Chương 617: Giết kẻ phản bội
Chương 617: Giết kẻ phản bội
Viên Minh dàn xếp ổn thỏa cho cha mẹ rồi bèn tiến vào Thâu Thiên đỉnh, ngồi trên Bạch Ngọc Liên đài, định liên lạc với Nhan Tư Vận.
Tuy rằng lúc này hắn hận không thể vọt tới trước mặt Bạch Cốt tôn giả trực tiếp chém giết gã nhưng hắn cũng không bị lửa giận làm mờ đầu óc. Trong lòng hắn cũng thừa hiểu hôm nay hắn hoàn toàn không biết gì về thế cục Đông Hải, tùy tiện ra tay không chỉ không tìm thấy người còn không khéo sẽ bị Bạch Cốt tôn giả lợi dụng sơ hở.
Việc cấp bách vẫn là thu thập tin tức trước đã.
Viên Minh nghĩ vậy bèn đi tới gần đài sen tìm kiếm khí tức nguyện lực của Nhan Tư Vận, lại không cảm ứng được cầu nguyện của Nhan Tư Vận.
Gần đây Nhan Tư Vận nhiều việc bận rộn nên số lần cầu nguyện không nhiều, không cảm ứng được nguyện lực của Nhan Tư Vận cũng không kỳ quái.
Viên Minh suy tư một lát, rồi thi triển bí thuật Hồn Hàng, đưa thần thức hàng lâm xuống người Miêu Hiển.
Vận khí của hắn không tệ. Hôm nay Miêu Hiển đang ở trong Bách Đan phường.
Lúc này tỷ muội Nhan Tư Vận cũng không ở trong Bách Đan phường, Viên Minh tìm kiếm một vòng vẫn không nhìn thấy các nàng. Miêu Hiển cũng không biết hai người đi đâu, chỉ biết là hôm trước vừa mới rời đi.
Chẳng qua Viên Minh ngoài ý phát hiện Hứa Triệt đang ở trong động phủ gần Bách Đan phường.
Lúc này Hứa Triệt vậy mà đã Kết Đan thành công, pháp lực trong cơ thể còn chưa ổn định cho thấy là mới vừa đột phá.
"Hứa Triệt, ngươi có biết Nhan Tư Vận đang ở đâu không?" Giọng nói của hắn vang lên trên đỉnh đầu Hứa Triệt.
"Hồi bẩm chủ thượng, sau khi thuộc hạ đến thành Long Vương thì vẫn luôn một mực bế quan đột phá Kết Đan, vẫn luôn không rõ phường chủ đi đâu." Hứa Triệt giật mình vội cung kính trả lời.
Viên Minh càng thêm nghi hoặc, lại hỏi sơ qua về thế cục Đông Hải hiện nay. Nhưng dù sao Hứa Triệt cũng mới tới Đông Hải không lâu, tin tức thu được không nhiều, Viên Minh chỉ có thể động viên vài câu rồi thu hồi thần thức lại.
Chẳng biết Nhan Tư Vận đi đâu, có điều tìm người vẫn là sở trường của Viên Minh.
Hắn đi ra khỏi Thâu Thiên đỉnh, đốt một nén hắc hương cắm vào đỉnh, phụ thể lên Nhan Tư Vận. Hắn nhanh chóng nắm được tin tức của nàng, vậy mà đang ở Thiên Long đảo.
Đáng tiếc hắc hương phụ thể chỉ có thể dò tìm được vị trí mục tiêu chứ không cách nào trao đổi được.
"Thiên Long đảo… cũng tốt, vừa lúc cần gặp Long Trùng." Viên Minh để lại phân hồn trên Bạch Ngọc Liên đài, còn mình thì gọi Lôi Vũ ra cùng bay về Thiên Long đảo.
...
Trên biển rộng mênh mông, có một chiếc phi chu nhanh như tên bắn mà vụt qua bầu trời, để lại một vệt độn quang đặc biệt bắt mắt.
Phi chu có tầm trăm tu sĩ, phần lớn là Luyện Khí và Trúc Cơ, chỉ có bốn tu sĩ chịu trách nhiệm điều khiển phi chu là Kết Đan.
Lúc này bầu không khí trên phi chu có chút khẩn trưởng, phần lớn các đệ tử Luyện Khí cùng Trúc Cơ cũng không có tâm tư tu luyện, không nói chuyện với nhau mà chỉ không khí trầm lặng ngồi yên, mặt lộ đầy vẻ lo lắng cùng bất an.
So với bọn họ thì bốn tu sĩ Kết Đan kia dù có vẻ lo lắng nhưng trong mắt còn có thêm một tia kiên định nữa.
"Đã lâu như vậy rồi sao vẫn không có người đuổi theo?" Một nữ tu Kết Đan có làn da sậm màu bỗng mở miệng, mặt mang theo vẻ nghi hoặc.
"Đám người Vu Nguyệt giáo cũng không ngu. Chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, bọn chúng hẳn cũng sợ có trá. Chẳng qua cuối cùng cũng sẽ không ngồi nhìn chúng ta chạy trốn, đoán chừng một lát nữa sẽ đuổi tới thôi." Một nam tu lớn tuổi nhất trong bọn suy đoán.
"Hy vọng bên phía đảo chủ không xảy ra chuyện ngoài ý nào." Nữ tu da sậm lo lắng.
"Ài cũng không biết vì sao mấy tên Vu Nguyệt giáo đồ lại cứ sống chết bám lấy chúng ta." Nam tu thanh niên mặt trắng không râu thở dài nói.
"Có phải do Đông Hải Minh phát ra lệnh triệu tập không? Chúng ta nằm gần Nghiệp Hỏa đảo, đảo chủ từng thương lượng với ta xem có nên hưởng ứng danh nghĩa hiệu triệu kia chuyển dời đảo ra khỏi địa bàn Vu Nguyệt giáo. Chẳng qua không nghĩ tới đám người Vu Nguyệt giáo lại tới nhanh như vậy….chẳng lẽ trên đảo có nội gian." Nam trung niên ngưng trọng nói.
"Hả? Nếu vậy chẳng phải kế hoạch của chúng ta cũng bị nhìn thấu?" Nữ tu tóc dài khác vội la lên.
"Yên tâm, đảo chủ đã có chuẩn bị, hơn nữa...." Nam tu trung niên lắc đầu, ngậm miệng không nói.
Ba người khác thấy vậy biết có lẽ y cùng đảo chủ còn có kế hoạch khác nữa, chẳng qua nghĩ tới trong đám đồng bạn chung đụng sớm chiều lại có phản đồ ẩn nấp khiến bọn họ không khỏi nghĩ ngợi lung tung, trong lòng cũng có lo lắng không yên.
Mà đúng lúc này, bầu trời bên ngoài phi chu đột nhiên sinh biến. Mây đen từ đâu kéo tới che kín cả mặt trời, cuồng phong gào thét lên xẹt qua mặt biển tạo thành con sóng lớn cao đến mấy trăm trượng, mưa lớn như hạt đậu bùm bùm rơi xuống, nện lên phi chu phát ra từng tràng âm thanh như tiếng trống nổi khiến bốn Kết Đan đều giật mình kinh ngạc.
"Đừng sợ, ổn định tâm thần, đây là huyễn thuật của Vu Nguyệt giáo đồ!" Nam tu trung niên cầm đầu lập tức tỉnh táo lại hô lên.
"Ha ha, biết được thì thế nào? Bằng vào đám tôm tép các ngươi, đã lọt vào trong huyễn thuật vẫn vọng tưởng phá giải được sao?" Nương theo tiếng cuồng tiếu, ba bóng đen khổng lồ xuất hiện giữa không trung, bao vây phi chu lại.
Thấy vậy, đám các đệ tử Luyện Khí cùng Trúc Cơ trên phi chu đã trở nên rối loạn cả lên, mà bốn gã Kết Đan cũng đồng thời phát hiện mình vậy mà đã mất quyền khống chế phi chu rồi.
Ba gã Vu Nguyệt giáo đồ đứng giữa không trung vui vẻ mà nhìn tràng cảnh trước mắt như thể đang xem xiếc khỉ, tựa hồ không vội ra tay.
Mà đúng lúc này, trong mắt nam nam trung niên cầm đầu lóe sáng, chợt thò tay cầm lấy miếng ngọc bội treo bên hông. Thoáng cái đã có một luồng linh khí nhẹ nhàng bay vào thức hải y, giúp y thấy rõ được tình cảnh xung quanh.
Đây là một kiện pháp bảo được y chuẩn bị trừ trước, có thể khiến linh đài thanh tỉnh, bài trừ huyễn thuật quấy nhiễu.
Mây đen cùng mưa to biến mất, người khổng lồ giữa không trung cũng biến trở lại thành người bình thường, chỉ là vị trí đứng cũng không thay đổi. Mà phi chu của bọn họ lúc này đang bị một sợi xịch đen như mực trói chặt không cách nào di chuyển được.
Thấy vậy nam tu trung niên quyết đoán ra tay, tay phải bấm niệm pháp quyết, một mũi châm nhỏ từ trong ống tay áo, thừa dịp bọn họ còn chưa đề phòng đã đâm thẳng vào đầu một tên Vu Nguyệt giáo đồ.
Trong nháy mắt tiếp theo, đầu của tên Vu Nguyệt giáo đồ kia nổ tung như quả dưa hấu, máu tươi tung tóe khiến hai người khác đều kinh hoảng.
"Hoa sư huynh!" Tên Vu Nguyệt giáo đồ bên trái lập tức kinh hô.
Nghe vậy nam tu trung niên chợt sửng sốt, bởi âm thanh này giống hệt với giọng của sư muội da sậm.
"Trang Lâm, không tệ! Ta sớm biết ngươi đã có lòng muốn đầu nhập vào Vu Nguyệt giáo chúng ta, hôm nay ngươi lập công này, ta xem như chấp nhận!" Trên bầu trời lại truyền đến tiếng tiếng cười to của tên Vu Nguyệt giáo đồ.
Cùng lúc đó cảnh vật trước mắt nam tu nam trung niên Trang Lâm lại lần nữa biến đổi, mây đen cùng mưa to lại tái hiện, bầu trời vẫn có ba bóng người khổng lồ. Mà tên Vu Nguyệt giáo đồ bể đầu chết đi kia lại ở ngay trước mặt y, còn mặc quần áo sư đệ y.
Bên cạnh thi thể là tiếng khóc lớn của nữ tu da sậm, lúc nàng ta quay đầu nhìn về phía nam tu trung niên còn mang theo thù hận đến mất lí trí.
"Không, đây không phải, sư muội, ta..."
Trang Lâm không dám tin mà mở to hai mắt nhìn, tay nhấc ngọc bội bên hông lên định giải thích, lại phát hiện ngọc bội trong tay mình hoàn toàn khác với món pháp bảo mình từng lén cất giấu.
Trong chốc lát y thoáng nhớ lại lúc trời đảo mình từng gặp một vị sư đệ, gã vô tình đụng phải người y. Lúc này nghĩ lại mới thấy, gã là cố tình.
"Lưu Tư. Là ngươi!" Trang Lâm quát, giọng đầy phẫn nộ.
"Ha ha, Trang đạo hữu, đừng nóng vội đừng nóng vội, Ta còn thứ tốt hơn muốn cho người nhìn đây!" Tên Vu Nguyệt giáo giữa không trung cười lớn, ném một vật khác lên phi chu.
Trang Lâm nhìn lại, thấy vật kia hình tròn, là đầu lâu của đảo chủ!
"Mưu kế của các ngươi cũng không tệ. Bề ngoài là Phó đảo chủ ngươi dẫn người bỏ chạy hấp dẫn chú ý, nhưng đảo chủ các ngươi lại âm thầm mang theo đám đệ tử tinh nhuệ chạy trốn. Mấu chốt nhất chính là trên đảo vẫn lưu lại một đám tinh nhuệ chân chính dùng ảo trận ẩn nấp chờ chúng ta bị hai người các ngươi che mắt, thừa cơ bỏ trốn. Chỉ tiếc các ngươi không biết thần thông hồn tu của ta, bố trí trên đảo đã sớm bị ta dùng Hồn chuột dò xét chi tiết. Rốt cuộc chỉ là phí công vô ích mà thôi." Tên Vu Nguyệt giáo đồ cười cười, lại vứt một cái đầu lâu xuống nữa. Lần này là đầu lâu của sư đệ chịu trách nhiệm ẩn nấp trên đảo.
Trang Lâm sững sờ nhìn hai cái đầu lâu, nhìn thấy rõ cả vẻ hoảng hốt còn lưu lại trên mặt bọn họ, nước mắt trong lúc bất tri bất giác đã chảy đầm đìa.
"Trời diệt tuyệt đường ta!" Y ngửa mặt lên trời thét dài như muốn thổ huyết.
Thấy vậy tên Vu Nguyệt giáo đồ giữa không trung càng cười vui vẻ. Nhưng vào lúc này lại có một tiếng gầm vang giữa không trung.
"Vu Nguyệt giáo đồ? Chết!"
Trong nháy mắt tiếp theo, mây đen trên trời tiêu tán, mưa to chợt tạnh hẳn, hết thảy huyễn thuật đều tan biến.
Trang Lâm còn chưa kịp phản ứng đã thấy một đạo kiếm quang chói mắt từ giữa không trung chém xuống. Kiếm khí như thể khai thiên tích địa, như khiến sóng biển cuộn ngược lại, tạo thành một vết kiếm rạch thật dài xuống mặt biển.
Trong nháy mắt, tên Vu Nguyệt giáo đồ cầm đầu đã bị chém thành hai khúc, thi thể còn chưa rơi xuống đã biến mất.
Còn hai gã tu sĩ áo đen khác thì đã bị nhánh dây leo màu tím đen cuốn lấy, không còn thừa một tấc da thịt nào lộ ra bên ngoài.
Huyễn thuật tiêu tán đi, Trang Lâm cũng phát hiện ra sau lưng ba gã Vu Nguyệt giáo đồ còn có một người nữa. Là Lưu Tư, kẻ đã tráo đổi ngọc bội của y.
Lúc này Lưu Tư đã bị dọa sợ choáng váng, cả người run rẩy, sững người một lúc mới tỉnh người định chạy trốn. Chỉ là vừa xoay người, gã đã thấy sau lưng mình có một thiếu niên anh tuấn thiếu niên anh tuấn mang theo ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo.
"Ngươi..." Viên Minh nhìn nhìn quần áo và trang sức trên người Lưu Tư, lại nhìn quần áo trên người Trang Lâm trong phi chu, tựa hồ cả hai mặc cùng một kiểu dáng.
"Tiền bối, gã vốn là phản đồ của đảo, đừng thả gã chạy thoát!" Trang Lâm chú ý tới vẻ mặt của Viên Minh, không biết lấy dũng khí ở đâu ra vội hô lên.
Nghe vậy, vẻ lạnh lẽo trong mắt Viên Minh càng tràn ngập, cũng không biết đã nhớ ra chuyện gì, chỉ hừ lạnh một tiếng. Lúc này Lưu Tư chợt thấy thấy hoa mắt, bản thân đã rơi vào trong ảo cảnh.
Viên Minh túm lấy vạt áo Lưu Tư, như thể cầm một thi thể chậm rãi đáp xuống phi chu, vứt xuống trước mặt Trang Lâm.
"Nếu là phản đồ thì ngươi tự mình xử lý đi."