Chương 641: Hình như có quen biết
Chương 641: Hình như có quen biết
"Ha ha, lại nói ai bảo Lăng Tống Hoa cô nương kia không biết điều. Nếu ngay từ đầu nàng chịu đưa con chồn lửa kia cho lão đại của chúng ta thì đã không có chuyện gì. Chỉ là nàng ta không biết tốt xấu, chọc giận lão đại, hiện lão đại không chỉ không muốn có chồn lửa mà còn muốn có cả người nữa. Coi như tài sắc cùng thu vào đi." Tên gầy gò kia tự đắc nói.
"Ngươi không biết cô nương kia… dáng dấp thật câu hồn đoạt phách, dáng kia.. cái điệu bộ....." Một kẻ khác đầy bỉ ổi hèn mọn cười cười, những người khác cũng cười rộ theo.
"Tiểu tử ngươi tầm mắt quá hạn hẹp, chỉ biết mỗi chuyện này? Ta nhìn trúng là bản sự luyện khí của cô nương này đấy, chỉ cần bắt được nang không khác gì trồng cây rụng tiền trong nhà, hắc hắc..." Đại hán đầu trọc xem thường nói.
"Thế nhưng ta nhớ không lầm thì Lăng Tống Hoa đã có đạo lữ rồi mà?" Viên Minh cau mày hỏi.
"Chỉ là một khúc củi mục gần đất xa trời mà thôi, bá chiếm tiểu mỹ nhân như vậy thật phí của trời. Cũng không biết cô nương kia còn nghĩ thế nào mà sinh con cho gã." Đại hán đầu trọc khinh thường nói tiếp.
"Vậy lão đại định làm gì bọn họ?" Viên Minh nheo mắt hỏi.
"Đương nhiên là già làm mồi cho hung thú, trẻ bán đi làm nô..." Đại hán đầu trọc kia đáp lời xong, lại cảm thấy có điểm không đúng.
Viên Minh như cười mà không cười nhìn gã.
Đại hán đầu trọc cũng khựng người lại, chợt quay phắt người nhìn Viên Minh, nghiêm nghị hỏi: "Ngươi mới tới đây, làm sao biết cô nương kia có đạo lữ?"
"Ngươi nói thử xem!" Khóe miệng Viên Minh nhếch lên, lộ ra một nụ cười xán lạn.
Trong nháy mắt tiếp theo, bùn đất dưới mặt đất nứt nẻ, bảy tám nhánh rễ cây từ dưới đất chui ra đâm về phía nhóm người kia.
Nhất thời, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên trong khu rừng.
Đến lúc tất cả đã yên tĩnh lại, trên mặt đất cũng chỉ còn lại mấy thi thể khô quắt.
Thần niệm Viên Minh đã bao phủ toàn bộ tòa sơn cốc nên đương nhiên cũng phát hiện ra một tòa tiểu viện trong này.
Cả người hắn lóe lên, nhanh chóng vọt về phía bên đó.
...
Trong tiểu viện, Lý Truy đang ôm Lý Ngư khẽ đung đưa trên ghế.
Ngay cửa ra vào tòa nhà tranh này có treo một cái chuông đồng, đột nhiên chuông rung keng keng.
Ánh mắt của y chợt biến đổi, cánh cửa hang động cũng đột nhiên mở ra.
Lăng Tống Hoa đột ngột lao ra đi tới bên cạnh y.
"Đã tìm tới cửa?" Nàng chau mày.
"Cũng chỉ kinh động đạo cấm chế cuối cùng, chỉ sợ chúng ta không kịp rời đi." Lý Truy khẽ gật đầu, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
Ánh mắt Lăng Tống Hoa qua lại trên người con gái Lý Ngư cùng Hỏa Sàm Nhi, đang nghĩ có nên để cho chồn lửa mang theo con gái chạy đi hay không.
"Đừng nghĩ vớ vẩn, trong rừng sâu mênh mông này khắp nơi đều có hung thú, Hỏa Sàm Nhi mang theo con gái đi vào căn bản không thể sống sót được. Tống Hoa, lần này đừng cứng đầu nữa, mau đưa bọn chúng đi, ta ngăn cản bọn người kia lại." Trong mắt Lý Truy lại không kinh hoảng bao nhiêu, tựa hồ như đã sớm dự liệu đến tình huống này.
"Tu vi của ngươi bây giờ không cản được bọn họ đâu. Ta ở lại vẫn hơn, bọn họ sẽ không dễ dàng giết một Luyện Khí kỳ như ta. Ta ở lại còn có một đường sinh cơ." Lăng Tống Hoa nói ra.
"Đừng tưởng ta không biết mấy ngày nay ngươi luyện chế cái gì? Chấn Thiên lôi đúng không? Ngươi định chết cùng với bọn chúng? Ta không thể để ngươi làm vậy, tiểu lý ngư không thể thiếu mẹ được. Mau đi nhanh đi, nếu không đi sợ sẽ không kịp mất." Lý Truy vỗ vỗ vai nàng khuyên nhủ.
Lăng Tống Hoa đỏ bừng mắt, vẻ kiên cường trong đó chợt tan rã chỉ còn lại đầy khổ sở.
Nếu không có con gái, nàng tuyệt sẽ không sống tạm bợ. Chỉ là còn con gái, nàng không thể chết được.
"Đi thôi."
Lý Truy giao con gái trong ngực mình cho Lăng Tống Hoa, tháo túi trữ vật màu trắng bên hông nàng xuống.
Y biết trong này có ba viên Chấn Thiên lôi.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng gõ cửa vang lên.
"Quá nhanh!" Lăng Tống Hoa biến sắc mặt.
Lý Truy nhăn mày lại, tay nắm chặt một viên Chấn Thiên lôi đi về phía cửa ra vào.
Ngay khi đến cửa, y phất tay áo với vợ con, ý bảo các nàng tranh thủ rời đi đi.
"Ngư Ông tiền bối có nhà không?" Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng hỏi.
Nghe âm thanh này, còn có câu hỏi này, Lý Truy không khỏi sững sờ. Giọng nói này hình như khá là quen tai?
Ngay sau đó tiếng hỏi thăm lại vang lên.
"Tam động chủ có đó không?"
Tiếng hỏi này vang lên, vẻ mặt Lý Truy cùng Lăng Tống Hoa lại lần nữa biến đổi, đều không thể tin được mà nhìn đối phương.
Ngư Ông tiền bối, Tam động chủ... Hôm nay thật đã không có mấy người cùng lúc gọi y như vậy.
Không đợi đáp lại, Hỏa Sàm Nhi vốn đang theo sát bên cạnh Lăng Tống Hoa bỗng nhiên nhảy cẫng lên, chạy về phía cửa nhìn nhìn, mũi giật giật như ra sức ngửi cái gì đó.
Rồi hai mắt Hỏa Sàm Nhi sáng rực lên, nhảy phốc ra ngoài, vọt qua tường viện mà đi.
Lăng Tống Hoa thấy thế bèn vội vàng đuổi theo.
Kết quả nàng vừa mở cửa ra, đã thấy bên ngoài có một nam thanh niên mặc áo bào màu xanh đang ôm Hỏa Sàm Nhi, cười mỉm nhìn bọn họ.
Hỏa Sàm Nhi như thể ăn được Hỏa Phác ngọc tuyệt phẩm, hưng phấn đến cong người, thè lưỡi không ngừng liếm láp mặt người nọ.
Khi nhìn rõ mặt mũi người kia, Lăng Tống Hoa không khỏi sững sờ.
Cho dù bộ dạng hơi khác với trước kia nhưng tuyệt đối không sai được, là hắn!
"Viên Minh?" Giọng nói của Lý Truy từ phía sau vang lên mang đầy vẻ không tưởng tưởng được.
"Lý tiền bối, Lăng tiền bối, đã lâu không gặp." Viên Minh cười rồi cất tiếng chào, ánh mắt rơi xuống đứa trẻ trong ngực Lý Truy mang đầy vẻ nhu hòa.
Lúc này tiểu nha đầu kia cũng vừa tỉnh ngủ, liếc mắt nhìn Viên Minh.
"Cha, ai vậy?"
"Hắn là..." Lý Truy chợt sửng sốt không biết nên xưng hô thế nào.
"Ta là bạn của cha ngươi, cứ gọi ta là Viên ca ca đi." Viên Minh chủ động nói.
"Viên ca ca?" Tiểu nha đầu chào khẽ.
"Tiểu nha đầu này hiếm khi gặp người lạ, Viên đạo hữu chớ trách, nhanh, vào trong nói chuyện." Lý Truy vừa cười vừa nói, vội vàng mời Viên Minh vào.
Lăng Tống Hoa ở phía sau đóng cửa lại, mắt lại hiện lên vẻ do dự.
Viên Minh tiện tay lấy một viên linh thạch thuộc tính hỏa cho Hỏa Sàm Nhi ăn, rồi thả nó xuống đất.
Mấy người vào trong viện, ngồi xuống bàn. Lý Truy đã đứng dậy nói: "Hiếm khi ngươi mới tới đây, vừa hay còn mấy con cá vảy bạc, ta hầm cách thủy mời ngươi."
"Món cánh cá này của Lý tiền bối khiến ta nhớ mãi không quên a." Viên Minh nghe vậy, mắt sáng ngời nói.
Thấy y bận bịu đi làm, Lăng Tống Hoa bèn ngồi đối diện Viên Minh, cẩn thận nhìn hắn.
Chẳng qua nhìn một lúc nàng vẫn không dò ra được Viên Minh sâu cạn thế nào, chỉ chỉ cảm thấy khí tức trên người hắn tựa hồ chỉ có Trúc Cơ đỉnh phong, lại mơ hồ cảm thấy không đúng lắm.
Lúc trước Viên Minh gia nhập đội ngũ tán tu kia đã áp chế cảnh giới xuống, trên đường đi cũng quên giải phép.
"Đứa nhỏ tên là gì?" Viên Minh nhìn về phía tiểu nha đầu đang tò mò mở to hai mắt nhìn mình, hỏi.
"Lý Ngư, tên mụ là tiểu lý ngư, là cha nó đặt đấy!" Lăng Tống Hoa đáp.
"Ha ha, rất hợp với tính cách của Lý tiền bối." Viên Minh cười nói.
Hai người đang nói chuyện thì Lý Truy đã bê một cái bếp than nhỏ đi tới, đặt cạnh bàn.
Trong lúc đợi canh cá sôi, Lý Truy hỏi Viên Minh tình hình gần đây. Hắn chỉ đáp đang ở Đông Hải, có chút chuyện cần làm nên mới trở về Nam Cương, tiện thể ghé thăm hai người.
Hai vợ chồng cũng không hỏi nhiều, chẳng qua hàng mày hai người đầy sầu lo khó mà che giấu được.
Đến khi Viên Minh uống canh cá xong, Lý Truy cùng Lăng Tống Hoa mới liếc nhìn nhau, tựa hồ khó xử nói: "Viên đạo hữu, ta có có một chuyện muốn nhờ, không biết ngươi có đồng ý hay không?"
"Chuyện gì?" Viên Minh hỏi.
"Có thể nhờ ngươi mang theo tiểu lý ngư cùng Hỏa Sàm Nhi đến Đông Hải một đoạn thời gian?" Lý Truy ngừng một chút mới nói.
Viên Minh nghe vậy chợt khựng người, không lập tức nhận lời mà trầm mặc nhìn hai người.
"Không gạt ngươi, vì vài chuyện nhỏ mà chúng ta chọc phải một số người, đối phương đông người, còn có tu sĩ Kết Đan kỳ tọa trấn, hai vợ chồng ta không phải là đối thủ của bọn hắn. Cho nên muốn nhờ người giúp đỡ một chút, nếu chúng ta thoát thân được, chắc chắn sẽ tới Đông Hải tìm ngươi." Lăng Tống Hoa thở dài nói ra.
"Cuối cùng các ngươi cũng mở miệng, ta đã sắp không đợi nổi rồi." Viên Minh nghe vậy cười cười.
"Viên đạo hữu, việc này không phải chuyện đùa. Những người kia rất khó đối phó, sau lưng bọn họ còn có Thạch Xuyên tán minh. Chúng ta cũng là bất đắc dĩ mới làm phiền đến ngươi." Lý Truy thấy hắn bật cười không khỏi nghiêm mặt nói.
"Gia hỏa Kết Đan kỳ mà các ngươi nói là tên đại hán đầu trọc sao?" Viên Minh hỏi.
"Làm sao ngươi biết?" Lăng Tống Hoa kinh ngạc hỏi.
"Yên tâm đi, nhóm người kia vừa tới sơn cốc thì gặp ta, bọn họ sẽ không tìm đến quấy phá các ngươi nữa đâu." Viên Minh vừa nói vừa lấy cái nhẫn trữ vật của đại hán đầu trọc kia ra đặt lên bàn.
Tin tức này như thể sét đánh giữa trời quang khiến hai vợ chồng chấn động thật lâu vẫn chưa bình ổn lại được.
"Bọn họ đều...đã chết?" Lý Truy chần chờ hỏi.
"Yên tâm đi, không có người sống sót, xử lý rất sạch sẽ." Viên Minh cười nói.
Thấy hắn nói như thế, Lăng Tống Hoa còn có chút bán tín bán nghi, Lý Truy đã cao giọng cười ha hả.
"Hặc hặc... Viên đạo hữu, ngươi coi như đã cứu chúng ta lần này. Phần ân tình này phải xử lý thế nào nha?" Sau khi cười to, y lại cười gượng hỏi.
"Không cần khách khí như vậy, ta chỉ tò mò làm sao hai vị lại ẩn cư nơi này?" Viên Minh khoát tay áo hỏi.
"Ngươi hỏi là, làm sao chúng ta lại lưu lạc đến mức này sao?" Lý Truy cười nói.
"Với tu vi hai người cùng với bản lĩnh luyện khí của Lăng tiền bối, nói thế nào cũng không dễ bị người ta ăn hiếp." Viên Minh không phủ nhận mà hỏi thẳng.
"Ban đầu chúng ta đã quyết định thật sự ẩn cư, làm một đôi thần tiên quyến lữ. Chỉ là ba năm trước có tiểu lý ngư a? Đứa nhỏ này không thua kém ai, Song linh căn thuộc tính lôi và hỏa, thiên tư không tệ. Vì tương lai đứa nhỏ này, hai chúng ta mới định lần nữa rời núi tích lũy chút tài sản cho tu hành sau này." Lăng Tống Hoa nói đến đây thì ngừng lại.
"Ài, ai biết biết bên ngoài quá nhiều thay đổi, chúng ta rời núi mới phát hiện Nam Cương Bắc Vực đã rối loạn không chịu nổi. Lúc ta và Tống Hoa ra ngoài tìm mua linh tài thì bị người nhòm ngó Hỏa Sàm Nhi, ép mua không được cuối cùng thành sống mái với nhau một trận mới trở về. Sau đó đối phương còn tìm đến kẻ mạnh hơn nữa nhờ giúp sức, bắt đầu liên tiếp tập kích quấy rối. Rơi vào đường cùng chúng ta không thể không trốn đến nơi này." Lý Truy tiếp lời.
" Nam Cương Bắc Vực đã xảy ra chuyện gì mà loạn đến như vậy?" Viên Minh hỏi.
"Kỳ thật từ trước đến nay Nam Cương Bắc Vực cũng không yên ổn. Chỉ là sau khi Bích La động bị diệt, tứ đại môn phái còn lại tranh đấu với nhau càng thêm kịch liệt." Lăng Tống Hoa nói ra.
" Ngýõi cũng biết Thanh Nham hội kia a? Vốn một mực không hiển hiện, những năm gần đây đã bắt đầu lôi kéo âm thầm rất nhiều tán minh Nam Cương kết bè kết đảng, thực lực nhanh chóng bành trướng. Hiện bọn họ đã trấn áp cả Bách Độc quật, Thú Vương phái, thậm chí là Hắc Hỏa môn, rất có khả năng sẽ nhất thống Nam Cương Bắc Vực." Lý Truy tiếp tục câu chuyện.
"Thanh Nham hội có thủ đoạn như vậy sao?" Viên Minh có chút bất ngờ.
"Những tán minh mà bọn họ lôi kéo vào cũng được Thanh Nham hội ủng hộ nhanh chóng lớn mạnh. Có Thanh Nham hội sau lưng, bọn họ công chiếm địa bàn chứa linh mạch khắp nơi. Thạch Xuyên tán minh kia cũng chính là một trong những tán minh có thực lực mạnh nhất trong đó, tông môn Bích La động năm xưa hiện tại là bị bọn hắn chiếm đóng đấy." Lăng Tống Hoa tiếp tục nói.
"Không nghĩ Bích La động lại biến thành như vậy. Đã vậy, nếu Lý tiền bối muốn muốn đoạt lại Bích La động thì ta có thể hỗ trợ." Viên Minh nghe vậy mà giật mình, bèn nói.
Hắn nói lời này mà vô cùng bình thản như thể nói về việc nhà, kiểu như chiều nay đi mua hai con gà về nhà vậy.
Ánh mắt Lý Truy khẽ giật giật, nhìn kỹ Viên Minh chỉ thấy trên người hắn mơ hồ có một tia khí tức nguy hiểm không dễ gì phát hiện được, trong lòng vừa cao hứng lại đầy cảm khái.
"Lúc trước quen biết Viên đạo hữu chẳng qua chỉ cảm thấy có duyên, hợp nhãn mà thôi. Sau hiểu rõ lại cảm thấy tính tình hợp nhau, bây giờ thấy ngươi phát triển nhanh như vậy lại khiến ta khuây khỏa, lại cảm thấy cực kỳ hâm mộ nha." Lý Truy cười nhạt một tiếng, không trực tiếp trả lời mà chỉ nói vậy.