Chương 584: Đường ra
Chương 584: Đường ra
Tiệc vui chóng tàn, rất nhanh đám người phát hiện, cho dù bọn hắn liều chết chiến đấu, chém giết không ít thụ nhân khôi lỗi, dư ba tam đại Phản Hư giao thủ cũng chôn vùi không ít thụ nhân, nhưng số lượng thụ nhân khôi lỗi còn lại vẫn rất khổng lồ.
Trọng yếu nhất là, một khi công kích bọn họ chưa thể chém giết thụ nhân khôi lỗi, thụ nhân khôi lỗi thụ thương dưới đồng bạn yểm hộ rời khỏi chiến cuộc, bay trở về thân Bất Tử Thụ yêu.
Rễ cây trên Bất tử yêu thụ rủ xuống rất nhiều, khôi lỗi thụ thương tới gần, những rễ cây kia sẽ đâm vào thân thể khôi lỗi, quán thâu linh lực, chữa trị thương thế cho chúng.
Thường thường chỉ cần mấy hơi công phu, thụ nhân khôi lỗi thụ thương sẽ khôi phục nguyên dạng, dù gãy tay gãy chân cũng có thể phục hồi như cũ, lại gia nhập vào vòng vây công. Do đó đám người không có cơ hội thở dốc, rất nhanh lại rơi vào hạ phong.
Trong Thâu Thiên Đỉnh, Viên Minh cũng chú ý tới điểm này, tâm tư nhanh quay ngược trở lại, không nghĩ được biện pháp tốt giải quyết vấn đề này, chỉ có thể quan sát kỹ thụ nhân khôi lỗi tiếp thu Bất Tử Thụ yêu trị liệu, muốn tìm ra sơ hở.
Rất nhanh, hắn chợt phát hiện, bởi vì đám người hỗn chiến đấu pháp, linh lực thiên nhiên trong động đá vôi cùng linh lực người khác đánh ra thuật pháp đã hỗn tạp một mạch, tản mát ra khắp nơi.
Những linh lực nhìn như tán loạn này, trong mơ hồ bị lực lượng nào đó lôi kéo, dũng mãnh lao tới bản thể Bất Tử thụ, bị nó hấp thu luyện hóa, một phần hóa thành yêu lực tăng cường lực lượng cho nó, một phần thì bị nó lấy ra, dùng trị liệu thụ nhân khôi lỗi.
Lòng vòng như vậy lặp đi lặp lại, ngược lại giống mấy phần Ất Mộc đại trận mà ba người Hắc Trúc Tẩu kết thành.
Viên Minh quan sát được tình huống nói cho Tịch Ảnh. Suy nghĩ tìm tòi một lát, Tịch Ảnh đã đoán được chân tướng.
"Bản thân Bất Tử Thụ yêu có thiên phú hấp thu hết thảy linh lực giữa thiên địa, dưới tình huống bình thường, chúng ta thi triển ra thuật pháp linh lực sẽ phi tốc tiêu tán trong thiên địa. Nhưng bây giờ chúng ta ở trong Quảng Hàn thành, nơi này hẳn là bị một đạo cấm chế to lớn bao phủ, tạo thành một không gian phong kín, hết thảy linh lực đều bị khóa bên trong, cho phép vào không cho phép ra. Kể từ đó, linh lực chúng ta tiêu hao lại trở thành thuốc bổ cho Bất Tử Thụ, nơi này chính là chiến trường thích hợp nhất với nó, nếu tiếp tục đánh, này lên kia xuống, chúng ta sẽ thua không thể nghi ngờ!" Sắc mặt Tịch Ảnh ngưng trọng.
"Chẳng lẽ không có biện pháp giải quyết sao?" Viên Minh lo lắng hỏi.
"Có, nói trắng ra là, tình huống lúc này liên quan đến kết giới màu trắng bao phủ Quảng Hàn thành, chỉ cần có thể đánh vỡ nó, chúng ta vẫn còn phần thắng, trước mắt đó là đường ra duy nhất." Tịch Ảnh nói.
Nghe vậy, Viên Minh nhìn về phía Quảng Hàn thành bên ngoài đại động, trước đó dò xét, hắn phát hiện trong khu kiến trúc Quảng Hàn thành bố trí rất nhiều đại trận, trong đó chỉ sợ cũng có ngọn nguồn cấm chế liên quan đến kết giới màu trắng.
Chỉ bất quá, hắn không có neo điểm ở phụ cận, không thể đánh ra thuật pháp cường đại, phá tan cấm chế.
Viên Minh đang suy nghĩ tìm tòi biện pháp, trong động đá vôi bỗng xuất hiện tình huống mới.
Gần đám Hoa Chi có bóng người hoa lên, thân ảnh Ô Lỗ trống rỗng toát ra, phất tay tế lên một trận bàn màu trắng, bay lên giữa không trung.
Trận bàn quay tròn toả ra một đoàn bạch quang chói mắt.
Từng đạo trận văn màu trắng từ đó bay ra, cấp tốc lan tràn, hình thành một tòa pháp trận màu trắng, tương tự trận pháp truyền tống mà Tịch Ảnh chế tác.
Vào thời khắc này, tiếng rít chói tai vang lên, một thanh trường thương đen nhánh cùng một thanh huyết sắc loan đao phóng tới, do hai khôi lỗi Nguyên Anh kỳ gần đó tế lên pháp bảo đánh thẳng đến trận bàn.
Trên mặt Ô Lỗ khẩn trương, tay áo lắc một cái đánh ra hai thanh pháp bảo phi đao ngăn cản, nhưng tu vi gã kém xa đối phương, trường thương đen nhánh cùng huyết sắc loan đao nhoáng một cái ngăn cản hai thanh phi đao, giao nhau chém về phía trận bàn màu trắng.
Trong Thâu Thiên Đỉnh, Viên Minh mặc dù không biết Ô Lỗ muốn làm gì, nhưng biết sẽ không nguy hại phe mình.
Hắn điều khiển hồn lực bắn ra, trường thương cùng huyết sắc loan đao đột nhiên dịch chuyển phương hướng, lướt qua trận bàn màu trắng.
Trong pháp trận hoa lên, ba cái bóng hiển hiện ra, lại là La Tề, một kim sắc trường cung, cùng một hắc bạch bàn cờ.
Kim sắc trường cung chính là Hậu Nghệ Xạ Nhật cung, hắc bạch bàn cờ thì bất luận linh áp hay là khí thế, đều không thua kém Hậu Nghệ Xạ Nhật cung.
"Hậu Nghệ Xạ Nhật cung quả nhiên tới, hắc bạch bàn cờ tựa hồ cũng là một kiện Linh Bảo, hẳn là bàn cờ Lạn Kha kia?" Trong lòng Viên Minh hơi động.
Trường thương cùng huyết sắc loan đao không hiểu thấu dịch chuyển phương hướng, khiến gương mặt hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ gần đó hiện lên một tia kinh nghi, cả hai lại điều khiển hai kiện pháp bảo lần nữa đánh tới.
Hắc bạch bàn cờ bắn ra đồng thời đón gió biến lớn, trong nháy mắt phồng lớn như cung điện, ngăn trước La Tề cùng kim sắc thần cung, bàn cờ toả ra quang mang hai màu trắng đen.
Trường thương màu đen cùng huyết sắc loan đao đụng một cái đến Hắc Bạch quang mang, tốc độ vốn nhanh như tia chớp đột nhiên trở nên dị thường chậm chạp, giống như ốc sên bò.
Sau đó hai kiện pháp bảo run lên, vậy mà hóa thành hai quân cờ một đen một trắng, rơi vào trên bàn cờ hắc bạch.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Viên Minh cũng cảm thấy kinh ngạc, đây là thần thông gì? Vậy mà có thể cưỡng chế cải biến hình thái vật thể?
Hắn vận khởi thần thức xem kỹ, rất nhanh phát hiện chân tướng quân cờ đen trắng. Hai quân cờ cũng không phải là vật thật, mà là một loại sản phẩm do phong ấn thuật và huyễn hình thuật kết hợp.
Hắc bạch bàn cờ bay về phía trước, tốc độ nhanh chóng, chỉ nhoáng một cái đã đến trước đại quân thụ nhân khôi lỗi, đụng thẳng vào.
Tếng vang như dự đoán không phát sinh,
thụ nhân khôi lỗi và pháp bảo đụng phải bàn cờ, đều hóa thành quân cờ đen hoặc trắng, rơi vào trên bàn cờ. Sau đó quân cờ bắt đầu công phạt nhau.
Từng quân cờ vỡ vụn ra, hóa thành tàn phiến pháp bảo hoặc là thi thể tu sĩ, hoàn toàn chết đi.
"Thì ra là thế, hắc bạch bàn cờ này biến địch nhân thành quân cờ, lại lợi dụng cờ trận công thủ diệt sát . . ." Viên Minh mơ hồ hiểu ra thần thông bàn cờ.
Hậu Nghệ Xạ Nhật cung cũng đại phóng kim quang, một cây Kim Ô thần tiễn xuất hiện trên dây cung, giương cung bắn ra.
Vèo . . .
Một vệt kim quang trường hồng bắn ra, xuyên thủng mấy chục thụ nhân khôi lỗi.
Bạch Lân thượng nhân thình lình cũng ở trong đó, dưới bụng bị xỏ xuyên ra một đại động cháy đen, cả người cơ hồ bị xé thành hai mảnh.
Trên mặt gã là vẻ khó tin và không cam lòng, miệng ngập ngừng, nhưng không nói được gì, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất không dậy nổi.
"Chết tốt!" Tráng hán Thủy Viên tộc hừ lạnh một tiếng. Trong mắt Minh Không nữ vương lại hiện lên một tia ảm đạm.
Kim sắc trường hồng cũng không bay thẳng đến bản thể Bất Tử Thụ yêu, mà là đánh vào trên vách tường đại động.
Trên trường hồng dấy lên hừng hực kim diễm, như gặp đất mục nát chui vào trong vách tường, tốc độ không chậm, tiếp tục bay vụt tới trước, trong chớp mắt xuyên qua vách đá, đi vào chỗ kết giới màu trắng, hung hăng đánh vào trên đó.
Một tiếng nổ vang rung trời!
Kim sắc trường hồng vỡ ra, hóa thành một vòng kim sắc thái dương nở rộ, kết giới màu trắng bị tạc ra một lỗ hổng lớn trăm trượng, thiên địa linh khí trong kết giới màu trắng cấp tốc tiết ra ngoài.
Viên Minh vui mừng, sau đó vẻ mặt khẽ biến.
Một bóng người trong suốt từ chỗ lỗ hổng vỡ tan bay vào, thi triển thần thông ẩn thân, là Hoá hư thuật mà hắn hết sức quen thuộc.
Người này cũng không để ý tới chiến đấu trong động đá vôi, phóng thẳng tới Quảng Hàn thành ở mặt đất.
"Là hắn!" Viên Minh tự lẩm bẩm.
Mặc dù người kia thi triển thần thông ẩn thân, nhưng có Thâu Thiên Đỉnh gia trì thần thức không gì không thấy, đơn giản nhìn thấu chân diện mục gã, lại là Nghê Mục.
"Hắn quả nhiên còn sống." Viên Minh nói thầm một tiếng, thần thức truy tung theo.
Nghê Mục bay rất nhanh, mấy hơi thở đã đến Quảng Hàn thành, phóng vào một tòa đại điện lớn nhất, rất nhanh rơi vào trước điện.
Trên tấm biển điện này viết ba chữ to "Quảng Hàn cung", Quảng Hàn cung cũng có hình chóp bốn góc như Chân Không Điện, có thể tiếp dẫn thiên địa linh khí và tinh quang lực rủ xuống
Đại môn Quảng Hàn cung lấp lóe linh quang, hiển nhiên bày ra cấm chế rất lợi hại.
Nghê Mục lấy ra một tấm phù lục màu trắng, dán trên cửa.
Linh quang cấm chế trên đại môn Quảng Hàn cung cấp tốc tán loạn, vỡ ra hai bên, lộ ra một khe hở rộng ba thước.
"Đây là Phá Cấm phù, một loại phù lục chuyên phá giải các loại cấm chế, loại phù lục này tại Tu Tiên Giới đã gần như thất truyền, Phá Cấm phù này có thể đơn giản phá vỡ cấm chế Quảng Hàn cung, thật không đơn giản." Tịch Ảnh nghe Viên Minh miêu tả, nói.
Viên Minh gật đầu nhẹ, tiếp tục theo dõi.
Nghê Mục tiếp tục tới phía trước, xuyên qua khe hở Phá Cấm phù phá vỡ, tiến vào trong Quảng Hàn cung, đi trong thông đạo tám ngoạt bảy rẽ thì xuất hiện ở phía trước.
Gã tựa hồ cực kỳ thấu hiểu tình huống trong Quảng Hàn cung, căn bản không đi thông đạo, tiếp tục thi triển Hóa Hư thuật bay lên đỉnh chóp Quảng Hàn cung, xuyên qua từng vách tường, rất nhanh tới đỉnh đại điện.
Nơi đây không gian rộng rãi, trong điện đứng vững mười hai cây cột đá màu bạc, sắp xếp khắp đại điện, trên mỗi trụ đá khắc đầy trận văn.
Mặt đất giữa mười hai cây trụ đá khắc vô số trận văn phức tạp, hình thành một tòa đại trận rộng lớn, toả ra phía ngoài vạn đạo bạch quang, thoạt nhìn muôn hình vạn trạng.
Chỉ là những ánh sáng này rất nhanh chui vào hư không, không thấy bóng dáng.
Nghê Mục không để ý đến bạch quang đại trận, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía trong đại trận, nơi đó lơ lửng một viên châu màu trắng bạc, phía trên điểm xuyết vô số đồ án ngôi sao, chậm rãi chuyển động.
Viên Minh lúc trước dò xét Quảng Hàn thành, chỉ khẽ quét qua nơi này, cũng không đặc biệt lưu ý tình huống cụ thể bên trong, nhìn thấy tòa đại trận này cùng viên châu ngân bạch, con mắt cũng sáng lên.
Uy thế viên châu ngân bạch không dưới Hậu Nghệ Xạ Nhật cung và hắc bạch bàn cờ, không phải là Linh Bảo trên Bồng Lai Tiên đảo chứ?
Nghê Mục không chần chờ, đánh thẳng tới viên châu, đại thủ vồ mạnh xuống.
Đồ án ngôi sao trên viên châu chợt sáng lên, bắn ra một đạo hồng quang màu trắng, thẳng đến ngực Nghê Mục.
Nghê Mục khẽ di một tiếng, há miệng phun ra một đạo xích quang, lại là một thanh phi kiếm màu đỏ, kiếm quang huy hoàng, trong đó ẩn hiện tám phù văn.
Phi kiếm màu đỏ đón đỡ hồng quang màu trắng.
"Lạch cạch" một tiếng vang giòn, phi kiếm vậy mà bị cắt thành hai đoạn.
Hồng quang cũng không dừng lại, tiếp tục chém về phía Nghê Mục.
Nghê Mục biến sắc, nhưng không bối rối, tay phải giơ lên ngăn trước người, trên bàn tay thêm ra một bộ thủ sáo áo giáp màu kim, chính là bản mệnh khôi lỗi Đồng Trần.
"Ầm" một tiếng vang lớn, cả người Nghê Mục bị đạo hồng quang này đánh trúng bay ngược ra sau, rơi vào bên ngoài pháp trận.
Mà áo giáp kim sắc bị vạch ra một ngấn sâu, lại cấp tốc khôi phục, mấy hơi thở sau đã khôi phục như lúc ban đầu.
"Người nào, dám trộm chí bảo của ta!" Trong đại động dưới mặt đất, đại thụ màu đen mở to mắt, nhìn lên phía trên, lộ ra vẻ tức giận.