Chương 602: Vu Nguyệt Thần đến
Chương 602: Vu Nguyệt Thần đến
Viên Minh còn chưa dứt lời, Diệt Hồn Kiếm trên tay trống rỗng bay ra, trên không trung chuyển động, một đạo Kiếm quang bay như tên bắn ra, cuối cùng đâm vào chính thân thể hắn.
Một màn này, làm cho cự nhân đang chuẩn bị phòng ngự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, một cảm giác xé rách mãnh liệt truyền đến, hồn thể y bị gọt đi một đoạn, khí tức giảm đột ngột.
"Đến, nhìn xem là phân hồn ngươi đủ cường đại, hay là nguyện lực của ta đủ nhiều!" Viên Minh cuồng tiếu một tiếng, ý niệm trong đầu khẽ động, Diệt Hồn Kiếm tự vận chuyển lại.
Trên thân kiếm, từng đạo Kiếm quang cuồng vũ ra, liên tục không ngừng xâm nhập thức hải, chém vào thần hồn của hắn. Mà mỗi khi gọt đi một bộ phận, lập tức có nguyện lực ùa lên, trợ giúp Viên Minh tu bổ hồn thể.
Thần hồn Viên Minh bên này bị thương, thân ảnh cự nhân phía trên, hồn thể không ngừng cắt giảm, hồn lực phi tốc trôi qua.
Giờ khắc này, cự nhân vạn phần nghi hoặc, y không rõ, Viên Minh rõ ràng là đang tự hại mình, bản thân vì sao lại thụ thương?
Chẳng lẽ . . . Là quyền ý?
Cự nhân kiến thức rộng khắp, không bao lâu đã ý thức được vấn đề mấu chốt.
Một quyền Viên Minh lúc trước, nhìn như không gây tổn thất với y, lại âm thầm rót quyền ý vào hồn thể y, hoàn thành "Tỏa mệnh". Nhu vậy, bất luận Viên Minh bị thương tổn thế nào, sẽ hoàn toàn hiển hiện trên người y.
Nhưng dù vậy, hồn thể cự nhân vẫn mạnh hơn Viên Minh rất nhiều, nếu thật sự lấy mạng đổi mạng, chỉ sợ cho đến khi Viên Minh bỏ mình, cự nhân tối đa cũng chỉ trọng thương.
Nhưng Viên Minh có được nguyện lực tu bổ thần hồn, cự nhân lúc này cũng chỉ là một đạo phân hồn vượt cảnh tới, không được nguyện lực bổ sung chữa trị, mà y lại phá giải không được quyền ý cộng mệnh, cho dù có thể phản công Viên Minh, bản thân cũng sẽ bị thụ thương.
Cứ kéo dài như thế, cuối cùng y cũng chỉ có kết cục bại vong.
Trong điện quang hỏa thạch, cự nhân nghĩ thông suốt hết thảy, cũng không cảm thấy hối hận.
"Rất tốt, ngươi rất có ý tứ, nếu thật có bản lĩnh, vậy đến gặp ta đi, ta chờ mong ngày chính thức gặp ngươi."
Cự nhân nói xong, tiếp theo thân hình run lên, chủ động băng tán phân hồn, hóa thành hồn lực vô chủ phiêu tán giữa thiên địa.
Nhưng Viên Minh không dám khinh thường, lại chém bản thân thêm mấy kiếm, xác nhận quyền ý cộng mệnh không có mục tiêu, rốt cuộc mới thoải mái thở ra một ngụm
Vừa mới buông lỏng, tất cả thống khổ cùng rã rời xông lên đầu, Viên Minh nhịn không được nữa, ngã trên mặt đất.
Cùng lúc đó, theo thân ảnh cự nhân tiêu tán, những người khác cũng lần lượt tỉnh lại.
Tịch Ảnh phụ thể Quả Quả đứng dậy trước, thấy thân ảnh cự nhân không còn, lập tức trong lòng buông lỏng. Nhưng thấy Viên Minh tựa như chết nằm trên mặt đất, trong mắt nàng lóe lên một tia hoảng sợ, cuống quít bay nhào đến cạnh Viên Minh.
"Viên Minh, không được chết!" Thanh âm nàng xuyên thấu qua thần hồn truyền đến, mang theo tiếng khóc nức nở.
Viên Minh lên dây cót tinh thần cười cười với nàng, nhẹ giọng trả lời: "Yên tâm, không chết được, ta còn tốt."
Cùng lúc đó, Nghê Mục cũng bay tới, trên mặt cũng mang theo một tia sợ hãi.
Viên Minh nhìn thấy gã, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống: "Chuyện cho tới bây giờ, ngươi có gì muốn nói không?"
Sắc mặt Nghê Mục ngưng trọng: "Ta cũng không biết, Vu Nguyệt Thần lại mai phục phân hồn trên thân Ngô Việt Chi."
Viên Minh nhướng mày lên, lúc giao thủ, hắn có chút suy đoán, ngày nay ngược lại đạt được Nghê Mục tự mình chứng thực.
Vị cự nhân không thấy rõ diện mục kia, chính là Vu Nguyệt Thần!
Cũng may lần này tới chỉ là một đạo phân hồn, hẳn là dùng Hồn hàng thuật, nhưng so với Viên Minh trước đó thấy qua còn cao minh hơn không ít.
"Hắn thức tỉnh so với ta tưởng tượng còn nhanh hơn, bên người chúng ta, có lẽ còn có không ít người tương tự Ngô Việt Chi, sung làm tai mắt của hắn." Bên tai Viên Minh vang lên thanh âm Tịch Ảnh.
Bờ môi Nghê Mục hơi khô lại: "Nhị đệ bồi ta nhiều năm, không ngờ vậy mà . . ."
"Vu Nguyệt Thần muốn chưởng khống một người, cũng sẽ không bận tâm cái gì, trong lòng ngươi hẳn là biết rõ. Bên cạnh ngươi mai phục một người, rốt cuộc là vì cái gì?" Viên Minh ngồi dậy, trầm giọng nói.
Nghê Mục trầm mặc không nói, tựa hồ không muốn truy đến cùng vấn đề này.
"Mấu chốt nhất là, hắn hiểu bao nhiêu về ngươi và chúng ta, lúc trước chuyện Tu La Cung có Ngô Việt Chi tham dự, Vu Nguyệt Thần có biết rõ như lòng bàn tay?" Sắc mặt hắn ngưng trọng hỏi.
Nghê Mục lắc đầu: "Hắn kỳ thật không thèm để ý thủ hạ tranh đấu với nhau, huống hồ, hiện tại ta vẫn còn sống."
Viên Minh trầm mặc, ý Nghê Mục rất rõ ràng, nếu Vu Nguyệt Thần thực biết được chuyện trong Tu La Cung, sẽ nổi nóng, Nghê Mục hiện tại đã sớm mệnh tang hoàng tuyền.
Lúc này, Hậu Nghệ Xạ Nhật cung bay tới: "Các ngươi không sao chứ?"
"Đa tạ tiền bối quan tâm, chúng ta không bị trở ngại gì, ngược lại tiền bối ngài đi đâu?" Viên Minh khôi phục một chút khí lực, ngẩng đầu nhìn về phía Xạ Nhật cung.
"Nhờ có có ngươi, ta không thụ thương, Đại Hoang Tinh Hà Châu cũng không bị hao tổn." Hậu Nghệ Xạ Nhật cung thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Viên Minh gật gật đầu chợt hơi nghi hoặc một chút, thấp giọng truyền âm với Tịch Ảnh: "Lại nói, ngay từ đầu mục tiêu của hắn tựa hồ là muốn hủy đi Đại Hoang Tinh Hà Châu, vì sao?"
"Tâm tư hắn có rất ít người thấu hiểu, muốn làm chuyện gì sẽ ra lệnh cho người đi làm, trừ phi là người chấp hành, nếu không dù Tôn giả Vu Nguyệt Giáo cũng rất khó biết rõ nguyên do." Tịch Ảnh lắc đầu, nói.
Sắc mặt mấy người đều ngưng trọng, vốn vì chiến thắng Bất Tử Thụ yêu mà tâm tình hưng phấn, cũng bởi vậy mà nhiễm lên một tia lo lắng.
Đúng lúc này, La Tề ôm thi thể Ngô Việt Chi bay tới: "Nghê Mục, ta cần một lời giải thích."
Tất cả mọi người nghe trong giọng nói của y cực độ đè nén lửa giận.
Nghê Mục thở dài một tiếng, tựa hồ không muốn giải thích quá nhiều với y, để tránh bại lộ càng nhiều tin tức, mà Viên Minh nhìn về phía thi thể Ngô Việt Chi, thần sắc hơi động một chút.
"Hai vị, trên thân Ngô Việt Chi tựa hồ vẫn còn một sợi tàn hồn còn sót lại, ta có thể đánh thức hắn nói mấy câu, nhưng về sau sẽ không nói được nữa rồi." Viên Minh dùng thần thức dò xét rồi nói.
Nghe vậy, thần sắc La Tề vui mừng, nhưng tiếp theo quang mang trong mắt lại ảm đạm xuống.
Thật lâu, mới nghe y dùng thanh âm khô cạn nói: "Làm phiền Viên đạo hữu."
Viên Minh gật gật đầu, dùng thần thức bao vây lấy một sợi hồn lực, rót vào tàn hồn Ngô Việt Chi.
Rất nhanh, Ngô Việt Chi mở mắt ra, con mắt hỗn độn đảo qua La Tề gần trong gang tấc, lại hướng qua Nghê Mục.
"Sư tôn, đại ca. . . Ta đây là. . ."
Sắc mặt Nghê Mục ngưng trọng tiến lên, đi thẳng vào vấn đề: "Hắn tìm tới ngươi lúc nào?"
Ngô Việt Chi mờ mịt, tiếp theo nhớ ra cái gì đó.
Hàng hồn thuật của Vu Nguyệt Thần bá đạo, trực tiếp xé nát thần hồn Ngô Việt Chi, nhưng cũng bởi vậy không che đậy cảm giác của gã, gã tự nhiên biết chuyện gì đã xảy ra.
Trong mắt Ngô Việt Chi lóe ra thần sắc thống khổ: "Hẳn là tại chỗ bí cảnh Bắc Mạc."
". . . Sau khi chúng ta kết bái hai năm? Hắn làm sao thuyết phục được ngươi?" Nghê Mục tính toán thời gian một chút, có chút chấn kinh.
"Hắn hứa hẹn, chỉ cần ta tín ngưỡng hắn, phụng dưỡng hắn, sẽ ban thưởng lực lượng cho ta." Ngô Việt Chi cười khổ.
"Ngươi, ai, hồ đồ!" Nghê Mục vừa tức vừa buồn bực.
Ngô Việt Chi thở dốc một lát, giãy dụa lắc đầu: "Đại ca, ta không có thiên phú như huynh, cũng không tài tình như sư tôn. Các người luôn muốn bảo hộ ta, không muốn ta mạo hiểm, nhưng ta làm sao cam tâm tránh sau lưng các người? Khẩn cầu hắn. . . Là biện pháp duy nhất ta có thể làm được."
La Tề nghe vậy, chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt trắng nhợt: "Ngươi trộm Thiên Tinh Kỳ Bàn, hẳn là do hắn sai khiến . . ."
Ngô Việt Chi nhắm mắt lại: "Cũng là hắn chỉ thị."
La Tề sửng sốt, trong đầu giống như có đồ vật gì nổ tung, trên mặt hiện ra tức giận, muốn đẩy Ngô Việt Chi ra, nhưng lại có chút do dự.
"Ngươi tới Tam Tiên Đảo, cũng là thụ ý của hắn?" Trong mắt Nghê Mục lóe lên vẻ thất vọng.
"Đúng thế." Thanh âm Ngô Việt Chi thấp xuống.
Đúng lúc này, Viên Minh mở miệng: "Ngô Việt Chi, đây là lần cuối cùng ngươi gặp mặt bọn họ, có lời gì cứ nói rõ ràng đi, nếu không khả năng sẽ vĩnh viễn không có cơ hội giải thích nữa."
Nghe vậy, La Tề và Nghê Mục đều kinh hãi, vội vàng cúi đầu nhìn về phía Ngô Việt Chi, mà Ngô Việt Chi cũng cố gắng mở mắt ra. Gã nhìn Viên Minh, lại nhìn sư tôn cùng đại ca mình một cái.
"Hắn nói với ta, chỉ cần ta tiến vào Tam Tiên Đảo, là có thể thay thế sư tôn, đúc thành bàn cờ Đại La, về sau sư tôn không cần mạo hiểm nữa. Hắn cũng sẽ cho ta mượn lực lượng, để cho ta trong bóng tối bảo hộ đại ca, để tránh huynh bị Bất Tử Thụ yêu bắt được." Thanh âm Ngô Việt Chi chậm thấp.
"Ngươi quá hồ đồ. Lúc trước bị hắn mê hoặc còn có thể thông cảm, nhưng ngươi và ta ở chung lâu như vậy, còn không biết hắn là hạng người gì sao. Hắn chỉ quan tâm mục đích của mình!" Nghê Mục nắm chặt nắm đấm, lại lần nữa giận dữ mắng mỏ.
"Lúc ta ý thức được, đã không còn kịp rồi. Tiến vào đảo, hắn chiếm cứ thân thể của ta, cũng chỉ có lúc trò chuyện với các ngươi, hắn mới phóng xuất thần hồn ta ra." Ngô Việt Chi cười khổ, bất đắc dĩ nói.
Viên Minh giật mình, cũng khó trách, lấy tính cao ngạo của Vu Nguyệt Thần lúc giao thủ với mình cho thấy, xác thực khinh thường đồng hành cùng bọn Nghê Mục. Mà nếu y không toàn lực xuất thủ, hạ xuống phân hồn, thần hồn Ngô Việt Chi cũng sẽ không bị phá tan thành từng mảnh.
Nếu nhắc đến, tình trạng Ngô Việt Chi hiện tại vẫn là do Viên Minh đưa đến.
Bất quá bọn Nghê Mục đương nhiên sẽ không trách oan trên người Viên Minh.
"Vậy lúc ấy vì sao ngươi không giải thích rõ ràng với chúng ta?" La Tề vội la lên.
"Hắn quá cường đại, nếu như lúc ấy ta nói ngay, chọc giận hắn, chúng ta đều sẽ chết. Mặc dù không biết mục đích thật sự của hắn, nhưng ta có thể cảm giác được, hắn không hứng thú ra tay với đại ca và sư tôn." Ngô Việt Chi cười khổ.
Viên Minh lộ vẻ trầm tư, nếu hắn không xuất thủ ngăn cản Vu Nguyệt Thần phá hư Đại Hoang Tinh Hà Châu, Vu Nguyệt Thần cũng không có hứng thú nhìn bọn hắn.
"Đại ca, còn có Viên đạo hữu, các ngươi nghe ta khuyên, không nên đối địch với hắn. Hắn rất mạnh, thực rất mạnh, đạo phân hồn trên người ta, còn chưa bằng một phần mười thực lực của hắn, nếu tiếp tục đấu nữa, các ngươi sẽ chết . . ." Trong giọng nói Ngô Việt Chi tràn đầy lo lắng.
Bầu không khí phá lệ ngưng trọng, Viên Minh tính nói một câu "vậy chưa hẳn", nhưng cuối cùng vẫn không phấn khích như thế.
Nói nhiều lời như vậy, sinh mệnh Ngô Việt Chi dần đi tới phần cuối.
Thần sắc của gã hoảng hốt lên, còn sót lại một sợi tàn hồn dần dần rút ra nhục thể.
"Đại ca, sư tôn, ta có lỗi với các người, nếu có đời sau . . ."
Trong khi hoảng hốt, Ngô Việt Chi tựa hồ nhìn thấy một vài tràng cảnh trong giấc mộng.
Gã không trộm lấy Thiên Tinh Kỳ Bàn, lại một lần tình cờ đốn ngộ, mở ra lối riêng, cùng La Tề luyện chế được bàn cờ Đại La, cùng xông vào Tam Tiên Đảo, cuối cùng cùng nhau trở lại Đông Hải.
Không bị Vu Nguyệt Thần tìm tới, dựa vào bản thân cố gắng, rốt cuộc bước vào Nguyên anh, cùng Nghê Mục xuất sinh nhập tử, thành phụ tá đắc lực cho y, huynh muội ba người cùng xông vào thiên hạ, sáng tạo ra bá nghiệp bất thế.
Nếu như những chuyện này là thật, tốt biết bao nhiêu.
Trong từng tràng mộng đẹp, Ngô Việt Chi vĩnh viễn nhắm mắt lại.