Chương 442: Thoát thân
Chương 442: Thoát thân
Lưu Thiên Minh kinh ngạc trước thái độ của Viên Minh, nhưng hơn cả là y cảm thấy khó hình dung được thực lực hôm nay của Viên Minh.
"Minh ca, ngươi nói thật cho ta, bây giờ rốt cuộc tu vi của ngươi là gì?" Lưu Thiên Minh rót đầy chén rượu cho Viên Minh, hỏi.
"Vẫn là tu vi Kết Đan, chẳng qua trong tay ta có vài món trọng bảo, dù Nguyên Anh có đến cũng có thể tự bảo vệ được mình." Viên Minh bưng chén rượu chậm rãi uống.
Lưu Thiên Minh khiếp sợ đến không nói nên lời. Y hiểu rõ xưa nay Viên Minh không phải là kẻ mạnh miệng, nếu không thì y còn cho rằng Viên Minh đang khoác lác rồi.
Chỉ là y lại nhanh chóng trở nên rầu rĩ. Trường Xuân quan dù không tốt nhưng nói thế nào cũng là sư môn của mình. Huống hồ nếu chuyện này cứ phát triển tiếp, Viên Minh cứ giết nhiều tu sĩ Kết Đan kỳ hơn nữa thì trưởng lão hoàng thất nhất mạch không thể nào khoanh tay đứng ngoài nhìn. Nói không chừng những thái gia gia, tổ gia gia của y cũng sẽ chém giết sinh tử với Viên Minh, như thế thì phiền phức rồi.
"Ài, Minh ca, coi như nể mặt ta, trước mắt đừng giết Tra Diên Thải được chứ? Ít nhất hiện tại nàng ta đang phụ trách điều tra cái chết của Tả Khinh Huy có liên quan tới ngươi hay không. Nếu có chuyện xảy ra, là ai cũng sẽ nghĩ là ngươi hạ thủ." Lưu Thiên Minh thở dài nói.
Viên Minh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Lưu Thiên Minh, không nói gì.
"Nếu thật không được, ngươi phải nghĩ cách không bị bại lộ, ít nhất không để ai liên tưởng đến ngươi." Lưu Thiên Minh cười khổ nói.
Viên Minh khẽ gật đầu: "Mà thôi, tạm thời lưu lại cho nàng ta một mạng vậy. Chỉ là lần này ta trở về, thật ra là muốn đưa cha mẹ ta rời khỏi kinh thành, an trí ở một nơi bí ẩn nào đó để tránh bị kẻ thù bắt được. Không nghĩ tới Trường Xuân quan lại ra tay nhanh như vậy."
"Ừ, đấy cũng là một cách tốt. Chẳng qua, Minh ca, ngươi đã chọn được nơi ẩn cư chưa? Không phải ta nói quá nhưng Trung Nguyên tuy lớn, vẫn không có nơi nào mà Trường Xuân quan không điều tra tới được. Nếu còn chưa chọn được nơi nào, lại bị Tra Diên Thải tìm được thì phiền toái." Lưu Thiên Minh có chút lo lắng.
"Đây...đây cũng là cả một vấn đề. Chẳng qua dù sao cũng là nơi sinh sống của cha mẹ ta, vẫn nên hỏi ý kiến bọn họ đã." Viên Minh cũng có chút buồn rầu.
"Như vậy đi, nếu không Minh ca đưa bọn họ đi Đông Hải đi? Vừa lúc ta cũng có chút giao tình với đảo chủ Thiên Long đảo ở Đông Hải, có thể khơi thông quan hệ giúp ngươi tìm được một nơi an ổn trong phạm vi thế lực của Thiên Long đảo đấy. Đến lúc đó ngươi mang theo Viên tướng quân cùng phu nhân rời khỏi kinh thành, theo đường thủy đến bến Hạo Châu. Tra Diên Thải là trưởng lão Trường Xuân quan, nếu không có việc quan trọng sẽ không thể tùy tiện đi tới Đông Hải được, nếu không ắt sẽ chuốc thù oán với tông môn Đông Hải. Ngươi cũng có thể yên tâm thoải mái rồi." Lưu Thiên Minh suy nghĩ một chút, bỗng đề nghị.
"Đông Hải? Ta nhớ bởi vì chuyện của Tam Tiên đảo mà thế cục bên kia có hơi hỗn loạn, chỉ sợ không phải là nơi sống an ổn được." Viên Minh chợt do dự.
"Ài, Minh ca, ngươi không biết rõ tình huống rồi, Đông Hải chính là địa giới có nhiều tán tu nhất trong Ngũ vực ở Vân Hoang này đấy. Nhìn nơi này có hơi loạn nhưng khách quan mà nói, chẳng qua là chỉ là đấu tranh giữa các tán tu với nhau, giữa các đại tông môn chính thống quản lý hải vực hầu như không hề có phân tranh gì. Hơn nữa mấu chốt nhất là bọn họ đặc biệt cởi mở đối với tán tu, dù không gia nhập nhưng chỉ cần bằng lòng tuân thủ pháp quy mà bọn họ đặt ra là có thể có được nơi nghỉ ngơi dưỡng sức trong địa phận hải vực mà bọn họ quản lý rồi. Hơn nữa bên đó dù sản vật không phong phú bằng ở Trung Nguyên nhưng độ phồn hoa cũng không thua Trung Nguyên bao nhiêu, còn nói về náo nhiệt thì bên đó lại náo nhiệt hơn nhiều." Lưu Thiên Minh xua xua tay nói.
Viên Minh như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lộ ra vẻ đã động tâm.
"Huống hồ tuổi tác Viên phu nhân hôm nay cũng đã lớn, tuy rằng kinh thành phồn hoa nhưng linh mạch không thuộc hàng thượng giai. Mà Thiên Long đảo quản lý rất nhiều hòn đảo, linh mạch dồi dào. Lần này ngươi đi Đông Hải có thể tự cân nhắc xem thử, nếu có thể tìm được nơi có linh mạch tốt, không tu Tiên được nhưng cũng có thể kéo dài tuổi thọ. Nói không chừng Viên tướng quân cũng có thể nhân cơ hội này đột phá được cánh cửa Trúc Cơ ấy chứ." Lưu Thiên Minh cực lực đề cử.
Lời này của Lưu Thiên Minh lại chọc đúng tâm khảm của Viên Minh, khiến hắn liên tục gật đầu nói mình sẽ về thương lượng với cha mẹ mình.
Sau đó hai người lại nói một hồi, quyết định một số chi tiết liền không nói đến những chuyện phiền lòng này nữa. Cả hai lại uống rượu vui đùa, kể lại những chuyện thú vị mấy năm gần đây. Mãi cho tới khi trời sáng, Viên Minh mới cáo từ rời đi.
Tại tiền đường Viên phủ, Miêu Khinh buông xuống chén trà lạnh đã châm không biết bao nhiêu lần nước, vẻ mặt không khỏi mang đầy vẻ tức giận.
Từ sau khi căn cơ bị hư tổn, ông ta chuyển qua phụng mệnh giúp mọi người đi theo tín điều. Dù là gặp mặt tán tu cũng phải tươi cười nghênh đón, không gây xung đột với bất kì ai cả.
Tuy nhiên dù tính tình ông ta có như vậy đi nữa, ngồi uống trà lạnh cả đêm ở nơi đây cũng khó nén được lửa giận.
Tốt xấu gì thì ông ta cũng là quốc sư Đại Tấn, đường đường là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ xuất thân từ Trường Xuân quan, dù năm đó Viên Minh có thực lực chém giết được Ngọc Hồ nhưng ông ta không phải là Ngọc Hồ, không nể mặt như thế này cũng khiến người ta khó chịu.
Chỉ là ngoài tức giận, ông ta càng lo lắng phản ứng của Tra Diên Thải khi mình trở về.
Với tính cách của Tra Diên Thải, dù Viên Minh cố ý tránh mặt không gặp ông ta, chỉ cần ông ta không mang theo người trở về thì chắn chắn sẽ bị chụp mũ làm việc không tốt. Bởi vậy nên ông ta mới chấp nhận chịu khổ chờ đợi ở đây.
Mặc dù Tra Diên Thải không rút roi quất Miêu Khinh như vẫn đối xử với những đệ tử bình thường khác, chỉ là nghe nàng ta chửi bới cũng đủ khó chịu rồi.
Đang lúc Miêu Khinh suy tính xem có nên tìm cách nào đó chủ động ép Viên Minh đi ra ngoài hay không thì ngoài phòng có tiếng bước chân truyền đến.
Miêu Khinh nhíu mày lại, lập tức đứng dậy nhìn về phía cửa.
Với thính lực của mình, ông ta đương nhiên có thể nghe tiếng bước chân đối phương mà suy ra được thân phận của người đến. Đây không phải là hộ vệ họ Phó kia, cũng không phải là hạ nhân đến đây châm thêm trà.
Đúng như ông ta dự đoán, tiếng bước chân nhanh chóng dừng ngoài cửa. Ông ta chờ đợi suốt cả đêm, cuối cùng Viên Minh cũng đã xuất hiện trước mặt.
"Quốc sư đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, thỉnh lượng thứ." ngoài miệng, Viên Minh vẫn rất khách khí nhưng chỉ tùy tiện chắp tay, không đợi Miêu Khinh đáp lại đã ngồi xuống ghế chủ tọa.
Trong mắt Miêu Khinh hiện lên một chút tức giận, song khi ông ta phát hiện ra trên người Viên Minh tản mát ra khí tức dao động vượt xa mình, mới nở ra nụ cười sượng.
"Ha ha, nghe qua Viên công tử tuổi trẻ tài cao, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền, còn trẻ như vậy đã bước vào cảnh giới Kết Đan, thật khiến người khác không ngừng hâm mộ a." Miêu Khinh cười nói.
"Quốc sư quá khen, nếu năm đó không có chuyện Ngọc Hồ sắp đặt hại ta lưu lạc Nam Cương, e là ta cũng không có được thành tựu như ngày hôm nay. Lại nói tiếp, ta cũng phải cảm ơn tới Trường Xuân quan nữa." Viên Minh cười nhạt trả lời.
Dáng tươi cười của Miêu Khinh cứng đờ lại, trong lòng biết Viên Minh sẽ không chừa lại thể diện cho mình, cũng dứt khoát không vòng vo nữa mà nói thẳng chuyện chính.
"Không biết Viên công tử có nghe qua cái tên Tả Khinh Huy này hay không? Ông ta là một trưởng lão Kết Đan kỳ của bản quan, đã mất tích rất nhiều ngày. Nghe nói trước khi mất tích thì ông ta đã gặp mặt ngươi lần cuối cùng. Tra trưởng lão của bản quan muốn tìm ngươi hỏi qua tình huống lúc đó. Nếu Viên công tử có rảnh rỗi, không bằng hiện tại cùng theo ta đi gặp Tra trưởng lão một chút." Miêu Khinh nói qua, quay người đưa tay mời.
"Chuyện này còn cần phải nói sao?" Viên Minh giương mắt, không đếm xỉa gì đến Miêu Khinh.
"...việc này liên quan trọng đại, Tả trưởng lão có quan hệ không phải nông cạn với Tra trưởng lão, cho nên nếu Viên công tử không đi, chỉ sợ Tra trưởng lão sẽ nghĩ ngợi nhiều. Có lẽ các trường lão khác của bản quan cũng sẽ nghĩ ngợi.” Miêu Khinh dần dần thu hồi dáng tươi cười, mang theo ý tứ uy hiếp.
"Ha ha, ngươi hiểu lầm rồi. Ta là nói, Tả trưởng lão mất tích không liên quan tới ta. Lúc ấy ông ta gặp mặt nói chuyện với ta xong thì rời đi. Sau đó ông ta đi đâu ta cũng không rõ nữa. Hôm nay ta nhiều năm mới trở về nhà, đang muốn nghỉ ngơi bồi bên người cha mẹ. Những chuyện phiền toái này đã không có liên quan tới ta, thì cũng không cần ta phải đi cùng rồi. Quốc sư ngươi nói có đúng hay không?" Viên Minh cười cười nói.
Miêu Khinh hít sâu một hơi, mặt đầy khó coi: "Chỉ là lời nói một phía của Viên công tử há có thể tính là bằng chứng được? Vẫn không cần từ chối, đi theo ta một chuyến, Tra trưởng lão sẽ tự mình làm rõ ràng."
"Trường Xuân quan ngươi hoài nghi ta có liên quan tới chuyện Tả Khinh Huy bị mất tích, há không phải là lời nói của một phía? A, Tra Diên Thải muốn ta qua đó, cũng được, chỉ là phải xuất ra chứng cứ thiết thực đã. Chứng minh Tả Khinh Huy mất tích hoàn toàn có liên quan tới ta, ta tất sẽ phối hợp điều tra. Nếu không thì đừng quấy rầy ra đoàn tụ cùng cha mẹ. Xin lỗi, không tiễn vậy." Viên Minh đứng dậy, phất tay áo đi ra ngoài.
Miêu Khinh tái xanh mặt nhìn theo bóng lưng Viên Minh rời đi. Ông ta đứng trong phòng suy tư một lát, đột nhiên giơ tay lên, vận chuyển pháp lực hung hăng vỗ vào lồng ngực mình.
Ngay sau đó, cơ thể ông ta "không bị khống chế được" mà bay ngược ra ngoài phòng. Thậm chí còn phá vỡ cánh cửa, lăn một vòng trên mặt đất, khó khăn lắm ông ta mới dừng lại được.
Ngoài phòng, Viên Minh chưa đi xa, chỉ ngẩng đầu nhìn Miêu Khinh bay ngược ra ngoài, cũng ngẩn cả người.
"Ta khuyên bảo đàng hoàng, không ngờ Viên công tử lại bá đạo như vậy. Chuyện hôm nay ta chắc chắn sẽ bẩm báo rõ ngọn ngành cho Tra trưởng lão. Sau đó sẽ để nàng tự mình đến lĩnh giáo Viên công tử.” Miêu Khinh nhếch khóe môi để lộ ra một tia máu đỏ tươi, cao giọng nói.
Dứt lời, Miêu Khinh bèn lấy pháp khí ra, bay đi khỏi đây, nhắm thẳng về hướng phủ quốc sư.
Viên Minh thấy vậy cũng nhếch miệng mỉm cười, cũng không ngăn cản mà quay người tiếp tục đi tiếp.
Phủ quốc sư.
Đây là nơi ở của các đời quốc sư Đại Tấn, được xây dựng bởi nhiều thợ thủ công có tay nghề tinh xảo lưu danh sử sách. Dù là cảnh quan kiến trúc hay là đình đài lầu các đều mang theo một cỗ tiên khí mờ ảo. Thậm chí, bàn về phong cảnh có thể nói còn đẹp hơn cả trong Hoàng Cung.
Sau khi Ngọc Hồ chết đi, nơi đây tự nhiên thành nơi ở của Miêu Khinh. Chỉ là sau khi Tra Diên Thải đến thì nơi này lại là chỗ tạm trú của nàng ta.
Lúc Miêu Khinh mang theo thân thể trọng thương trở về phủ quốc sư thì Tra Diên Thải cũng vừa kết thúc khóa tu luyện của mình.
"Viên Minh đâu? Ngươi không mang theo hắn về? Một thân thương tổn của ngươi là từ đâu ra?" Tra Diên Thải thấy Miêu Khinh bị thương không nhẹ bèn nhíu mày hỏi.
Lúc này vết thương trên người Miêu Khinh còn nặng hơn lúc rời khỏi Viên phủ vài phần. Đối mặt với tra hỏi của Tra Diên Thải, ông ta không giấu giếm mà kể rõ chi tiết lời nói của Viên Minh ra, chẳng qua khúc cuối có chỉnh sửa thêm một số chuyện nữa.
"Lúc ấy Viên Minh xoay người muốn đi, đệ tử lập tức tiến lên ngăn cản hắn, muốn khuyên lại. Ai ngờ Viên Minh nổi giận động thủ với đệ tử. Hắn đã thành Kết Đan, đệ tử làm sao là đối thủ, chỉ có thể vội vàng chạy thoát thân, không thể mang hắn về được. Kính xin Tra trưởng lão trách phạt." Miêu Khinh tự trách nói.
Nghe vậy, trong mắt Tra Diên Thải chợt lóe sáng, bày ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy.
Miêu Khinh chợt kinh ngạc. Nhưng Tra Diên Thải đã nhanh chóng thu lại biểu lộ, khẽ lắc đầu.
"Viên Minh lấy lớn hiếp nhỏ, không thể mang được hắn về không phải là lỗi của ngươi, không cần phải trách phạt. Hôm nay thương thế của ngươi không nhẹ, chuyện sau này không cần ngươi xen vào nữa, đi xuống an tâm dưỡng thương đi."
"Tạ ân điển của Tra trưởng lão!" Miêu Khinh cảm kích cúi đầu với Tra Diên Thải, tiếp đó mới chậm rãi thối lui ra khỏi gian phòng.
Tra Diên Thải nhìn thấy vậy, thần sắc trong mắt chợt biến đổi.
Tổn thương trên người Miêu Khinh không phải do Viên Minh tạo nên, điểm này nàng ta thừa hiểu.
Chỉ là dù sao Miêu Khinh của là con trai của Miêu trưởng lão, nếu muốn mượn chuyện này thoát thân, nàng cũng sẽ thuận nước giong thuyền tặng ông ta phần nhân tình này.
Huống chi Miêu Khinh đã dựng bậc thang này cho mình để tiện thoát thân, chưa chắc nàng không thể sử dụng được.
Quan trọng nhất vẫn là đối phó với Viên Minh. Lúc trước Tả Khinh Huy từng nói qua với nàng ra rằng mới có một cửa kiếm tiền mới, muốn cùng hưởng chung với nàng, nói là mấy ngày sau trở về sẽ nói rõ ràng hơn. Chỉ là sau đó, ông ta đã bặt đi tin tức.
Nàng ta tự mình truy xét, cuối cùng dù đã chỉ vào Viên Minh. Nhưng nàng ta lại cảm giác rằng thực lực hắn còn chưa đủ.
Hôm nay Viên Minh đã tăng lên thành Kết Đan. Hắn chỉ là một tán tu, thiên phú không ra gì, lấy đâu ra bản lĩnh để nhanh chóng đột phá đến vậy? Nhất định là hắn đã tìm cách ám toán Tả Khinh Huy, lấy đi di sản của ông ta mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Tra Diên Thải cảm thấy chắc chắc như vậy, lại trầm ngâm suy nghĩ một lát. Sau đó cả người nàng ta lóe lên luồng sáng trắng, biến mất khỏi phủ quốc sư.