Chương 601: Hãy dâng hết thảy cho ta!
Chương 601: Hãy dâng hết thảy cho ta!
Hậu Nghệ Xạ Nhật cung không úp mở nữa, chỉ thấy thân cung nhoáng lên, rồi có mấy vầng sáng ánh vàng kim bay đến trước mặt mọi người, hóa thành một miếng ngọc phù màu vàng kim lớn chừng bàn tay.
“Ta vừa mới đưa cho các ngươi chính là thông hành đi ra hải ngoại. Khi nào các ngươi muốn đi thì bóp nát ngọc phù này, ta sẽ ra tay giúp các người ra hải ngoại.” Hậu Nghệ Xạ Nhật cung nói xong, giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái.
Nhưng lời này vào tai mấy người Viên Minh thì lại không thua gì sét đánh giữa trời quang.
Phàm là tu sĩ bước chân vào Nguyên Anh trên Vân Hoang đại lục này, không ai là không hướng đến hải ngoại trong truyền thuyết. Chỉ là truyền thuyết quá mức mờ mịt trong khi hải ngoại thực tế lại quá mức nguy hiểm, không ai có đủ cả năng lực và dũng khí để đối mặt với nguy hiểm đó cả. Bởi vậy truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, mong ước nhưng chưa bao giờ thành hiện thực được.
Nhưng hôm nay, giấy thông hành ra hải ngoại lại nằm trong tay bọn họ.
Đây vốn là một miếng ngọc phù không có gì nặng nề, nhưng bọn họ lại cảm nhận trong tay mình như có áp lực nặng ngàn cân, lại nhẹ như thể lông hồng.
Thấy vậy Hậu Nghệ Xạ Nhật cung cười mỉm. Ông ta đương nhiên biết miếng ngọc phù này có giá trị thế nào với mấy người Viên Minh, cố ý nói rất thoải mái nhẹ nhàng cũng chỉ là vì muốn thưởng thức vẻ khiếp sợ trên mặt đám người này mà thôi. Đây cũng coi như bao nhiêu năm trời qua, ông ta mới có được một chuyện thú vị thế này.
“Được rồi, đồ cũng đã cho các ngươi, dùng thế nào tùy thuộc vào mỗi người. Chẳng qua ta nói trước, một tấm ngọc phù chỉ có thể dùng cho một người, mà ta không phải kiểu chỉ nhận ngọc phù không nhận người, dù muốn đưa ngọc phù này cho người khác thì nhất định phải hiện thân bày tỏ thái độ nếu không ta cũng mặc kệ.” Hậu Nghệ Xạ Nhật cung dặn dò.
“Đương nhiên rồi, chỉ là tiền bối thật sự đưa chúng ta ra hải ngoại được sao?” Viên Minh còn có chút không dám tin, hỏi.
“Thế nào? Ngươi không tin ta? Hay là không tin vào Kim Quỳ tiên nhân? Năm đó Tam tiên sáng lập ra Tam Tiên đảo vốn để lựa chọn nhân tài, cho bọn họ tư cách tiến về hải ngoại. Chẳng qua sau này bị Bất Tử thụ yêu làm vặn vẹo, hiện tại mới trở về quỹ đạo lại thôi.” Hậu Nghệ Xạ Nhật cung nói xong, tựa hồ có chút thổn thức.
Viên Minh chăm chú nhìn ngọc phù trong tay, trong đầu không khỏi hiện ra bộ dáng của Tu La thượng nhân.
Có thể gọi đây là đúng người đúng thời điểm vậy. Năm đó nếu Tu La thượng nhân không có khao khát ra ngoài hải ngoại như vậy có lẽ cũng sẽ gặp cơ hội Tam Tiên đảo mở ra. Với tài năng và thực lực của ông ta có lẽ sẽ được Thất Dạ trợ giúp chém giết Bất Tử thụ yêu, từ đó đạt được tư cách tiến ra hải ngoại.
Chẳng qua mọi thứ không có nếu như, Viên Minh chỉ có thể lặng lẽ than thở cho Tu La thượng nhân, đồng thời cũng nhớ lại lời hứa của mình với ông ta.
“được rồi, cũng đến lúc rồi, các ngươi cứ từ từ cân nhắc. Ta cũng cần dọn dẹp lại mớ lộn xộn trên đảo.” Hậu Nghệ Xạ Nhật cung nói xong, thân cung lại lóe sáng, gọi ra Đại Hoang Tinh Hà châu.
Tiếp theo đã thấy Đại Hoang Tinh Hà châu tỏa ra vô số linh quang ngưng tụ thành một vòng ánh sáng cao bằng hai người lơ lửng bên cạnh Hậu Nghệ Xạ Nhật cung.
Xuyên qua cánh cổng ánh sáng này, mọi người có thể nhìn thấy biển rộng yên tĩnh, từ màu sắc của nước biển đoán chừng là ngoài khơi hải vực.
Thấy vậy, cả người Ngô Việt Chi khẽ run lên, nôn nóng muốn đi về phía vòm ánh sáng.
Viên Minh lơ đễnh nhìn qua, đang định đi theo thì chợt cảm thấy một luồng áp lực khó hiểu từ trên người Ngô Việt Chi.
Viên Minh giật mình kinh ngạc, nhìn quanh bốn phía, lại thấy không ai phát hiện ra sự khác thường này. Nhưng hắn không cảm thấy mình đa tâm hoặc hoa mắt mà nắm chặt lấy Diệt Hồn kiếm, hô lên.
“Ngô đạo hữu chậm đã!”
Ngô Việt Chi nghe vậy, dừng bước quay người lại. Lúc này hai mắt y đã hoàn toàn chỉ còn một màu đen kịt.
“Vướng víu!”
Ngô Việt Chi quát một tiếng, lộ ra vẻ mặt khiến La Tề và Nghê Mục đều cảm thấy vô cùng xa lạ.
Đúng lúc này trên người Ngô Việt Chi tuôn ra một luồng hồn lực chấn động, rồi từng thanh trường đao màu xám chợt xuất hiện chém thẳng xuống phía sau Hậu Nghệ Xạ Nhật cung không hề có chút đề phòng nào.
“Y không phải Ngô Việt Chi!” Viên Minh hét lớn, vung Diệt Hồn kiếm trong tay lên. Mấy đạo kiếm quang đồng thời hiện ra chặn lấy trường đao màu xám.
Cùng lúc đó Ngô Việt Chi đột ngột lấy bàn cờ Thiên Tinh ra, bấm pháp quyết, bàn cờ tràn ra luồng sáng bảy màu chói mắt bay thẳng về phía Đại Hoang Tinh Hà châu.
“Không hay, y định tự bạo bàn cờ!” La Tề liếc mắt nhìn qua pháp quyết của Ngô Việt Chi bèn lập tức xuất thủ, thúc giục bàn cơ Đại La.
Viên Minh giật thót, tựa hồ đã nhận ra mục đích của “Ngô Việt Chi” nên cũng nâng hai tay lên bấm pháp quyết. Hồn lực và pháp lực đồng thời tràn vào Diệt Hồn kiếm khiến phù văn Nguyền Rủa trên thân kiếm sáng ngời.
Ngay lúc đó, lực nguyền rủa phủ xuống đỉnh đầu Ngô Việt Chi khiến sắc mặt y tái nhợt, phun ra một ngụm tiên huyết, Kim Đan bên trong cơ thể cũng nứt nẻ rồi vỡ nát ra thành từng mảnh nhỏ.
Cùng lúc đó, một hư ảnh bàn cờ cực lớn đã bao phủ lấy bàn cờ Thiên Tinh, dù Ngô Việt Chi có dùng toàn lực điều khiển thì tốc độ của bàn cờ cũng đã giảm đi mấy lần, tựa như thời gian bên trong đó đã trở nên chậm chạp hẳn đi.
Tu vi “Ngô Việt Chi” rớt xuống, đã không cách nào tiếp tục thúc giục được pháp bảo nữa. Bàn cờ Thiên Tinh thoáng cái đã mất đi không chế, tốc độ phi hành chậm lại, lắc lư vài cái, chưa đến gần Đại Hoang Tinh Hà châu đã nổ tung.
Linh quang bụi mù cuồn cuộn nổ tung lên nhưng lại như bị hư ảnh bàn cờ ước thúc mà tốc độ khuếch tán cực chậm, nhìn như những hình ảnh chuyển động chậm vậy.
“Quả là phế vật!”
Lúc này “Ngô Việt Chi” đã lau vết máu trên khóe miệng rồi chửi một câu, rõ ràng thân thể của y đã lỗ chỗ đầy vết thương nhưng vẻ mặt lại như không ảnh hưởng chút nào.
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy trên người “Ngô Việt Chi” trào lên một luồng khói mù màu xám tro, ngưng tụ thành bóng người khổng lồ không rõ mặt mũi giữa không trung.
Người khổng lồ này có gương mặt mờ ảo nhưng đôi mặt lại cực kỳ có thần, tròng mắt đen nhánh như thể bầu trời nửa đêm có vô số ánh sao lấp lánh rải rác tô điểm thêm. Nhìn kỹ thì con ngươi lại tựa như mặt trăng màu xám, nhìn như ảm đạm những lại tỏa ra hào quang huyễn ảo khiến người ta say mê. Nếu nhìn chăm chú còn khiến cho người ta nảy sinh cảm giác như muốn dốc hết toàn bộ thần hồn vào trong đó.
Người khổng lồ kia xuất hiện, thân thể Ngô Việt Chi cũng trở nên mềm nhũn ngã xuống như mất đi sinh cơ. Còn trong mắt Nghê Mục thì lại hiện lên một tia kinh hoảng.
“Ngài…ngài là…” Nghê Mục gian nan nói thầm như thể đang nằm mộng.
Bên kia, Quả Quả bị Tịch Ảnh phụ thể cũng sững người, trong ánh mắt đầy kinh sợ.
Mà ánh mắt của người khổng lồ kia lại không hề nhìn về phía bọn họ.
Chỉ chăm chằm nhìn Viên Minh, con ngươi sâu thăm thẳm khiến Viên Minh bất giác không rét mà run, như thể cả người đều bị nhìn thấu.
“Hãy dâng hết thảy cho ta.” Giọng nói của người khổng lồ vang lên như tiếng sấm rền vang lên bên tai mọi người khiến tất cả nảy sinh ra một tia sợ hãi khó hiểu.
Nhưng với Viên Minh phải đối diện với người khổng lồ này mà nói thì âm thanh này như thể là âm thanh thần tiên, du dương huyền ảo khôn tả. Trong thoáng chốc hắn như cảm thấy bầu trời chợt chuyển màu tối tăm, bốn phía đều trở thành hư vô, chỉ còn lại một mặt trăng màu xám là đang chậm rãi bay lên cao.
Vầng trăng xám kia yên tĩnh mà mê người, phát ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt thần bí khiến người khác vô thức muốn dâng lên nó hết thảy mà không hề giữ lại gì.
Bất tri bất giác, linh lực và hồn lực trong người Viên Minh cấp tốc bị bào mòn như thể bị mặt trăng xám kia hấp thu hết. Dù nhận thấy vậy nhưng Viên Minh cũng không hề nảy sinh chút cảm xúc nào khác, cứ để mặc cho tu vi và sinh cơ xói mòn đi.
“Mau tỉnh lại!” Đột nhiên có một giọng nói mang đầy lo lắng vang lên bên tai Viên Minh.
Giọng nói này vô cùng quen thuộc nhưng Viên Minh không cách nào nhớ ra là giọng của ai, rất nhanh lại có tầng tầng lớp lớp câu gọi này vọt lên bên tai hắn. Trong đó có giọng của cha mẹ hắn, có của Tịch Ảnh, có những tín đồ đã từng nhận được ân huệ của hắn, cũng có giọng của những tín đồ toàn tâm kính ngưỡng hắn.
Những âm thanh hỗn tạp đó như thể một dòng nước lũ dồn về không khiến Viên Minh cảm thấy thống khổ và ồn ào, lại như một dòng nước ấm đổ về thức hải của hắn, dung nhập vào thần hồn hắn.
Đó là Thâu Thiên đỉnh cảm ứng được thần hồn hắn bị tổn thương nên tự động chuyển nguyện lực về, cũng là thiện quả mà hắn tích lũy được từ lúc tu hành đến nay. Tuy rằng đến từ vạn chúng sinh nhưng vẫn bắt nguồn từ hạt giống mà hắn đã gieo xuống.
Viên Minh đột nhiên tỉnh ngộ. Giọng nói ban đầu kia không phải là của ai khác, mà chính là của chính hắn.
Sau một đường tu luyện, phấn đấu đến ngày hôm nay, hắn đã không còn là một Phi Mao thú nô nhỏ bé kéo dài hơi tàn trong dãy núi Nam Cương nữa, mà hắn đã có ngàn vạn nguyện lực gia trì bảo hộ đến mức không ai có thể thoải mái thay đổi tâm trí, mê hoặc thần hồn hắn được nữa!
Trong thoáng chốc, Viên Minh thiếu chút nữa đã hoàn toàn trầm luân vào trong mộng cảnh chợt mở hai mắt ra, ngửa đầu giận giữa nhìn bóng người khổng lồ kia, rồi vọt thẳng về phía gã.
“Thú vị, ngươi, không nên tỉnh lại.” Vẻ mặt bóng người khổng lồ kia lại không có chút biến hóa nào, chỉ là giọng nói gã đã có thêm chút nghi hoặc.
Trong thoáng chốc, Viên Minh lại cảm nhận được một cảm giác mệt mỏi mãnh liệt tràn khắp người, bốn phía xung quanh lại biến mất. Hắn lại sắp bị kéo vào trong mộng cảnh mà diệt vong.
Nhưng lần này Viên Minh đã có chuẩn bị, tâm thần hắn vẫn luôn kết nối với Thâu Thiên đỉnh, không ngừng hấp thu nguyện lực từ Thâu Thiên đỉnh nên thu nhận được lượng nguyện lực nhiều hơn Thâu Thiên đỉnh tự động chuyển ngược lại nhiều. Lượng nguyện lực này đủ khiến hắn chống cự lại không ngã xuống, giữ hắn luôn lẩn quẩn giữa mộng cảnh và hiện thực.
Khi bóng người khổng lồ này lên tiếng, những người khác đều đã lâm vào ngủ say, bàn cờ Đại La của La Tề cũng theo đó mà tự tán khiến Viên Minh không chút trở ngại vọt người lên trước bóng người khổng lồ kia, dốc sức vung một quyền lên.
Quyền rơi xuống, quyền phong gầm thét, khí kình cuồng mãnh nháy mắt tràn ra xé rách cả tầng mây, khiến mặt đất rung chuyển, chỉ là không mảy may làm bóng người khổng lồ này bị thương.
“Ngu ngốc!” Bóng người khổng lồ này cười nhạo một tiếng, rồi vung hai tay lên, hồn lực trên người gã cuồn cuộn tựa hồ như muốn thi triển thuật pháp nào đó.
Thân thể gã lúc này được ngưng tụ bằng hồn lực, bản chất lại không khác gì phân hồn. Viên Minh không dùng pháp bảo, không dùng thuật pháp mà chỉ dựa vào vũ lực định dùng nhục thân phá hồn thể không khác gì đánh một quyền vào bịch bông cả. Bởi vậy bóng người khổng lồ này cũng lười đề phòng, cũng không cần phải chống cự gì.
Hiện đã nhìn đủ rồi, đến lúc gã xuất thủ thật sự chấm dứt tràng cảnh khôi hài này.
Thế nhưng ngay khi gã vung hai tay lên, bên tai chợt nghe thấy tiếng của Viên Minh: “Ngươi quá kiêu ngạo,đã muốn lấy mạng của ta, làm sao không trả lại thứ gì mà thoải mái rời đi được?”