Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 52 - Chương 51: Tam Nhân Thành Hổ

Chương 51: Tam nhân thành hổ Chương 51: Tam nhân thành hổ

Ngay khi trông thấy Trần Uyển, đám ba người Khôn Đồ sững sờ, người ngây ra như tượng đứng nguyên tại chỗ.

Trần Uyển cũng lộ rõ vẻ sững sờ pha chút bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Thấy phản ứng của Trần Uyển là kinh ngạc chứ không phải phẫn nộ, Khôn Đồ lập tức đổi sắc mặt, tỏ vẻ ngạc nhiên, vui mừng kêu lên:

“Trần Uyển sư muội, chúng ta cuối cùng cũng tìm được người!”

“Các ngươi đang tìm ta?” Trần Uyển thấy gã tới gần, vô thức lùi về sau một bước, nghi ngờ hỏi.

Lời nàng vừa dứt, Viên Minh cũng vọt ra theo, gấp giọng nói: “Cẩn thận chút, đừng tới gần.”

“Thú nô ti tiện, dám ám hại bắt cóc đệ tử Bích La Động ta, quả thực gan to bằng trời, ngươi có biết tội của mình không!” Ngay lúc vừa thấy Viên Minh, trong mắt Khôn Đồ bắn ra sát cơ, lập tức lớn tiếng trách mắng.

Thời điểm tiếng trách mắng vang lên, cả Trần Uyển, Viên Minh, thậm chí Ba Đạt, Ương Thiền đều sững người, tựa hồ không ai ngờ được Khôn Đồ sẽ nói ra những lời này.

Ương Thiền lập tức phản ứng kịp, bồi thêm: “Trần Uyển sư muội, ngươi không sao chứ? Tiện nô kia có làm ngươi bị thương không?”

Nghe câu này xong, Trần Uyển nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ do dự.

“Đừng tin lời ma quỷ của bọn chúng, chớ quên ngươi làm sao mà trúng độc?” Viên Minh vội lên tiếng nhắc nhỏ.

“Trần Uyển sư muội, kẻ này cấu kết với một thú nô khác, dùng độc rút từ trên người hung thú chuốc chúng ta, mưu đồ bất chính. May mắn Ba Đạt sư đệ phát hiện, chúng ta mới không bị trúng độc hết.” Khôn Đồ lập tức kể lể.

Ương Thiền cùng lập tức lên tiếng bổ sung: “Đúng vậy, chúng ta đã diệt sát thú nô kia, còn kẻ này nhân lúc ngươi hôn mê liền ôm ngươi bỏ chạy, ta phái hỏa mãng đuổi theo để cứu viện, kết quả…”

Ả nói được nửa chừng, đánh mắt nhìn qua phía Ba Đạt, ra hiệu cho y cũng nói gì đó thêm.

“Trần Uyển sư tỷ, sau khi ngươi bị bắt đi, chúng ta không hề từ bỏ, một mực tìm kiếm ngươi, may là ngươi không có việc gì.” Ba Đạt phản ứng chậm một nhịp, lập tức gật mạnh đầu nói.

Đợi ba kẻ này ta một lời, ngươi một câu xong, Trần Uyển cũng có chút hoang mang.

Khi nàng tỉnh lại đã là lúc đang chạy trốn trong thông đạo, ngoài hỏa mãng đuổi theo sau thì nàng chẳng thấy gì khác, trước mắt lại nghe bọn chúng nói như vậy, nhất thời phân vân không biết nên tin ai.

“Trần Uyển sư muội, chớ để gia hỏa này lừa gạt, một tên Phi Mao thú nô ti tiện, lời từ miệng hắn có thể có được mấy câu là thật?” Khôn Đồ tiếp tục khuyên.

“Sư tỷ, mau theo chúng ta rời đi, lần này số lượng Nhân Tiêu khá lớn, hơn nữa bên trong chúng còn sinh ra Vương, nếu có tách ra hành động thì khó tránh tử thương thảm trọng, chúng ta nếu không phải vì tìm ngươi, cả đám đã sớm chạy về tụ hợp với những người khác rồi.” Ba Đạt vội vàng nói.

Tên này dù phản ứng chậm nhất, nhưng lại là kẻ biết cách lừa gạt nhất.

Bộ dáng đàng hoàng, vẻ mặt ân cần của y lại một lần nữa qua mặt được Trần Uyển.

“Lời bọn họ nói là thật sao?” Trần Uyển quay lại, nhìn về phía Viên Minh rồi lạnh giọng hỏi, có điều trong ánh mắt còn mang theo chút do dự.

Viên Minh thở dài, trong lòng đã hiểu cái gì là ‘Tam nhân thành hổ(1)’, nội tâm Trần Uyển đã sinh nghi, trước mắt sẽ không còn tin tưởng hắn nữa.

“Còn phí lời với kẻ này làm gì nữa, giết hắn.” Khôn Đồ giận dữ gầm lên.

Dứt lời, gã nhoáng người, bước một bước dài về phía Viên Minh, đoạn vung chưởng đập xuống đầu Viên Minh.

Chỉ thấy bàn tay gã tựa như bơm hơi phình ra thêm một vòng, làn da phủ một tầng ánh sáng vàng, thoạt nhìn như một phiến đá, lúc hạ xuống còn mang theo một hồi tiếng gió gào thét.

Rất hiển nhiên, gã thi triển ra chính là một kích giết người diệt khẩu, cũng là một kích mà gã tự thấy là mười phần chắc chín.

Viên Minh đã sớm phòng bị gã, ngay khi thấy đối phương xuất thủ, hắn đã lập tức thôi động Phi Mao thuật hóa thân vượn trắng, vung nắm đấm nện thẳng về phía bàn tay lớn màu vàng của gã.

Quyền chưởng chạm nhau, kéo theo tiếng ầm vang rung động, một luồng áp lực cường ép tới.

Viên Minh chỉ cảm thấy cánh tay chấn động, khớp xương kêu răng rắc, thân thể lập tức không tự chủ được lui về phía sau.

“Tên nô bộc ti tiện nha ngươi không ngờ lại có thể tiếp một Liệt Bi chưởng của ta, bảo sao dám ra tay với Trần Uyển sư muội.” Khôn Đồ thấy thế, không quen giội nước bẩn lên đầu Viên Minh thêm lần nữa.

Viên Minh lui về sau mấy bước, ổn định thân hình, lúc này lực chấn động trên cánh tay mới dần dần rút đi, nhưng đốt ngón tay lại truyền ra cảm giác đau đớn, xương cốt tựa như muốn nứt ra.

“Lực lượng thật cường đại, tu vi kẻ này e là không dưới Luyện Khí tầng năm.” Viên Minh âm thầm đánh giá.

Ngay vào lúc hắn ngưng thần đề phòng, sau lưng bỗng bừng lên một vầng hào quang màu đỏ, tỏa ánh sáng chớp động, đồng thời quét ngang tới chỗ Viên Minh.

Hắn lắc người qua một bên, miễn cưỡng tránh thoát xong liền phát hiện thân ảnh Ương Thiền chẳng biết từ khi đã thình lình nhích tới gần, trong tay còn cầm một thanh chủy thủ màu đỏ quét tới phía hắn.

Mắt thấy chém không trúng, Ương Thiền lập tức xoay cổ tay, đâm chéo chủy thủ trong tay thẳng tới ngực Viên Minh.

Viên Minh tức tốc bắt chéo hai tay, đưa lên đón đỡ, cổ tay to lớn đè vào cánh tay Ương Thiền, đoạn dùng sức hất ngược lên, chấn ả lui ra ngoài.

Ả lảo đảo lui lại, núi non trước ngực nhấp nhô, nhưng trên mặt lại lộ nét cười.

Viên Minh lập tức phát giác có điều bất ổn, chợt thấy đất dưới chân xuất hiện một quầng sáng màu vàng đất, tiếp đó là ba cây măng đá sắc nhọn cùng trồi lên, đâm thẳng về phía hắn.

Rõ ràng là Ba Đạt ở cách đó không xa âm thầm ra tay.

Y canh thời điểm ra tay quá chuẩn xác nên Viên Minh cơ bản không thể kịp phòng bị, chân trái thình lình bị măng đá trồi lên đâm trùng, máu tươi bắn tung tóe, đồng thời người cũng mất thăng bằng ngã về phía sau.

Khôn Đồ sao có thể cơ hội trời cho như vậy? Hai mắt lóe lên vẻ hưng phấn, gã lao thẳng tới, toan từ sau lưng Viên Minh tung ra một đòn sát thủ. Tay gã cầm một cây dùi nhọn hình xoắn ốc màu lam nhạt, đâm thẳng về chỗ ngay sau tim Viên Minh.

“Cẩn thận…” Bản thân Trần Uyển cũng không ý thức được vì sao mình lại đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.

Ngay thời điểm thấy Viên Minh sắp đụng phải mũi dùi mà bỏ mạng, cái bóng dưới chân hắn bỗng nhiên lướt qua một bên, trông y như muốn thoát khỏi nhục thể của hắn vậy.

Ngay tiếp đó, một màn khiến người ta kinh ngạc xuất hiện.

Chỉ thấy ngay khi cái bóng lướt đi, thân thể Viên Minh vậy mà cũng quỷ dị lướt ngang theo, vừa vặn tránh khỏi mũi dùi đâm lén, chỉ có cánh tay bị dùi nhọn sượt qua kéo theo một chuỗi hoa máu.

Thân pháp biến hóa bất ngờ của hắn khiến mấy người ở đây đều có phần kinh ngạc.

“Vô Ảnh Bộ?” Khôn Đồ kinh ngạc nói.

“Làm sao có thể? Một tên Phi Mao thú nô lại có thể học được Vô Ảnh Bộ?” Ương Thiền cũng hết sức ngạc nhiên.

“Tới giờ còn chưa nhìn rõ sao? Bọn chúng là đang muốn giết người diệt khẩu.” Viên Minh nhìn về phía Trần Uyển, có chút thương nàng bất hạnh, giận nàng chẳng tranh(2) hô.

Trần Uyển lộ vẻ phân vân, nghĩ tới việc Viên Minh chăm sóc nàng trên đường đi lúc trước, rốt cuộc cũng ngăn giữa song phương.

“Khôn Đồ sư huynh, ta thấy trong chuyện này còn có gì đó quái lại, huống hồ hiện tại không phải lúc để xử trí việc này, tốt hơn là mau trở về tìm những sư huynh đệ khác tụ hợp, thương lượng chuyện làm sao đối phó với Nhân Tiêu Vương đi.” Trần Uyển dùng ngữ tốc cực nhanh nói.

Khôn Đồ nghe thế, sắc mặt hơi đổi, đưa mắt nhìn Ương Thiền và Ba Đạt, cả ba nhất thời cùng nhìn nhau trao đổi ý kiến.

Viên Minh lập tức phát giác có điểm bất thường, Trần Uyển cũng nhận thấy bầu không khí có chút quỷ dị, tinh thần trở nên cảnh giác.

“Nếu Trần Uyển sư muội đã nói như vậy, chúng ta cũng sẽ không ép buộc, có điều thú nô này thực sự không đơn giản, sư muội ngươi không được chủ quan để bị hắn lừa.” Khôn Đồ thu thế tấn công lại, lên tiếng nhắc nhở.

“Sư huynh không cần quá lo, ta tự có chủ trương.” Trần Uyển thần sắc thoáng buông lỏng, khẽ gật đầu đáp.

Đúng lúc này, Ương Thiền ở bên cạnh bỗng động thân hình.

Viên Minh đang định lên tiếng nhắc Trần Uyển cẩn thận, chợt nghe một hồi tiếng ồn ào từ lối ra phía trên hang động truyền tới, ngay sau đó là liên tiếp mấy bóng người nối đuôi nhau nhảy xuống.

Hắn quan sát thấy có năm người nhảy xuống, trên người bọn họ không ngờ đều mặc phục sức của đệ tử Bích La Động, chỉ có điều ai nấy mặt mũi héo hon, thần sắc tràn ngập vẻ mệt mỏi.

Thấy nguyên một đám người rớt xuống như sủi cảo, mấy người Khôn Đồ cũng kinh sợ, còn Ương Thiền lúc này tuy đã âm thầm đến được sau lưng Trần Uyển cũng không thể không giấu thanh chủy thủ màu đỏ máu trong tay ra sau lưng.

“Mau chuẩn bị đi, sắp tới rồi.” Còn không đợi đám Khôn Đồ hỏi, đã nghe có người hô lên.

Lời vừa dứt, từng con Nhân Tiêu thình lình như thả sủi cảo, nối tiếp nhau nhảy xuống, số lượng có tới mười hai con, nhiều hơn hai so với số lượng tu sĩ Bích La Động có mặt ở đây.

Thoáng cái, động vốn đã không rộng rãi gì mấy bỗng trở nên chật chội.

Không cần ai hô câu bắt đầu, Nhân Tiêu và các đệ tử Bích La Động lại lập tức lao vào chiến đấu với nhau, nhất thời các loại thuật pháp bay tứ tung, quang ảnh chớp động, tiếng nổ vang, tiếng va chạm liên tiếp vang lên, cả động quật rơi vào hỗn loạn.

Viên Minh thấy Nhân Tiêu Vương không cùng trở về, trong lòng vui mừng, nhân lúc hỗn loạn di chuyển về phía cửa động.

“Còn lo lắng cái gì, không nhanh chút đi?” Lúc đi ngang qua người Trần Uyển, hắn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng mà, nàng sau khi dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn xong vẫn không có động, trái lại còn chạy về chỗ tập trung mấy đệ tử Bích La Động.

Viên Minh thấy thế, chưa nói tới thất vọng, nhưng vẫn có chút mất mát.

“Tùy ngươi vậy.”

Hắn thầm nói một câu, xong lập tức quay người đi tới vách động, tung mình nhảy lên rồi dùng cả chân lẫn tay leo lên vách đá, nhắm phía lối ra động quật mà đi.

Nhưng ngay vào lúc hắn sắp tới được cửa hang, vươn tay ra mò mẫm toan leo thẳng lên, cánh tay hẵn bỗng nhiên tê dạo, giống như là mất hết sức lực, không thể bám nổi vào vách đá, cứ thế trượt tay rớt xuống dưới.

Thân thể Viên Minh rơi xuống, vừa vặn nện lên người một Nhân Tiêu.

Cơ thể Nhân Tiêu này không ngờ lại cứng như sắt thép, khiến hắn có cảm giác như đâm phải một cái đe sắt, ngã vật qua một bên.

Khôn Đồ chứng kiến cảnh này, vội vàng vọt tới phía Viên Minh, tới tận lúc này, gã vẫn không quên ý định giết chết Viên Minh.

Chỉ là không đợi gã kịp tới gần, đã bị một con Nhân Tiêu khác cản đường.

Viên Minh vội vàng triệt hồi Phi Mao thuật, hạ thấp người lò dò di chuyển qua một góc vắng.

Lúc này, hắn thấy Ba Đạt người co rúm lại thành một đống, trốn trong một xó, đưa đôi mắt nhỏ đảo qua đảo lại, bộ dạng vừa cảnh giác vừa khiếp đảm, y như một con chuột.

Viên Minh vừa đi được hai bước, cảm giác suy nhược, choáng váng kia lại lần nữa đánh tới.

Hắn vội vàng quay đầu liếc nhìn bờ vai của mình, chỉ thấy chỗ bị mũi dùi của Khôn Đồ quet qua làm bị thương giờ máu thịt lộ ra, hơn nữa còn trở nên đen sì, hiển nhiên đã trúng độc.

Viên Minh trong lòng thầm mắng một tiếng, cắn răng lấy lại bình tĩnh, chạy tới thông đạo ở một phía khác.

Hắn vừa khẽ động, một con Nhân Tiêu đánh ngã một đệ tử Bích La Động xong, liền đánh tới phía hắn.

Viên Minh trùng người xuống, lập tức lần nữa thi triển Vô Ảnh Bộ, cái bóng dưới chân hắn nghiêng đi một cách quỷ dị, thân thể hắn cũng theo đó mà nghiêng đi, dùng một góc độ không thể tưởng tượng được cấp tốc tránh né, đoạn nhanh chóng lướt qua khoảng hở giữa hai tên đang giao chiến.

Hắn vừa mới thoát khỏi khu vực chiến đấu, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cuối cùng có chút khó mà chống đỡ được tiếp.

“Độc tính thật mạnh.”

Cảnh vật trước mắt Viên Minh nhanh chóng trở nên mông lung mờ ảo, không còn thấy rõ được nữa.

Nhưng đúng vào lúc này, trong tầm mắt toàn những hình ảnh mờ mờ xếp chồng của hắn, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh mảnh khảnh, uyển chuyển màu trắng bạc, rõ ràng là con mèo màu bạc đã từng xuất hiện mấy lần trước mặt hắn.

***

Chú giải:

1. Tam nhân thành hổ hay Ba người thành hổ: Thành ngữ TQ xuất phát từ Chiến Quốc Sách, là phép ẩn dụ cho việc một thông tin sai sự thật nhưng nhiều người cùng nói thì người nghe sẽ tưởng đó là sự thật, chứ không phải mang nghĩa đoàn kết là sức mạnh.

2. Thương nàng bất hạnh, giận nàng chẳng tranh: Nguyên gốc là Ai kỳ bất hạnh, Nộ kỳ bất tranh - Đây là một câu của Lỗ Tấn, một đại văn hào TQ với nhiều tác phẩm hiện thực phê phán. Câu này đại ý rằng thông cảm với sự bất hạnh của họ, nhưng lại giận họ không tỉnh táo, không biết hoặc không chịu đấu tranh.
Bình Luận (0)
Comment