Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 587 - Chương 586: Được Ăn Cả, Ngã Về Không

Chương 586: Được ăn cả, ngã về không Chương 586: Được ăn cả, ngã về không

Viên Minh nghĩ tới đây bèn vận khởi thần thức thử liên hệ với Quả Quả và Tịch Ảnh.

Nhưng dù thế nào thì cũng không nhận được hồi đáp nào của Tịch Ảnh. Thậm chí ngay cả bản thể hắn lúc này cũng nhắm chặt hai mắt không có phản ứng gì, khiến hắn không khỏi sốt ruột.

Bất Tử thụ yêu mang theo ánh mắt ngưng trọng nhìn lướt qua đám người nhưng hoàn toàn không phát hiện được Viên Minh đang ẩn nấp trong Thâu Thiên đỉnh. Lão đảo mắt, tầm mắt rơi xuống đám người Hoa Chi.

“Tam Tuyệt! Làm sao lại biến thành thế này?” Giọng điệu của Bất Tử thụ yêu mang theo kinh ngạc cùng giận dữ.

Mặt đất gần đám người Hoa Chi chợt nứt ra, vô số nhánh hắc thụ chui lên phóng về phía đám người Hoa Chi.

“Nhanh tránh đi!” Viên Minh bất chấp mọi chuyện nhanh chóng truyền âm cho đám người Hoa Chi, đồng thời lật tay xuất ra Lôi Công chùy cùng Oanh Thần trùy.

Hoa Chi cùng Minh Không nữ vương cùng tráng hán Thủy Viên tộc nghe vậy, lập tức chạy tản ra.

Nhưng mà tốc độ mớ rễ cây kia cũng đột ngột tăng lên gấp bội.

Ầm ầm!

Hơn mười đạo lôi điện xuất hiện trước đám người Hoa Chi đánh lên đám rễ cây đen, đánh bay hơn một nửa số rễ cây nhưng vẫn còn một nữa số rễ cây màu đen đâm xuống.

Tiếng kêu thảm vang lên, thân thể Minh Không nữ vương và tráng hán Thủy Viên tộc bị mấy nhánh rễ cây xuyên thủng.

Ba người Hắc Trúc Tẩu, Vạn Hoa Cô, Thạch Nghiễn Sư không bỏ chạy mà trốn trong Ất Mộc đại trận, định dựa vào đại trận chống đỡ.

Thế nhưng đại trận chỉ chống được trong vài ức thì bị nhánh rễ cây đâm xuyên qua, Vạn Hoa Cô cũng bị một nhánh rễ đâm thủng bụng.

Rễ cây tản ra từng tia ánh sáng màu đen nhỏ, thân thể Minh Không nữ vương, tráng hán Thủy Viên tộc và Vạn Hoa Cô nhanh chóng trở nên héo khô, thần hồn lực cũng nhanh chóng bị cắn nuốt, Nguyên Anh bắt đầu co rút lại, ý thức cũng dần tiêu tán.

Ba người vô cùng kinh hoảng chỉ biết liều mạng cầu nguyện Minh Nguyệt thần.

Sắc mặt Viên Minh cực kỳ ngưng trọng. Lúc trước hắn đã hứa hẹn sẽ đưa tín đồ của mình rời khỏi Tam Tiên đảo, nếu cứ như vậy thì ba người này phải chết chắc ở nơi này.

Chỉ là thực lực của Bất Tử thụ yêu quá kinh khủng, dù hắn có hiện chân thân ra cũng chưa chắc là đối thủ của lão.

“Không còn cách nào khác…”

Vẻ mặt của Viên Minh đột nhiên đầy kiên định, hắn phất tay lên, toàn bộ không gian trong Thâu Thiên đỉnh nổi lên một tầng sương mù nồng đậm, đến mức có thể hạn chế được cả thần thức.

Hắn thúc dục pháp trận không gian trong tế đan, mở ra một cánh cửa không gian đi thông tới ba người Minh Không nữ vương, thi triển Lục Giáp Kỳ Môn.

Nguyên Anh trong đan điền, pháp khí trữ vật, pháp bảo của cả ba đều biến mất, một khắc sau xuất hiện cả ở trong Thâu Thiên đỉnh.

Một luồng linh lực tinh thuần bắn tới, nhập vào trong Nguyên Anh của ba người.

“Đây là nơi nào?” Ý thức của ba người Minh Không nữ vương thanh tỉnh, mờ mịt nhìn chung quanh.

“Các ngươi đang ở Thần quốc, nơi này rất an toàn.” Giọng nói của Viên Minh vang vọng bên tai ba người.

Nghe vậy ba người đều thở phào nhẹ nhõm, mỗi người đều thu hồi pháp bảo và pháp khí trữ vật vào.

Nơi này là Thần quốc của Minh Nguyệt thần đại nhân nên ba người không dám đi loạn, cũng không dám tùy tiện tra xét chung quanh, chỉ yên tĩnh lơ lửng ở một chỗ, tự mình thi pháp củng có Nguyên Anh.

Tuy rằng đã không còn nhục thân nhưng chỉ cần còn Nguyên Anh thì sau này có thể tìm được một bộ thân thể phù hợp, có thể đoạt xá trọng sinh, còn đỡ hơn cứ vậy mà chết đi hoặc bị luyện thành con rối thụ nhân nằm trong tay Bất Tử thụ yêu nhiều.

Bất Tử thụ yêu nhận thấy Nguyên Anh của ba người Minh Không nữ vương và cả pháp khí trữ vật của cả ba đột nhiên biến mất bèn hô khẽ một tiếng.

Lão dựa vào đặc tính của Bất Tử thụ cũng như bảo vật không gian trong thành Quảng Hàn mới có thể cách không bắt đi Nguyên Anh của con rối thụ nhân, chẳng lẽ địch nhân ẩn nấp ở chỗ tối cũng có thể làm được?

Bất Tử thụ yêu suy tính trong đầu, lại bắn ra hơn một nửa nhánh rễ cây màu đen tiếp tục truy đuổi theo đám người Hoa Chi.

Một ảnh ảo hiện lên, bàn cờ Lạn Kha xuất hiện ngay phía sau người Hoa Chi. Từng quân cờ đen trắng được ánh sáng đen trắng bao bọc đánh bay hơn phân nửa số rễ.

Một số rễ cây phá tan vòng vây chạm vào bàn cờ Lạn Kha thì đột nhiên đứng yên không tiến nữa, sau đó lóe lên luồng sáng đen trắng rồi biến thành từng quân cờ màu đen.

Nhưng Bất Tử thụ yêu lại không thèm quan tâm, tiếp tục điều động rễ cây công kích tới. Mấy trăm nhánh rễ cây chen chúc vây lấy bàn cờ Lạn Kha, trong đó còn xen lẫn không ít thân cây và dây leo bắn ra lá cây đen rậm rạp đánh lên bàn cờ.

Công kích quá nhiều, dù bàn cờ Lạn Kha đã ra sức chống cự nhưng cũng không thể biến hết tất cả thành quân cờ, nên đã nhanh chóng bị tầng tầng lớp lớp rễ cây màu đen vây kín, như thể một con cá to rơi vào lưới không cách nào nhúc nhích được.

“Có thể phá giải thần thông của bàn cờ Lạn Kha như vậy sao?” Viên Minh thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Trong lúc suy tư, hắn đồng thời tế ra Lôi Công chùy và Oanh Thần trùy đánh xuống từng tia lôi điện tho to, đan xen với nhau hình thành nên một cơn bão sét màu bạc hung hăng bổ xuống rễ cây màu đen.

Đại hán áo xanh và Kim Sào cũng vội vàng xuất thủ giải cứu bàn cờ Lạn Kha, mấy luồng vòi rồng màu xanh mang theo khí thế kinh người cùng với một cột lửa nóng rực đồng thời lao tới.

Nếu để bàn cờ Lạn Kha bị phá, như vậy tiếp theo nữa ắt hẳn bọn họ cũng sẽ bị đánh bại, có thể tưởng tượng ra được kết cục lúc đó như thế nào rồi.

“Đom đóm mà đòi sánh với ánh trăng?” Bất Tử thụ yêu khinh thường cười lạnh, vung ra càng nhiều nhánh rễ đen hơn, quấn chặt lấy bàn cờ Lạn Kha. Bề mặt các đoạn rễ lại tràn lên một màn sương mù đen lần thứ hai.

Tia sét màu bạc, vòi rồng màu xanh cùng cột lửa màu vàng kim lần lượt đánh lên rễ cây đen, hơn một nửa số rễ cây bị phá hủy nhưng vẫn còn một nửa đang một mực quấn chặt lấy bàn cờ Lạn Kha.

không chỉ vậy, sương mù đen đã xâm nhập vào trong bàn cờ, vốn dĩ bàn cờ lớn cỡ cung điện đã cấp tốc thu nhỏ lại thành hình thể ban đầu.

Bàn cờ nhanh chóng bị xâm nhiễm thành màu đen, linh quang đen trắng bắt mắt đã tiêu tán gần như không còn.

“Không xong, bị nhiễm bẩn rồi!” Viên Minh cau mày, lại lần nữa mở ra không gian thông đạo định triệu hoán bàn cờ vào Thâu Thiên đỉnh.

Nhưng đoạn rễ cây đã đột ngột co rút lại, kéo bàn cờ Lạn Kha về phía đại thụ màu đen.

Một luồng yêu lực cường hoành phong tỏa toàn bộ phạm vi xung quanh, hư không cũng bị giam cầm, Lục Giáp Kỳ Môn cũng không cách nào xâm nhập vào được.

“Lạn Kha, ta sẽ nhanh chóng thoát khỏi cấm chế Tam Tiên, rời khỏi nơi chết tiệt này. Hiện ta đang thiếu linh bảo cường đại, ngươi đã đến cửa thì bản tôn nạp vào trước vậy! Yên tâm, một lát nữa Hậu Nghệ Xạ Nhật cung cũng sẽ đến cùng ngươi!” Bất Tử thụ yêu cười ha ha, cực kỳ đắc ý.

Sắc mặt Viên Minh cực kỳ khó coi, thậm chí không khỏi nghĩ đến chuyện rút lui.

Hắn vừa thử liên hệ với Tịch Ảnh vừa đưa thần thức đảo qua Hậu Nghệ Xạ Nhật cung trong hang động. Khí tức của cung này lại bình tĩnh kỳ lạ tựa hồ như không thèm để ý đến việc bàn cờ Lạn Kha bị bắt mất.

Viên Minh nhìn thấy vậy, chợt ngẩn người.

Ngay lúc này, bàn cờ Lạn Kha chợt run rẩy, tản ra linh quang hắc bạch chói mắt, bao phủ hết toàn bộ rễ cây Bất Tử thụ yêu màu đen vào trong ánh sáng của nó.

“Muốn tự bạo? Nằm mơ!” Vẻ tươi cười của Bất Tử thụ yêu cứng ngắc lại, lão trầm giọng quát.

Sau đó lại có càng nhiều sương mù đen từ trên rễ cây tràn ra, xâm nhập vào trong bàn cờ. Nhưng ánh sáng đen trắng trên bàn cờ Lạn Kha càng lúc càng sáng ngời như thể đang bốc cháy lên.

Một luồng linh lực chấn động như muốn hủy thiên diệt địa từ trong bàn cờ Lạn Kha bùng lên, sương mù đen không cách nào ngăn cản được.

Đám người đại hán áo xanh đang giao phong với đội quân con rối thụ nhân cũng biến đổi sắc mặt, vội vàng lui về phía sau.

“Ngươi thật sự muốn tự bạo? Không thiết sống nữa?” Giọng điệu của Bất Tử thụ yêu đã mang theo chút hoảng loạn, rễ cây màu đen cũng nhanh chóng cuốn lấy bàn cờ Lạn Kha ném bay ra ngoài xa.

Viên Minh nheo mắt lại, lần nữa thi triển thần thông Ác Mộng, thần hồn chấn động bao phủ lấy Bất Tử thụ yêu.

Lớp sương mù đen nhanh chóng hút lấy thần hồn lực của hắn nhưng mà thần thông Ác Mộng vẫn phát huy được hiệu quả. Ánh mắt Bất Tử thụ yêu chợt lóe lên một tia hoảng hốt, động tác cũng khựng lại trong thoáng chốc.

Ầm ầm!

Bàn cờ Lạn Kha ầm ầm nổ tung hóa thành một quầng sáng đen trắng bao phủ lấy hơn phân nửa Bất Tử thụ yêu. Toàn bộ hang động dưới mặt đất rung chuyển, vách hàng xuất hiện từng đường khe nứt lớn, đá vụn rơi lả tả.

Cùng lúc đó, đột nhiên có một bóng người từ trong một bãi đất trống ở Quảng Hàn cung chui ra, hiện ra chân thân.

Người này là một lão giả mặc áo đen có râu dài phủ trước ngực như dây leo, đôi mắt sâu thăm thẳm như lòng giếng cổ, bên trong lại ẩn chứa vẻ lạnh lẽo tàn khốc. Là phân thân do Bất Tử thụ hóa ra.

Phân thân Bất Tử thụ này vừa xuất hiện đã đảo mắt nhìn quanh bốn phía.

Vừa rồi Nghê Mục còn ở nơi này công kích đại trận nhưng hiện đã biến mất không còn tung tích.

Cả người phân thân Bất Tử thụ dâng lên một luồng sương mù đen, hai mắt cũng lóe lên ánh sáng đen quỷ dị tựa như đang thi pháp dò xét gì đó.

Đúng lúc này lão đột nhiên vung tay, cách không đánh về khoảng không gần đó.

Chỉ thấy sương mù đen ngưng tụ thành một bàn tay cực lớn màu đen đánh tới.

Một tiếng “Rầm” trầm đục từ trong hư không vang lên.

Ngay sau đó, một bóng người từ trong hư không bay ra, chính là Nghê Mục.

Y đan hai tay trước ngực, còn đeo một kiện hộ giáp tay màu vàng đang lập lòe ánh sáng. Sau khi rơi xuống đất, y còn trượt ra sau chừng bảy tám bước nữa mới có thể đứng vững lại được.

Nghê Mục thấy lão giả áo đen có thể nhìn ra Hóa Hư thuật của mình, lại cảm nhận được hai tay truyền đến đau đớn cùng với những đường nứt trên hộ giáp tay này, hàng mày của y chợt nhướng lên.

“Ngươi là ai? Dám lẻn đến đây ăn trộm bảo?” Lão giả áo đen đảo mắt nhìn qua Nghê Mục một lượt.

Bất Tử thụ yêu bày bố đủ thủ đoạn dò xét khắp Tam Tiên đảo, nhìn chằm chằm từng người lên đảo nhưng lại chưa từng nhìn thấy người trước mặt này qua.

Vừa lúc này thì có mấy đạo huyết quang từ bên ngoài bay vào, là đám người Lộng Triều tán minh lấy Nguyên Vô Cực đứng đầu.

Lão giả áo đen nhíu mày, lui đến bên cạnh pháp trận màu trắng trong điện.

“Nghê Mục, mới một đoạn thời gian không gặp đã khiến người khác phải ghé mắt nhìn, mấy năm thôi mà ngươi chẳng những thành tôn giả của Vu Nguyệt giáo, còn đột phá tu vi lên Nguyên Anh hậu kỳ. Quả nhiên là hậu sinh khả úy.” Nguyên Vô Cực cười ha ha nói.

“Nguyên minh chủ quá khen!” Nghê Mục chắp tay đáp lễ.

“Nghê Mục, có chuyện gì vậy? Chúng ta đã kèm chế Bất Tử thụ yêu dưới kia rồi, sao trên này ngươi còn chưa đắc thủ?” Huyết Giới tôn giả nhìn Nghê Mục, trong mắt lóe lên một tia đố kị, lạnh lùng hỏi.

“Nơi này là bảo tàng của Bất Tử thụ yêu, phòng vệ sâm nghiêm, nào có dễ dàng như vậy? Các ngươi cũng cẩn thận một chút, lão già này không đơn giản đâu.” Nghê Mục không tức giận mà nhìn về phía lão giả áo đen, cười nhạt nói.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía lão giả áo đen, cảm nhận được khí tức Bất Tử thụ trên người lão đều không hẹn mà cau mày lại.

“Cùng tiến lên, tốc chiến tốc thắng!” Nguyên Vô Cực quát một tiếng ra hiệu.

Vừa dứt lời thì giáp ngực của y đã lóe sáng lên ánh sáng đỏ chói mắt, rồi cả người biến thành một luồng sáng đỏ cấp tốc đánh về phía phân thân của Bất Tử thụ.
Bình Luận (0)
Comment