Chương 486: Bảo tàng kịch độc
Chương 486: Bảo tàng kịch độc
Theo từng đợt hít thở của nó, sương mù màu tím chậm rãi tản mát ra.
Yêu thú thằn lằn phun ra hạt châu ngũ sắc to tròn bằng nắm tay lơ lửng trước người nó, thoạt nhìn như là yêu đan của nó.
Ngũ sắc yêu đan đang hấp thu sương mù màu tím từ vật màu tím kia, sương mù mờ mịt, thoạt nhìn có chút mỹ lệ.
“Bảo bối tốt.” Hai mắt Viên Minh sáng ngời, lẩm bẩm.
“Chủ nhân nói gì vậy? Chẳng lẽ người dò xét ra được tình hình phía sau màn sương mù kia rồi à?” Hoa Chi hỏi.
“Ừ.” Viên Minh cũng không giấu diếm mà miêu tả qua về tình huống nhìn thấy được.
“Đây là Tử Cực Thái Tuế!” Hoa Chi còn chưa nói gì, Tịch Ảnh đã từ trong Thâu Thiên đỉnh kêu lên đầy kinh hỉ.
“Tử Cực Thái Tuế? Ý ngươi là vật màu tím kia à?” Viên Minh hỏi.
“Không sai, vật này đã tuyệt tích ở bên ngoài lâu rồi, không nghĩ nơi này lại có. Không thể không nói ngươi thật may mắn nha.” Tịch Ảnh vui vẻ nói.
“Tịch Ảnh, rốt cuộc thì đó là vật gì?" Viên Minh khó hiểu hỏi.
“Ngươi hẳn đã nghe nói đến hai từ ‘Thái Tuế’ rồi?” Tịch Ảnh nghiêm túc nói.
“Có nghe qua, là một loại đặc thù lai giữa thực vật và động vật, tương tự như các loại nấm, vô tri vô giác nhưng có thể lớn lên.” Viên Minh nói.
"Không sai, Tử Cực Thái Tuế cũng là một loại Thái Tuế nhưng rất khác với các loại Thái Tuế bình thường, thân thể nó đã hoàn toàn chuyển hóa thành thân thể huyết nhục, có thể cắn nuốt một số thứ như huyết nhục yêu thú, linh thảo, thậm chí một vài loại khoáng thạch để hấp thụ chất dinh dưỡng, cung cấp nuôi dưỡng bản thân.” Tịch Ảnh nói.
“Nghe qua cũng không có gì sao lại khiến ngươi hứng phấn như vậy, chẳng lẽ Tử Cực Thái Tuế này còn có thần thông khác chứ?" Viên Minh nghe đến đó, chen vào hỏi.
“Có loại Tử Cực Thái Tuế thích cắn nuốt các loại kịch độc, sau đó dung hợp các loại kịch độc đó thành một thể, diễn sinh ra kịch độc mới. Bởi vậy người ta mới gọi nó là Vạn Độc Thái Tuế. Mỗi một Tử Cực Thái Tuế như thế đều là một bảo tàng kịch độc, chỉ cần không ngừng cho nó ăn thứ kịch độc thì sẽ liên tục diễn sinh ra đủ loại kịch độc khác. Với tu sĩ tu luyện thần thông kịch độc mà nói thì Tử Cực Thái Tuế là một kiện côi bảo không thể thay thế.” Tịch Ảnh nói.
Viên Minh nghe vậy, trong mắt cũng toát ra một tia vui mừng.
Tuy rằng hắn không tinh thông thần thông kịch độc nhưng Hoa Chi lại ẩn chứa kịch độc, vậy Tử Cực Thái Tuế này cực kỳ hữu dụng với nó.
Coi như Hoa Chi không cần đến thì giá trị của Tử Cực Thái Tuế cũng cực cao, cắt xuống một miếng cũng đủ bán được một cái giá cao chót vót.
Tuy rằng Hoa Chi không nghe thấy Viên Minh và Tịch Ảnh nói chuyện với nhau nhưng cũng cảm thấy hứng thú với tình hình trong đầm nước, chỉ là bài học kinh nghiệm trước đó vẫn còn đó nên nó không dám tùy tiện tiến vào sương mù.
“Chủ nhân, người định làm gì? Thần hồn lực của người mạnh mẽ hơn hẳn ta, có lẽ không bị hoàn cảnh trong tường sương mù này ảnh hưởng.” Hoa Chi nhìn về phía Viên Minh.
“Ngươi ở đây canh chừng, ta đi một chút sẽ quay lại.” Viên Minh nói một tiếng, xoay người bay về phía xa xa.
Hoa Chi không nghĩ ngợi gì, đứng canh gác tại chỗ, còn phân liệt ra hai phân thân tuần tra hai phía trái phải bức tường sương mù độc này nữa.
Viên Minh bay ra mấy trăm trượng, gỡ túi linh thú chưa Tam Nhãn ô cưu ném xuống mặt đất, sau đó hắn tiến thẳng vào trong Thâu Thiên đỉnh. Bản thể Thâu Thiên đỉnh cứ thế rơi vào trong bụi cỏ.
Hắn ngồi trên đài sen bạch ngọc, dùng hồn lực cường đại cấp Miên Vu dựa theo điểm mốc nguyện lực của Tam Nhãn ô cưu mãnh liệt phủ xuống, bao phủ cả người yêu thú thằn lằn.
Yêu thú thằn lằn kêu thảm một tiếng, bị hồn lực cường đại của Viên Minh đè chặt xuống mặt đất, toàn thân nó run rẩy không ngừng như muốn chống cự lại, có điều lại không phải là đối thủ của Viên Minh.
“Ta là Minh Nguyệt thần, thần phục ta, tín ngưỡng ta, ta có thể ban thưởng cho ngươi chỗ tốt cùng lực lượng khó mà tưởng tượng được.” Giọng nói to lớn vang vọng trong thần hồn yêu thú thằn lằn.
Thần hồn của yêu thú thằn lằn điên cuồng run rẩy như thể ngọn nến trong gió có thể tắt bất cứ lúc nào.
Nhưng mà yêu thú vốn thiên tính hoang dã khó thuần nên nó không chút do dự cự tuyệt.
Viên Minh không kinh ngạc mà tiếp tục thi triển huyễn thuật giày vò thần hồn con thú này, biến hóa ra cự thú chém giết với yêu thú, hoặc còn biến thẳng ra hình tượng Minh Nguyệt thần trấn áp con thú này.
Mộng Điệp huyễn thuật của Viên Minh đã đạt tới cảnh giới Thận Lâu, lại cộng thêm cấp bậc hồn lực Miên Vu đã khiến yêu thú thằn lằn thống khổ không thôi, dã tính không ngừng giảm bớt.
Một lát sau con thú này rốt cục kêu rên một tiếng, tỏ vẻ khuất phục rồi truyền một nguồn nguyện lực hùng hậu ra ngoài.
Khóe miệng Viên Minh lộ ra một tia tươi cười, không phải vì hắn đã thu phục thành công con yêu thú thằn lằn này mà vì hắn đã phát hiện ra thêm một cách tăng thêm tín đồ rất hiệu quả.
Nơi bí cảnh này cách ly với thế giới nên yêu thú sống ở trong này vẫn có chút an toàn, hắn hoàn toàn có thể thu phục một số lượng lớn chúng nó để gia tăng thêm nguyện lực cho mình.
Chỉ là hắn còn đang suy nghĩ, không rõ sau khi rời khỏi bí cảnh này thì nguyện lực của các yêu thú nơi này có thể truyền ra được bên ngoài hay không.
Viên Minh lắc đầu, không lo lắng những chuyện này nữa, mà sai khiến yêu thú thằn lằn đưa Tử Cực Thái Tuế ra bên ngoài.
Nghe được phân phó này, yêu thú thằn lằn vậy mà lại không tình nguyện, tín ngưỡng cũng dao động.
“Xem ra con thằn lằn này cũng không quá ngu ngốc, biết được giá trị của Tử Cực Thái Tuế nên một mực lợi dụng vật này để gia tăng thực lực. Không cần lo lắng, Tử Cực Thái Tuế có năng lực sinh sản mạnh mẽ, ngươi bảo con thằn lằn kia đưa ra hơn phân nửa, còn lại để lại cho nó, còn có thể mọc ra lại nữa." Tịch Ảnh nói.
Viên Minh nghe vậy bèn phân phó yêu thú thằn lằn, bấm tay điểm chỉ ra.
Hư không phía trên Tử Cực Thái Tuế bắn ra một đạo kiếm khí màu đen chém Tử Cực Thái Tuế thành hai mảnh một lớn một nhỏ.
Một lượng chất lỏng màu tím chảy ra nhìn như thể máu tươi.
Yêu thú thằn lằn vội vàng há miệng, hút hết chất lỏng không chừa lại một giọt nào.
Nhưng mà miệng vết thương của Tử Cực Thái Tuế nhanh chóng nhúc nhích, chất lỏng màu tím cũng ngừng chảy ra ngoài.
Yêu thú thằn lằn ôm lấy một nửa khối Tử Cực Thái Tuế, ẩn sát mặt nước nhanh chóng đi xuyên qua bức tường sương độc.
Hoa Chi nhìn thấy yêu thú thằn lằn xuất hiện, sắc mặt đại biến, lập tức muốn ra tay.
“Hoa Chi, mau dừng tay. Yêu thú này là bên phe mình.” Tiếng của Viên Minh vang lên trong đầu Hoa Chi khiến động tác của nó khựng lại.
Yêu thú thằn lằn không thèm liếc mắt nhìn Hoa Chi một cái, chỉ đặt Tử Cực Thái Tuế xuống mặt đất rồi xoay người trở về bên trong bức tường sương mù độc kia.
Viên Minh mừng rỡ, rời khỏi không gian Thâu Thiên đỉnh, đi về phía trước bức tường sương mù.
“Chủ nhân, vừa rồi là có chuyện gì vậy?” Hoa Chi vội vàng hỏi.
Viên Minh không vội giải thích mà đi tới trước Tử Cực Thái Tuế.
Vật này đã hoàn toàn lành lặn lại, hóa thành một khối thịt nhỏ hơn trước một chút, lại nằm sấp trên mặt đất chậm rãi phập phồng co giãn.
“Mặc dù Thái Tuế là sinh linh lai giữa thực vật và động vật nhưng có linh trí cực kỳ thấp, chỉ cần không chết đói đều sẽ lười nhúc nhích.” Tịch Ảnh nói.
Viên Minh có chút không nói gì, lấy ra một cái túi linh thú thu Thái Tuế vào.
“Không có gì đâu, ta thi pháp thu phục con yêu thú thằn lằn kia rồi.” Làm xong xuôi, Viên Minh mới giải thích với Hoa Chi.
Hoa Chi gật đầu, vẻ mặt vẫn còn mờ mịt.
Viên Minh lấy một loại linh tài thuộc tính kịch độc trên người ném vào trong bức tường sương mù độc xem như bồi thường thêm cho con yêu thú thằn lằn.
“Chủ nhân, phân thân của ta phát hiện có người tới, là Ô Lỗ. Hình như y đang giằng co với Long Trùng, Khung Vân.” Sắc mặt Hoa Chi khẽ động, mở miệng nói.
Viên Minh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, đám người Long Trùng cũng không có việc gì là tốt rồi, rồi lại lập tức trầm ngâm.
Hắn không rõ mục đích của Ô Lỗ tiến vào bí cảnh này là gì nhưng ít nhất sẽ không gây hại cho mình. Còn giao tình giữa hắn với bọn người Long Trùng tuy nông cạn nhưng một loạt những hành động vừa rồi của bọn họ đã giành được hảo cảm của hắn. Hiện hai bên đang xung đột, hắn không thể không đếm xỉa đến.
Vừa nghĩ đến đây, hắn liền thu hồi Hoa Chi, bay về hướng nó vừa chỉ.
Không bao lâu, ở một bãi đất trống trong đầm lầy, Viên Minh đã phát hiện ra đám người Long Trùng.
Chỉ bất ngờ là lúc này đám người Long Trùng và Ô Lỗ không đối đầu nhau mà đang nói chuyện rất vui vẻ.
Nhìn thấy Viên Minh chạy tới, Long Trùng lộ ra vẻ đầy cao hứng.
“Quá tốt rồi, quả nhiên Viên đạo hữu ngươi cũng đã đào thoát bình an.”
“Tinh Không thú kia dù lợi hại nhưng hành động lại không linh hoạt, tìm cơ hội thoát khỏi chúng nó không khó lắm.” Viên Minh giải thích hai câu, ánh mắt liền nhìn về Ô Lỗ.
Hắn còn chưa mở miệng, đã thấy Ô Lỗ cười chắp tay với hắn, nói: "Viên đạo hữu, vừa rồi tình thế bức bách đã đắc tội với ngươi, mong được rộng lòng tha thứ. ”
“Không có gì, chỉ là vừa rồi Hồng đạo hữu ngươi sao lại đi theo Huyễn Linh Tử, còn để mặc cho gã sai bảo?” Viên Minh phối hợp với Ô Lỗ diễn kịch, nghi hoặc đặt câu hỏi.
Ô Lỗ thở dài một tiếng, cũng có chút bất đắc dĩ: "Sau khi tiến vào bí cảnh, ta còn chưa kịp rời khỏi khối đại lục ban đầu kia đã bị Huyễn Linh Tử để mắt tới, ép ta nghe theo lệnh gã, bằng không sẽ giết chết ta ngay tại chỗ. Rơi vào đường cùng nên ta tạm thời đáp ứng. Để khống chế ta, gã hạ một đạo huyễn chủng đặc thù lên người ta, bình thường ẩn núp trong thức hải, chỉ cần gã động tâm niệm sẽ tức khắc bộc phát khiến ta hoàn toàn sa vào trong huyễn cảnh. Cho nên ta cũng chỉ có thể đi theo sau giúp việc cho gã. ”
“A? lại có chuyện này? Hiện tại Huyễn Linh Tử bị đuổi đi, ngươi tạm thời không cần phải lo lắng huyễn chủng phát tác. Nhưng thứ này còn tồn tại chung quy vẫn là một mối họa ngậm, ta có chút thủ đoạn độc môn có thể loại trừ được nó.” Viên Minh hỏi ý kiến Ô Lỗ.
Ô Lỗ ngược lại vô cùng tin tưởng hắn: "Viên đạo hữu cứ việc ra tay. ”
Viên Minh gật gật đầu, tiến lên một bước đặt tay lên vai Ô Lỗ. Ngoài miệng niệm chú ngữ, trên người cũng có linh quang lóe ra nhưng thực tế hắn chỉ dùng thần thức cùng hồn lực dò xét thức hải của Ô Lỗ, đơn giản tìm ra được chỗ ở của huyễn chủng.
Khung Vân ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, ánh mắt chớp động khó hiểu.
“Với tu sĩ mà nói thì thức hải quan trọng không kém gì Kim Đan, Hồng đạo hữu có thể yên tâm để Viên Minh trợ giúp giải trừ huyễn chủng, xem ra quan hệ giữa bọn họ không tầm thường. Có lẽ y cũng biết được thân phận chân thật của Viên Minh chăng?” nàng lặng lẽ truyền âm nói với Long Trùng.
“A, ai mà chẳng có vài người bạn đáng tin cậy. Huống hồ Viên đạo hữu đến Đông Hải chúng ta vốn là vì tránh tai họa, có cố hữu chí giao cũng không có gì ngạc nhiên." Long Trùng lại lơ đễnh không để ý.
Sau một lát, Viên Minh thu tay về, thuận thế đề nghị: “Ta đã giúp đạo hữu tiêu trừ huyễn chủng rồi, chỉ là Huyễn Linh Tử kia chật vật chạy trốn nhưng thực lực vẫn chưa bị hao tổn. Nếu Hồng đạo hữu có gặp gã e là vẫn còn phải chịu tội nữa. Ta thấy không bằng sắp tới chúng ta đi cùng nhau thì hơn. Long đạo hữu, Khung đạo hữu, các ngươi cảm thấy thế nào?”
“Không sai, bí cảnh này không phải vùng đất lành gì, Hồng đạo hữu ngươi xông vào một mình quá nguy hiểm.” Long Trùng đồng ý.
Lúc trước mấy người giao thủ, Long Trùng cũng cảm nhận rõ Ô Lỗ vẫn một mực xuất công không xuất lực nên cũng không mang ác cảm với y.
Ánh mắt Ô Lỗ chớp động suy tư một lát liền gật gật đầu, nhận lời bọn họ: "Được, nếu mấy vị đạo hữu đều không ghét bỏ, Hồng mỗ đành dựa vào sự trợ giúp của chư vị vậy.”