Chương 642: Nam Cương loạn lạc
Chương 642: Nam Cương loạn lạc
"Nếu như còn cảm thấy cực kỳ hâm mộ nói rõ trong lòng Lý tiền bối vẫn còn mang ý lớn, sao không trọng chỉnh giang sơn, Đông Sơn tái khởi? Ta nói đoạt lại Bích La động lúc nãy cũng không phải là lời nói khoác vô căn cứ, các ngươi không cần phải băn khoăn." Viên Minh nghe vậy, đang cười cười chợt nghiêm túc nói.
"Ha ha, Viên đạo hữu đã nói sao ta không tin được? Chỉ có điều Bích La động đã là quá khứ rồi. Hiện nay trong lòng ta cũng có vướng bận, lại thêm thể cốt hiện nay… Dù cho ngươi có giúp ta đoạt lại Bích La động thì e rằng cũng không thủ được phần cơ nghiệp này, phí công mà thôi." Lý Truy cười khổ một tiếng đáp.
"Để ta xem qua thử nào?" Viên Minh nghe vậy nhíu mày nói.
"Cái này thì có gì đâu?" Lý Truy cười duỗi tay ra.
Viên Minh mới đưa tay bắt lấy cổ tay Lý Truy, bắt đầu tra xét kỹ trạng huống thân thể của y.
Chỉ một lát sau hàng mày hắn chợt thả lỏng, nói: "Vấn đề không lớn, chẳng qua thân thể già yếu cho nên không áp chế nổi vết thương cũ, hiện tại phát tác lần nữa khiến tu vi bị thụt lùi."
Nghe Viên Minh nói "vấn đề không lớn", Lăng Tống Hoa chợt vui vẻ, chỉ là nghe đến nửa sau câu nói của Viên Minh, nàng không khỏi u sầu.
"Tu vi của hắn không tiến mà lùi khiến thọ nguyên chỉ giảm không tăng, càng ngày càng già yếu suy yếu, làm sao nói là vấn đề không lớn được?" Lăng Tống Hoa nhịn không được nói.
"Chỉ cần bổ sung bản nguyên sinh mệnh khiến thân thể có thêm sinh cơ, lại dùng đan dược chữa thương loại trừ bệnh cũ đi, ta tin rằng thân thể Lý tiền bối có thể khôi phục lại thực lực vốn có. Chẳng qua cần phải có thời gian mà thôi." Viên Minh vẫy vẫy tay, nói.
Giọng hắn vẫn rất bình thản nhưng lại khiến trong lòng hai vợ chồng Lý Truy nhấc lên sóng gió động trời.
"Thật....thật sự có thể khỏi được sao?" Lý Truy khó có thể tin hỏi.
Viên Minh cười cười không nói gì, bàn tay đặt ở cổ tay Lý Truy chợt tăng lực thêm vài phần. Lực lượng bản nguyện của Bất Tử thụ trong cơ thể tuôn ra, theo cánh tay Lý Truy một đường quán chú vào trong cơ thể y.
Chỉ trong chớp mắt, hai hàng lông mày của Lý Truy giãn ra, ánh mắt không tự chủ mà trừng lớn lên vài phần.
Rõ ràng y có thể cảm nhận được một lượng sinh mệnh lực mênh mông khó miêu tả được đang từ bàn tay Viên Minh tiến vào trong cơ thể, đi vào trong kinh mạch cơ thể rồi tứ tán khắp tứ chi khắp người của mình.
Cảm giác kỳ lạ như thể cây khô gặp xuân về bay lên trong lòng y. Y cảm thấy cả người nhẹ nhõm vài phần, thậm chí trái tim nhảy lên trong lồng ngực cũng như có thêm vài phần sức lực.
Cùng lúc đó hai bên tóc mai của y đã sinh ra một chút tóc xanh, khiến mái tóc bạc trắng đã chuyển sang màu muối tiêu.
Lăng Tống Hoa đứng bên cạnh đương nhiên thấy rõ phát sinh trên người trượng phu, hai mắt nàng lập tức đỏ lên, đứng phắt dậy kích động không nói nên lời.
Viên Minh thấy thế mới chậm rãi thu tay về, chỉ nhìn hai người mỉm cười.
"Đa...đa tạ..." Lý Truy vốn không có bao nhiêu hi vọng, lúc này đã nghẹn ngào không nói nên lời.
Lúc này có cảm tạ thế nào cũng không thể kể hết ân tình này, y căn bản không thể báo đáp nổi.
"Giữa ta và ngươi không cần khách khí như vậy. Hiện tại thế nào, có thêm khí phách đoạt Bích La động lần nữa?" Viên Minh cười hỏi.
Lý Truy nghe vậy, trong lòng không khỏi sinh ra động tâm.
Chẳng qua khi tầm mắt y đảo qua vợ và con gái mình, nỗi mềm mại trong lòng xóa sạch phần dao động kia. Y chậm rãi mở miệng đáp: "Không cần, nhàn vân dã hạc đã quen, nhưng thứ này với ta không phải là cam lộ mà là một loại gông cùm xiềng xích. Ta từng nói đã vô tâm vấn tiên, không thể vào tiên đồ được, chỉ có thể nhập phàm trần. Hôm nay có hai mẹ con nàng, đời này ta chỉ muốn bảo hộ và chăm lo cho các nàng thật tốt, cùng bọn họ bầu bạn ngắm trời ngắm đất, trông trăng ngóng gió là đã đủ lắm rồi."
"Đã như vậy ta đây sẽ không quản nhiều nữa." Viên Minh nghe vậy cũng biết đây mới là sở cầu của y nên không miễn cưỡng thêm.
"Ngươi giúp chúng ta đủ nhiều rồi, nếu không có ngươi chỉ sợ chúng ta đã không còn trên thế gian này." Lăng Tống Hoa đỏ mắt, chân thành nói.
"Lại nói hiện tại các khu vực khác ở Nam Cương như thế nào?" Viên Minh phất phất tay chuyển chủ đề nói.
"Giống nhau cả, toàn bộ Nam Cương bất kể là Bắc Vực hay Đông Tây hai vực đều là cảnh tượng gió giục mây vần, loạn lạc hỗn tạp." Lý Truy đáp.
"Chẳng lẽ Viên đạo hữu định đến nơi nào của Nam Cương?" Lăng Tống Hoa thấy vậy bèn hỏi.
"Đúng vậy, quả thật ta muốn đi Hồng Liên đảo phía Nam Vực một chuyến." Viên Minh gật gật đầu không giấu giếm.
"Mặc dù Nam Vực không lộn xộn như Bắc Vực nhưng cũng không yên ổn." Lăng Tống Hoa cau mày nói.
"A, bên đó xảy ra chuyện gì sao?" Viên Minh hỏi.
"Không biết ngươi từng nghe nói qua chưa, bên đó có hai đại tông môn đỉnh cấp là Bàn Ti đảo cùng Sâm La phái. Hai bọn họ một bên quản lý hải vực phía nam, một bên thế lực chủ yếu ở lục địa, đều có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn, không ai phục ai, cho nên quanh năm đấu đá không ngớt. Gần đây bọn họ vì một vùng đất đột nhiên xuất hiện linh mạch mà xảy ra tranh đấu, ngươi đánh ta đấu hồi lâu, mỗi bên đều tổn thất rất nghiêm trọng." Lăng Tống Hoa nói.
Viên Minh khẽ gật đầu, một mực không chen lời nào.
"Hồng Liên đảo mà ngươi định đi là một hòn đảo thuộc Bàn Ti đảo." Lý Truy bổ sung.
"Viên đạo hữu, nếu ngươi không có chuyện gì quan trọng, ta đề nghị người không nên qua đó, ít nhất đợi tình hình hai phe bớt loạn một chút rồi hãy đi." Lăng Tống Hoa lại nói.
"Việc này, thật đúng là không thể không đi." Viên Minh lắc đầu nói.
"Đã là như thế thì dù đi cũng chớ để bị cuốn vào tranh đấu giữa hai phe. Làm xong chuyện của mình nên lập tức rời đi ngay." Lăng Tống Hoa nghe vậy thở dài nói.
"Đương nhiên rồi!" Viên Minh cười nói.
Hắn ngồi chơi đã lâu, bèn đứng dậy cáo từ. Lý Truy cùng Lăng Tống Hoa vô cùng không nỡ nhưng cũng biết hắn có việc cần làm nên không cố giữ hắn lại nữa.
Đến lúc hai người tiễn Viên Minh đi rồi, quay lại tiểu viện mới thấy trên cổ tay tiểu nha đầu Lý Ngư đã có thêm một vòng tay trữ vật từ lúc nào.
"Vị Viên đạo hữu này...." Lý Truy thấy thế, vẻ mặt đầy ấm áp, cười lắc đầu nói.
Tiếp đó, sau khi mở vòng tay trữ vật kia ra, vẻ mặt y không khỏi biến đổi.
Bên trong không chỉ có rất nhiều linh thạch mà còn có vài bình đan dược phẩm chất cực cao, một ít linh tài dùng để luyện khí. Thậm chí trong đó còn có ba kiện pháp bảo công thủ cùng hai bộ công pháp tu luyện.
"Đan dược này là cho ngươi, công pháp là cho tiểu lý ngư, linh tài là cho ta. Thậm chí để giúp chúng ta vượt qua chướng ngại còn lưu lại pháp bảo cùng linh thạch, phần ân tình này chỉ sợ cả đời chúng ta cũng không thể...." Hai mắt Lăng Tống Hoa ướt át thì thào nói.
Không đợi Lý Truy đáp lời, Hỏa Sàm Nhi đã nhảy nhót không ngừng, đầy vẻ nôn nóng.
"Ha ha, không thiếu của ngươi. Viên đạo hữu cũng lưu lại rất nhiều linh thạch thuộc tính hỏa, có cái ta cũng không nhận ra, xem ra ngươi có cơ hội thức tỉnh huyết mạch lần nữa rồi." Lăng Tống Hoa cười xoa đầu Hỏa Sàm Nhi nói.
Lý Truy nghĩ đến lúc rời đi, Viên Minh còn dặn dò hai người bọn họ nếu có khó khăn có thể đến Đông Hải đầu nhập vào Bách Đan phường, trong lòng không khỏi cảm động.
"Ngươi nói tu vi Viên đạo hữu hắn hiện tại đã cao đến bao nhiêu rồi?" Lăng Tống Hoa nhịn không được hỏi.
"Ha ha, chắc chắn không phải là Trúc Cơ đỉnh phong rồi." Lý Truy nhìn về phía Viên Minh rời đi, nở nụ cười.
Cùng lúc đó ở bên ngoài Vong Ưu cốc.
Viên Minh khoanh chân ngồi trên lưng Lôi Vũ, nói cảm tạ Tịch Ảnh: "Đa tạ bộ Hỏa Nguyên quyết cùng Lôi Chính kinh kia a."
Lúc trước Viên Minh gặp hai ngươi Lý Truy, Tịch Ảnh vẫn ở bên cạnh hắn, chỉ là dùng huyễn thuật ẩn thân không hiện mà thôi.
"Tiểu cô nương kia vừa có Hỏa linh căn cùng Lôi linh căn, vừa vặn là có thể dùng được mà thôi. Chỉ là ta không nghĩ tới ngươi lại có tình cảm sâu nặng với hai người họ như vậy." Tịch Ảnh có hơi bất ngờ nói.
"Thời gian đầu vừa đến Bích La động, bọn họ là một trong số rất ít người đối xử tốt với ta. Huống hồ không có Tam động chủ, chỉ sợ ta đã sớm vô thanh vô tức chết trong tay đám cướp cạn Khôn Đồ cùng Hô Hỏa kia rồi..." Viên Minh nhìn dãy núi Nam Cương chập trùng phía dưới, mặt mang đầy hồi ức, chậm rãi nói.
Tịch Ảnh nghe vậy như nghĩ tới điều gì, không truyền âm nói thêm gì nữa.
"Trước khi đi Hồng Liên đảo đảo, ta định tới một chỗ này trước." Viên Minh bỗng nhiên nói.
"Chỗ nào?" Tịch Ảnh nghi hoặc hỏi.
"Đến đó ngươi sẽ biết." Viên Minh không giải đáp, chỉ vừa cười vừa nói.
...
Một lát sau, Lôi Vũ đã thu hai cánh lại, lao xuống phía dưới.
Rất nhanh, nó đã đưa Viên Minh xuống bờ một con sông gấp khúc hình răng lược, địa thế gập ghềnh hiểm trở ngay cạnh sơn cốc.
Nước sông chảy xiết, đá ngầm trải rộng, lòng sông đục ngầu bùn đất với từng những vòng xoáy nước sâu, tiếng nước chảy ầm ầm như ác long gầm thét vang vọng cả sơn cốc.
"Đây là nơi ngươi muốn tới?" Tịch Ảnh có chút tò mò hỏi.
Viên Minh nhìn dòng chảy mênh mông cuồn cuộn, lộ ra vẻ do dự.
"Năm đó ở thượng du con sông này ta bị người dùng tên bắn trúng, sau đó rơi xuống nước, trôi xuống nơi này. Nếu không vô tình nhặt được Thâu Thiên đỉnh thì chỉ sợ đã sớm làm mồi cho tôm cá nơi này, xương chôn dưới bùn cát đáy sông rồi." Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi mới chậm rãi nói.
Tịch Ảnh nghe vậy chợt nhớ lại bộ dạng lúc mới gặp Viên Minh ở Bích La động. Trong đầu hiện lên hình ảnh một thiếu niên gầy yếu gắng gượng sống sót giữa dòng nước sông chảy xiết.
"Ngươi dẫn ta tới nơi này không phải chỉ để hoài cảm đi?" Tịch Ảnh hiếu kỳ nói.
Bởi vì nàng hiểu tính tình Viên Minh không phải như thế này.
"Đương nhiên không phải, ta chỉ cảm thấy loại bảo vật như Thâu Thiên đỉnh thất lạc ở đây hẳn là có nguyên nhân nào đó mà ta không biết. Cho nên lần này trở về là muốn tìm xem có manh mối gì không?" Viên Minh lắc đầu cười, nói ra.
Dứt lời hắn khuếch tán tinh thần lực ra, lan tràn khắp bốn phía, cẩn thận tìm tòi mỗi ngóc ngách con sông, sơn cốc này.
Đáy sông hỗn tạp cũng bị hắn dò xét rõ ràng.
Đúng lúc này hắn chợt mở to mắt, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng.