Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 444 - Chương 443: Ta Chỉ Tự Vệ

Chương 443: Ta chỉ tự vệ Chương 443: Ta chỉ tự vệ

Cùng lúc đó, tại Viên phủ.

Miêu Khinh đi rồi, Viên Minh bèn lập tức đi gặp cha mẹ.

Hắn không để tâm đến hành động quái dị của Miêu Khinh lắm. Hiện tại hắn chỉ quan tâm xem suy nghĩ và ý kiến của cha mẹ đối với việc rời khỏi kinh thành thế nào.

Sau khi nghe Viên Minh nói vậy, Viên Tộ Trùng vẫn không nói gì, Viên phu nhân mở miệng nói trước.

"Minh nhi đi đâu ta sẽ đi theo đấy. Lúc này con đừng hòng vứt bỏ mẹ được!"

Viên Minh nghe được câu này bèn mím môi, trong mắt đầy vẻ áy náy.

"Tính tình mẹ con là như vậy mà, đừng quá để ý. Chỉ là mẹ con nói đúng, chỉ cần một nhà chúng ta ở cùng nhau thì ở đâu đều không vấn đề. Ta cũng có nghe qua tình hình Đông Hải bên kia, lúc còn trẻ đã từng muốn đi qua một vòng, không nghĩ tới hôm nay già rồi lại có thể đi tới đó an cư nha." Viên Tộ Trùng vỗ vỗ vai Viên Minh, cười vài tiếng.

Viên Minh cảm động nhìn cha mẹ của mình. Tuy rằng ngoài miệng bọn họ nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng phải từ bỏ thân bằng hảo hữu, rời đi kinh thành từng cư ngụ gần sáu mươi năm trời tuyệt đối không phải là quyết định đơn giản.

Môi hắn khẽ nhúc nhích muốn nói thêm gì nữa, chỉ là sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Cha mẹ, hai người ở trong phòng, bất kể có chuyện gì phát sinh cũng không được đi ra ngoài."

Nói xong, Viên Minh bước nhanh ra khỏi phòng, lấy Bách Quỷ Dạ Hành đồ ra, thả một đám quỷ nô Kết Đan ra ngoài, ra lệnh cho chúng nó canh giữ gian phòng thật kỹ không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào.

Đám quỷ nô bèn lĩnh mệnh nhao nhao chui xuống dưới đất, ẩn giấu hành tung của mình.

Viên Minh an bài xong những chuyện này mới thoáng an tâm một chút. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, thấy một luồng lưu quang bay nhanh tới, trong chớp mắt đã ngừng trên không trung Viên phủ.

Sau khi lưu quang tan hết, thân hình Tra Diên Thải hiện ra.

Nàng ta không hề cố kỵ mà đảo thần thức qua Viên phủ, phát hiện ra Viên Minh, ánh mắt cũng nhìn qua phía đó, cao giọng nói: "Viên Minh, năm đó bản quan đã bỏ qua hành động mạo phạm của ngươi, nhưng ngươi không biết hối cải. Không chỉ đả thương đệ tử bản quan mà còn âm thầm ra tay mưu hại trưởng lão của bản quan, liên tục phạm tội, tội lỗi chồng chất. Hôm nay bổn tọa đích thân đến, còn không mau thúc thủ chịu trói?"

Giọng nói của nàng ta truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành. Đám dân chúng trong thành vốn đã bị động tĩnh của phi độn kinh động, lại nghe nàng ta nói vậy không khỏi sôi trào cả lên.

Viên Minh trầm mặt xuống, cũng bay thẳng lên không trung, mắt nhìn thẳng vào Tra Diên Thải, sát ý trong lòng bốc lên. Hắn đang định ra tay, lại nghĩ đến vẻ mặt buồn rầu của Lưu Thiên Minh đêm qua mà tạm thời nén lửa giận lại, trầm giọng hỏi:

"Một thân thương thế của Miêu quốc sư vốn là tự chính ông ta giả tạo ra, không liên quan đến ta. Điểm này trong lòng ngươi thừa hiểu. Về phần chuyện của Tả trưởng lão càng là đổ tội cho ta. Vậy ta hỏi ngươi, có bằng chứng gì không?"

"A? Bằng chứng? Toàn bộ Trung Nguyên này ai có dám đòi bằng chứng với Trường Xuân quan chúng ta?" Tra Diên Thải cười lạnh một tiếng, không hề cố kỵ vung tay, một ngọn trường tiên bằng băng tinh hiển hiện trong tay.

Năm ngón tay nàng nắm chặt lại, trường tiên trong tay lập tức nổi lên một lớp sương mù màu trắng bao vây lấy ngọn trường tiên và cả cánh tay Tra Diên Thải.

Nàng ta bước vào Kết Đan đã gần gần trăm năm, hôm nay đã cách Kết Đan hậu kỳ cũng chỉ chừng nửa bước. Nàng ta xem chừng Viên Minh có lợi hại thế nào cũng chỉ là vãn bối vừa vặn đột phá Kết Đan, lại là tán tu, làm sao có thể đánh đồng với tu sĩ tông môn như nàng.

Cho nên nàng tới đây mang theo ý định tiền trảm hậu tấu, mặc kệ hoàng thất nhất mạch có ý định bảo vệ Viên Minh hay không, chỉ cần giết chết hắn là sẽ không còn phiền toái gì nữa.

Tại Tu Tiên giới, không ai gây chiến chỉ vì một người chết không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào cả. Thực tế nàng thấy rằng, đối phương ngoài việc có Lưu Thiên Minh chống lưng thì hoàn toàn không có bối cảnh thâm hậu nào khiến nàng ta phải cố kỵ cả.

Mà Viên Minh thấy Tra Diên Thải động thủ trước, chỉ có thể thở dài một tiếng, mặt hiện đầy vẻ bất đắc dĩ.

Nhưng tiếp đến, hắn cũng không hề che dấu sát ý trong lòng mình. Ánh mắt hắn nhìn về phía Tra Diên Thải đã như nhìn một người chết.

Trong nháy mắt tiếp theo, hắn há mồm phun ra, Diệt Hồn kiếm từ trong miệng hắn bay ra. Kiếm còn ở trên không trung thì Viên Minh đã đánh ra tiếp một đạo pháp quyết, phù văn trên thân kiếm lập tức sáng lên, một một cỗ lực lượng vô hình một cỗ lực lượng vô hình dũng mãnh lao tới Tra Diên Thải, đồng thời còn có một luồng kiếm quang màu đen theo sát phía sau.

Cùng lúc đó cánh tay phải của Tra Diên Thải vung lên tựa như muốn thúc giục pháp bảo. Nhưng lúc này trong lòng nàng giật thót, một lực lượng vô hình ngay tức khắc bao phủ lấy thân thể khiến cả người nàng nháy mắt cứng đờ.

Trên mặt Tra Diên Thải nổi lên vẻ kinh ngạc, không biết tại sao trong lúc này nàng ta có cảm giác như đối đầu với mình không phải là một gã tu sĩ Kết Đan sơ kỳ mà là một cường giả Nguyên Anh kỳ.

Lúc này trong đầu nàng đã không còn chiến ý gì nữa, chỉ vô thức hiện lên một ý nghĩ, là "mau chạy trốn."

Mà đúng lúc này, ở phía đông kinh thành, Lưu Thiên Minh vội vã điều khiển pháp khí bay đến, vừa bay vừa thúc giục pháp lực hô lớn:

"Tra trưởng lão, khoan hãy động thủ! Trong quan có thư đến, nói..."

Y còn chưa dứt lời thì đã thấy ở trên không trung Viên phủ phía xa, một bóng kiếm màu đen xẹt qua cổ Tra Diên Thải. Không đợi y tới gần, thi thể không đầu kia thẳng tắp rơi xuống đất.

"Ngươi tới chậm!" Viên Minh nhún nhún vai với Lưu Thiên Minh, có chút bất đắc dĩ nói.

"Minh ca, ngươi ....ài....thế này...thế này phải làm sao đây?" Lưu Thiên Minh thở dài một tiếng, buồn rầu nắm tóc.

"Giết đã giết rồi, buồn rầu cũng vô dụng. Huống hồ nàng ta động thủ trước, ngàn vạn lần không nên đến gần chỗ cha mẹ ta như vậy. Ta chỉ tự vệ mà thôi, không nghĩ nàng ta lại yếu ớt như vậy." Viên Minh thu hồi Diệt Hồn kiếm, nói.

"Ôi, đám lão gia hỏa trong quan cũng không quản mấy chuyện này, bọn họ sẽ cảm thấy ngươi vả mặt bọn họ, nhất định sẽ nghĩ cách trả thù đấy. Không được, phải theo kế hoạch chúng ta bàn lúc trước, Minh ca ngươi tranh thủ mang theo cha mẹ ngươi đến Đông Hải trước khi bọn họ kịp phản ứng, nếu bị ngăn cản lại thì coi như xong." Lưu Thiên Minh lo lắng nói.

"Được, vậy bây giờ ta sẽ để bọn họ thu dọn một phát, lập tức lên đường." Viên Minh đã nói trước với cha mẹ mình nên không còn do dự, lập tức đồng ý.

Khoảng một canh giờ sau.

Tại dãy núi Triều Thiên, thuộc Trung châu của Đại Tấn.

Dãy núi với những đám mây mù mờ ảo bao phủ, lại có từng tia sáng vàng len lỏi giữa những kẽ hở sáng rỡ đầy chói mắt, như thể ẩn giấu một vầng mặt trời bên trong.

Từng con tiên hạc linh hoạt từ trong sương mù chui ra, trên lông vũ trắng như tuyết còn bao phủ một lớp linh quang. Mây trời quấn quanh người chúng nó, lại theo những cú đập cánh của bọn chúng mà dập dềnh cao thấp như dải tơ lụa, nhìn qua linh hoạt kỳ ảo.

Trong mây mù là từng đại điện tỏa ánh vàng kim dựa vào vách núi, lợp ngói lưu ly, tường bằng noãn ngọc. Những vật liệu lương tài bảo vật hiếm có bên ngoài đều được nơi đây dùng làm phụ liệu trang trí, nhìn qua tất cả đều phủ một bầu đại khí xa hoa.

Trong lầu các đại điện là những tu sĩ mặc trường sam màu tím nhạt đi qua đi lại, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo văn nhã thong dong.

Nơi đây chính là trụ sở Trường Xuân quan, đệ nhất tông môn của Trung Nguyên. Chỉ phong cảnh bên ngoài đã hơn xa loại tiểu tông môn vô danh như Bích La động rồi, thậm chí đến Sinh Diệp tông cũng khó mà sánh kịp.

"Keng... Keng... Keng..."

Đột nhiên, ba tiếng chuông nặng nề vang vọng khắp tông môn. Chúng đệ tử nghe thấy tiếng chuông chợt kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngọn núi cao nhất trong tông môn, rồi bàn luận xôn xao, trên mặt đều có vẻ bất an.

Dựa theo tổ quy, chỉ khi nhân vật trọng yếu của tông môn vẫn lạc mới vang lên tiếng chuông cổ Trấn Sơn trên đỉnh Vô Hạ phong.

Vang ba tiếng, có nghĩa là có trưởng lão thân Kết Đan chết.

Việc này có khá hiếm thấy nhưng cũng chưa khiến các đệ tử phải bất an.

Nguyên nhân chính phải nói đến mấy tháng trước.

Khi đó chuông cổ Trấn Sơn liên tiếp vang lên bốn tiếng. Tiếng chuông bi thống đại biểu tu sĩ Nguyên Anh kỳ vẫn lạc quanh quẩn khắp dãy núi, thật lâu không tiêu tán.

Mà chỉ mới chưa đầy nửa năm, lại có thêm trưởng lão Kết Đan vẫn lạc.

Dù là đệ tử cuồng tín vào Trường Xuân quan vô địch thiên hạ cũng dự cảm được sắp có mưa gió kéo tới.

Lúc tiếng chuông vang lên, trong đại điện đỉnh núi Vô Hạ phong cũng có mười một người đang ngồi quanh một bàn dài, lặng yên nhìn ngọc giản đặt trước mặt mình.

Nam tu tóc tím ngồi vị trí ngoài cùng bên phải của bàn dài nhìn quanh một vòng, thấy tất cả đã xem xong nội dung trong ngọc giản mới mở miệng nói: "Hôm nay triệu tập chư vị, có bốn chuyện muốn thương nghị. Đầu tiên là tin tức bên kinh thành truyền đến, chuyện Tra trưởng lão đang điều tra việc Tả Khinh Huy mất tích, bị Viên Minh chém giết ngay trước mặt mọi người. Căn cứ theo điều tra của Tra trưởng lão lúc còn sống thu được thì người này không phải không có liên quan tới việc Tả Khinh Huy mất tích. Chư vị cảm thấy chúng ta nên xử trí người này như thế nào?"

Tu sĩ Kết Đan không để ý tới tục sự nhưng nếu dính đến sống chết của cảnh giới Kết Đan hoặc là ảnh hưởng đến đại quyết sách của tông môn thì vẫn cần có bọn họ ra mặt mới quyết định được.

Chẳng qua số lượng trưởng lão Kết Đan bên trong Trường Xuân quan đông đúc, nếu chuyện gì cũng xuất động toàn bộ để thảo luận thì lại quá tốn thời gian. Bởi vậy theo ý của lão tổ Nguyên Anh, chọn ra một số trưởng lão Kết Đan đại biểu cho những người khác thương thảo nghị sự là đủ.

Hôm nay, mười một vị Kết Đan ngồi quanh bàn dài này có trẻ có già, tu vi không giống nhau, chỉ có một điểm giống nhau.

Đó là bọn họ đều có liên quan đến một vị lão tổ Nguyên Anh nào đó trong quan.

Mặc dù không phải người thân hoặc đệ tử thì ít nhất cũng đã được một vị lão tổ Nguyên Anh tán thành. Ở nơi này, mỗi lời nói, hành động của họ đều đại biểu cho ý chí của những vị lão tổ Nguyên Anh kia.

Ví dụ như nam tu tóc tím này tên là Khúc Lương, là chắt trai của một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ họ Khúc. Tuy người này chỉ có tu vi Kết Đan sơ kỳ nhưng vì thái gia gia của y đã bước vào Nguyên Anh trung kỳ hơn mấy trăm năm nên mới nắm quyền chủ đạo hội nghị này.

Nghe thấy Khúc Lương nói vậy, một tráng hán mặt đầy râu quai nón, vạt áo mở toang hở cả lồng ngực chuyển mắt nhìn qua một cái ghế trống không bên cạnh bàn.

"Việc này chúng ta có thể tự quyết định sao? Đã đưa tin cho Minh Tuyền lão tổ chưa? Ông ta nói thế nào?" Tráng hán không nhanh không chậm mở miệng hỏi.

"Hôm nay Minh Tuyền lão tổ không có ở trong quan. Ta đã dùng Truyền Âm phù truyền tin tức cho ông ta nhưng vẫn chưa thấy phản hồi." Khúc Lương lắc đầu nói.

"Có nghĩa là bảo chúng ta tự quyết định sao? Chẳng qua Tra Diên Thải là ái đồ của Minh Tuyền lão tổ, Viên Minh kia đã sớm có bất mãn với Trường Xuân quan chúng ta, hôm nay còn dám giết chết Tra Diên Thải ngay trước mặt mọi người. Như vậy còn thương lượng gì nữa, cứ phái người tới thẳng đó giết chết hắn là được." Đại hán râu quai nón đặt ngọc giản xuống, thái độ đã rõ ràng là không cần phải nói thêm gì nữa.

Lời y nói được không ít trưởng lão phụ họa, bọn họ nhao nhao đồng ý nói nhất định phải chém giết kẻ không biết không biết trời cao đất rộng như Viên Minh để làm răn đe.

Đương nhiên Viên Minh chỉ dùng mấy chục năm ngắn ngủi từ một tu sĩ Luyện Khí kỳ không có danh tiếng gì tiến giai lên Kết Đan kỳ đã khiến bọn họ nảy sinh ra một loại tâm tình không thể nói rõ được, dù sao thì trong lịch sử Trường Xuân quan cũng hiếm thấy có chuyện như vậy xảy ra.

Chẳng qua là bên kia bàn dài, có bốn trưởng lão Kết Đan kỳ trầm mặc không nói, cũng không phụ họa lời người khác.
Bình Luận (0)
Comment