Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 645 - Chương 644: Lưỡng Cực Tiên Nhưỡng

Chương 644: Lưỡng Cực Tiên Nhưỡng Chương 644: Lưỡng Cực Tiên Nhưỡng

Cảm nhận được trở ngại, Viên Minh không vội ngược lại còn mừng.

Điều này chứng tỏ cấm chế trong Thâu Thiên Đỉnh rất có thể ở chỗ này.

Hắn biết rõ đây là một trận đánh lâu dài, cho nên cũng không sốt ruột, chỉ trầm ổn lấy bí pháp vận chuyển pháp lực, như thủy triều vỗ bờ, lần lượt đánh tới kim sắc phù văn kia.

Thời gian như từng giọt từng giọt nước trôi qua, nhưng tiến triển lại phi thường chậm chạp.

Rất nhanh qua một ngày một đêm, kim sắc phù văn lại chỉ giảm bớt một phần nhỏ.

Viên Minh chau mày, ý niệm trong lòng khẽ động, thân hình hóa thành Bất Tử Thụ, từng rễ cây bao trùm toàn bộ Bạch Ngọc Liên đài, pháp lực quanh thân vô khổng bất nhập rót vào phù văn trên đài sen.

Dưới pháp lực khổng lồ luyện hóa, kim sắc phù văn trên Bạch Ngọc Liên đài dần nhạt xuống.

Viên Minh thấy vậy mừng rỡ, lúc này thu liễm tâm thần, tập trung tinh thần vào tế luyện.

. . .

Lại qua bốn ngày, kim sắc phù văn bao trùm trên Bạch Ngọc Liên đài cũng giảm đi, cuối cùng bị luyện hóa hoàn toàn.

Ngay lúc Viên Minh hứng thú bừng bừng muốn xem xét sau khi luyện hóa xong thì Thâu Thiên Đỉnh có biến hóa gì không, thần niệm hắn lại giống như xuyên thấu một tầng bình chướng, ngã vào một không gian hư hoá càng lớn.

Thần niệm hắn treo tại hư không, nhìn bốn phía, chỉ thấy trong mảnh không gian này, khắp nơi là từng sợi xiềng xích màu kim, tầng tầng lớp lớp, tối thiểu có hơn ngàn sợi.

Hắn tới gần một sợi xiềng xích, ngưng thần nhìn lại, mới phát hiện căn bản không phải xiềng xích gì cả, mà là một đạo cấm chế phù văn vô cùng phức tạp, trên đó tản ra cấm chế lực vô cùng mãnh liệt.

"Đây hẳn là cấm chế trong Thâu Thiên Đỉnh?" Viên Minh nhịn không được liếc mắt nhìn bốn phía, tâm thần chấn động.

Lúc này hắn giống như bị cấm chế giăng khắp nơi vây quanh, trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác tuyệt vọng.

"Lầu cao vạn trượng bình địa lên, một cây một cây tới đi." Bất quá, Viên Minh rất nhanh thu thập xong tâm tình.

Hắn lấy lại bình tĩnh, thần niệm quấn chặt lấy một sợi xiềng xích cấm chế, lại dựa theo phương pháp tế luyện Tu La thượng nhân dạy, thôi động pháp lực bao khỏa đạo cấm chế đó, bắt đầu luyện hóa.

Nhìn thấy quang mang trên cấm chế phù văn dần nhạt đi, Viên Minh nhẹ nhàng thở ra, tốt xấu gì thì luyện hóa không có vấn đề, như vậy tế luyện hoàn thành chỉ là vấn đề thời gian.

. . .

Thời gian nhoáng một cái lại qua năm ngày.

Trong phòng khách loé lên hư quang, thân ảnh Viên Minh nổi lên.

Hai tay của hắn bưng lấy Thâu Thiên Đỉnh, trên mặt lại là vẻ bất đắc dĩ.

Mấy ngày nay gần như không gián đoạn luyện hóa, khiến cho hắn rất là mỏi mệt, bất quá tốc độ luyện hoá đạo cấm chế thứ nhất chậm chạp lạ thường, cho tới hôm nay mới hơi buông lỏng.

Nhưng Viên Minh còn chưa kịp cao hứng, đã bị pháp trận bố trí chung quanh quấy nhiễu, bởi vì có người tới tìm hắn.

"Cốc cốc."

Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Viên Minh thu hồi Thâu Thiên Đỉnh, đứng dậy thu thập một chút pháp trận bố trí, sau đó gỡ phù lục dán trên cửa, "Kẹt kẹt" một tiếng cửa mở ra.

Đứng ngoài cửa, không phải ai khác, chính là nhị thúc Tịch Ảnh, Tịch Đông Lưu.

Khi nhìn thấy Viên Minh, trong chớp mắt, một vệt không kiên nhẫn giữa lông may y nhanh chóng biến mất, ngược lại lộ ra ý cười sốt ruột.

"Thì ra là Tịch tiền bối, thật có lỗi, mới vừa rồi đang tu luyện nên mở cửa hơi trễ." Viên Minh chắp tay nói.

"Không sao, là ta đường đột." Tịch Đông Lưu cười khoát tay nói.

"Chẳng biết tiền bối đến đây là có chuyện gì?" Viên Minh nghiêng người mời y vào cửa, nói.

"Không có chuyện quan trọng, chẳng qua là Tịch Ảnh nha đầu kia vừa về là đi cấm địa, ta sợ đạo hữu ngươi buồn chán, nên tới nhìn xem. Vừa vặn ngày hôm trước được bình Lưỡng Cực Tiên Nhưỡng này, không biết đạo hữu có hứng thú không?" Tịch Đông Lưu tự nhiên đi vào bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn về phía Viên Minh, cười hỏi.

"Tiền bối nói gì vậy chứ, là vinh hạnh của vãn bối." Viên Minh cười nói.

Lúc mới tới, hắn phát hiện vị Nhị thúc củ Tịch Ảnh này, tựa hồ cũng không có nhiều hảo cảm với hắn, cho nên hiện tại thấy y làm bộ như vậy, trong lúc nhất thời cũng không rõ cho lắm.

Đợi Viên Minh ngồi xuống, Tịch Đông Lưu phất tay một cái, trên mặt bàn nhiều ra một bầu rượu thanh đồng cổ phác.

Viên Minh nhìn thấy bầu rượu, ánh mắt không khỏi hơi lóe lên, bởi vì trên bầu rượu kia thình lình tuyên khắc một phù trận nhỏ.

"Rượu gì lại dùng phù trận niêm phong?" Viên Minh chợt cảm thấy Tịch Đông Lưu tới lúc này, tựa hồ kẻ đến không thiện.

Tựa hồ nhận ra ánh mắt Viên Minh nghi hoặc, Tịch Đông Lưu giải thích:

"Viên đạo hữu không nên hiểu lầm, Lưỡng cực tiên nhưỡng này là lấy Linh tủy cực hàn cùng nguyên liệu Hỏa nguyên thực dịch ủ chế thành đỉnh cấp quỳnh tương, bởi vì băng hỏa lưỡng chủng nguyên lực duy trì một loại cân bằng vi diệu, cho nên rất dễ bị ngoại giới ảnh hưởng, linh lực xói mòn, pháp trận trên bình là vì duy trì linh lực tiên nhưỡng không bị xói mòn."

Tên tuổi Linh tủy cực hàn cùng Hỏa nguyên thực dịch, Viên Minh cũng không xa lạ gì. Linh tuỷ cực hàn là trong trăm vạn khối Hàn Tinh vạn năm mới có thể sinh ra một khối linh tài Băng thuộc tính cực phẩm, còn Hoả nguyên thực dịch là linh tài Hoả thuộc tính có thể so với Thái Dương Chân Hỏa.

Có thể dung hợp hai loại cực phẩm thuộc tính tương khắc, nhưỡng ra tiên tửu, cũng không phải dễ.

"Vật cực hàn cực nhiệt như thế, chỉ sợ người tầm thường cũng khó có thể hưởng dụng?" Viên Minh mơ hồ biết rõ Tịch Đông Lưu muốn làm gì, vẫn bất động thanh sắc nói.

"Ha ha, không sai. Linh tửu như thế, không phải tu sĩ Nguyên anh trở lên không thể hưởng dụng. Nguyên anh trở xuống, chỉ cần hớp một ngụm sẽ bị cực hàn cực nhiệt ăn mòn, nhẹ thì tu vi mất hết, nặng thì thân tử đạo tiêu . . ."

Tịch Đông Lưu nói được nửa câu, bỗng nhiên liếc mắt nhìn về phía Viên Minh, ra vẻ nghi hoặc hỏi thăm: "Viên đạo hữu, ngươi không phải vẫn chưa tới Nguyên Anh kỳ đấy chứ?"

Viên Minh xưa nay làm việc khiêm tốn, quen che giấu khí tức, lúc đến toà sơn trang này, triển lộ ra khí tức cũng một mực chỉ có Kết Đan trung kỳ.

Về việc này, Tịch Đông Lưu tự nhiên không tin.

Y thấy, có thể theo vị tiểu cổ linh tinh quái chất nữ mình, người lạ chớ tới gần, mà gã này cùng một chỗ tới đây, nhất định là người thập phần đáng tin cậy, thậm chí quan hệ rất mật thiết, mà dạng người này, làm sao chỉ là Kết Đan trung kỳ?

"Có phải đến Nguyên Anh kỳ hay không, không phải uống tiên nhưỡng này là biết sao?" Viên Minh hỏi ngược lại.

"Nếu không đến Nguyên Anh kỳ, ta khuyên đạo hữu vẫn nên biết khó mà lui." Tịch Đông Lưu nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, tựa hồ ẩn ý nói.

"Tiền bối nói như vậy, ta thật sự rất hứng thú, phải nhấm nháp thật tốt một phen." Viên Minh dường như không hiểu hàm ý trong lời nói của y, ngược lại tràn đầy phấn khởi nói.

"Viên đạo hữu, thật muốn thử một chút sao?" Nghe lời ấy, Tịch Đông Lưu không tự giác nhăn mày lại.

Viên Minh vung tay lên, trên mặt bàn thả ra hai chén sứ thanh ngọc.

Tịch Đông Lưu thấy vậy không thuyết phục nữa, cười cười, nhấc bầu rượu lên, rót vào hai chén rượu.

"Vậy mời Viên đạo hữu đánh giá một hai." Dứt lời, y bưng lên một chén uống.

Viên Minh cũng không khách khí, bưng chén rượu lên đưa đến bên miệng.

Một mùi thơm nồng nặc xông vào mũi, Viên Minh tán thưởng một tiếng "Rượu ngon", lúc này đổ vào trong miệng.

Tịch Đông Lưu thấy thế, lập tức lộ vẻ kinh hoảng.

Lưỡng cực tiên nhưỡng này cho dù là y, cũng chỉ dám hớp nhẹ ngụm nhỏ, đợi ngụm rượu đó tiêu hóa xong, mới dám uống thêm một ngụm mới.

Giống như Viên Minh một ngụm uống hết chén, đơn giản không khác muốn tự tìm đường chết.

Y muốn thông qua Lưỡng cực tiên nhưỡng này thử một chút tu vi Viên Minh, nhưng cũng không muốn hại chết hắn.

"Viên đạo hữu . . ."

Chỉ là y còn chưa kịp khuyên can, hầu kết Viên Minh khẽ động, nuốt rượu xuống.

"Nguy rồi . . ." Tịch Đông Lưu cảm thấy nặng nề.

Nhưng chờ giây lát, cảnh tượng y dự đoán là lực lượng băng hàn nóng rực đan xen, xoắn cho Viên Minh ruột xuyên bụng nát, cũng không xuất hiện.

"Rượu ngon." Viên Minh đột nhiên tán thưởng một tiếng.

Trong lòng Tịch Đông Lưu nghi hoặc khó giải, có chút hoài nghi bưng chén rượu lên, khẽ nhấm một hớp.

Tiếp theo một cái chớp mắt, một cỗ hàn lưu cùng một dòng nước nóng như chia cổ họng và thực quản y làm hai nửa, đồng thời chảy xuôi qua, tụ hợp vào trong dạ dày của y.

Hai cỗ lực lượng đan vào nhau, linh khí nồng nặc đi qua vận hóa, tiến vào đan điền.

Ngay sau đó, thân thể y nhịn không được rùng mình một cái, chợt lại có một dòng nước nóng từ đan điền dâng lên, làm phía sau lưng y ẩn ẩn sinh ra mồ hôi, khuôn mặt trắng xanh một hồi rồi lại xích hồng đan xen.

Một hồi lâu mới khôi phục bình thường.

Trái lại Viên Minh, chẳng những sắc mặt từ đầu đến cuối như thường, ngay cả thần sắc cũng không biến hóa mảy may.

Thấy Tịch Đông Lưu nửa ngày không động tĩnh, Viên Minh cầm bầu rượu lên, lại rót cho mình một chén.

"Tiền bối, ta mời ngài một chén." Viên Minh chủ động nhấc chén rượu lên, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Mới vừa rồi uống xong chén thứ nhất, hắn cảm giác được, Lưỡng cực tiên nhưỡng này hoàn toàn chính xác không phải linh tửu bình thường, trong đó ẩn chứa linh lực thập phần thuần túy, cũng thập phần bá đạo, nếu không phải thể phách hắn cường hãn, thể nội còn có lực lượng Bất Tử Thụ, cũng khó mà tiêu thụ.

Nhưng một chén vừa rồi, gần như bù đắp lại toàn bộ pháp lực tiêu hao do lúc trước tế luyện Thâu Thiên Đỉnh.

Bất quá, nếu biết là đồ tốt, Viên Minh đương nhiên sẽ không buông tha.

Hắn uống xong chén này, lại rót một chén, sau đó liên tục mấy chén.

Tịch Đông Lưu lúc đầu còn đắm chìm trong khiếp sợ, nhưng rất nhanh y phát hiện có chút không đúng, Viên Minh gia hỏa này cho mấy chén vào bụng, chẳng những không mảy may dị dạng, ngược lại giống như là uống nước lã.

"Viên đạo hữu, Lưỡng cực tiên nhưỡng này quá mức bá đạo, không nên . . ." Tịch Đông Lưu vội vàng khuyên nhủ.

"Không sao, tới tới tới, lại thêm một chén. . ." Gương mặt Viên Minh phiếm hồng, lôi kéo Tịch Đông Lưu cạn ly, hiển nhiên đã uống say.

Tịch Đông Lưu đau lòng tiếc tiên nhưỡng, vội vàng cầm bầu rượu lên, muốn cáo từ rời đi.

Kết quả vào tay chợt nhẹ, y mới phát hiện trong bầu rượu đã sớm trống không, lập tức giống như sờ sờ nuốt sống một con ruồi, khó chịu không thể tả.

Chờ y mang theo đầy bụng tức giận rời đi, Viên Minh đóng cửa phòng, không khỏi ợ rượu.

Chợt khuôn mặt phiếm hồng kia rất nhanh khôi phục như thường, nào còn có nửa phần men say, chỉ là trong lòng của hắn vẫn không hiểu, Tịch Đông Lưu vì sao muốn đến xò xét tu vi của hắn?
Bình Luận (0)
Comment