ, thân thể cao lớn thậm chí không cách nào dung nhập trong thân thể nam tử ngân bào.
Theo quá trình tiêu hóa hồn lực, khí tức mà hồn điệt tỏa ra dần dần cất cao, hình thể của nó cũng nhanh chóng biến đổi, đầu tiên là mọc ra tứ chi, bàn tay và bàn chân dần dần thành hình, tiếp đó là đầu và ngũ quan, tóc cũng nhanh chóng mọc dài đồng thời cấp tốc chuyển từ trắng sang đen.
Không lâu sau đó, một gã Lục Dục tôn giả mới tinh đã nằm ngửa trước mặt nam tử ngân bào, hai mắt đang nhắm nghiền của gã đột nhiên mở ra, khí thế riêng có của Miên vu ầm ầm bộc pháp nhưng rất nhanh đã bị đè xuống.
“Chủ thượng, ngài tỉnh rồi.” Nam tử ngân bào mừng rỡ nói.
Nhưng Lục Dục tôn giả không hề để ý nó mà ngẩng phắt đầu nhìn về phía chỗ sâu trong Tu La cung.
“Thằng nhãi ranh! Dám hủy nhục thân của ta, diệt hồn điệt của ta!” Gã há mồm gào thét, có điều bên dưới khuôn mặt mang vẻ phẫn nộ lại ẩn chứa sự kinh hoảng.
Mỗi lần chết đi sống lại đều là thời khắc nguy hiểm nhất của Lục Dục tôn giả, để rút ngắn giai đoạn này, gã đã chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn để ứng đối.
Dựa vào linh sủng đẩy nhanh quá trình thôn phệ thần hồn và khôi phục là một loại, dựa vào phân hồn tạm thời bảo đảm hồn điệt an toàn là một loại khác.
Thế nhưng phân hồn trong nhục thân vốn được xem là nước cờ cuối lại bị Nghê Mục dựa vào dị bảo một kích chém giết, còn hồn điệt ẩn nấp khắp nơi trong Tu La Cung trong lúc đó cũng lần lượt bị tìm ra rồi chém giết.
Cái trước gã còn có thể lý giải rằng mình đã đặt ra quá nhiều hạn chế với phân hồn. dẫn tới thực lực nhục thân không quá mạnh mẽ, khi đối mặt với Nghê Mục lại quá chủ quan.
Nhưng còn cái sau thì dù giờ gã đã thức tỉnh vẫn không hiểu nổi, Tiêu Ảnh đã dùng thủ đoạn nào mà có thể tìm được vị trí hồn điệt của gã.
Thứ duy nhất mà gã có thể nghĩ tới chính là pháp quyết truy tung ngược mà tu sĩ Trung Nguyên sáng tạo ra ba ngàn năm trước, có điều pháp quyết đó cần kích phát liên hệ giữa các hồn điệt mới truy tung được, gã không thể không phát hiện chuyện đó được.
Không lẽ bọn hắn đã tối ưu pháp quyết này?
Lục Dục tôn giả trong lòng nặng nề, nhưng trong khi gã đã suy tư, lại một con hồn điệt bị tìm ra rồi chém giết, số hồn điệt ẩn nấp trong Tu La cung giờ chỉ còn ba, đã không còn thời gian để gã trì hoãn thêm nữa.
Vừa nghĩ tới đây, gã lập tức xoay người vọt lên, quay đầu nhìn về phía nam tử ngân bào.
“Ngân Không, mau biến về nguyên hình, giúp bản tôn rời khỏi đây.” Gã gấp giọng ra lệnh.
Ngân Không nghe vậy không dám thất lễ, lập tức vận chuyển linh lực toàn thân, làn da nhanh chóng trở nên sần sùi khô cứng, tứ chi dần dần dung nhập cùng thân thể, ngũ quan chậm rãi biến mất, tóc liên tục mọc dài, cuối cùng biến thành cành lá màu bạc, giữa làn sương mù vẫn tỏa ánh sáng rực rỡ.
Chỉ sau thoáng chốc, một cây đại thu che trời đã xuất hiện giữa Ân Đồ thành, toàn thân nó tỏa ánh sáng màu trắng bạc, trong khi đó phần rễ không cắm sâu xuống đất mà đặt hết vào một vùng hư vô bên trong khe nứt không gian.
Ngay tiếp đó, Lục Dục tôn giả bước nhanh tới trước, đưa tay nhấn vào thân cây, ào ào rót hồn lực vào trong thân Ngân Không, hình dung không khác gì ném chỗ tiền mới vất vả tích góp qua cửa sổ vậy.
Ngân Không theo đó cũng ào ào rung động, bộ rễ của nó không ngừng phồng lên xẹp xuống như đang thở, liên tục rút lực lượng không gian từ hư vô ra.
Không gian vốn bền chắc như sắt theo hệt như bị nung chảy mềm dần đi, đồng thời sau lưng Lục Dục tôn giả đột nhiên lăng không xuất hiện một cái khe, hai đầu khe hở từ từ mở rộng hướng ra ngoài, giống y như bị ai đó cứng rắn xé mở.
Không lâu sau đó, một khe hở không gian đủ cho một người đi qua hình thành, xuyên qua khe hở, Lục Dục thậm chí có thể thấy mây đen, cát vàng bên ngoài Tu La cung.
Khoảng cách để gã chạy ra khỏi đây chỉ còn cách một bước.