Chương 583: Giải cứu Kim Ô
Chương 583: Giải cứu Kim Ô
Vạn Hoa Cô cực kỳ sợ hãi nhưng đối phương xuất hiện quá đột ngột, lại ở khoảng cách quá gần căn bản không cách nào phản ứng kịp.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bên tai lại truyền đến một tràng cười điên cuồng.
Ngay sau đó, một luồng huyết quang ngay sau lưng nàng bay ra, ầm một tiếng ngăn cản công kích của phụ nhân da xanh kia.
Vạn Hoa Cô sững sờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả toàn thân đầy sương đỏ quấn quanh, là Tam Tuyệt lão nhân đã bị chuyển hóa thành hình thái huyết nô.
Lúc này ánh mắt Tam Tuyệt lão nhân có vẻ mờ mịt, khí tức đại biến, đám con rối thụ nhân khác không thể nào nhận ra được.
Bên cạnh Tam Tuyệt lão nhân cũng chợt vặn vẹo, rồi một nữ tử áo đỏ cùng một bộ xương khô màu đỏ thẫm xuất hiện, là Hồng Lăng và Huyết Ảnh.
“Chư vị chớ hoảng, ta phụng mệnh thần sử tới đây trợ trận!” Hồng Lăng nói xong, bên người lại xuất hiện thêm một đám huyết nô nghênh đón đám con rối thụ nhân đang ào ào kéo đến. Tam Tuyệt lão nhân lại không nhúc nhích.
Viên Minh cũng hiểu ba người Hắc Trúc Tẩu không đủ chiến lực đương nhiên không để cho bọn họ đơn độc chiến đấu. Thân phận Lôi Hạc mẫn cảm nên để đảm bảo, Viên Minh đã giấu ông ta đi trước, cũng không vận dụng con bài tẩy Tam Tuyệt lão nhân để đề phòng tình huống ngoài ý khác.
Để duy trì chiến tuyến này thì Hồng Lăng và Huyết Ảnh cũng đã đủ rồi.
Có huyết nô trợ trận, lòng tin của ba người Hắc Trúc Tẩu tăng lên cực lớn, thế cục ban đầu vốn sứt đầu mẻ trán cũng đã bắt đầu trở nên thuần thục hơn hẳn.
Bên kia, Hoa Chi cũng không nhàn nhã mà vẫn qua lại giữa đám con rối thụ nhân.
Chỉ là tâm tư của nàng lại không hoàn toàn nằm trong trận chiến.
Nàng vẫn chú ý chiến cục tổng thể, một khi phát hiện thụ nhân bị đám người Hắc Trúc Tẩu đánh trọng thương sẽ lập tức xuất thủ, vận dụng dây leo quấn lấy con rối thụ nhân, ném vào trong Tu La Phệ Huyết đồ.
Viên Minh là chủ nhân Tu La Phệ Huyết đồ, tuy rằng đã cấp bản thể linh bảo cho Hoa Chi nhưng vẫn có thể thao túng huyết đồ như thường. Hắn sẽ thu lấy thụ nhân đưa vào Thâu Thiên đỉnh cấp cho đại thụ màu đen khiến nó lớn nhanh lên.
Với thực lực của Hoa Chi bây giờ, lại có thêm Tu La Phệ Huyết đồ tương trợ, con rối Kết Đan kỳ bình thường căn bản không phải là đối thủ của nàng. Còn gặp phải con rối Nguyên Anh kỳ khó nhai thì sẽ có Viên Minh ra tay giúp đỡ.
Hai người hợp lực, hiệu suất kinh người. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có bốn năm con rối Nguyên Anh kỳ cùng hơn mười con rối Kết Đang kỳ bị im hơi lặng tiếng đút cho Bất Tử thụ màu đen.
Bất Tử thụ màu đen không ngừng cao lên, Câu Mang linh quyết đã gần tới cấp bốn.
Khóe miệng Viên Minh lộ ra một nụ cười khẽ. Với người khác mà nói thì hang động dưới mặt đất này là một nơi nguy hiểm không gì sánh được, nhưng với hắn mà nói thì lại là một bảo tàng hiếm có.
Chỉ là hắn cũng không toàn tâm toàn ý thu thập đám thụ nhân mà còn phân thần thức nhìn chằm chằm toàn bộ hang động này.
Lúc này các con rối của Bất Tử thụ yêu đều đã rời khỏi kén màu đen cả, nhưng cũng không dồn cả vào chiến đấu mà vẫn lưu lại một phần con rối thụ nhân ở lại bảo vệ quanh gốc cây khổng lồ.
Bởi ma kính xuất hiện dị động nên Bất Tử thụ yêu đã không còn tập trung luyện hóa Kim Ô nữa. Cái kén đen bọc lấy Kim Ô lại lần nữa lay động, ngọn lửa từ giữa những khe hở phun ra ngoài càng thêm mãnh liệt như thể nó cảm ứng được bên ngoài xảy ra biến cố nên định thừa cơ chạy thoát.
Nhưng mà bên cạnh kén đen có một con rối thụ nhân Nguyên Anh hậu kỳ hộ vệ, đang cảnh giác nhìn quanh bốn phía, không hề lơi lỏng.
Nhưng nay khi nó đang quan sát xung quanh thì cái kén đột nhiên nứt một đường từ trái sang phải, thoáng cái đã kéo dài phân nửa kén.
Biến cố đột ngột xuất hiện khiến con rối thụ nhân Nguyên Anh hậu kỳ sửng sốt, nhưng nó ngay lập tức bình ổn lại, giận dữ ra tay, nhấc tay phải vung ra.
Không khí phạm vi trăm trượng quanh đó hơn bỗng nổ tung, khắp nơi đều là khí lưu bạo liệt.
Một bóng người hiện ra, là Ô Lỗ.
Lực trùng kích cường đại đã đánh trúng người Ô Lô khiến y bay ngược ra ngoài, va vào vách đá bên cạnh, lún sâu vào bên trong.
Ô Lỗ phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy xương cốt toàn thân như nát bấy ra, thế nhưng trong lòng y lúc này chỉ mang đầy cảm giác không cam lòng.
Minh Nguyệt thần bảo y làm việc khác, chính là sử dụng Độn Thiên Thạch phù ẩn nấp đi tới, thả Kim Ô cấp năm ra. Đây là đòn sát thủ có khả năng đảo ngược chiến cục thắng bại.
Ô Lỗ chỉ hận thực lực mình quá yếu, có thể ẩn nấp đi tới đây, đoạt được tiên cơ nhưng lại vẫn kém một bước.
Độn Thiên Thạch phù chỉ giúp y ẩn nấp thân mình, không cách nào khiến bản thân hoàn toàn biến mất được, gặp công kích vẫn sẽ hiện thân ra.
Thụ nhân Nguyên Anh hậu kỳ thấy Ô Lỗ trúng một chiêu của mình vẫn không chết, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, lập tức lao về phía y, mười mũi dùi trắng cũng bắn ra.
Không ít thụ nhân gần đó cũng phóng về phía y.
Thấy vậy, Ô Lỗ nhịn đau, cắn răng định thúc giục thạch phù lần nữa. Đột nhiên y phát hiện cả người con rối thụ nhân Nguyên Anh kỳ chợt khựng lại, ngây người tại chỗ không cử động gì nữa, mà mấy mũi dùi màu trắng cũng đột nhiên tiêu tán đi.
Những thụ nhân khác lao về phía y cũng tương tự.
“Nhanh giải cứu Kim Ô.” Giọng nói của Minh Nguyệt thần lại vang lên bên tai Ô Lỗ.
Ô Lỗ chấn động, bất chấp thương thế vội vàng đứng dậy phi độn về phía kén đen bao bọc Kim Ô, lật tay cầm một thanh đoản đao đen lên chém xuống kén đen.
Kén đen cuối cùng cũng bị chém rách ra, tiếng Kim Ô phẫn nộ tới cực điểm vang lên khiến thân thể mọi người bị chấn động đến cứng đờ. Thậm chí cả đại hán mặc áo xanh và Thất Dạ cũng không khỏi khựng tay lại.
Ánh mặt trời chói mắt hòa cùng với tia lửa cháy nóng bỏng nhấn chìm cả cái kén đen, biến nó thành tro bụi rơi vãi khắp ngóc ngách của hang động.
Trong ánh lửa cháy hừng hực, một con Kim Ô to lớn vỗ cánh bay ra, tựa như mặt trời mọc lên khiến mọi người không khỏi nheo mắt lại. Quả thật là Kim Sào.
Viên Minh còn đang định nói với Kim Sào vài câu, nói rõ lợi hại, lôi kéo về phe mình thì đã thấy Kim Sào giơ vung cánh lên, thoáng cái đã xuất hiện bên cạnh gã con rối thụ nhân Nguyên Anh hậu kỳ, hạ móng vuốt sắc bén đang bốc cháy xuống.
Gã con rối thụ nhân Nguyên Anh hậu kỳ vốn đã lâm vào ảo cảnh nay bị trảo vỡ đầu, ngã xuống tại chỗ.
“Là ngươi cứu ta ra? Nhân tình này ta sẽ nhớ kỹ.” Kim Sào nói với Ô Lỗ một câu, sau đó đã vỗ cánh hóa thành ảo ảnh màu vàng kim biến mất.
Lúc này sắc mặt Ô Lỗ tái nhợt, không quan tâm tới chuyện Kim Sào cảm kích mà lấy hai viên đan dược chữa thương nuốt vào. Y đang định thúc dục thạch phù ẩn thân đi, đột nhiên nhìn thấy thi thể của con rối thụ nhân Nguyên Anh hậu kỳ ở cách đó không xa.
Ánh mắt y lóe lên, lập tức phi độn qua, lòng bàn tay bắn ra một luồng sáng đỏ thu lấy thi thể này về.
Ánh sáng đỏ lóe lên, thi thể biến mất, mà Ô Lỗ theo đó cũng ẩn người đi.
Kim Sào nhoáng cái rơi xuống một cái kén đen tròn nằm ngay tầng giữa đại thụ, vung móng vuốt lên.
Người trong kén rơi ra ngoài, là Kim Vân tiên tử.
Chỉ là Kim Vân tiên tử lúc này đang nhắm nghiền hai mắt, được Kim Sào cứu ra vẫn hôn mê bất tỉnh. Khí tức trên người nàng lúc cao lúc thấp tựa hồ như đang ở thời khắc mấu chốt.
Kim Sào thấy vậy nhất thời lộ ra vẻ lo lắng, tiếp đó bèn phun ra một ngụm lửa bao quanh một vòng xung quanh thân thể Kim Vân tiên tử lại thành một lớp màng lửa, bảo vệ nàng ta.
Trong lúc đó, Viên Minh ở trong Thâu Thiên đỉnh cũng chợt nhướng mày lên.
Nhìn bộ dạng của Kim Sào hiện tại có thể thấy ông ta cũng đã nắm rõ tình huống trong hang động này, không cần phải cố gắng mượn sức làm gì.
Hắn lật tay tế ra một thanh trường đao màu vàng kim chém vào hư không.
Cách Kim Vân tiên tử không xa là kén đen bao nhốt Minh Không nữ vương và tráng hán Thủy Viên tộc. Hư không gần hai cái kén đó vặn vẹo, rồi hai ánh đao màu vàng kim đột ngột xuất hiện chém đứt hai cái kén ra.
Minh Không nữ vương và tráng hán tộc Thủy Viên đã sớm chờ đợi lúc này, bèn hóa thành hai đạo độn quang bắn ra ngoài.
Thanh thế lần này hoàn toàn bị khí tức của Kim Sào che giấu nên không bị những người khác và đám con rối của Bất Tử thụ phát hiện. Người ngoài nhìn vào tựa như Kim Sào thuận tay cứu hai người ra ngoài mà thôi.
Kim Sào nhận thấy có người âm thầm ra tay chợt giật mình.
Ông ta đảo thần thức ra xung quanh nhưng tuyệt nhiên không phát hiện ra được ánh đao màu vàng kim vừa rồi xuất hiện từ nơi nào, uy lực không lớn nhưng thủ đoạn xuất quỷ nhập thần quả thật kinh người.
Chỉ là tình hình trước mắt đang nguy cấp, Kim Sào cũng không truy cứu kỹ lưỡng, mà giang đôi cánh lửa ra, hai móng vuốt quắp lấy lồng bảo vệ Kim Vân tiên tử lao ra khỏi đại thụ, xông vào chiến trường giao thủ của Thất Dạ và đại hán áo xanh.
Đại hán áo xanh nhìn qua, cả hai yêu đều không nói gì nhưng chỉ nhìn qua một cái, đã nháy mắt đồng loạt ra tay tấn công về phía Thất Dạ.
Kim Sào há miệng phun ra một cột lửa cực lớn, ánh lửa đỏ vàng rừng rực như rồng như rắn mang theo thanh thế kinh người lao tới.
Cùng lúc đó, đại hán áo xanh cũng vung song chưởng vỗ trước ngực mình, thoáng cái chợt có vô tận cuồng phong màu xanh hiện ra, hóa thành một vòi rồng cực lớn tụ lại cùng cột lửa.
Gió chắn thế lửa, lửa mượn sức gió, hai bên tương hỗ trở nên lớn mạnh gấp mấy lần, thậm chí còn cuốn cả những con rối thụ nhân gần đó vào bên trong, nháy mắt đốt cháy thành tro bụi.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, cả người Thất Dạ nhỏ bé tựa con phi trùng, dù cho tăng tốc nhanh hơn nữa cũng khó mà thoát được trận tập kích của phong hỏa hung mãnh thế này.
Thời khắc nguy cấp, chỉ thấy Thất Dạ đột nhiên bấm quyết, vô số ánh sáng đen trong ống tay áo tuôn ra bao bọc y thành một quả cầu màu đen trước khi cột lửa tiến tới.
Chớp mắt tiếp đó, phong hỏa kéo tới, quả cầu đen nhanh chóng tan rã nhưng bên trong quả cầu vẫn còn tràn ra rất nhiều ánh sáng đen lấp kín bề mặt quả cầu lại.
Nhưng thủ đoạn này không thể ngăn cản đại lực lượng mà phong hỏa giao hội sinh ra. Quả cầu đen bị cột lửa đẩy về phía sau, một đường đẩy đi không biết đã cắn nuốt hết bao nhiêu con rối thụ nhân, khó khăn lắm mới dừng được trước Bất Tử thụ yêu không xa.
Ánh sáng đen tiêu tán, Thất Dạ lại xuất hiện giữa không trung. Chẳng qua khí thế trên người y đã suy giảm nhiều, hiển nhiên là ứng phó một kích vừa rồi đã tốn rất nhiều sức lực.
Mà ngay khi Kim Sào cùng đại hán áo xanh liên thủ, Minh Không nữ vương và tráng hán Thủy Viên tộc thoát khốn cũng bay ra, gia nhập chiến cuộc.
Sau khi cứu bọn họ, Viên Minh đã lập tức hạ lệnh bọn họ vừa đánh vừa lui tiến về phạm vi đám người Hắc Trúc Tẩu. Đồng thời hắn cũng dặn dò hai người ngàn vạn lần không được tới gần chiến trường của bọn người Kim Sào.
Hai người Minh Không nữ vương tuân mệnh làm theo, nhưng hai người bọn họ vốn ở gần Bất Tử thụ yêu, xung quanh có nhiều con rối thụ yêu hơn hẳn những nơi khác nên không dễ dàng đột phá vòng vây ra ngoài.
Nhưng không biết là cố ý hay vô ý mà một kích liên thủ giữa Kim Sào và đại hán áo xanh, cộng thêm việc Thất Dạ thi pháp kháng cự không khiến ba phía bị thương tích bao nhiêu, mà uy năng to lớn tản ra xung quanh đều dọn sạch đám con rối thụ nhân gần đó không còn một mống.
Minh Không nữ vương và tráng hán Thủy Viên tộc thấy thế mừng rỡ, tìm cơ hội vòng qua khu vực đám người Thất Dạ tàn phá, tụ họp đến chỗ ba người Hắc Trúc Tẩu. Trong lúc đó cũng có con rối thụ nhân không bị ảnh hưởng định ngăn cản bọn họ lại nhưng lại bị Viên Minh âm thầm ra tay, dùng ảo thuật cầm chân lại.
Cuối cùng hai người Minh Không nữ vương đã vượt qua được vòng vây của đám thụ nhân, thành công hội họp cùng với đám người Hắc Trúc Tẩu.
Cùng lúc đó, đám người Lộng Triều tán minh cũng nhân cơ hội định chạy trốn nhưng lại bị đám người Vạn Thiên Nhân không chịu ảnh hưởng từ thuật pháp của tam đại Phản Hư lan ra quấn lấy. Thấy bọn họ chuẩn bị chạy trốn, Vạn Thiên Nhân phất quạt ba tiêu lên, lập tức có một cơn cuồng phong xuất hiện ập đến đoàn người Lộng Triều tán minh. Một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ khác cũng vung hai tay tạo ra mấy trăm đạo lôi điện bổ về đám người, cứng rắn cản bước bọn họ.
“Đại ca, đám con rối thụ nhân này quá nhiều, cứ kéo dài thế này chỉ sợ chúng ta bị trọng thương mất, nên vận dụng lá bài tẩy đi.” Lan Tiêu truyền âm nói.
“Chờ một chút.” Nguyên Vô Cực há mồm phun ra một đám mây đỏ tươi ngăn cản lôi điện kéo tới, lắc đầu nói.
Có thêm Phản Hư Kim Sào gia nhập không chỉ khiến tinh thần đám người Lộng Triều tán minh chấn động, mà nhất thời còn áp chế ngược cả đại quân thụ nhân, mơ hồ chiếm thế thượng phong.