Chương 482: Phá huyễn
Chương 482: Phá huyễn
Sắc mặt Huyễn Linh Tử chuyển lạnh: “A, không biết Long đạo hữu nghĩ như vậy là đã được phụ thân ngươi đồng ý? Từ trước đến nay ba đảo Nghiệp Hỏa, Thiên Long, Hồng Vũ cùng tiến cùng thoái, vậy mà các ngươi lại đứng về phía người ngoài. Nói vậy là Thiên Long đảo các ngươi không định giữ quan hệ đồng minh với Nghiệp Hỏa đảo nữa hay sao?”
“Quan hệ giữa ba đảo chúng ta, chưa tới phiên ngươi quan tâm.” Long Trùng đáp.
"Huyễn Linh đạo hữu, trên lôi đài đều dùng thực lực phân định thắng thua. Thôi Ngọc thua là do tài nghệ không bằng người. Trước mắt chúng ta vẫn nên tập trung tầm bảo, cần gì phải vì một chút chuyện nhỏ mà tranh chấp." Khung Vân nói.
“Được, được,được, xem ra các ngươi đã quyết tâm che chở người này, vậy đừng trách ta hạ thủ không nể tình khiến các ngươi phải sớm rời khỏi tỉ thí lần này!” Huyễn Linh Tử không khách khí, lạnh lùng nói.
Viên Minh thờ ơ lạnh nhạt, lần này Huyễn Linh Tử tới đây tựa hồ như quyết tâm gây sự với hắn, còn chuyện báo thù cho Thôi Ngọc chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
Mắt hắn xẹt qua một tia lạnh lẽo. Mặc kệ mục đích thật của Huyễn Linh Tử là gì, đối phương đã tới cửa thì hắn cũng không ngại chuyện Bách Quỷ Dạ Hành đồ lại có thêm một quỷ nô Kết Đan kỳ nữa.
Chỉ là Long Trùng, Khung Vân ở đây, có rất nhiều thủ đoạn hắn không thể thi triển ra được.
"Long đạo hữu, Khung đạo hữu, các ngươi còn phải tranh lấy thứ hạng cho đảo của mình, không cần vì ta mà chậm trễ thời gian. Nếu vị Huyễn Linh Tử này đã vì ta mà đến vậy cứ để hai người chúng ta chấm dứt đi." Viên Minh mở miệng nói.
“Ha ha các ngươi cũng nghe rồi đấy. Tiểu tử này đã nói như vậy, chẳng lẽ Long Trùng, Khung Vân các ngươi còn gắng ra mặt giúp hắn sao?” Huyễn Linh Tử cười ha ha nói.
Long Trùng chỉa mũi thương xuống đất, rạch một đường trên mặt đất tạo thành một vệt nước xanh thẳm.
Một luồng khí lạnh từ nơi đó tuôn ra, vô số băng tinh phiêu bạt tứ tán, rồi một con giao long toàn thân màu lam nhạt xuất hiện. Lân phiến của nó như thể hoa tuyết, còn hai sừng trên đỉnh đầu như thể được tạc từ thủy tinh, trong suốt mà óng ánh.
“Viên huynh, không cần nhiều lời. Ta đã đáp ứng Thiên Minh huynh từ lúc trước, có phát sinh chuyện gì cũng phải bảo vệ ngươi chu toàn. Huống hồ đoạn đường vừa qua, tuy ngươi ta không nói nhiều lời nhưng cũng tính là bạn tốt, Long Trùng ta há lại là kẻ tiểu nhân bội bạc không để ý tới bạn bè mình?” Long Trùng cười to một tiếng, trong mắt tràn đầy chiến ý.
Nghe vậy, Viên Minh chợt sửng sốt, chỉ thầm cười khổ.
“Được, nếu Long Trùng ngươi đã muốn tìm chết thì ta thành toàn cho các ngươi vậy.” Huyễn Linh Tử cười lạnh một tiếng, trong tay đã có thêm một ngọn đèn dầu màu xanh, ngọn lửa bên trong nhỏ như hạt đậu.
Không thấy gã thi pháp nhưng ngọn lửa trên đèn dầu đã bùng sáng lên, rồi một ngọn lửa màu xanh trong đó bắn thẳng về phía Long Trùng.
Long Trùng tựa hồ có chút kiêng kị ngọn lửa màu xanh này. Giao long xanh trắng há mồm phun ra một luồng khí lạnh nghênh đón ngọn lửa này.
Pháp bảo trường thương của y cũng điểm ra, hơn mười mũi tên nước sắc bén theo đó phóng ra ngoài.
Khung Vân cũng tế ra phi kiếm lôi điện phối hợp với thần thông Long Trùng thi triển ra, khiến mũi tên nước nổi lên từng tia điện chói mắt phóng thẳng tới Huyễn Linh Tử.
Bốn người Ô Lỗ phía sau Huyễn Linh Tử cũng hét lớn xuất thủ, bốn kiện pháp bảo như sao băng bắn ra, ngăn trở mũi tên thủy lôi kia.
Bảy người đánh nhau, linh quang đan xẹt chói mắt, cỏ lau trong đầm lầy quanh bọn họ chừng mấy chục dặm đều bị xoắn nát thành bụi phấn.
“Có thể nháy mắt khiến cao thủ như Long Trùng, Khung Vân rơi vào ảo cảnh mà không biết, huyễn thuật thật cao minh.” Viên Minh thản nhiên nói.
“Quá khen!” Huyễn Linh Tử đứng cách xa mấy trượng, tay cầm ngọn đèn dầu, thản nhiên đáp.
Bốn người Ô Lỗ cũng lẳng lặng đứng ở một bên không ra tay nữa, chỉ còn Long Trùng và Khung Vân vẫn khống chế trường thương và phi kiếm, dũng mãnh vung vẩy tấn công vào không trung, chiến đấu kịch liệt với địch nhân hư ảo.
“Nghe nói Không Linh đảo có một bộ Không Huyễn Chuyển Luân Diệu Sinh tâm pháp có thể dùng tâm hỏa diễn sinh ra huyễn lực thuần túy nhất, là loại thức ăn mà tất cả yêu thú huyễn thuật khát khao nhất. Huyễn Linh Hồ tộc ở Ẩn Vụ sơn của Đông Hải còn kí kết khế ước với Không Linh đảo từ lâu, tự nguyện trở thành linh thú của tu sĩ Không Linh đảo. Ngọn lửa màu xanh này là Huyễn Linh hồ hỏa hay là Không Huyễn tâm hỏa? Hay là một loại hợp nhất của cả hai?” Viên Minh nhìn ngọn đèn dầu màu xanh, khẽ nhếch miệng nói.
Huyễn Linh Tử khẽ biến sắc mặt. Dù là Không Huyễn Chuyển Luân Diệu Sinh tâm pháp hay Huyễn Linh Hồ tộc đều là bí mật của Không Linh đảo, người trước mắt này làm sao biết được?
Gã càng thêm kinh hãi là Long Trùng và Khung Vân chỉ vừa mới liếc mắt nhìn qua ngọn đèn màu xanh đã rơi vào ảo cảnh, thế nhưng Viên Minh nhìn chằm chằm một lúc lâu lại như không có việc gì?
Huyễn Linh Tử vỗ hai tay, thoáng chốc đã có ba ngọn lửa màu đỏ nhạt xuất hiện ở hai vai cùng đỉnh đầu mình, rồi hư ảnh một con yêu hồ cao gấp đôi một người xuất hiện phía sau gã.
Bốn người Ô Lỗ nhìn thấy màn này, vội vàng nhắm mắt lại, chạy về phía sau.
Huyễn Linh Tử không để ý tới bốn người Ô Lỗ mà đưa tay bấm quyết. Ba ngọn lửa đỏ đã bùng lớn gấp mười lần. Rồi cả người gã thoáng cái đã biến mất, chỉ còn ba ngọn lửa màu đỏ nhạt vẫn còn lơ lửng trên không, lẳng lặng thiêu đốt.
“Đây là Không Huyễn Chuyển Luân Diệu Sinh tâm pháp của Không Linh đảo? Có thể không chế tâm hỏa bản mệnh của kẻ khác để thi triển ra huyễn thuật, quả thật là khác lạ.” Viên Minh cười nói.
“Không biết các hạ dò xét được bí ẩn của Không Linh đảo ta từ đâu, nhưng đừng tưởng chỉ dựa vào điểm này là có thể phá giải được thủ đoạn của Không Linh đảo ta!”
Huyễn Linh Tử hét lớn một tiếng, ba ngọn lửa đỏ cũng chợt biến mất.
Viên Minh lại mỉm cười: "Vậy ta đành rửa mắt chờ xem. ”
Thái độ của Viên Minh đã hoàn toàn chọc giận Huyễn Linh Tử. Chỉ nghe thấy có tiếng hừ lạnh từ trong hư không truyền đến, rồi hắc ám như thủy triều ập qua nhanh chóng nuốt chửng hết thảy mọi thứ xung quanh, ngay cả linh quang bộc phát khi giao thủ của hai người Long Trùng cũng bị nhấn chìm trong bóng tối.
Không bao lâu, bên cạnh Viên Minh chỉ có bóng tối đen kịt, còn một chút linh quang bao phủ bên ngoài cơ thể hắn là có thể cung cấp ánh sáng.
Viên Minh hứng thú quan sát bốn phía, hồn lực trong thức hải cuồn cuộn hình thành một vách tường chắn bên ngoài thân hồn, ngăn cách mọi ảnh hưởng từ lực lượng bên ngoài. Chỉ là hắn vẫn không thể nhìn thấu được tầng hắc ám này.
Hắn nhất thời kinh ngạc, ngoại trừ có hồn tu cảnh giới Miên Vu ra tay, nếu không với cường độ thần hồn hiện tại của hắn tuyệt đối không ai có thể lặng yên không tiếng động khiến hắn rơi vào ảo giác được cả.
Thần hồn của Huyễn Linh Tử quả thật cường đại, nhưng cũng chỉ tương đương với Huyễn Vu, còn không bằng với cấp độ hồn tu Tình Vu thì làm sao khiến hắn rơi vào huyễn cảnh được?
“Ra là vậy, Huyễn Linh Tử này cũng có thiên phú ở huyễn thuật.” Đúng lúc này, tiếng Tịch Ảnh đột ngột vang lên.
“Ngươi nhìn thấu được thủ đoạn của gã rồi? Cường độ thần hồn của gã không bằng ta, nhưng ta lại nhìn không thấu đạo huyễn thuật này.” Viên Minh lập tức hỏi
"Chỉ dựa vào một mình gã, đương nhiên không cách nào thi triển ra huyễn thuật vây khốn được ngươi." Tịch Ảnh nói.
Viên Minh nhướng mày, hồi tưởng lại lúc Huyễn Linh Tử vừa thi triển thần thông có hư ảnh hồ yêu xuất hiện sau lưng gã.
“Không Huyễn Chuyển Luân Diệu Sinh tâm pháp của Không Linh đảo có chút huyền diệu, tìm hiểu kỹ một hồi đi, như vậy cũng có lợi cho việc tu luyện huyễn thuật của ngươi.” Tịch Ảnh lại nói một câu, thanh âm trầm thấp xuống.
Viên Minh còn đang định hỏi tiếp thì nghe có tiếng âm thanh “bang bang bang bang" vang lên, hàng trăm ngàn ngọn lửa màu đỏ đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, chiếu sáng bốn phía.
Nhờ vậy Viên Minh mới phát hiện ra lúc này mình đang đứng trên một quảng trường đá xanh rộng lớn. Trước mặt hắn không xa là một bức tượng yêu hồ sừng sững cao chừng ba tầng lầu. Nó đưa hai mắt nhỏ dài nhìn về phía Viên Minh, rõ ràng là vật chết nhưng trong mắt nó lại mang theo một cỗ linh quang khó hiểu.
Mà trên đỉnh đầu tượng yêu hồ, Huyễn Linh Tử đang chắp hai tay sau lưng nhìn xuống Viên Minh từ trên cao, mặt nở nụ cười tàn nhẫn, nói: “Ha ha ha đây chính là pháp trường ta chuẩn bị cho riêng ngươi, không biết ngươi có hài lòng không?”
Viên Minh không để ý tới Huyễn Linh Tử mà nhìn xung quanh, tản mát thần thức ra quét về các nơi chung quanh.
Có một lực lượng vô danh bao phủ quanh hắn, như một màng nước ngăn cách hoàn toàn hắn với hết thảy mọi thứ xung quanh.
"Thì ra là như thế." Khóe miệng Viên Minh lộ ra một nụ cười, đồng thời tản ra một luồng hồn lực cường hoành quét qua, hung hăng đánh vào màng nước chung quanh mình.
Màn nước vỡ vụn, bị thần thức cường hoành của Viên Minh dễ dàng đánh tan
Viên Minh nhìn thấy hắc ám bao phủ quanh mình nhanh chóng biến mất, mà ngọn lửa trên đỉnh đầu cũng lần lượt tắt ngóm, mọi thứ xung quanh đều khôi phục lại như lúc đầu. Hắn vẫn đang đứng đầm lầy, phía xa là đám người Long Trùng đang giao chiến, đủ loại linh quang bay loạn khắp nơi nhưng lại như bị thứ gì đó ảnh hưởng mà tận lực tránh né chỗ hắn đang đứng.
Mà tượng đá yêu hồ cao lớn trước mặt hắn cũng biến mất không thấy, thay vào đó là một con yêu hồ lông trắng vằn đỏ có ba cái đuôi, cao gấp đôi người thường, cuối mỗi chỏm đuôi là một ngọn lửa đỏ đang cháy.
Về phần Huyễn Linh Tử vốn đứng trên đầu tượng yêu hồ thì lại đang đứng ở bên phải Viên Minh, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, dường như còn chưa phát hiện huyễn thuật của mình đã bị phá.
Gã thấy Viên Minh đang quan sát bốn phía, bèn lập tức mở miệng nói: "Như thế nào, là bị dọa đến nói không nên lời? Hay là ngươi vẫn vọng tưởng có thể nhìn thấu ảo thuật của ta? ”
Cổ quái là tuy gã đứng bên tay phải Viên Minh nhưng lúc nói chuyện, âm thanh lại truyền ra từ phía tam vĩ yêu hồ, không biết là dùng thủ đoạn gì.
Viên Minh cố nén cười chuyển tầm mắt nhìn về phía yêu hồ, giả vờ vẫn không nhìn thấu huyễn thuật: "Huyễn thuật của ngươi quả thật có chút môn đạo, chỉ tiếc, không tính là nhiều.
Nghe vậy, Huyễn Linh Tử lập tức nổi giận, mới cười lạnh một tiếng nói: “Tới lúc này còn dám dõng dạc, để sau khi bị Vạn Nhận Xuyên Tâm của ta đóng đinh chết còn mồm mép cứng cỏi được như vậy nữa không”
Gã vừa nói xong bèn há mồm phun ra một tấm bia đá pháp bảo bị chín sợi xích sắt quấn chặt lấy. Pháp bảo đón gió biến lớn lên, thoáng chốc đã cao bằng đầu người. Rồi rơi thẳng xuống trước người Huyễn Linh Tử.
Ngay sau đó, Huyễn Linh Tử liên tục điểm song chỉ lên tấm bia đá, đánh pháp quyết ra. Nhất thời có năm sợi xích trên bia đá phóng lên trời, móc tam giác ở đầu sợi xích nhắm thẳng vào Viên Minh như thể một con cự xà đang ngẩng cao đầu chuẩn bị bổ nhào qua.
Viên Minh tò mò muốn xem tình hình trong huyễn thuật thế nào bèn tạm thời tản hồn lực đi, hắc ám lại lần nữa bao phủ bốn phía.
Giữa muôn vàn ngọn lửa trên đỉnh đầu hắn đột ngột xuất hiện thêm từng sợi xích sắt đen to bằng cánh tay. Hồ hỏa trên xích sắt cháy phừng phừng, mà hồ hỏa bên trên móc tam giác ở đầu sợi xích sắt còn ngưng tụ ra một cái đầu yêu hồ đang há to miệng cắn xé xuống Viên Minh
Khí thế công kích kinh người, nhưng viên Minh đã sớm nhìn thấu chân tướng nên không chút đổi sắc mặt.
Hắn bấm niệm pháp quyết, đỉnh nhỏ bằng thanh đồng nhanh chóng bay ra, theo đó năm con hùng ưng ngưng tụ từ liệt hỏa từ trong đỉnh phóng ra nghênh đón lấy xích sắt. Chúng nhắm chuẩn ngay năm sợi xích sắt chân thật, mỏ mổ tráo quắp chặn cứng sợi xích lại.
Những sợi xích ảo ảnh khác nháy mắt lao tới, móc tam giác cắm thẳng vào người Viên Minh nhưng cũng chỉ như hư ảnh xuyên qua người hắn, không để lại bất kỳ vết thương nào.
Huyễn Linh Tử nhìn thấy Viên Minh chuẩn xác ngăn cản công kích của mình mới biến sắc mặt, vừa định thi triển pháp quyết lần nữa thì đã thấy Viên Minh đột ngột quay đầu lại nhìn về phía bản thể gã đang đứng. Rồi hắn nhoẻn miệng cười.
Trên trán Huyễn Linh Tử thoáng cái đã xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh. Gã vội vàng biến đổi pháp quyết, thúc dục tấm bia đá bảo vệ bản thân mình.
Nhưng lúc này Viên Minh lại đột nhiên quay đi, nhìn về phía con tam vĩ yêu hồ, tay phải vung ra chỉ thẳng về phía nó.
Trong thoáng chốc, sương mù màu trắng mông lung từ Hàn Nguyệt giới phun ra, ngưng kết thành mười mũi băng nhỏ dài giữa không trung, bắn thẳng về phía tam vĩ yêu hồ.