Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 442 - Chương 441: Sát Tâm Nổi Lên

Chương 441: Sát tâm nổi lên Chương 441: Sát tâm nổi lên

"Minh ca, thật lâu lắm rồi không gặp, đã gần hai mươi năm ngươi không liên lạc, ta còn tưởng ngươi quên mất ta rồi." Lưu Thiên Minh cười nói.

"Bệ hạ nói quá lời. Ta vẫn luôn bận rộn không ngơi, lại qua mấy phen lăn lộn, cuối cùng lại đi sa mạc Hắc Phong. Thật sự không có thời gian a." Viên Minh cười khổ nói.

"Không sao không sao, ta cũng chỉ thuận miệng nói, ngươi một mình bên ngoài, tu hành đã không dễ dàng, ta há lại so đo. Đúng rồi, ta đã thoái vị từ lâu, ngươi không cần luôn miệng gọi bệ hạ, nghe không quen, cứ gọi thẳng là Thiên Minh đi cho gọn." Lưu Thiên Minh vừa nói vừa kéo Viên Minh đi vào phòng, ngồi xuống.

Nhìn thạch ốc dưới mặt đất này đã thấy không phải được xây vội nên. Không gian bên trong không nhỏ, đủ để cho hơn mười người sinh sống, còn trang bị đầy đủ cả đồ dùng gia dụng. Vả lại đều đã có dấu vết được sử dụng qua, tựa như có người cư ngụ nơi này trong khoảng thời gian không ngắn.

"Lúc còn tại nhiệm, ta đã định xây dựng nơi này thành một cứ điểm mật thám, vừa phách lối dựng xong thì lại vô ý bước lên tiên đồ nên không dùng tới nơi này. Không nghĩ tới hôm nay còn có điểm hữu dụng." Lưu Thiên Minh thấy Viên Minh có vẻ tò mò về thạch ốc này bèn chủ động giải thích.

Viên Minh gật gật đầu, nhìn Lưu Thiên Minh không biết lôi một vò rượu từ nơi nào ra, hỏi: "Thiên Minh, ta thấy ngươi dường như đã đến Trúc Cơ đỉnh phong, sao không ở lại khổ tu trong Trường Xuân quan tranh thủ sớm đột phá Kết Đan? Ngươi đến kinh thành này chẳng lẽ là vì chuyện của Tả Khinh Huy?"

"Ha ha, đúng là không gì có thể qua mắt Minh ca ngươi! Quả thật ta đến đây là vì chuyện này, chỉ là chuyện của Tả Khinh Huy lại không như ngươi nghĩ đâu."

"Mới đầu Tả Khinh Huy mất tích căn bản không ai để tâm. Dù sao thì Tả Khinh Huy cũng chỉ là một trưởng lão Kết Đan một người bình thường, tu vi không cao, cũng không thuộc dạng lão thành, lại chỉ mất tích hơn mười năm mà thôi. Bình thường ở tông môn, ngay cả đệ tử của ông ta còn không thường xuyên thấy mặt ông ta, càng đừng nói các trường lão khác. Thậm chí bọn họ còn không biết ông ta mất tích ấy chứ."

"Chỉ là, hiện nay trưởng lão Tra Diên Thải tọa trấn kinh thành, phụ trách tra rõ chuyện này lại có chút quan hệ cá nhân với ông ta. Lúc trước cũng là nàng ta báo cáo với tông môn đầu tiên, nói Tả Khinh Huy mất tích, còn tuyên bố nhất định Tả Khinh Huy đã bị người mưu hại. Mặc dù nàng ta không xuất ra được chứng cứ gì nhưng nói năng rất rõ ràng."

"Nhưng chẳng biết làm sao trong tông môn bỗng nhiên coi trọng chuyện này, còn phái Tra Diên Thải tra rõ chuyện này. Cuối cùng một đường dẫn đến chỗ ngươi nhưng vẫn không tìm được chứng cứ xác thực chứng minh Tả Khinh Huy đã bị ngươi giết chết. Tra Diên Thải bỏ ra mấy năm một mực tìm kiếm hành tung của ngươi, sau đó lại nghĩ ra cách bắt lấy cha mẹ ngươi để uy hiếp ngươi. Chẳng qua có ta trong quan, lại kéo thêm mấy trưởng lão Kết Đan nhất mạch hoàng thất nói giúp nên cuối cùng chỉ là theo dõi điều tra, không dùng thêm thủ đoạn gì nữa." Lưu Thiên Minh nói xong, rót cho mình và Viên Minh một chén rượu.

Nghe thấy trưởng lão Trường Xuân quan định ra tay đối phó với cha mẹ mình, sắc mặt Viên Minh trầm xuống, tiếp theo hắn đứng dậy trịnh trọng chắp tay thi lễ với Lưu Thiên Minh, cảm kích nói: "Ài, Thiên Minh, chuyện này nhờ có ngươi nếu không ta cũng không tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì nữa."

Lưu Thiên Minh khoát tay: "Kỳ thật cũng chỉ là chuyện nhỏ. Đám lão gia hỏa kia cũng có con cháu, nếu cứ mở ra tiền lệ xuống tay với người thân thì sau này gặp nạn cũng là bọn họ. Điểm này trong quan cũng tranh cãi với nhau, không ít trưởng lão không đồng ý với cách làm này. Ta chỉ thuận theo thời thế mà thôi."

"Huống hồ đã nhiều năm qua như vậy, nói thật ngoại trừ Tra Diên Thải thì đã không có bao nhiêu người chú ý tới chuyện này nữa. Tu La cung xuất thế không lâu trước mới là chuyện khiến bọn họ quan tâm."

"Chỉ là, Minh ca, ngươi nói rõ cho ta rốt cuộc Tả Khinh Huy có phải là do ngươi giết hay không?"

Viên Minh bưng chén rượu lên: "Đúng là ông ta chết trong tay ta, nhưng cũng là do ta gặp may. Lúc đó ông ta nhắm vào khả năng kiếm linh thạch của ta, muốn thu ta làm người hầu. Ngay từ đầu vì khinh địch nên bị ta lợi dụng trận pháp đánh trọng thương. Chỉ là chiến lực ông ta cũng không tầm thường, ta hầu như tiêu hao hết tất cả thủ đoạn mới gian nan thắng lợi, chém giết được ông ta."

Nghe vậy, Lưu Thiên Minh đặc biệt kinh ngạc, liên tục tán thưởng Viên Minh có thực lực cao cường.

Sau đó hai người còn uống với nhau một lát nữa, Lưu Thiên Minh mới hỏi tiếp: "Đúng rồi, Minh ca ngươi nói cuối cùng đã đến sa mạc Hắc Phong, ta nhớ không lầm sau đó Tu La cung mới xuất hiện, không biết ngươi có biết nội tình trong đó?"

"Đâu chỉ biết rõ, ta thậm chí còn tự tiến vào bên trong, may mà có lão tổ Nguyên Anh của Linh Phù tông bảo hộ, cuối cùng mới bình yên đi ra ngoài." Viên Minh nửa thật nửa giả nói.

"Hả? Ta nghe nói bên trong Tu La cung xuất hiện một ma đầu tuyệt thế, ngoại trừ lão tổ Nguyên Anh của Linh Phù tông cũng chỉ có vài người may mắn ôm theo bảo vật rời đi trước là còn sống. Không nghĩ tới Minh ca ngươi cũng có phần? Nhanh kể cho ta xem tình huống bên trong như thế nào?" Lưu Thiên Minh càng thêm kinh ngạc, lập tức tò mò truy hỏi.

Viên Minh đành phải kể lại sơ qua những chuyện mình từng trải qua, chẳng qua hắn cũng chỉ đề cập đến trận tranh đoạt linh bảo trên tầng ba tòa tháp cao mà thôi. Sau đó hắn nói dối rằng mình được Kim Hi tiên tử ném ra khỏi Tu La cung, không biết chuyện phát sinh sau đó thế nào nữa.

Có đôi khi biết quá nhiều không phải là chuyện tốt. Thời gian tới có khả năng Viên Minh phải chống lại Vu Nguyệt giáo, nếu để Lưu Thiên Minh biết được chắc chắn y cũng sẽ chen chân vào cho xem. Hôm nay y còn chưa Kết Đan, vẫn không nên tham gia thì tốt hơn.

".... Thì ra là như thế, không thể tưởng tượng được trong Tu La cung lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Ài, cũng may lúc ấy ngươi bị ném ra ngoài, bằng không sau này e là cũng gặp tai nạn rồi. Dù sao đến Vạn Sĩ lão tổ còn phải vẫn lạc, nguy hiểm thế nào có thể tưởng tượng ra rồi." Nghe xong Viên Minh kể lại, Lưu Thiên Minh không khỏi thở dài.

"Ồ, vậy không biết cuối cùng thì Kim Hi tiên tử làm sao sống sót được?" Viên Minh làm bộ hỏi.

"Ta làm sao biết được, nghe nói là đã kinh động đến cả Thái Thượng Đại trưởng lão bế quan từ lâu. Người đích thân ra mặt, liên hợp với các lão tổ Ngũ Lôi tông cùng với Quy Nguyên tông tiến về Linh Phù tông hỏi han, đến này còn chưa trở lại." Lưu Thiên Minh đáp.

Viên Minh yên lặng gật đầu nhưng trong lòng đang suy đoán xem Kim Hi tiên tử ứng phó thế nào.

Trong Tu La cung đã chết nhiều cường giả Nguyên Anh kỳ như vậy, nếu Kim Hi tiên tử không giải thích rõ ràng, e là cũng không dễ vượt qua cửa ải này.

Chỉ là hắn nhanh chóng nở nụ cười. Giao thiệp với Nguyên Anh mới bao lâu mà hắn đã quên mất bản thân chỉ là một gã Kết Đan nho nhỏ, chỉ cần Kim Hi tiên tử không chủ động để lộ thân phận của hắn thì không ai có thể liên tưởng đến việc hắn có liên quan đến cái chết của mấy tu sĩ Nguyên Anh kia cả.

"Nếu như đã không ai chú ý đến chuyện của Tả Khinh Huy, vậy sao Thiên Minh ngươi không trở về Trường Xuân quan?" Suy nghĩ một chút, Viên Minh lại vòng về chủ đề ban đầu.

"Ài, còn không phải là vì tìm cơ hội đột phá Kết Đan hay sao. Nói thật, ta đến buồn bực đi! Không phải nói thiên phú Minh ca ngươi không tốt, làm sao thủ đoạn lại cao siêu, tốc độ Kết Đan còn nhanh hơn ta hả?" Lưu Thiên Minh liếc mắt khó hiểu hỏi.

"Ha ha, ta may mắn lấy được một kiện bảo vật ở Nam Cương, nhờ đó sau này đến sa mạc Hắc Phong lợi dụng đặc sản Trùng đan bên đó nữa mà thôi." Viên Minh cũng không nhiều lời.

Hắn đã không giấu được chuyện mình tấn chức Kết Đan, đã không giấu được không bằng thoải mái thừa nhận mình lấy được cơ duyên ở Nam Cương đi vậy.

Có thể nhân cơ duyên vận dụng được Trùng đan sẽ làm người ta hâm mộ, nhưng đối với tu sĩ Kết Đan thì chuyện này lại không có gì hữu dụng cả. Huống hồ với thực lực của hắn bây giờ, dù Nguyên Anh sơ kỳ ra tay cũng chưa chắc bắt lại được hắn.

"Nam Cương sao, hừ hừ, có cơ hội ta cũng sẽ qua đó xem xem, không khéo cũng có thể tìm được cơ duyên của mình." Lưu Thiên Minh như có điều suy nghĩ nói.

"Cũng được, nếu gặp phải phiền toái ở đó có thể gọi ta qua. Ta bên đó cũng có vài người quen, có thể giúp được ngươi một tay." Viên Minh khẽ gật đầu.

"Hắc hắc, yên tâm, nếu thật có chuyện cần ta cũng sẽ không khách khí."

Lưu Thiên Minh cười vài tiếng, sau đó bưng chén rượu cạn chén với Viên Minh. Rồi hai người cùng nhau một hơi cạn sạch chén rượu.

"Chỉ là dù đại bộ phận người trong quan không để ý đến chuyện Tả Khinh Huy mất tích nhưng Minh ca vẫn không thể chủ quan được." Lưu Thiên Minh thở dài ra một hơi, vuốt ve chén rượu nói thêm.

"Ồ, nói rõ thêm cho?" Viên Minh buông chén rượu xuống hỏi.

"Vấn đề vẫn là ở Tra Diên Thải. Nàng này tính cách bạo ngược, quản thủ hạ cực nghiêm, lúc còn ở Trúc Cơ kỳ đã có tin đồn từng bức tử đệ tử, gặp phải không ít chỉ trích. Chỉ là cuối cùng chuyện đã được sư tôn nàng ta ép xuống, từ đó về sau tính khí nóng nảy của nàng ta cũng đã được hạn chế nhiều nhưng thái độ làm việc vẫn cố chấp và nghiêm khắc như cũ. Mãi đến khi nàng ta đột phá Kết Đan, không quan tâm đến sự vụ nữa thì tin tức về nàng ta mới ít đi nhiều." Lưu Thiên Minh nói.

"Hóa ra cũng là một kẻ cứng đầu a." Viên Minh đăm chiêu nói.

"Không sai, huống hồ nàng ta còn có quan hệ riêng với Tả Khinh Huy, quan hệ giữa hai người không tầm thường nên tới bây giờ Tra Diên Thải vẫn cố chấp như trước, nhất định không buông bỏ chuyện này." Lưu Thiên Minh cũng buông chén rượu xuống nói.

"Lại nói tiếp ta lại thấy thắc mắc. Tả Khinh Huy chết trong tay ta là thật, nhưng không có nhân chứng, không có chứng cứ, những đệ tử của Tả Khinh Huy cũng không phát hiện ra được gì, làm sao Tra Diên Thải tin chắc chuyện có liên quan với ta?" Viên Minh lại hỏi.

"Chủ yếu cũng chỉ dựa vào hai điểm. Một là trước khi chết Tả Khinh Huy đã vận dụng quan hệ nghe ngóng chuyện của ngươi. Thứ hai là từ tiểu nhị cửa hàng linh hương." Lưu Thiên Minh đáp.

"Hồ Đồ? Hay là Mộc Dương?" Viên Minh nhướng mày.

Lưu Thiên Minh gật gật đầu: "Cả hai đều bị Tra Diên Thải bắt được. Lúc ấy nàng ta tự mình đến thành Tiểu Hồ ở Lôi Châu, từ đó mới xác định được thân phận Cáp Cống của ngươi. Sau đó mới lần tìm ngọn nguồn, cuối cùng tìm ra được bọn Hồ Đồ. Sau khi bị bắt, Tra Diên Thải trực tiếp tra khảo, bọn Hồ Đồ nhanh chóng không chịu nổi nên khai sạch hết chuyện của ngươi ra, cũng nhắc tới chuyện sau khi ngươi cùng Tả Khinh Huy rời đi thì đã không còn gặp mặt nữa."

"Bọn Hồ Đồ còn sống không?" Viên Minh đột nhiên hỏi.

"Bọn hắn chẳng qua chỉ là tiểu nhân vật, Tra Diên Thải cũng không chú ý nhiều. Chỉ là tuy người thì còn sống, nhưng đã không khác gì phế nhân rồi." Lưu Thiên Minh thở dài nói.

Nghe vậy, Viên Minh lập tức siết chặt nắm tay lại.

Hắn không trách hai người Hồ Đồ để lộ tin tức. Dù sao bọn hắn cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, đối mặt với thủ đoạn của Kết Đan kỳ căn bản không có bất kỳ năng lực phản kháng nào cả.

Chẳng qua là, bọn họ có liên quan gì tới cái chết của Tả Khinh Huy đâu? Hôm nay chỉ là vì liên quan tới hắn, đã bị tra tấn truy hỏi thành phế nhân. Trong lòng Viên Minh đã bắt đầu nảy sinh xấu hổ, đồng thời càng có sát tâm mãnh liệt với Tra Diên Thải.

"Như ta đã nói đấy, bắt cóc cha mẹ ngươi cũng là ý định của Tra Diên Thải, cuối cùng đã bị ta bác bỏ, cũng không được các trưởng lão Kết Đan khác chấp nhận nhưng với tính tình không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của người này, nói không chừng nàng ta sẽ tự mình ra tay cũng nên. Ta ở trong kinh thành này cũng vì đề phòng tình huống xấu nhất xuất hiện." Lưu Thiên Minh nói.

Viên Minh trầm mặc trong thoáng chốc, chợt nói: "Nếu là Tra Diên Thải chết đi, Trường Xuân quan sẽ phái ai tới điều tra?"

"Minh ca, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn không nên có suy nghĩ này. Lời nói của hoàng thất nhất mạch trong Trường Xuân quan không có nhiều sức nặng đến vậy. Một mình Tả Khinh Huy chết còn có thể chống đỡ được áp lực, chứ nếu thêm Tra Diên Thải chết đi, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không tình nguyện giải vây thêm cho ngươi nữa. Đến lúc đó e là ngươi sẽ có trong danh sách truy nã của Trường Xuân quan, sẽ bị đuổi giết đến cùng trời cuối đất." Lưu Thiên Minh nghe Viên Minh nói mà hoảng sợ, ly rượu trong chén vừa giơ lên đã vì luống cuống tay mà đổ sạch. Y lập tức khuyên nhủ.

"Vậy thì thế nào? Những năm này ta cũng không sống uổng. Nếu bọn họ dám đến vậy thì cũng nên chuẩn bị đoàn tụ với Tra Diên Thải dưới lòng đất cho tốt đi." Vẻ lạnh lẽo trong mắt Viên Minh lóe lên, không nhanh không chậm châm đầy chén rượu cho Lưu Thiên Minh, nói một câu.
Bình Luận (0)
Comment