Chương 485: Tiểu Hoa Chi phân thân
Chương 485: Tiểu Hoa Chi phân thân
Tình hình phía Viên Minh cũng không ổn lắm, hắn đang bị mấy con quái ngưu màu lam cuốn lấy.
Hai con quái ngưu há mồm hút vào, tức thì hai lực hút bao trùm cơ thể hắn.
Viên Minh lúc này đã giải trừ liên hệ với Lôi Vũ, Lôi Vũ không phải Hoa Chi, lúc trước khi giao thủ cùng Huyễn Linh Tử, nó chỉ xuất hiện chớp nhoáng mà vẫn dính độc không nhẹ, hiện tại đang ở trong túi linh thú luyện hóa chỗ kịch độc trúng phải.
Không có yêu lực từ Lôi Vũ tương trợ, thực lực trên phương diện Pháp tu của hắn giảm mạnh, thân mất khống chế bay ngược về sau.
Mấy con quái ngưu khác đánh tới, đâm những chiếc sừng thô to bén nhọn về phía thân thể hắn.
“Chủ nhân cẩn thận!” Hoa Chi la lên.
Viên Minh không bối rối, trái lại bình tĩnh tế ra tiểu kỳ màu bạc.
Trong ánh bạc sáng chói, tiểu kỳ đón gió biến lớn, hóa thành một mặt đại kỳ màu bạc quấn xung quanh người hắn.
Sừng quái ngưu màu lam đâm lên đại kỳ màu bạc kéo theo những tiếng ma sát ken két, lập tức chệch sang bên cạnh chứ không đả thương được Viên Minh.
Có điều, Viên Minh cả người lẫn cờ cũng bị đẩy lùi về sau, hơn nữa càng lúc càng nhiều quái ngưu xông tới.
Viên Minh không lo được quá nhiều, vận hồn lực xoay nhanh trong thức hải, đoạn thừa lúc đám người không để ý, từ mi tâm bắn ra một đạo sóng âm nha minh đánh lên thân đám quái ngưu xung quanh.
Nhưng cảnh tượng ngay tiếp đó lại khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.
Sóng âm màu đen thẩm thấu vào thân thể quái ngưu rồi mà hành động của đám quái ngưu này vẫn chẳng có gì thay đổi, không hề thấy chúng khựng lại dù chỉ một chớp mắt.
Viên Minh khó mà tin được, lấy cường độ thần hồn của hắn hiện tại mà thi triển huyễn thuật thì dù có là tu sĩ Nguyên Anh hoặc Hồn tu ngang cấp cũng phải bị ảnh hưởng, vậy mà đám quái ngưu màu làm lại bình thường như không.
“Cẩn thận, đám quái ngưu không có thân hồn, huyễn thuật của ngươi vô dụng với chúng.” Bên trong thức hải, Tịch Ảnh đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Viên Minh cũng phát hiện điểm này, trên thân những con trâu này không thấy bất kỳ dao động thần hồn nào, giống như con rối vậy.
“Sức lực vô cùng, thân thể bị thương lại có thể khôi phục ngay lập tức, còn không sợ công kích thần hồn, xem ra đám quái ngưu này chính là Tinh Không thú, khó trách Lữ Trường Không nói đối mặt với mấy thứ này gần như chẳng cách nào đối phó, chỉ có thể chạy trốn.” Viên Minh trầm mặt, huy động Lôi Công chùy chọi cứng một lần cuối cùng với một con quái ngưu.
Đầu Tinh Không quái ngưu bị đánh nát một nửa, nhưng Viên Minh cũng bị chấn văng ra ngoài, cũng may nhờ thế hắn lại thoát khỏi vòng vây của đám quái ngưu.
“Chư vị, đám quái ngưu này chỉ e chính là Tinh Không thú trong lời Lữ trưởng lão, không thể đối đối, trước hãy hợp lực đánh lui bọn chúng, sau đó chia ra chạy trốn.” Viên Minh lớn tiếng hô lên, đồng thời vận khởi pháp lực rót vào trong Lôi Công chùy, tức thì lực lượng lôi điện trong Lôi Công chùy phóng ra ngoài.
Mấy chục tia lôi điện bùng lên, tạo thành một rừng lôi điện dày đặc hạ xuống giữa đám quái ngưu, mỗi một tia lôi điện đều tỏa ra khí tức dọa người.
Những tiếng sấm nổ đì đùng nối tiếp nhau vang lên, mặt đất bị nổ ra những cái hố lớn cháy đen, theo đó khoảng mười mấy con quái ngưu bị đánh bay ra ngoài.
Long Trùng hoành pháp bảo trường thương trước ngực, khép hờ hai mắt, miệng tụng niệm pháp quyết, đồng thời hai tay giao nhau nhanh chóng hình thành một pháp ấn cổ quái, pháp lực toàn thân thông qua pháp ấn tụ tới trường thường, cùng với đó, hàn gian bên cạnh cũng há miệng phun hàn khí khiến mặt ngoài trường thương phủ một tầng sương lạnh dày.
Y đột nhiên mở mắt, trường thương trước người thình linh bộc phát ra một luồng linh quanh màu trắng ngà, chớp mắt tiếp đó, linh quang tựa như một cây lao bắn vọt về phía đàn trâu.
Trường thương phủ sương lạnh nhoáng cái đã tới, trực tiếp xuyên phá thân thể ba con quái ngưu, biến chúng thành tượng băng.
Ngay sau đó, thân thể quái ngưu bất ngờ nổ tung, hóa thành vô số băng trùy bắn tới đám đồng bạn bên cạnh, mang theo khí lạnh thấu xương đâm vào thân thể chúng khiến nửa thân những quái ngưu này hóa trắng.
Những người khác cũng nhao nhao xuất thủ, từng đạo băng nhận, lôi điện đánh vào đàn trâu.
Gần nữa Tinh Không quái ngưu bị đánh bay, đàn trâu đại loạn.
Đám người vội vàng tranh thủ thời cơ thoát khỏi Tinh Không quái ngưu, tách ra bỏ chạy.
Vịt đã tới miệng lại bay mất, đám Tinh Không quái ngưu giận dữ, lập tức đuổi theo.
Đám người vất vả lắm mới dứt ra được, ai nấy bất chấp sương độc trong đầm lầy, dốc sức phi độn chạy trốn, tạo được một khoảng cách khá xa với Tinh Không quái ngưu.
Viên Minh là người chạy nhanh nhất đám, chỉ có điều trên không trung chỗ đầm lầy phủ đầy sương độc, hắn chỉ có thể bay là là phía dưới.
Viên Minh thi triển Kim Quỳ ngự thú thuật, hòa cùng yêu lực của Hoa Chi thành một thể, pháp lực tăng lên đến Kết Đan hậu kỳ, dùng Quỷ Ảnh động pháp bay nhanh về trước.
Hắn dù chưa tu luyện môn độn pháp này tới cảnh giới cao thâm nhưng với nền tảng pháp lực Kết Đan hậu kỳ, hắn vẫn nhanh hơn người khác khá nhiều, chẳng mấy chốc đã bỏ xa mấy con quái ngưu bám đuôi, nhìn lại chỉ thấy một điểm nhỏ.
Viên Minh đẩy tốc độ lên tới cực hạn, chuẩn bị cắt đuôi hoàn toàn mấy con quái ngưu này.
Đúng vào lúc này, mây độc bên trên đột nhiên tản ra, vô số điểm sáng rơi xuống, không ngờ Tinh Vũ lại lần nữa phủ xuống.
Mấy con quái ngưu phía sau rống lên hưng phấn, ngoài thân nổi lên từng hồi tinh huy, tham lam hấp thu những điểm sáng rớt xuống, ngay tiếp đấy tốc độ chúng thình lình tăng thêm không ít.
“Lúc này lại có Tinh Vũ trút xuống…” Viên Minh mặt mày sa sầm, tế lên một kiện pháp bảo dạng thuẫn ngăn cản Tinh Vũ, tốc độ của hắn cũng vì thế bị chậm đi rất nhiều.
Tình hình cứ vậy tiếp diện, khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng rút ngắn.
Viên Minh nhanh chóng suy nghĩ tìm biện pháp đối phó.
“Chủ nhân, ta ổn rồi.” Tiếng Lôi Vũ từ trong túi linh thú truyền ra.
Viên Minh nghe thế liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi Lôi Vũ đi ra rồi nhảy lên lưng nó.
Pháp bảo tấm thuẫn mở rộng ra gấp mấy lần che cho cả Lôi Vũ, có điều vì thế mà tốc độ ăn mòn của tinh quang với pháp bảo cũng tăng lên nhiều.
Viên Minh không để ý việc này lắm, qua một trận chiến tại Tu La Cung, hắn thu được rất nhiều pháp bảo, có hỏng mấy kiện cũng không vấn đề gì.
“Chủ nhân, chỉ dựa vào một mình Lôi Vũ e là không ổn lắm, ta cũng ra một phần sức, từ dưới đất ngăn trở đám Tinh Không thú này tranh thủ chút thời gian cho ngươi.” Thấy Viên Minh càng ngày càng trọng dụng Lôi Vũ, Hoa Chi hình như sợ bị ghẻ lạnh nên hăng hái xin xuất kích.
“Đám Tinh Không thú này không có năng lực độn địa, người từ đất xuất thú đúng là khả thi, có điều bên ngoài dưới Tinh Vũ e là ngươi sẽ phải chịu tổn thương không nhỏ.” Viên Minh thoáng ngẫm nghĩ rồi nói.
“Chủ nhân không cần lo chuyện này, năng lực mạnh nhất của ta chính là tái sinh, cùng lắm cũng chỉ là tổn hao chút nguyên khí thôi.” Hoa Chi nói.
“Vậy ngươi vất vả một chút, đừng cố quái, nếu tình hình không ổn thì độn địa trốn ngay.” Viên Minh nhắc nhở.
Hoa Chi gật đầu, ngoài thân bừng ánh sáng màu lục, thân thể đột nhiên phân thành hai, tách ra một Hoa Chi nhỏ yếu hơn một chút.
“Cái này là thần thông phân thân?” Viên Minh tò mò hỏi.
“Vâng, sau khi đột phá cấp ba, năng lực phân liệt thân thể của ta càng ngày càng tinh diệu, gần đây mới lĩnh ngộ được năng lực phân thân này, phân thân này ẩn chứa một phần yêu lực của ta, có thể ngăn sương độc giúp ngươi một khoảng thời gian.” Hoa Chi nói.
Nói xong lời này, Hoa Chi bay nhào xuống rồi chui vào lòng đất.
Viên Minh thông qua phần hồn thứ nhất phủ thần thức xuống, cảm ứng được tình hình Hoa Chi, phát hiện dù nó tiến sâu xuống dưới đất nhưng vẫn không may mắn tránh khỏi Tinh Vũ lúc này cũng đám thẩm thấu xuống đất.
Cũng may năng lực tái sinh siêu cường của nó phát huy hiệu quả, lập tức chữa trị những thương tổn mới nhận, nhưng cũng vì đó mà yêu lực nó liên tục tiêu hao.
Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, thi triển Kim Quỳ ngự thú thuật dung hợp làm một với yêu lực của Lôi Vũ.
Lôi Vũ giang rộng đôi cánh bắn ra từng đạo hồ quang điện, hóa thành một một đạo lôi ảnh vọt tới trước, tốc độ nhanh gấp mấy lần lúc trước, chỉ chớp mắt đã biến mất trong sương mù.
“Rống…” Mấy con Tinh Không quái ngưu vừa kinh vừa sợ, vội vàng phát lực đuổi theo.
Đúng vào thời khắc này, mấy chục nhánh Tử Hắc yêu đằng phá đất mà lên, quấn chân đám quái ngưu.
Tinh Không quái ngưu lập tức ra sức giãy dụa. Đám quái ngưu này cực kỳ khỏe, nhoáng cái đã kéo đứt toàn bộ dây leo.
Thế nhưng Hoa Chi dưới lòng đất lại chơi lại trò cũ, tiếp tục phóng ra một đám dây leo, thành công chặn bước đám quái ngưu khiến chúng không cách nào tiến lên.
Mấy con quái ngưu tức điên nhưng lại chẳng có cách gì.
Sau khoảng một nén hương liên tục phi độn về trước, phát hiện đã hoàn toàn dứt ra khỏi đám quái ngưu, hắn mới dừng lại, Tinh Vũ lúc này cũng đang từ từ ngớt đi.
Hắn thu Lôi Vũ vào trong túi linh thú rồi truyền tin báo Hoa Chi tới hội họp, xong liền lẳng lặng chờ đợi giữa không trung.
Sau một khắc đồng đồ, Hoa Chi đột nhiên phá đất xông ra.
“Chủ nhân! Ta về rồi đây.”
“Vất vả cho người rồi, không có vấn đề gì chứ?” Viên Minh hỏi.
“Không có, đám trâu kia quá đần, chỉ biết có dây leo cản chân mà không biết do ta thi triển, mãi không tìm được vị trí của ta, giằng co một lúc chúng liền từ bỏ truy đuổi, theo đường cũ trở về.” Hoa Chi nói.
Viên Minh gật gật đầu, thầm nghĩ đám Tinh Không thú kia rốt cuộc là bị bọn hắn đánh động hay là chuyên môn tìm tới?
Hắn trầm ngâm một hồi mà vẫn không thể đưa ra kết luận.
“Ồ, yêu lực của ngươi sao lại không yếu đi? Cứ thế ngăn cản được Tinh Vũ ăn mòn mà không sứt sở gì sao?” Viên Minh đột nhiên phát hiện điểm khác thường trên người Hoa Chi, kinh ngạc hỏi.
Lúc trước, khi dùng phân hồn thứ nhất xem xét phía Hoa Chi, hắn phát hiện Tinh Vũ thực sự làm nó bị thương không nhẹ.
“Đương nhiên không phải, trận Tinh Vũ khốn kiếp này làm ta tổn thất một phần ba yêu lực, có điều vừa rồi trên đường tới đây gặp một con yêu thú thằn lằn cấp ba, tiện tay giết chết thôn phệ, nhờ vậy yêu lực mới khôi phục lại.” Hoa Chi đáp.
Viên Minh giật mình, lòng thầm ước ao năng lực thôn phệ của Hoa Chi.
“Mình nhất định phải có được Kim Quỳ ngự thú thuật hoàn chỉnh!” Hắn âm thầm xiết tay.
“Nói tới cái này, chủ nhân, lúc ta đánh giết con thằn lằn kia phát hiện một chỗ kỳ quái, ngươi có muốn tới xem chút không?” Hoa Chi đột nhiên hỏi.
“Chỗ nào?” Viên Minh nhìn sang, hỏi.
“Nơi đó hình như là một đầm nước, xung quanh bị sương mù dày đặc che kín, thiên địa linh khí cũng cực kỳ dày, giống như ẩn giấu thiên tài địa bảo gì đó. Ta vốn định đi vào thăm dò thực hư, nào biết vừa tới gần liền hoa mắt chóng mặt, phải cấp tốc lui ra.” Hoa Chi kể lại mà lòng còn sợ hãi.
“Lại có chuyện như vậy sao?” Viên Minh bị câu chuyện của Hoa Chi khơi gợi lòng hiếu kỳ, bèn bảo nó dẫn đường.
Chủ tớ hai người rất nhanh đã tới nơi đó, chỉ thấy phía trước có một “bức tường” sương mù dày đặc cản lối, thấp thoáng nghe có tiếng nước chảy truyền ra.
Hắn dùng phân hồn thứ nhất phủ thần thức xuống, tra xét tình hình nơi này, rất nhanh đã có thu hoạch.
Dưới mặt đất nơi đâu chôn giấu lượng lớn khoáng mạch, phong phú hơn nhiều những nơi khác, vì thế hiệu quả của trận pháo thiên nhiên mới có thể được tăng cường tới mức độ này.
Hoa Chi tới đây đột nhiên hoa mắt chóng mặt cũng chỉ là do hiệu quả từ trận pháp thiên nhiên.
Về phần tình hình đằng sau bức tường sương mù, hắn cũng đã tra xét rõ ràng, chỗ đó đúng là một đầm nước, chỉ có điều chất nước màu đen, thỉnh thoảng còn sinh ra bọt khí nhày nhày, đúng là một đầm nước độc, mặt đất xung quanh đó cũng bị nhuộm đen sì.
Chỗ sâu dưới đầm là hang ổ của một con thằn lằn màu tím, đỉnh đầu mọc ra một cái mào ngũ sắc, thoạt nhìn giống như một con gà trống béo mập vậy.
Yêu thú thằn lằn này dù trông xấu xí nhưng thực lực rất mạnh, đã đạt tới cấp ba đỉnh phong, còn mạnh hơn Tam Nhãn Kim Ô một chút, chỉ thiếu một chút nữa là bước vào cấp bốn.
Con thằn lằn này nằm trên một vật tròn trịa bóng loáng to khoảng mấy trượng, xung quanh là một mảng lớn xương cốt yêu thú nằm rải rách, không biết có phải là bị yêu thú thằn lằn ăn thịt không.
Vật màu tím kia thoạt nhìn giống như một quả cầu ngọc thạch nhưng lại có hô hấp, thân thể theo nhịp thở khẽ phình ra co lại, đúng là một sinh vật thật.