Chương 483: Diệt Hồ
Chương 483: Diệt Hồ
Bất quá, cũng không biết là hữu ý hay vô ý, băng trùy cũng không hoàn toàn bắn đến Tam Vĩ Yêu Hồ, mà là bắn đến từng vị trí huyễn thuật mà Huyễn Linh Tử đang đứng.
Thấy vậy, Huyễn Linh Tử kinh nghi bất định, cũng không biết Viên Minh có nhìn thấu huyễn thuật mình không, trong lúc nhất thời, lại quên kêu gọi Tam Vĩ Yêu Hồ né tránh.
Bất quá, vốn là một kích thất bại, cũng không cần né tránh, Tam Vĩ Yêu Hồ không để ý tới băng trùy, mặc cho chúng bay qua đỉnh đầu.
Huyễn Linh Tử thấy thế, thở ra một hơi, lập tức thao túng huyễn thuật hóa thành Hồ Hỏa tiêu tán, tiếp theo cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ngươi thấy là ta? Ngây thơ!"
Ai ngờ, gã còn chưa nói hết, Viên Minh khẽ cười một tiếng, ngón tay phải đột nhiên móc một cái.
Lúc này, băng trùy bắn hụt, thế đi vừa tiêu, đang rơi xuống mặt đất, nhưng dưới Viên Minh điều khiển, ở giữa không trung dừng lại một cái chớp mắt, tiếp theo cùng di chuyển, nhắm ngay sau lưng Tam Vĩ Yêu Hồ bắn tới.
Lần này, Huyễn Linh Tử và Tam Vĩ Yêu Hồ vội vàng không kịp chuẩn bị, gần như chỉ một cái chớp mắt, băng trùy đâm sâu vào thân thể yêu hồ, mảng lớn bạch sương bò trên thân thể nó, nhuộm cả hoa văn màu đỏ thành tuyết trắng, máu tươi ngay miệng vết thương đã sớm ngưng kết, mà hàn khí lại theo huyết dịch đi ngược dòng, thẳng đến trái tim của nó.
Yêu hồ đau nhức kêu một tiếng, thân thể vô lực ngã xuống, thân thể cao lớn biến thành một tòa băng điêu màu trắng, sau đó nổ tung, yêu hồ bên trong cũng vỡ nát theo.
Tam Vĩ Yêu Hồ vẫn lạc, Long Trùng và Khung Vân dính huyễn thuật cũng được giải trừ.
Hai người nhìn bốn phía một cái, cơ bản đã hiểu xảy ra chuyện gì.
Long Trùng và Khung Vân nhớ lại lúc trước tưởng thực lực Viên Minh không đủ, trên đường đi đủ loại biểu hiện, thẹn đỏ mặt, sau đó càng nổi giận chuyển dời lên thân Huyễn Linh Tử, đang muốn xuất thủ với gã, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Viên Minh.
Long, Khung hai người nhìn thoáng qua nhau, bay đi nơi xa.
Viên Minh đưa mắt nhìn hai người rời đi, đang muốn làm gì, từng sợi hồ hoả màu hồng từ trong khối băng vỡ vụn bắn ra, giữa không trung hội tụ làm một thể, hóa thành một đạo hồ ảnh màu hồng, xem ra chính là Tam Vĩ Yêu Hồ, chỉ là cái đuôi phía sau đã giảm bớt chỉ còn hai cái, khí tức cũng giảm đi nhiều.
"Đây là thần thông gì?" Cho dù Viên Minh biết nhiều, nhìn thấy cảnh này cũng sững sờ.
"Đây là thần thông gãy đuôi thế mạng của Huyễn Hồ nhất tộc, bỏ ra đại giá một cái đuôi hồ, ngăn cản một kích trí mạng, đồng công dị khúc với thần thông thế kiếp của Thiên Quỷ tán nhân." Thanh âm Tịch Ảnh vang lên trong não hải hắn.
"Thì ra là thế." Viên Minh giật mình, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, há miệng phun ra một đạo kiếm ảnh màu đen, trong nháy mắt chui vào hư không.
Tam Vĩ Yêu Hồ bị trọng thương, huyễn thuật bao phủ bốn phía cũng biến mất, đã sớm bị hắn nhìn ra huyễn thuật như chiếc gương vỡ vụn, cho dù không cần hồn lực, hắn cũng có thể nhìn thấy hết thảy.
Huyễn Linh Tử kinh hãi, nào còn không biết Viên Minh đã sớm khám phá ra huyễn thuật của mình, nhưng rất nhanh trấn định lại, hai tay bấm pháp quyết đánh vào trên tấm bia đá.
Viên Minh rõ ràng đã sớm khám phá huyễn thuật nhưng vì sao muốn làm bộ, không phải là lo lắng không thể chính diện chiến thắng ta sao?
Lúc này cho dù không có huyễn thuật, ta là Kết Đan hậu kỳ, giết hắn chỉ là một Kết Đan sơ kỳ, cũng dễ như trở bàn tay!
Huyễn Linh Tử thôi động linh lực toàn thân điên cuồng tràn vào bia đá, nhị vĩ yêu hồ oán độc nhìn Viên Minh, cũng vận khởi yêu lực còn sót lại, rót vào bia đá.
Năm sợi xiềng xích bị hoả ưng cuốn lấy. trong nháy mắt bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại, đánh tan hoả ưng, sau đó bốn sợi xiềng xích còn lại cũng phóng tới, cùng năm xiềng xích lúc trước quấn giao tại một chỗ.
Chín sợi xiềng xích bện đan xen, sau ba cái hô hấp công phu, hóa thành một con cự mãng dây xích, chín chuôi đao tạo thành đầu rắn với hàn mang bốn phía, tiếp theo một cái chớp mắt bay thẳng tới Viên Minh.
Viên Minh cười lạnh, Lôi Vũ từ trong Linh Thú Đại bên hông bắn ra, rơi vào trên bả vai hắn, thi triển Kim Quỳ Ngự Thú Thuật.
Yêu lực Lôi Vũ hội tụ tới, pháp lực hắn tăng vọt, tăng đến Kết Đan hậu kỳ.
Chỉ là lúc này hắn mang theo mặt nạ Huyết Cốt, bảo cụ này có hiệu quả che giấu ba động khí tức, pháp lực tăng vọt không bị tiết ra ngoài.
Viên Minh há miệng phun một cái, Lôi Công chùy như điện bay ra, lúc dây xích trường thương sắp đâm trúng thân, đón mũi thương một kích.
Hai kiện pháp bảo va chạm trên không trung, sinh ra khí lãng quét ra bốn phía, ngạnh sinh đè cỏ lau ngã rạp trên mặt đất.
Trong cuồng phong, Viên Minh ở gần vẫn lù lù bất động, ngay cả con mắt cũng không nháy mắt một cái.
Mà Huyễn Linh Tử nơi bia đá, lại bị khí lãng chấn động lùi lại ba bước, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin.
Lấy pháp lực Kết Đan hậu kỳ của gã, tăng thêm Tam Vĩ Yêu Hồ tương trợ, làm sao đối chọi pháp lực lại rơi xuống hạ phong.
"Đáng chết, người này tuyệt không phải Kết Đan sơ kỳ, xem ra che giấu thực lực, khó trách tại Tiên quả hội dễ dàng đánh bại Thôi Ngọc! Sớm biết đã không đáp ứng Thôi Ngọc kia thỉnh cầu, giúp hắn cướp đoạt con Lôi Dực điểu kia!" Huyễn Linh Tử âm thầm hối hận.
Nhị vĩ yêu hồ cũng bị đánh bay, một đạo Kim Sắc Lôi Điện xâm nhập thể nội nó, chính là Kim Lôi lực mà Lôi Vũ lúc trước luyện hóa viên yêu đan cấp ba kia.
Yêu lực Huyễn Hồ nhất tộc có thuộc tính thuần âm, tương tự lực lượng quỷ vật, kim lôi chính là khắc tinh của nó.
Ngoài thân Nhị vĩ yêu hồ hiện ra đạo đạo kim sắc hồ quang điện, yêu lực lại lần nữa đại giảm, cái đuôi hồ thứ hai có xu thế thoái hoá, nó lộ vẻ hoảng sợ, hóa thành một đạo phấn ảnh vọt tới Linh Thú đại của Huyễn Linh Tử.
Nhưng hư không phía trước ba động, Diệt Hồn Kiếm trống rỗng xuất hiện, chém xuống đầu nó.
Nhị vĩ yêu hồ kinh hãi, đang muốn trốn tránh, tầm mắt đột nhiên rơi vào bóng đêm vô tận, khứu giác, thính giác, cùng thần thức cảm ứng bị chặt đứt, biến thành một kẻ điếc mù loà từ đầu đến đuôi.
Kiếm ảnh màu đen trảm trên đầu nhị vĩ yêu hồ, chém nó thành hai khúc, máu tươi hỗn tạp đỏ trắng vẩy ra.
Nhị vĩ yêu hồ bị phù văn Diệt Thức của Diệt Hồn Kiếm chém trúng, không kịp thi triển thần thông gãy đuôi thế tử, thần hồn bị Diệt Hồn Kiếm trảm diệt, hoàn toàn chết đi.
"Tam vĩ!" Huyễn Linh Tử vừa sợ vừa giận.
Tam Vĩ Yêu Hồ là Linh thú đắc lực nhất của gã, Không Linh Đảo có một môn bí pháp, có thể tạm thời dung hợp yêu lực Huyễn Hồ cùng tu sĩ Không Linh Đảo, tăng lên uy lực huyễn thuật, khá tương tự Kim Quỳ Ngự Thú Thuật.
Uy danh Huyễn Linh Tử, một nửa là dựa vào Tam Vĩ Yêu Hồ cùng môn bí pháp này, vừa rồi gã dựa vào thủ đoạn này, mới tạm thời kéo Viên Minh vào trong huyễn cảnh.
Ngày nay Tam Vĩ Yêu Hồ bị giết, thần thông của gã trực tiếp bị phế đi một nửa, càng không thể bàn giao với Không Linh Đảo chủ, và Huyễn Hồ nhất tộc.
"Gian tặc, dám giết Linh thú ta!" Hai mắt Huyễn Linh Tử đỏ như máu, lật tay tế lên một ngọn đèn màu xanh, lơ lửng giữa không trung.
Thanh sắc đăng diễm mở rộng, trong nháy mắt hóa thành một hoả đoàn màu xanh to khoảng mười trượng, giống như một mặt trời nhỏ nghiền ép tới Viên Minh.
Thần sắc Viên Minh đạm mạc, phất tay bay ra một tòa hắc sắc bình phong, chính là Bách Quỷ Dạ Hành Đồ.
Trong nháy mắt đồ này biến lớn gấp mười lần, đụng thẳng vào thanh sắc hỏa đoàn.
Huyễn Linh Tử nhìn thấy cảnh này, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Thanh sắc hỏa đoàn cũng không phải hoả diễm bình thường, bấc đèn chén nhỏ màu xanh này là dùng tinh hoa đuôi một con Lục Vĩ Ma Hồ cấp bốn luyện chế thành, ẩn chứa huyễn lực cường đại dị thường, lại thêm gã dùng tâm pháp Không Huyễn Chuyển Luân Diệu Sinh thôi động, thanh sắc Hồ Hỏa có thể đơn giản thẩm thấu tiến vào trong pháp bảo, cướp đoạt quyền khống chế bảo vật.
Mặt hắc sắc bình phong này có ba động pháp lực cường đại dị thường, còn trên ngọn đèn màu xanh, nếu có thể đoạt tới tay, miễn cưỡng có thể đền bù tổn thất Tam Vĩ Yêu Hồ.
Nghĩ đến đây, Huyễn Linh Tử vận khởi toàn bộ pháp lực trút xuống ngọn đèn, hỏa đoàn màu xanh tiếp tục bành trướng thêm ba thành, trong nháy mắt đụng phải Bách Quỷ Dạ Hành Đồ, hỏa đoàn to lớn hóa thành một đạo bóng xanh, dung nhập vào trong đồ.
"Đắc thủ!" Huyễn Linh Tử đại hỉ bay nhào tới, một đại thủ màu xanh chụp vào Bách Quỷ Dạ Hành Đồ.
Một lão giả áo bào đen từ trong Bách Quỷ Dạ Hành Đồ bay nhào ra, tay cầm một cây quải trượng màu đen, chính là Thiên Quỷ tán nhân, quải trượng lăng không nhất kích, đánh nát đại thủ màu xanh.
Quải trượng lập tức bắn ra, hóa thành một con Ô Hắc Giao long, quanh người dũng động hắc vụ, hai vuốt rồng cực lớn bắn ra, chụp vào Huyễn Linh Tử.
Đằng sau Bách Quỷ Dạ Hành Đồ chợt hiện hắc quang, không khác trước đó, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
"Sao lại thế!" Huyễn Linh Tử lấy làm kinh hãi, thanh sắc hỏa đoàn cướp đoạt pháp bảo là vạn thử vạn linh, vậy mà thất thủ.
Lợi trảo Ô Hắc Giao long chụp xuống, trảo phong lăng lệ xé rách áo trước ngực gã, máu tươi tuôn ra.
Huyễn Linh Tử bỗng hồi thần, bấm niệm pháp quyết điểm tới ngọn đèn màu xanh.
Thanh sắc đăng diễm xoạch bạo ra, đèn đuốc lấp lóe, thân hình Huyễn Linh hư không tiêu thất, sau một khắc xuất hiện cách vài chục trượng, nhẹ nhõm tránh thoát một kích của Ô Hắc Giao long.
Nào ngờ Ô Hắc Giao long bay nhào tới cũng chuyển hướng, nhào về phía ngọn đèn màu xanh giữa không trung, há to miệng rộng cắn nó, mảng lớn tia sáng lục sắc từ thể nội giao long bắn ra, dung nhập vào trong ngọn đèn.
Linh quang trên ngọn đèn cấp tốc suy giảm, bị tia sáng màu xanh tạm thời ô uế, không thể động đậy.
Giao long quay người bay về, rơi vào tay Thiên Quỷ tán nhân, cả người và quải trượng chui vào trong Bách Quỷ Dạ Hành Đồ.
Liên tiếp biến hóa nhanh như thiểm điện, Huyễn Linh Tử còn chưa kịp phản ứng, ngọn đèn đã không thấy tăm hơi.
Gã vội vàng thi pháp triệu hoán, nhưng ngọn đèn không hề có động tĩnh gì, tựa hồ bị triệt để phong ấn, cả người ngây ngốc ở nơi đó.
"Huyễn thuật không được, pháp bảo cũng không được, nếu ta là ngươi, đã sớm tự sát, đỡ sống mất mặt trên đời." Viên Minh nhìn Huyễn Linh Tử, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt.
"Ngươi Ta liều mạng với ngươi!" Hai mắt Huyễn Linh Tử vằn vện tia máu, hoàn toàn giống một con sói đói cùng đồ mạt lộ, rống to bổ nhào tới, một bộ dạng muốn liều mạng với Viên Minh.
Huyễn Linh Tử dù sao cũng là Kết Đan hậu kỳ, Viên Minh triệu hồi Diệt Hồn Kiếm và Lôi Công chùy, đang muốn ngưng thần nghênh chiến.
Nhưng Huyễn Linh Tử đột nhiên quay người, không chậm trễ chút nào bỏ chạy ra xa.
Trong khi phi độn, gã kéo ra quần áo, cắn nát đầu ngón tay, nhấn tới ngực.
Một tấm phù lục kim quang lớn chừng bàn tay giấu ở nơi ngực gã, theo máu tươi Huyễn Linh Tử chạm đến phù lục, chỉ một thoáng có một vệt kim quang hiển hiện, bao lại toàn thân gã.
Chỉ nghe "Vèo" một tiếng, kim quang dẫn gã chui vào trong vùng đầm lầy, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Viên Minh giật mình, sau đó khẽ vuốt cằm.
Pháp bảo Linh thú Huyễn Linh Tử mất hết, thực lực giảm lớn, cử động lần này nhìn như nhát gan, thực sự có thể xem là lựa chọn chính xác.
Viên Minh không vội vã đuổi theo, vừa rồi trong lúc giao thủ, hắn đã sớm âm thầm đánh dấu trên người Huyễn Linh Tử, chỉ cần hắn nghĩ, tùy thời có thể tìm được vị trí của gã, cũng không vội đuổi theo.
Hắn lật tay vung lên, ngọn đèn màu xanh từ trong Bách Quỷ Dạ Hành Đồ bay ra.
Thanh sắc hỏa đoàn lấy huyễn lực cướp đoạt pháp bảo người khác, thủ đoạn xác thực cao minh, nhưng trong Bách Quỷ Dạ Hành Đồ cất giấu phù văn Chúng Sinh Mộng, bất luận huyễn thuật gì tiến vào bên trong, đều có đến mà không có về, không có hiệu quả chút nào.
Ngọn đèn màu xanh đã khôi phục kích thước bình thường, phía trên linh quang dịu dàng ngoan ngoãn dị thường, cũng bị huyễn lực Chúng Sinh Mộng xâm nhập vào, lạc ấn tâm thần Huyễn Linh Tử lưu lại bên trong bị triệt để khu trừ.
Viên Minh nhìn ngọn đèn, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Đèn này cũng là pháp bảo chín phù văn, cảm giác ba động linh lực không dưới Lôi Công chùy, càng có thể phụ trợ thi triển huyễn thuật, so với Lôi Công chùy tác dụng lớn hơn.
Viên Minh vận khởi pháp lực rót vào trong đèn, muốn lưu lại lạc ấn tâm thần, triệt để thu phục vật này, nhưng lại nhiều lần thất bại.
Phù trận ở hạch tâm ngọn đèn, tựa hồ có một cỗ lực lượng ngăn trở hắn.