Chương 612: Nghịch lân
Chương 612: Nghịch lân
"Thì ra là thế, Kim Quỳ Ngự Thú thuật hỗ trợ điều hòa pháp lực cùng thần thông, không phải đơn giản cứ lấy ra dùng là được. Quan trọng hơn là phải đưa được ý niệm vào bên trong, như vậy mới có thể triển khai được uy lực thần thông mượn nhờ!" Trong đầu Viên Minh như thể minh ngộ ra.
Lúc này bất tri bất giác Viên Minh đã lĩnh ngộ Kim Quỳ Ngự Thú thuật lên một một cái cảnh giới mới, Ma Tượng Trấn Ngục công cũng theo đó mà trôi chảy dị thường.
Từng cỗ huyết nguyên lực rót vào khắp các nơi trong thân thể Lôi Vũ khiến thương thế trên người nó khôi phục nhanh hơn hẳn, cường độ yêu thể cũng gia tăng liên tục, rốt cuộc cũng đã đuổi kịp được trình độ gia tăng của yêu lực.
Không biết qua bao lâu, một tiếng rít vang lên xuyên thủng mây xanh tràn ngập đầy hưng phấn.
Lôi Vũ trên không trung nhanh chóng co rút lại rồi biến mất, mây đen trên bầu trời tiêu tan đi hơn phân nửa, rồi Lôi Vũ cũng theo đó mà hiện ra.
Thân thể Lôi Vũ biến đổi cực lớn, dài gấp mấy lần so với trước, nhìn càng thêm thon gọn. Lớp lông vũ vốn dày đặc nay đã trở nên mỏng manh đi nhiều lắm, nhưng mỗi chiếc lông vũ đều khiến người ta liên tưởng đến tinh thiết được rèn qua trăm lượt, nhìn qua như không thể phá vỡ. Móng vuốt dưới thân càng thêm sắc bén, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo kinh người.
Biến hóa nhiều nhất vẫn là ở hai cánh của Lôi Vũ, so với lúc trước đã dài rộng hơn rất nhiều. Chiều dài cánh giang ra còn dài hơn cả người nó, bên trên rậm rạp chằng chịt lôi vân màu tím.
Hai cánh Lôi Vũ khẽ động, có vô số lôi điện lấp lóe lên, thân thể của nó lập tức biến mất, tức khắc sau xuất hiện ngay trước mặt Viên Minh như thể là thuấn di mà đến.
Hoa Chi thấy vậy mà khẽ rùng mình. Tốc độ Lôi Vũ quá nhanh, xem như đã triệt để tu thành Lôi Độn thuật, nếu nó ra tay cũng chắc hẳn nàng có thể thoát được.
"Chủ nhân, nhờ có ngươi trợ giúp, nếu không thì ta chết chắc rồi." Lôi Vũ nhìn Viên Minh đang nhắm mắt khoanh chân trước mặt, miệng lên tiếng đầy cảm kích.
"Ngươi biết là được rồi, lần sau mạo hiểm như vậy chưa chắc ta có thể cứu được ngươi." Viên Minh mở hai mắt ra, chậm rãi nói.
Lúc này mặt hắn vẫn còn tái nhợt.
Để giúp Lôi Vũ đột phá hắn đã hao tổn rất nhiều nguyên khí, huyết nguyên lực tích góp trong Tu La Phệ Huyết đồ cũng bị tiêu hao không ít, lực lượng Bất Tử thụ yêu trong đan điền cũng gần như khô kiệt.
"Là ta lỗ mãng, lần sau không dám nữa." Lôi Vũ vội vàng nhận sai.
Viên Minh không trách Lôi Vũ thêm nữa mà hỏi nó về thần thông sau khi đột phá biến hóa thế nào, mới phát hiện nó có thêm thần thông Lôi Độn. Ngoài ra những thần thông khác lại không có biến hóa nhiều, chỉ là uy lực gia tăng lên mà thôi.
Hắn cũng không thất vọng. Uy danh thần thông Lôi Độn vang xa, được xưng là hàng đầu trong các loại động thuật. Có thể nắm giữ thần thông này đã hữu dụng hơn hẳn việc nắm giữ mười thân thông lôi điện bình thường rồi.
"Ngươi đã đột phá lên cấp bốn mà vẫn mang hình thái yêu thú sao? Không cách nào hóa thành hình người được?" Viên Minh nghĩ tới điều gì đó mà hỏi.
"Hình như vẫn chư được." Lôi Vũ chợt nhúc nhích hai cánh, đáp.
"Nghe nói yêu thú có đẳng cấp huyết mạch càng cao thì lại càng khó hóa hình. Xem ra huyết mạch Lôi Bằng ẩn chứa trong cơ thể ngươi tương đối thuần khiết. Được rồi, ngươi vừa mới đột phá lên cấp bốn cần phải củng cố cánh giới, nên về túi linh thú trước đi." Viên Minh chợt do dự một lúc mới đưa Lôi Vũ trở về.
Hắn cũng không ở ngoài nữa, mà trở về Thâu Thiên đỉnh tiếp tục khôi phục.
...
Hai ngày sau.
Viên Minh khoanh chân ngồi dưới gốc Tụ Linh thụ, chậm rãi phun ra một hơi.
Vốn dĩ năng lực khôi phục của hắn đã không tầm thường, hiện đã có thêm Bất Tử thụ tương trợ nên tốc độ khôi phục lại càng nhanh chóng, lượng nguyên khí bị mất đã được bổ sung không ít. Chẳng qua yêu lực của Bất Tử thụ còn chưa khôi phục được, còn cần thêm thời gian nữa.
Lúc này Hoa Chi không còn ở trong Thâu Thiên đỉnh. Bị Lôi Vũ đột phá kích thích, nó đã mang theo Tu La Phệ Huyết đồ đi vào thế giới hải ngoại săn giết Yêu thú, tiện thể bù lại lượng huyết nguyên lực tiêu hao bên trong Tu La Phệ Huyết đồ luôn.
Bỗng nhiên Viên Minh cảm giác được thần hồn có dị động, không khỏi mở to hai mắt ra.
Ngay vừa rồi, thần hồn thứ hai ở Trường Thanh đảo đột nhiên truyền tin về: "Trường Thanh đảo bị tập kích, những người kia tựa hồ đang nhắm đến cha mẹ."
Nghe được tin này, Viên Minh căn bản không kịp suy nghĩ nữa mà phi thân vọt lên Bạch Ngọc Liên đài.
Vẻ mặt hắn đầy ngưng trọng, nhắm hai mắt lại, dùng phần hồn thứ hai làm mốc tràn thần thức xuống.
Thần niệm của hắn vừa hàng lâm xuống, lực lượng thần thức đạt đến nửa bước Ngôn Vu bao trùm toàn bộ Trường Thanh đảo, đã nhanh chóng nhìn thấy nội thành trong đêm sáng rực ánh lửa sáng khắp bốn phía, khói báo động bốc lên khắp nơi, tiếng la khóc rung trời, mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Trên Cổ trấn có hai đội ngũ, mỗi đội có năm người mặc áo đen từ hai phương Đông Tây đang dần tìm kiếm từng nhà trong trấn mà đến.
Ven đường, chỉ cần có người không phối hợp hoặc phản kháng đều sẽ bị bọn hắn tàn sát hết.
Mà trong trạch viện của cha mẹ Viên Minh, có một gã mặc áo đen rộng thùng thình, đội mũi trùm đứng đó.
Bóng người kia cao hơn một trượng, chỉ là quá gầy gò nên cảm giác như thể bên trong áo choàng trống rỗng, toàn thân gã lại tản ra một luồng khí âm lãnh.
Dựa vào cảm ứng giữa các thần hồn, Viên Minh nhanh chóng tìm được Tả Khinh Huy. Phân hồn thứ hai của hắn ở trong cơ thể ông ta đang khống chế cơ thể, thúc giục một bộ pháp trận ẩn nấp do Tịch Ảnh bố trí giúp.
Lúc trước hắn đã ước định rõ, một khi gặp phải địch nhân không cách nào đối kháng được thì phân thân nhất định phải mang theo cha mẹ đến trốn trong pháp trận này chờ Viên Minh tới cứu viện.
Thấy cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, tạm thời không bị thương tích gì, Viên Minh mới thoáng buông lỏng tâm tình. Chẳng qua mặt mày hắn vẫn âm trầm như nước.
Cha mẹ vốn là nghịch lân lớn nhất của hắn. Sở dĩ hắn đưa hai người đến đây cũng là không muốn phân tranh trong Tu Tiên giới ảnh hưởng tới hai người, có thể an ổn tuổi già. Mà đối phương hiện hành động như vậy xem như hoàn toàn chọc giận hắn.
Viên Minh nhìn người kia, mày nhíu chắt, thần hồn được đài sen bạch ngọc gia trì lập tức tuôn ra mãnh liệt, phát động ra công kích Ác Mộng xuống kẻ mặc áo đen kia.
Kẻ mặc áo đen kia đang nắm một cái khay đồng hình vuông, bên trên lơ lửng một có cá bằng đồng xanh nhỏ. Đầu cá đung đưa trái phải như đang tìm tòi vị trí cha mẹ Viên Minh đang ẩn nấp.
Gã thi pháp xong, biên độ đầu con cá đồng xanh lơ lửng trên khay đồng dần giảm lại, cuối cùng ngừng lại, chỉ thẳng hướng đến một ngọn giả sơn được xây từ đá Thái Hồ nơi góc sân nhỏ.
"Xuất hiện đi, ta đã tìm ra các ngươi rồi." Đầu vai kẻ áo đen kia rung rung, giọng nói mang theo vài phần ý cười trào phúng.
Tiếng nói vang lên, lại không có người trả lời.
Kẻ mặc áo bào đen không nói nhảm nữa, mà giơ tay chỉ về hướng bên cạnh.
trong ống tay áo đen rộng thùng thình tản ra một luồng khí tức lạnh lẽo túc sáng, rồi một luồng khói đen cuồn cuộn mang đầy tử khí từ bên trong tay áo trương phồng tràn ra, một mặt quỷ dữ tợn mang theo hai mắt đỏ tươi thò đầu ra ngoài.
Ngay lúc đầu ác quỷ kia sắp ra khỏi ống tay áo, gã mặc áo bào đen chợt thốt lên một tiếng kêu đau đớn.
"Kẻ nào?" Trong miệng của gã phát ra tiếng thét, một luồng uy áp cổ kinh khủng lập tức bộc phát ra quanh người gã.
Trong không gian Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh khoanh chân ngồi trên Bạch Ngọc Liên đài cũng chợt cau mày mang đầy vẻ kinh ngạc.
Vừa rồi hắn đã dùng thần hồn lực nửa bước Ngôn Vu thử trùng kích thức hải của kẻ mặc áo đen kia, không ngờ lại đụng phải một tầng cấm chế thần hồn cực kỳ cường đại trong thức hải gã.
Dù là có Bạch Ngọc Liên đài phụ trợ, hắn vẫn không thể công phá đạo cấm chế kia được, thần hồn còn bị đánh lùi trở về.
"Xem ra biết rõ ta là hồn tu, là có chuẩn bị mà đến!" Viên Minh nghĩ thầm.
Lúc này kẻ mặc áo đen trong viện thấy không có người hiện thân đã vung mạnh tay áo lên, quỷ ảnh kia nhanh chóng vọt tới.
Nó kéo theo sau lưng phần thân như thể một luồng khói đen mờ ảo, miệng quỷ rít gào xông tới hòn giả sơn.
Vọt tới cách đó ba thước thì pháp trận ẩn nấp do Tịch Ảnh bố trí xuống đã dần dần hiện ra, bên ngoài hiện lên một tầng màn sáng mờ ảo.
Trong màn sáng đó còn có thêm một pháp trận phòng ngự màu vàng nhạt nữa, tuy chưa bị chạm đến nhưng cũng đã tự động hiện lên một tầng phù văn dày đặc.
Ngay lúc màng hào quang mờ bảy màu còn đang chập chờn sắp sụp đổ thì một cánh cửa ánh sáng đột ngột xuất hiện ngay bên cạnh pháp trận kia, rồi có mười nhánh rễ cây cực lớn từ bên trong vọt ra ngoài.
Sau khi hấp thụ phần lớn lực lượng của phân thân Bất Tử thụ thì Viên Minh vận dung không gian lực càng thêm thuận buồm xuôi gió, hiện đã có thể khống chế một lúc mười nhánh rễ cây xuyên qua hư không.
Trong đó có một nhánh rễ còn quấn theo một cái quạt bồ màu xanh, mặt trên chiếc quạt bồ như nhánh ba tiêu có lập lòe phù văn lưu chuyển, là linh bảo phỏng chế quạt Ba Tiêu của Vạn Thiên Nhân.
Chỉ thấy rễ cây kia phe phẩy quạt Ba Tiêu, mặt quạt nổi lên một cơn gió, rồi tiếng gió rít vang lên mạnh liệt, từ đạo cuồng phong đáng sợ đột nhiên xuất hiện thổi ập về phía đầu quỷ ảnh mắt đỏ kia.
Cuồng phong lướt qua, quỷ ảnh mắt đỏ cảm giác một lực lượng như xé rách cả người nó kéo tới, tuy không đau đớn như róc da lóc thịt lại thừa lực lượng thổi tan hồn phách nó. Nó chỉ có thể gào thét một tiếng rồi nhanh chóng tán thành mây khói.
"Linh bảo… các hạ là ai? Sao không dám hiện ra chân thân?" Kẻ mặc áo bào đen thấy quỷ ánh mắt đỏ của mình bị một kích đánh tan không khỏi nhíu mày.
Ánh mắt gã rơi xuống cánh cổng ánh sáng màu vàng bạc kia, tròng mắt ẩn sâu trong tầng mũ áo thùng thình hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Ngươi là kẻ nào? Sao lại tập kích nơi này ?" Viên Minh mượn nhờ lực lượng thần hồn truyền âm đến.
"Ta chính là Bạch Cốt tôn giả, nếu các hạ đã đến đây tương trợ hẳn cũng biết vì sao chúng ta lại tập kích nơi này?" Kẻ mặc áo bào đen kia cười lạnh một tiếng hỏi ngược lại.
"Lại là hắn!" Viên Minh không khỏi cau mày.
Xuất động một tôn giả đến để đối phó cha mẹ của hắn, dù có khiến hắn bất ngờ nhưng nghĩ lại cũng hợp lý.
"Hẳn các hạ đã nghe nói đến hung danh của ta, chẳng lẽ còn muốn nhúng tay vào việc của Vu Nguyệt giáo chúng ta hay sao? Nếu quay trở về, ta sẽ bỏ qua chuyện này, còn như cố ý muốn nhúng tay vào, vậy thì... hừ hừ." Kẻ áo đen này chưa dứt lời nhưng giọng điệu đã mang đầy ý tứ đe dọa.
"Chỉ là Vu Nguyệt giáo mà thôi, chọc phải ta thì chính bọn ngươi mới nên hối hận!" Viên Minh hừ lạnh một tiếng, không khách khí nói.
Vừa dứt lời, nhánh rễ cây xuyên qua cánh cổng ánh sáng của hắn đã giơ cao lên, quạt Ba Tiêu lại lóe sáng, đột nhiên phẩy về phía kẻ mặc áo bào đen kia.
"Ầm Ầm Ầm!"
Một tràng âm thanh vang rền như sấm xuất hiện, từ cơn cuồng phong từ quạt Ba Tiêu tràn ra va đập vào nhau, lại ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại đè ép tới như muốn nghiền nát hết thảy mọi thứ.
Cuồng phong đi qua, gạch đá lát nền trong viện như bị cày lên, cuốn cả vào trong cơn cuồng phong rồi bị nghiền nát bấy. Dưới một kích này, một nửa tòa dinh thự đã biến mất.