Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 445 - Chương 444: Hành Động Nhanh Hơn

Chương 444: Hành động nhanh hơn Chương 444: Hành động nhanh hơn

Nhưng vào lúc này, chợt một nữ tu mắt xếch cười lạnh một tiếng nói: "Ta đã nói từ trước là Viên Minh này là một mối họa rồi. Nếu hắn đã giết chết Tra Diên Thải thì cần phải dùng thủ đoạn lôi đình bắt hắn về đây. Về phần Tả Khinh Huy mất tích có liên quan đến hắn hay không, không mở miệng thì dùng chút ít thủ đoạn không chính quy là được, còn sợ hắn không khai sao? Nếu còn có người mở miệng khuyên can giải vây cho hắn thì khi Minh Tuyền lão tổ truy cứu tới, những người đó cứ ra mặt gánh trách nhiệm đi."

Nghe vậy, mặt mày bốn vị trưởng lão thuộc hoàng thất nhất mạch ngồi trên bàn dài tối sầm đi không ít. Hiển nhiên nữ tu mắt xếch đang bóng gió nói chuyện, dù không nói rõ nhưng mũi mâu lại chỉ thẳng vào hoàng thất nhất mạch.

Một nam tu dáng người cao gầy như thể một cây gậy trúc ngẩng đầu trừng mắt nhìn nữ tu mắt xếch, nổi giận nói: "Nếu nói đến chuyện này, ta cũng muốn hỏi Hoa trưởng lão một câu, lý do vì sao Viên Minh lại bất mãn với Trường Xuân quan ta? Không phải là chuyện tốt của đệ tử ngươi làm ra hay sao? Nếu không có gã sắp xếp ám hại, nói không chừng hiện tại Viên Minh đã là một trưởng lão Kết Đan của Trường Xuân quan ta rồi!"

"Ha ha, theo ý ngươi nói, chẳng phải năm đó Thôi trưởng lão chịu trách nhiệm tuyển chọn đệ tử cũng có sai lầm hay sao?" Hoa trưởng lão cười lạnh một tiếng.

Vừa dứt lời, một đạo nhân tóc dài râu dài lập tức lên tiếng cãi lại: "Không thể nói vậy được, năm đó ta đích thân kiểm tra qua. Viên Minh quả thật chỉ có thiên phú tứ linh căn, căn bản không phù hợp với tiêu chuẩn tuyển nhận thấp nhất. Hôm nay hắn có thể tấn chức Kết Đan hiển nhiên là đã gặp được cơ duyên đặc biệt gì ở Nam Cương hay ở nơi nào đó. Đây chính là chuyện có tỉ lệ rất nhỏ. Trường Xuân quan chúng ta là danh môn đại phái, cũng không thể tùy tiện tuyển nhận đệ tử mà làm hỏng quy củ được."

"Ha ha, nói như vậy sai vẫn là đệ tử ngoan của Hoa trưởng lão. Ta nhớ gã có đạo hiệu là Ngọc Hồ hả? Không chỉ bồi dưỡng ra một tu sĩ Kết Đan thù hận chúng ta mà còn dùng cả tính mạng của mình bôi đen mặt mũi chúng ta. Một phen mưu tính thành công cốc, quả đúng thật lợi hại." Tu sĩ cao gầy quái gở cười nói.

Lời vừa nói ra, sắc mặt của ba vị trưởng lão hoàng thất nhất mạch cũng biểu hiện khác hẳn nhau. Có người lắc đầu. Có người thở dài. Có người ngoài miệng còn nhếch lên một chút ý cười sâu xa.

Bọn hắn thuộc dòng dõi hoàng thất Đại Tấn, đương nhiên biết mục đích thật sự của những quốc sư mà Trường Xuân quan phái đến. Năm đó có ai không bị mất quyền lực qua, cho nên vốn là ôm thái độ hả hê nhìn Ngọc Hồ chết đi.

Hoa trưởng lão nhíu mày lại: "Hừ, Lưu trưởng lão đã quên rồi sao? Đại điển thoái vị năm đó, hoàng thất nhất mạch các ngươi đã đưa hai quyển bí tịch công pháp Cửu Nguyên quyết ra ngoài. Một quyển cho Hoàng đế mới đăng cơ, còn một quyển còn lại đi đâu? Chúng ta đều biết thừa. Viên Minh có thể được như hôm nay, hoàng thất nhất mạch các ngươi xuất ra đại lực. Ta xem ra cơ duyên Nam Cương cái gì, đều là giả hết, Viên Minh này thật ra là thanh đao do hoàng thất nhất mạch các ngươi bồi dưỡng ra để xử lý mấy việc bẩn thỉu không để người khác biết được. Chẳng qua lần này không khống chế được mà giết nhầm người, nên mới không thể bảo vệ được nữa, đúng chứ?"

"Ngươi bớt ngậm máu phun người đi! Hàng năm kiểm kê đều có lượng Cửu Nguyên quyết đưa ra ngoài nhiều hơn, ngươi thật sự truy xét được hết những trường hợp này sao?" Sắc mặt Lưu trưởng lão tái xanh lại.

"Bí tịch khác ta không xen vào, nhưng hai quyển xuất ra từ hoàng thất nhất mạch các ngươi, ha ha, ta nhớ không lầm thì tên phản đồ năm đó cũng xuất từ một mạch cách ngươi. Hôm nay lại có thêm một tên Viên Minh, trong lòng các ngươi rốt cuộc có đứng ở bên Trường Xuân quan này hay không, ta cũng khó mà nói được." Nữ tử mắt xếch đùa cợt cười cười.

"Ngươi nói nhảm cái gì vậy? Một mạch chúng ta vì Trường Xuân quan mà xuất ra bao nhiêu lực lượng, theo ý ngươi chẳng lẽ không đáng một xu sao? Ngược lại các ngươi suốt ngày ru rú trong tông, không bước ra khỏi đại môn, suốt ngày cổ vũ cái này cổ động cái kia, nói là mưu tính để tông môn phát triển, hận không thể khai chiến với tất cả tông môn khắp thiên hạ. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Trường Xuân quan cũng bị các ngươi kéo vào vũng bùn!" Tu sĩ cao gầy đột nhiên đứng dậy, nổi giận nói.

Hoa trưởng lão không cam chịu yếu thế đứng dậy theo, đang định phản bác lại. Thế nhưng đúng lúc này, một lão giả mặc trường bào màu đen, tuổi trên tám mươi đang ngồi ghế chủ tọa bỗng nhiên lên tiếng:

"Đã đủ rồi!"

Giọng nói của y không lớn nhưng vừa thốt ra, tất cả mọi người lập tức yên tĩnh trở lại, không dám phát ra bất cứ âm thanh gì.

Lão nhân thoạt nhìn đã cao tuổi, tóc xám trắng, mặt đầy nếp nhăn, thân còng xuống, tứ chi nhỏ bé teo tóp, nhìn như thể sắp xuống mồ đến nơi.

Nhưng mà các trưởng lão Kết Đan ngồi đây lại không ai có can đảm phản kháng lời y.

Bởi vì y chính là đệ tử thân truyền của Thái Thượng Đại trưởng lão.

Nghe nói y còn cách đột phá Nguyên Anh một bước ngắn, tuổi già sức yếu này cũng là do công pháp ảnh hưởng. Thực tế có lẽ tuổi tác của y còn trẻ hơn bất cứ ai đang ngồi quanh bàn dài này.

"Chư vị đang ngồi nơi đây đều một lòng vì việc chung hết, cũng không có ai kéo Trường Xuân quan vào vũng bùn cả. Những lời tương tự, sau này vẫn không nói ra thì hơn." Lão nhân khẽ nhướng mắt lên, bình thản nói.

"Vâng." Hoa trưởng lão và Lưu trưởng lão đều chắp tay nhận sai với ông lão, sau đó ngồi xuống, đều không phục nhìn nhau, sau đó quay đầu qua chỗ khác.

Sau khi chấm dứt vấn đề này, lão giả lại lần nữa nhắm nghiền hai mắt, không nói thêm gì, như thể đã ngủ rồi.

Thấy vậy, Khúc Lương ho khan hai tiếng, lại nói: "Nếu như đa số đã đồng ý ra tay vây giết Viên Minh, vậy nhiệm vụ này nên phái ai đi đây? Chư vị có đề cử ai không?"

Nghe lời này, tất cả đều yên tĩnh, hầu như các các Trưởng lão ngồi đây đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không tỏ bất cứ thái độ gì.

Lập trường về chuyện của Viên Minh là một chuyện, còn có muốn đích thân phái người ra tay xử lý hay không lại là chuyện khác.

Những người ngồi ở nơi này, không ai ngu cả.

Thực lực Tra Diên Thải không kém, cách Kết Đan hậu kỳ vẻn vẹn nửa bước chân, còn là ái đồ của Minh Tuyền lão tổ, trong tay có mấy con bài tẩy. Căn cứ theo tin tức truyền về, rõ ràng là nàng ra tay trước nhưng lại chưa đánh ra một chiêu nguyên vẹn nào đã bị Viên Minh chém giết.

Mặc dù Tra Diên Thải có khinh địch nhưng bại vong nhanh như vậy có thể nói rõ được thực lực của Viên Minh.

Vả lại không bàn đến chuyện Viên Minh sau đó sẽ bỏ chạy, mà hắn có lưu lại, nếu không xuất động nhiều trưởng lão Kết Đan hậu kỳ ra mặt thì e là vẫn không ai là đối thủ của hắn được.

Việc này khó giải quyết như thế, làm xong cùng lắm cũng chỉ được Minh Tuyền lão tổ khen ngợi mà thôi. Trong đây ai không có một vị lão tổ Nguyên Anh ủng hộ sau lưng, không đáng vì thế mà làm hao tổn chiến lực hệ phái mình.

Mà Minh Tuyền lão tổ chỉ là Nguyên Anh mới tấn thăng, bản thân không có hứng thú với quyền thế trong quan. Môn hạ đệ tử cũng chỉ có một mình Tra Diên Thải. Nhất mạch của ông ta lại càng không có người.

"Khụ, theo ý ta, vì một tán tu mà hưng sư động chúng quá mức cũng không tốt. Huống hồ hành tung hắn bất định, sau khi chém giết Tra Diên Thải tất nhiên sẽ mang theo người nhà chạy trốn khỏi kinh thành. Theo ta thấy, không bằng trước tiên treo giải thưởng để các tiểu tông môn và tán tu Kết Đan hành động. Nếu bọn họ giết chết được hắn thì tốt, còn không thể giết cũng có thể cung cấp tin tức cho chúng ta. Chờ xác định được vị trí của Viên Minh thì phái người vây giết cũng không muộn." Thấy không có người nói chuyện, tu sĩ râu quai nón đề nghị mọi người vây giết trước tiên đã tìm một bậc thang cho mọi người.

Lời y nói ra khiến không ít trưởng lão tán thành. Khúc Lương không thấy ai phản đối, cũng khẽ gật đầu.

"Được. Vậy việc này cứ quyết định như vậy đi. Tiếp đến là chuyện về Tây Vực cùng Tần quốc. Quy Nguyên tông vẫn lạc một lão tổ Nguyên Anh nên liên tiếp bại lui trên chiến trường ở Tần quốc và Tây Vực. Để vãn hồi xu thế suy yếu này, bọn họ khởi xướng cầu viện tông môn Trung Nguyên. Việc này đã được Thái Thượng Đại trưởng lão cho phép, chúng ta cũng phải xuất lực trợ giúp. Ít nhất phải có mười trưởng lão Kết Đan đi tới, hôm nay phải định ra cho được danh sách này." Khúc Lương nhìn quanh, bắt đầu thảo luận đề tài tiếp theo.

...

Tại Viên phủ, kinh thành.

"Cha, mẹ, hai người ăn Tịch Cốc đan này trước đi." Trong thư phòng, Viên Minh đưa hai viên đan dược cho cha mẹ mình.

Theo như lời Lưu Thiên Minh thì giữa kinh thành và Trường Xuân quan có thủ đoạn liên lạc đặc thù nên chuyện hắn chém giết Tra Diên Thải hẳn là đã bị Trường Xuân quan biết được. Chỉ sợ bên kia sẽ nhanh chóng phái ra nhân thủ đuổi giết.

Lúc này hắn còn không biết đám cao tầng Trường Xuân quan vì chuyện này mà đã ầm ĩ túi bụi, thậm chí thiếu chút nữa phái đại lượng nhân thủ đến vây giết hắn.

Tóm lại hắn biết hiện tại mình không có thực lực đối phó với toàn bộ Trường Xuân quan đuổi giết, phải nhanh chóng hành động, không thể chờ chết được.

Viên Minh nhất thời không có pháp khí phi hành thích hợp nào, không cách nào mang theo cha mẹ nhanh chóng rời đi. Hắn suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.

Viên Tộ Trùng nhận lấy đan dược, nuốt vào rồi dùng pháp lực hòa tan. Sau đó lại giúp thê tử của mình hòa tan đan dược.

"Được rồi, tiếp theo con sẽ để hai người ngủ đi, sau đó đưa hai người vào một không gian có thể chứa được người sống để nhanh chóng rời khỏi đây." Viên Minh nói xong, sau đó hồn lực trong thức hải chậm rãi bay ra, dùng tư thái nhu hòa bao bọc lấy cha mẹ hắn.

Rất nhanh, cha mẹ hắn đều lâm vào ngủ say. Viên Minh lập tức triệu Thâu Thiên đỉnh ra, đưa hai người vào bên trong.

Hắn cẩn thận thu Thâu Thiên đỉnh vào trong cơ thể, rồi cửa phòng đi ra khỏi thư phòng.

Ngoài phòng, Lưu Thiên Minh cùng Phó Khánh đang đứng chờ.

Lưu Thiên Minh thấy chỉ có một mình Viên Minh đi ra, trong thư phòng lại không thấy bóng dáng hai vợ chồng Viên Tộ Trùng mà chợt kinh ngạc. Y không hỏi nhiều, chỉ tiến lên nói: "Minh ca, ta đã liên hệ xong xuôi với bên kia rồi, ngươi cầm lấy khối ngọc bội này. Đến phạm vi thế lực Thiên Long đảo thì đưa cho người bên kia xem. Bọn họ sẽ biết ngươi là người ta đưa qua."

"Đa tạ." Viên Minh nhận lấy ngọc bội, gật đầu cảm ơn.

"Việc nhỏ, đáng tiếc huynh đệ ta mới vừa gặp lại đã phải chia tay." Lưu Thiên Minh có chút tiếc nuối.

"Tình thế bức bách, đợi ngày khác thu xếp xong xuôi cho cha mẹ ta, xử lý xong chuyện cần làm sẽ lại tìm ngươi uống rượu." Viên Minh lại có vẻ thoải mái hơn nhiều.

"Tốt, một lời đã định." Lưu Thiên Minh nói xong bỗng vươn nắm tay phải ra.

Viên Minh ngầm hiểu, cũng duỗi nắm tay phải ra, đang lúc chuẩn bị đụng vào đầu nắm tay của Lưu Thiên Minh hắn bèn tăng tốc hơn.

Trùng hợp là lúc đó Lưu Thiên Minh cũng đột nhiên tăng tốc, nên nắm đấm hai người nện vào nhau, chút đau đớn khiến cả hai phải nhíu mày lại, vô thức đưa ánh mắt đầy phàn nàn nhìn qua đối phương. Chỉ là khi cả hai chạm mắt nhau, bọn họ lại hơi sửng sốt, sau đó đồng thời cười rộ lên.

.
Bình Luận (0)
Comment