Chương 50: Đừng
Chương 50: Đừng
“Vu sư…” Trần Uyển vừa thấy nam thanh niên bị Nhân Tiêu Vương xách theo liền trợn tròn đôi mắt ngọc, chưa kịp kêu ra tiếng đã bị Viên Minh đưa một tay chặn lại.
Thanh âm ngưng bặt, may mắn là Nhân Tiêu Vương không phát hiện ra.
Sau khi nó vững vàng đáp xuống đất, những Nhân Tiêu khác lại đồng loạt cúi đầu một cách cứng nhắc, biểu lộ vẻ thần phục.
Còn vị Vu sư huynh của Hỏa Luyện đường kia thì bị Nhân Tiêu Vương dùng túm cổ, treo lơ lửng trước người nó.
Vu sư huynh mặt mày co rúm lộ vẻ thống khổ, nhắm chặt hai mắt, trông rõ ràng là không hôn mê nhưng ngay cả dũng khí mở mắt ra cũng không có, hơn nữa bắp thịt cả người căng cứng, thân thể không ngừng run rẩy, hiển nhiên là khiếp hãi tới cực điểm.
Trần Uyển không chớp mắt nhìn chằm chằm vào vị đệ tử đồng môn kia, đầu óc rối như tơ vò, nhưng rốt cuộc cũng không có dũng khí mạo hiểm đi cứu người.
Lúc này, chợt thấy Nhân Tiêu Vương đưa một một ngón tay điểm lên mi tâm vị sư huynh bất hạnh kia.
“Phập” một tiếng, xương sọ y giống như làm từ đậu hũ, dễ dàng bị ngón tay đâm thủng, để lại một lỗ máu.
Một tiếng rú thê lương thảm thiết vang lên, thanh âm vang vọng động quật.
Nhân Tiêu Vương nhìn y với ánh mắt nghiêm túc, tiếp đó tóm vị sư huynh đang thống khổ giãy dụa kia đưa tới bên miệng.
Chỉ thấy nó há miệng để lộ hai hàm răng sắc nhọn, kề sát vào mi tâm Vu sư huynh, vừa cắn vừa mút vào lỗ máu.
Chỉ chớp mắt sau đó, một quầng sáng mờ màu đỏ máu từ trong lỗ máu trên mi tâm y bay ra, rồi bị Nhân Tiêu Vương hút vào trong miệng.
Tiếng kêu thảm thiết của Vu sư huynh theo đó ngưng bặt, thân hình khô quắt từ từ trượt khỏi tay Nhân Tiêu Vương, rơi xuống đất.
Ngay tiếp đó, Nhân Tiêu Vương giang hai tay ra, hơi ngửa đầu lên, bộ dạng như vừa hưởng thụ một bữa tiệc thịnh soạn, đắm chìm trong việc cảm thụ sự mỹ diệu.
Cùng lúc đó, trên người nó thình lình tỏa hào quang màu lục, trong đó còn thấy lốm đa lốm đốm những điểm sáng nhỏ bay ra.
Những Nhân Tiêu còn lại đắm mình trong ánh hào quang này, xong cũng nhao nhao ngửa đầu lên, giống như đạt được một thăng hoa nào đó.
Viên Minh bị một màn trước mắt làm cho chấn kinh, sững sỡ mất một lúc lâu, còn Trần Uyển ở bên cạnh cũng trở nên trầm mặc dị thường, mặt ngọc tái nhợt.
Những Nhân Tiêu khác không nói, nếu rơi vào tay Nhân Tiêu Vương này, bọn hắn tuyệt đối không có cơ hội sống sót, chỉ có thể bị biến thành huyết thực của đối phương, kết cục tuyệt không có gì tốt hơn vị Vu sư huynh kia.
“Ầm”
Đúng lúc này, một trận sóng khí bất ngờ từ lỗ hổng phía trên động quật thổi xuống, trong khí tức nóng rực còn kéo theo một mảng lớn bụi đất lẫn lá cây.
Cả động quật dưới lòng đất theo đó chấn động dữ dội, tựa như có người công tới.
Nhân Tiêu Vương ngửa đầu nhìn trời rồi đột nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ, tung người nhảy lên, từ lỗ hổng vọt thẳng ra ngoài.
Những Nhân Tiêu khác cũng lập tức bắt đầu hành động, trông như bầy ong đi theo ong chúa, từng con dùng tứ chi bám lấy vách động leo lên rồi nhao nhao xông ra ngoài.
“Có thể ra ngoài…” Viên Minh thấy cảnh này, nội tâm lập tức vui mừng.
Hắn quay đầu nhìn Trần Uyển, ra hiệu bảo nàng chuẩn bị sẵn sàng, chờ tới khi toàn bộ Nhân Tiêu đều rời đi, sẽ lập tức dẫn nàng thoát khỏi chỗ này.
Có điều chờ mất một lúc lâu, đám Nhân Tiêu lục tục nối đuôi nhau leo ra khỏi động quật, cuối cùng lại vẫn còn một con đờ đẫn đứng yên ở một góc kín đáo không đi theo đám kia ra ngoài.
“Gia hỏa làm sao vậy, sao lại không động đậy?” Viên Minh thầm lo lắng.
Trần Uyển cũng thấy căng thẳng, nếu chờ những Nhân Tiêu khác trở lại động quật, bọn họ sẽ không còn cơ hội thoát đi nữa.
Nàng vỗ vỗ bả vai Viên Minh, đợi khi Viên Minh quay đầu lại, liền đưa tay làm động tác cắt cổ, ý rằng chỉ có mau chóng tiêu diệt con Nhân Tiêu này, bọn họ mới có thể bình yên rời đi.
Viên Minh do dư một chút, sau cùng cũng gật đầu.
Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, khi đang định từ cửa hang đi xuống, chợt thấy Nhân Tiêu kia động đậy.
Chỉ thấy nó lắc lư đầu qua hai bên, tựa như đang quan sát tình hình xung quanh, sau khi thấy hai bên không có ai, liền lập tức chuyển mình đi về phía bên trái, thoát khỏi tầm mắt của hai người Viên Minh.
Viên Minh thấy cảnh này xong, không khỏi hơi sửng sốt.
“Con Nhân Tiêu có điểm là lạ, sao trông như có linh trí vậy?” Hắn nhìn Trần Uyển rồi nhỏ giọng hỏi.
Trần Uyển nghe vậy, lại thò đầu ra liếc mắt nhìn, phát hiện Nhân Tiêu đúng là đã biến mất.
“Cái này…Không thể được đâu, Vương sinh từ đám Nhân Tiêu cũng chỉ có thể có một, tuyệt đối không có chuyện đồng thời xuất hiện hai Vương, nếu có thì bọn chúng cũng sẽ nổ ra tranh đấu sống chết, tuyệt đối không thể chung sống hòa bình.” Trần Uyển nhất thời cũng có chút mờ mịt.
“Kệ đi, chúng ta trước chạy đi rồi tính.” Viên Minh nói.
Nói xong, hắn lập tức nhoài người ra ngoài, hai tay vịn vách động rồi nhanh chóng bò xuống dưới.
Trần Uyển cũng lập tức bò ra theo.
Khi bọn họ đi tới chỗ nằm ngay dưới lỗ hổng mà đám Nhân Tiêu vừa từ đó thoát ra, mới phát hiện ở khoảng mù phía bên trái, không ngờ còn có một cái cửa hang kín đáo thông qua một hướng khác.
Trần Uyền nhìn cửa hang bí mật kia, mắt lộ vẻ tò mò.
“Đừng nhiều chuyện, bây giờ trốn ra ngoài mới là chính sự.” Viên Minh thấy thế, vội lên tiếng nhắc nhở.
Trần Uyển nhỏ giọng “ừ” một tiếng, thu ánh mắt lại.
“Ta trước đi lên xem tình hình một chút.” Viên Minh dặn dò một câu, xong bắt đầu dùng cả tay lẫn chân leo lên phía cửa động.
Có điều hắn vừa mới leo lên được một nửa, ngoài động bỗng truyền đến một một đợt những tiếng gào thét.
Ngay tiếp đó, một cái bóng từ chỗ cửa động rơi xuống, xẹt qua sát người Viên Minh, rớt bịch xuống đất.
Viên Minh vội vàng né tránh, ép sát người vào vách động, đưa mắt nhìn xuống dưới, lập tức phát hiện cạnh chân Trần Uyển thình lình có thêm một bộ tàn thi chỉ còn nửa thân trên.
Nửa thi thể này mang quần áo nhuốm máu, khuôn mặt cũng bị máu dính lên, có điều từ y phục mà đoán định thì có lẽ là đệ tử Ngự Thú đường.
Viên Minh nội tâm căng thẳng, chợt nghe tiếng hô đánh giết ở trên đỉnh đầu càng lúc càng tới gần, mặt không khỏi biến sắc.
Hắn vội vàng xoay người nhảy xuống, nói với Trần Uyển: “Bên trên đang giao chiến, không rõ tình hình.”
Thanh âm còn chưa tới, ánh sáng từ cửa động phía trên đầu bỗng nhiên bị bóng tối che khuất.
Viên Minh và Trần Uyển không hẹn mà cùng nhìn lên, kết quả thấy ngay bóng lưng của Nhân Tiêu Vương.
“Đi bên này.”
Trần Uyển nói xong liền quay người chạy qua cửa hang bí mật phía bên trái.
Viên Minh thấy thế, cũng chỉ có thể mau chóng đuổi theo.
Hai người một trước một sau chạy trong hang động được nửa khắc, chỉ thấy thông đạo ngoằn ngoèo, hơn nữa càng lúc càng trở nên chật hẹp.
Cũng không lâu lắm, bọn họ đã đi tới cuối đường.
“Sao lại là ngõ cụt rồi?” Trần Uyển nghi hoặc nói.
Bọn họ một đường chạy tới, chưa từng phát hiện lối rẽ, cũng không đụng Nhân Tiêu kia quay lại, tiếp tục chạy tới cuối đường cũng vẫn không thấy Nhân Tiêu cổ quái kia đâu.
Viên Minh nghe thế, tiến lên tìm tói xem xét một hồi, chợt phát hiện chỗ gần mặt đất có một khe nứt cao chưa tới nửa người, độ rộng vừa đủ để cho một người đi qua.
“Có thể là từ chỗ này thoát đi.” Viên Minh nói.
“Nhân Tiêu kia còn biết xoay người chui hang, linh trí tuyệt không giống như trẻ sơ sinh, nó làm thế nào mà có thể chung sống hòa bình với Nhân Tiêu Vương kia nhỉ?” Trần Uyển ở bên cạnh kiểm tra một hồi, vẻ nghi hoặc trong mắt càng lớn hơn.
“Trước đừng quan tâm nó, chúng ta mau đi ra ngoài, nói không chừng một lúc nữa đám Nhân Tiêu cũng sẽ chạy qua bên này.” Viên Minh hối thúc.
Trần Uyển nghe thế, cũng không chần chừ nữa, lập tức cúi người chui qua khe nứt.
Viên Minh theo sát phía sau, cũng chui qua khe nứt.
Ở phía sau khe nứt, vẫn là một thông đạo quanh co chật hẹp, hai người Viên Minh cẩn thận từng chút di chuyển trong đó, đi một mạch gần một khắc đồng hồ, cuối cùng đã tới được lối ra thông đạo chật chội.
Lối ra thông đạo cũng là một khe nứt hẹp, thông với một động quật có diện tích bằng khoảng hai gian phòng.
Không gian trong động rất tối, nhưng chưa tới mức đưa tay trước mặt không thấy được năm ngón, trên vách động bốn phía được bao phủ một tầng lân quang mờ mờ từ bột đá, mang đến chút hào quang yếu ớt.
Hai người Viên Minh đi vào trong động quật, lập tức thấy ở phía đối diện có một tấm bia đá cổ xưa cao khoảng sáu thước.
Ở dưới tấm bia hình chữ nhật là một bệ đá hình mãnh hổ, đường nét chạm khắc không tính là tinh xảo lắm nhưng lại ẩn chứa một loại tinh khí thần khó tả bằng lời, nhìn xem có cảm giác rất áp bách.
Viên Minh tỉ mỉ quan sát một hồi, phát hiện bên trên một mặt tấm bia đá có điêu khắc những đường phù văn phức tạp, mặt kia dùng văn tự Nam Cương chạm khắc hai chữ “Hổ Thú”.
“Đây là cái gì?” Viên Minh cất tiếng hỏi.
Trần Uyển cũng đang tỉ mỉ quan sát, thoáng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, nói: “Ta cũng không rõ, nhìn kiểu dáng giống như một loại vật trấn áp nào đó, hoặc là cột mốc biên giới.”
Viên Minh nghe thế liền không hỏi thêm nữa, bắt đầu cẩn thận xem xét những chỗ khác trong động.
Nhưng sau khi quan sát một vòng, hắn kinh ngạc phát hiện khắp xung quanh động quật này, ngoài khe nứt mà bọn hắn vừa chui ra thì không còn kẽ hở nào khác.
“Lần này đúng là tới ngõ cụt rồi, không có khe nứt nào khác.” Viên Minh cau mày nói.
“Thế thì kỳ quái, không tìm được nối ra không nói, làm sao ngay cả Nhân Tiêu kia cũng không thấy đâu nữa” Trần Uyển cũng lộ vẻ khó hiểu.
“Không phải như vậy chứ, cẩn thận tìm thêm lần nữa nào.” Viên Minh thở dài.
Trần Uyển nghe vậy, khẽ đảo cổ tay một cái, “phần phật” liên tiếp đánh ra ba lần Hỏa Cầu thuật, soi cả động quật sáng như ban ngày.
Hai người mượn ánh sáng, lần nữa cẩn thận kiểm tra toàn bộ động quật, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.
“Có phải trên đường có chỗ rẽ mà chúng ta không phát hiện ra không?” Trần Uyển do dự nói.
“Thôi, chúng ta theo đường cũ trở về, cho dù không tìm được lối rẽ thì có lẽ đám Nhân Tiêu kia đã đi rồi, chúng ta vẫn có thể ra ngoài.” Viên Minh quyết đoán nói.
“Được.”
Sau khi bàn bạc, hai người liền lần nữa men theo thông đạo quanh co chật chột kia, quay ngược trở về.
Đợi tới khi hai người trở lại được động quật lúc trước, còn chưa kịp ra ngoài đã nghe ngay thấy một hồi những tiếng nói chuyện từ trong động quật truyền tới.
“Bất kể thế nào, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Một giọng nam vang lên.
“Chắc chắn là chết rồi, dưới tình hình đó thì tuyệt đối không có khả năng còn sống mà quay về.” Tiếng nữ nhân đầy vẻ chắc chắn truyền tới.
Tiếng này nghe có chút quen tai khiến Viên Minh không khỏi ngẩn người
“Sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ chứ?” Lúc này, một giọng nói có phần sợ sệt vang lên.
Nghe được giọng nói này, Viên Minh lập tức bừng tỉnh, khi đang định ngăn Trần Uyển ở bên cạnh thì nàng đã xông ra ngoài.
“Là đồng môn Bích La Động phải không?” Trần Uyển lo lắng kêu lên.
“Đừng…”
Tiếng “Đừng” của Viên Minh vừa ra khỏi mồm, ba người còn lại trong động quật đã nghe tiếng chạy tới.
Rõ ràng chính là Khôn Đồ, Ương Thiền và Ba Đạt.