Chương 613: Thủ hộ
Chương 613: Thủ hộ
Người áo đen tự xưng "Bạch Cốt tôn giả" thấy thế, hai tay đột nhiên đẩy tới phía trước, trong hai tay áo phồng lên, hắc vụ cuồn cuộn tuôn ra, từng đạo quỷ ảnh dữ tợn không ngừng bay ra, trùng điệp quấn quanh nhau.
Bất quá giữa vô số quỷ vật, ngạnh sinh chồng chất ra một tòa Âm Sát Quỷ Sơn cao hơn mười trượng, truyền ra trận trận thanh âm quỷ khóc sói gào.
Cuồng phong ầm vang đụng vào trên Quỷ Sơn, tiếng vang oanh minh, cuồng phong tứ tán, bão cát nổi lên, toà Âm Sát Quỷ Sơn kia rung mạnh không thôi, đổ sụp hơn phân nửa.
Nhưng nó vẫn kháng trụ một kích của Ba Tiêu Phiến.
Phía trên Quỷ Sơn nửa đổ sụp, vô số mặt quỷ dữ tợn kinh khủng nhô ra, từng con mở lớn miệng rộng vặn vẹo, cuống họng phát ra trận trận kêu khóc.
Thanh âm kia có lực xuyên thấu cực mạnh, cho dù cách quang môn, Viên Minh cũng nghe được, hắn nhíu chặt mày.
Toà đại trận phòng hộ bảo vệ cha mẹ của hắn, dưới tiếng quỷ khóc này cũng bị chấn động ra vô số gợn sóng, không thể hoàn toàn cách trở cỗ lực lượng này rót vào.
Phân hồn thứ hai thấy thế, lúc này thao túng Tả Khinh Huy ngăn trước người phụ mẫu, hai tay bấm niệm pháp quyết, đón quỷ khóc trùng kích.
Chỉ một sát na, phân hồn thứ hai cảm giác được một cỗ lực trùng kích cường đại xâm nhập, làm cho thần trí nó bị mất khống chế ngắn ngủi, kém chút từ thân Tả Khinh Huy lui ra ngoài.
Viên Minh cảm ứng được phân hồn thứ hai dị dạng, lúc này lại phát động công kích.
Chỉ thấy trong quang môn nhô ra rễ cây màu đen, lại có hai rễ dựng thẳng lên, một trái một phải, giống như hai tay giơ ở trước người, chỉ bất quá một trong đó quấn lấy một thanh mũi nhọn, một cái quấn lấy một thanh đại chùy, phía trên ẩn ẩn có thanh âm dòng điện vang lên.
"Thử cái này xem." Viên Minh quát khẽ một tiếng.
Trên Lôi Công chùy sáng lên phù văn, một tia điện bao phủ thân chuỳ, phát ra thanh âm đôm đốp.
Trên bầu trời trống không, chẳng biết lúc nào tụ lên một mảnh lôi vân nặng nề, bên trong ẩn ẩn chớp động ánh sáng.
Theo cây Lôi Công chùy nện xuống, cửu thiên cũng vang lên một tiếng lôi minh.
Một đạo thiểm điện sáng như tuyết từ trên chín tầng trời đánh xuống, rơi vào trên Lôi Công chùy, lại nện trên Oanh Thần Trùy.
"Ầm ầm."
Một tiếng lôi điện oanh minh nổ vang, vô số đạo lôi điện theo mũi nhọn Oanh Thần Trùy bắn ra, khuếch tán thành một tấm lưới điện to lớn vô cùng, bao phủ toà Âm Sát Quỷ Sơn kia
"Ầm ầm."
Vô số điện quang bắn chụm ra, tựa như Hỏa Thụ Ngân Hoa nở rộ trong đêm tối, đếm không hết ngân sắc điện xà bắn ra bốn phương tám hướng, chui vào thể nội vô số quỷ vật.
Một hồi tiếng quỷ khóc sói tru vang lên, lại không có lực xuyên thấu công kích, chỉ có vô tận thống khổ và gào thét.
Dưới Ba Tiêu Phiến còn sống sót nửa toà Âm Sát Quỷ Sơn, lần này bị lôi điện triệt để phá hủy, quỷ vật đều hóa thành tro bụi.
Quang mang lôi điện không ngừng lại, xuyên qua núi, trong nháy mắt dần dần dung hợp ngưng tụ thành một con mãng xà lôi điện bắn ra quang mang bốn phía, mở ra miệng máu cắn về phía Bạch Cốt tôn giả.
Y hừ lạnh một tiếng, nâng tay áo vung ra, liền có một vòng xoáy hắc vụ trống rỗng sinh ra, cuốn đầu mãng xà lôi điện vào trong đó, quấy cho vỡ nát.
Tiếp theo một cái chớp mắt, trong tay áo cuốn lên kia, bỗng nhiên duỗi ra một bàn tay khô gầy xám trắng, nắm hư không, trong lòng bàn tay có một thanh cốt kiếm màu trắng trống rỗng hiển hiện.
Cốt kiếm xuất hiện, trong nháy mắt một cỗ khí túc sát lập tức từ trên thân Bạch Cốt tôn giả lan tràn ra, lực áp bách cường đại thuộc về Nguyên anh cảnh bắt đầu triển lộ không thể nghi ngờ.
"Chỉ hai kích đã phá rách Âm Sát Quỷ Sơn, ngươi đáng để ta vận dụng Cốt Sát Kiếm." Bạch Cốt tôn giả lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn đầy ngạo mạn, phảng phất đây là một loại thiên đại ban ân.
Viên Minh tất nhiên là khịt mũi coi thường, bất quá đối mặt Bạch Cốt tôn giả lúc này phát ra khí tức nguy hiểm, hắn cũng không dám xem thường.
Bạch Cốt tôn giả rút kiếm, để dọc trước người, tay kia kết động kiếm quyết, chỉ lên trên thân kiếm.
"Loong coong."
Một tiếng kiếm reo vang lên, một cỗ khí túc sát thuần túy vô cùng khuếch tán ra bốn phía, bao phủ toàn bộ trấn vào trong đó, tiếp theo lại bắt đầu co vào, một lần nữa rút về trên Bạch Cốt kiếm phong.
Trong tích tắc, Viên Minh cảm thấy thần niệm mình tập trung trên đó bị chuôi Cốt Sát Kiếm này cắt đứt ra.
"Đây là lần đầu tiên nhìn thấy sát ý thuần túy, cô đọng, lại cường đại như thế." Viên Minh thầm nghĩ.
"Giết."
Chỉ nghe Bạch Cốt tôn giả quát khẽ một tiếng, trường kiếm trong tay bỗng nhiên chém ra.
Tiếp theo một cái chớp mắt, một đạo kiếm quang màu trắng thẳng tắp từ chuôi Cốt Sát Kiếm này bắn ra, gần như xé rách hư không, chém về phía toà quang môn vàng bạc kia.
Viên Minh đã sớm chuẩn bị, Tu La phệ huyết đồ từ trong quang môn bay ra, một bóng người nổi lên, giơ cao hai tay, theo thế nâng lên bầu trời cao.
Sau người gã hiện ra một tòa kiếm trận hình tròn, mấy đạo Kiếm quang kiếm ảnh bắn ra, như dòng lũ dâng tới Kiếm quang màu trắng kia.
"Thương thương thương."
Từng đợt thanh âm kim loại va chạm không ngừng vang lên, từng đạo kiếm ảnh chạm đến kiếm quang màu trắng, trong nháy mắt nhao nhao đứt gãy chôn vùi, lại có càng nhiều kiếm ảnh như thiêu thân lao đầu vào lửa, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên va chạm.
Dưới vô số kiếm ảnh trùng kích, Kiếm quang màu trắng rơi xuống vẫn như cũ không giảm, nhưng cỗ sát ý thuần túy vô cùng không còn sắc bén như lúc ban đầu.
Cho dù là kiếm lợi hại nhất, dưới cường độ này trùng kích vào, cũng sẽ cùn đi ba phần.
"Kiếm trận này rất không tệ, đáng tiếc kiếm vẫn quá ít." Thanh âm Bạch Cốt tôn giả truyền đến.
Nói xong, lực lượng kiếm trận Tam Tuyệt lão nhân rốt cuộc tiêu hao hết, Kiếm quang và kiếm ảnh đều chôn vùi.
Cũng chính lúc này, âm thanh Viên Minh truyền âm vang lên trong não hải Bạch Cốt tôn giả:
"Dùng để làm hao mòn kiếm ý của ngươi, đã đủ."
Thanh âm vang lên, đồng thời một tiếng kiếm rít lăng lệ vang vọng cửu tiêu, một cỗ kiếm khí màu xanh phóng lên tận trời, lấy thế dã hỏa vẩy thiên từ phía dưới chém nghiêng lên phía trên.
Thanh sắc Kiếm quang và kiếm quang màu trắng đụng nhau, trong nháy mắt làm hao mòn rơi mất không ít lực lượng kiếm quang màu trắng, gần như trong nháy mắt vỡ nát.
Mà lực lượng thanh sắc Kiếm quang chỉ bị suy yếu một chút, nhưng uy thế không giảm lao thẳng đến Bạch Cốt tôn giả.
Bạch Cốt tôn giả khiếp sợ do Kiếm quang bị trảm diệt còn chưa lấy lại tinh thần, đạo Kiếm quang kia đã đến trước người.
Trong kinh hoảng, y chỉ có thể rút kiếm vội vàng đón đỡ.
Chỉ nghe "Loong coong" một tiếng duệ vang, tay áo Bạch Cốt tôn giả trong nháy mắt nổ tung, thân hình không bị khống chế bay ngược ra sau, cho đến hơn trăm trượng rốt cuộc mới ngừng lại.
Chiếc mũ liên tục đội ở trên đầu rớt xuống, lộ ra một khuôn mặt hốc mắt hãm sâu, xương gò má cao gầy gò, trên mặt hoàn toàn là thần sắc chấn kinh.
"Đây là loại kiếm khí gì? Lại mạnh mẽ như thế?" Cổ tay y cầm kiếm run run không thôi.
"Bạch cốt đạo hữu, một kiếm này thế nào, còn muốn thử lại không?" Thanh âm Viên Minh lần nữa vang lên trong thức hải y, trong giọng nói tràn đầy ý nhạo báng.
Trong mắt Bạch Cốt tôn giả kinh nghi lập tức biến thành sát khí nồng nặc, y đang muốn mở miệng đáp lại, Cốt Sát Kiếm trên tay lại lắc một cái, trên thân kiếm truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Lần này thần sắc Bạch Cốt tôn giả đột biến, ánh mắt nhìn chằm chằm đạo quang môn kia, cùng rễ cây cổ quái bên trong nhô ra, không nói gì, quay người rời đi.
Theo y rời đi, giáo đồ Vu Nguyệt giáo trong trấn, thậm chí Trường Thanh Đảo tác quái khắp nơi cũng nhao nhao rút lui.
Trong Thâu Thiên Đỉnh, Viên Minh hóa thành hình thái Bất Tử Thụ chậm rãi thu hồi rễ cây, cũng thu lại tất cả pháp bảo.
Sau đó, hắn đóng lại quang môn, lần nữa khôi phục hình người, trong miệng không khỏi phun ra một ngụm trọc khí thật dài.
Giờ phút này, còn lâu hắn mới biểu hiện nhẹ nhõm như vừa rồi, không chỉ thần hồn lực tiêu hao không ít, ngay cả pháp lực cũng tiêu hao rất nhiều.
Bất quá, cũng may trước đây Tru Tiên Kiếm hấp thụ kiếm khí trong khe hở vết kiếm đủ nhiều, nếu không vừa rồi chưa hẳn có thể chấn nhiếp được Bạch Cốt tôn giả kia.
Thấy đã an toàn, phân hồn thứ hai khống chế Tả Khinh Huy, lúc này mới tán đi cấm chế bao phủ bốn phía.
Phụ mẫu Viên Minh từ trong kết giới đi ra, nhìn thấy chung quanh đổ nát thê lương, sắc mặt trở nên tái nhợt.
"Những tên kia là ai?" Thần sắc Viên Tộ Trùng nghiêm nghị, mở miệng hỏi.
Phân hồn thứ đạt được lệnh Viên Minh, lắc đầu, không trả lời.
"Bọn hắn vì đối phó Minh nhi, mới tìm đến chúng ta? Viên Tộ Trùng lại hỏi.
Phân hồn thứ hai suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu.
"Làm sao bây giờ, những người kia thoạt nhìn rất khó dây vào, Minh nhi nó không gặp nguy hiểm chứ?" Trong mắt Viên mẫu sầu lo khó nén, có chút lo lắng hỏi.
Viên Minh thấy vậy, trong lòng chợt cảm thấy hổ thẹn.
Bản thân ngày nay đã là tu sĩ Nguyên anh, là tồn tại trong quá khứ phải ngưỡng vọng, vẫn còn để phụ mẫu lo lắng cho mình.
Vừa nghĩ đến đây, hắn ghi hận Vu Nguyệt Giáo nặng thêm mấy phần.
"Ha ha. . ."
Không ngờ lúc này, bỗng nhiên có một hồi tiếng cười thoải mái từ Viên phụ truyền đến.
Lần này, không chỉ Viên mẫu, ngay cả chính Viên Minh cũng ngây ngẩn cả người.
"Ngươi làm cha, không lo lắng cho nhi tử, còn ở đây bật cười, thật là người không có tim phổi. . ." Viên mẫu trừng mắt với y một cái, cáu giận nói.
"Phu nhân, bọn gia hỏa này nhất định là bắt nhi tử không được, mới nghĩ cách thông qua tổn thương chúng ta để đối phó nhi tử, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ con chúng ta đã phát triển đến trình độ làm đối thủ thúc thủ vô sách." Viên Tộ Trùng một mặt vui mừng nói.
"Thật như vậy sao?" Viên mẫu nhất thời theo không kịp, có chút chần chờ hỏi.
"Đương nhiên là vậy, đừng quên, đây chính là con trai độc nhất của Viên Tộ Trùng ta và phu nhân." Viên Tộ Trùng vỗ lồng ngực, chém đinh chặt sắt nói.
Thấy y nói như thế, Viên mẫu không khỏi lườm một cái, vẻ lo lắng trên mặt tiêu tán không ít, ngược lại lộ ra mấy phần ý cười.
Viên phụ ôm chầm bả vai phu nhân, vỗ nhẹ mấy cái an ủi.
Y chỉ có thể ở chỗ sâu đáy mắt, cẩn thận ẩn giấu phần lo lắng kia, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện cho nhi tử.
Viên Minh thấy cảnh này, cảm thấy mấy phần trấn an, lại tăng thêm mấy phần áy náy.
Chỉ là lúc này hắn có thể làm, cũng chỉ có đưa đệ nhất phân hồn tới, thay thế phân hồn thứ hai tiến vào chiếm giữ thể nội Tả Khinh Huy, để nó tiếp tục bảo hộ cha mẹ của mình.
Ngày nay, đệ nhất phân hồn đã đột phá đến Miên Vu cảnh, hồn lực vững chắc, tất nhiên là cường đại hơn phân hồn thứ hai không ít.