Chương 645: Chân dung
Chương 645: Chân dung
Sắc mặt Tịch Đông Lưu tái xanh đi tới một toà mật thất ở trong viện.
Tới trước cửa, y điều chỉnh cảm xúc một chút, lúc này mới gõ cửa đi vào.
Trong mật thất, trên một cái bàn đặt một lư hương bạch ngọc tinh xảo, bên trong cắm nghiêng một cây Linh hương màu xanh, đang chậm rãi thiêu đốt, bốc lên hơi khói lượn lờ.
Bên cạnh bạch ngọc lư hương, hai cái chặn giấy phải trái chặn lấy một tờ giấy tuyên màu trắng, một thanh niên mặc trường bào màu trắng thêu kim văn, đang chấp bút vẽ trên giấy một nữ tử bóng hình xinh đẹp.
Thanh niên nam tử có tướng mạo tuấn lãng, khí thế không tầm thường, chỉ nâng bút đứng ở nơi đó, để cho người ta không khỏi nghĩ đến từ phong thần ngọc tú.
Mà nữ tử dưới ngòi bút kia, thì càng thanh lệ thoát tục, sinh động như thật.
"Tây Môn thiếu chủ." Tịch Đông Lưu thi lễ với gã một cái, mở miệng nói.
Người kia dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tịch Đông Lưu, mặt lộ vẻ ý cười ôn hoà.
"Tịch Nhị thúc, tới xem một chút, ta vẽ thế nào?" Thanh niên mở miệng nói.
Tịch Đông Lưu nghe vậy, lập tức đi tới, ánh mắt nhìn trên giấy một hồi, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
"Hình giống đến bảy phần, nhưng thần vận lại đến chín phần, không ngờ nhiều năm không gặp Tịch nha đầu, Tây Môn thiếu chủ vẫn có thể vẽ ra hoạ tác gần sát chân nhân như vậy, đủ để thấy ngươi một lòng say mê nàng." Tịch Đông Lưu vỗ tay tán dương.
Thanh niên được Tịch Đông Lưu xưng là "Tây Môn thiếu chủ", tên là "Tây Môn Duệ", chính là dòng dõi Cửu Âm Tôn giả đứng đầu Lục đại tôn giả Vu Nguyệt Giáo.
"Lòng ta với Tịch Ảnh chưa bao giờ thay đổi, chỉ là không biết nàng nghĩ thế nào?" Tây Môn thiếu chủ lộ vẻ buồn bã, nói.
"Tâm tư Tịch nha đầu luôn khó đoán, bất quá ta tin tưởng lấy tuệ nhãn của nó, sao lại không rõ tấm chân tình của Tây Môn thiếu chủ? Huống hồ trên dưới Tịch gia chúng ta đều cho rằng, hai người các ngươi chính là một đôi lương phối trời sinh." Tịch Đông Lưu nói như thế.
Nghe lời ấy, vẻ buồn bã của Tây Môn Duệ biến mất, ngược lại lộ ra mừng rỡ.
"Tịch Nhị thúc, tên thanh niên đi cùng Tịch Ảnh trở về có thực lực thế nào?" Tây Môn Duệ nghiêm nghị lại, hỏi.
"Tên kia có chút cổ quái . . . ." Tịch Đông Lưu nhất thời không biết nên nói thế nào.
"Ừm? Hắn uống mấy chén?" Tây Môn Duệ cau mày hỏi.
Bình Lưỡng cực tiên nhưỡng kia, trên thực tế chính là gã cho Tịch Đông Lưu, dùng để khảo thí thực lực Viên Minh.
Tịch Đông Lưu dựng thẳng lên một ngón tay.
"Uống một chén, hẳn là Nguyên anh cảnh, bất quá chắc vừa mới đột phá, cảnh giới vẫn chưa triệt để vững chắc." Tây Môn Duệ thở dài một hơi.
Nếu Viên Minh chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, căn bản gã sẽ không để vào mắt.
"Không phải, bình Lưỡng cực tiên nhưỡng kia ta chỉ uống một chén, còn lại đều bị hắn uống cạn sạch." Tịch Đông Lưu lắc đầu, cười khổ nói.
Nghe lời ấy, con ngươi Tây Môn Duệ hơi co rụt lại, khóe miệng vừa mới nổi lên một vệt ý cười có chút cứng ngắc, lộ ra vẻ khó tin.
"Ngươi nói hắn gần như uống cạn sạch bình Lưỡng cực tiên nhưỡng kia?" Tây Môn Duệ nhịn không được lần nữa xác nhận, thanh âm cũng lớn thêm mấy phần.
"Hắn không chỉ uống cạn sạch Lưỡng cực tiên nhưỡng, đồng thời từ đầu đến cuối, thần sắc tự nhiên, không lộ ra nửa phần dị dạng, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng không đỏ." Tịch Đông Lưu nói.
"Như thế, hắn có thể là một vị Nguyên Anh trung kỳ ẩn tàng, đồng thời còn có thể là một vị thể tu tu luyện có thành tựu, thể phách không tầm thường." Tây Môn Duệ sau khi kinh dị, lập tức khôi phục như thường, bắt đầu phân tích.
"Ta cũng nghĩ như vậy." Tịch Đông Lưu gật đầu, biểu thị đồng ý.
Tây Môn Duệ cau mày lại, ngưng mày không nói.
Đúng lúc này, thần sắc Tịch Đông Lưu bỗng nhiên biến đổi, ngay sau đó lộ vẻ mừng rỡ.
"Thế nào?" Tây Môn Duệ kinh ngạc hỏi.
"Tịch nha đầu xuất quan, chúng ta đi nghênh đón nó." Tịch Đông Lưu nói.
"Được." Tây Môn Duệ lập tức vui mừng.
Hai người rất nhanh đi tới cửa lạc viện sau cùng, thấy trong kết giới cổng tò vò Tịch Ảnh đang đi ra.
Chỉ nhìn thoáng qua, Tây Môn Duệ liền ngây dại.
Tịch Ảnh trước mặt đâu phải như hình ảnh trên giấy phác hoạ ra?
Chỉ thấy nàng mang áo váy thủy lam, một mái tóc đen như thác nước dùng mộc trâm búi lên, trên mặt không có phấn trang điểm, trên đầu cũng không đeo bất kỳ trang sức gì, chỉ là khuôn mặt kia tinh xảo đến không tỳ vết, làm cho cả viện lạc long lanh như xuân.
Nàng mang theo khí chất thanh lãnh làm cho xuân sắc này kèm theo một tia hàn ý se lạnh, thoạt nhìn cả người hết sức xuất trần, giống như Cửu thiên tiên tử sống một mình ở mặt trăng, không nhiễm nửa điểm bụi trần.
"Tịch nha đầu. . ." Ngay cả Tịch Đông Lưu cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Tây Môn Duệ càng nhịn không được nuốt nước miếng một cái, bị Tịch Đông Lưu khẽ gọi mới tỉnh lại.
"Tiểu Ảnh, chúc mừng nàng thành công xuất quan, đây là ta bỏ ra nhiều năm, từ hải ngoại tìm đến một viên Hải Di châu, xem như lễ chúc mừng ta tặng nàng." Gã lập tức nghênh đón, lấy ra một viên châu tuyết trắng lớn cỡ nắm tay.
Bảo châu tương tự ngọc trai, bên trong ẩn chứa linh lực Thuỷ thuộc tính vô cùng nồng đậm, lại bàng bạc tựa như biển, vừa nhìn là biết bảo vật giá trị liên thành.
Nhưng Tịch Ảnh không nhìn chút nào, chỉ lên tiếng chào Tịch Đông Lưu, mở miệng hỏi:
"Nhị thúc, ngài an trí Viên đạo hữu ở nơi nào?"
Tịch Đông Lưu trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, thuận miệng báo cho nàng vị trí của Viên Minh.
Mà chờ y kịp phản ứng, Tịch Ảnh đã đi đến hướng viện lạc này, thân ảnh biến mất không thấy.
"Tây Môn thiếu chủ. . ." Tịch Đông Lưu có chút lúng túng nói.
Khoé mắt Tây Môn Duệ khẽ nhăn một cái, chợt lộ ra tư thái không thèm để ý chút nào, cười nói: "Không sao . . ."
Một bên khác, Tịch Ảnh rất mau tới trước cửa phòng Viên Minh, gõ cửa.
Viên Minh vừa mới luyện hoá xong linh lực ẩn chứa trong Lưỡng cực tiên nhưỡng, trên mặt đỏ hồng vẫn còn chưa hoàn toàn rút đi.
Lúc trước hắn cũng cưỡng ép tửu lực tiên nhưỡng, đợi đến khi Tịch Đông Lưu đi, mới phóng xuất ra, chợt phát hiện rượu kia còn bá đạo hơn mình dự đoán, thần hồn cường đại như hắn, cũng vẫn kém chút say ngã.
Bất quá luyện hóa xong, ích lợi cũng hết sức rõ ràng, trong Lưỡng cực tiên nhưỡng chứa cực nhiệt, gần cùng loại với Kim Ô chân hỏa Thái Dương lực, tăng lên ích lợi rất nhiều cho thể phách của hắn.
Toàn thân hắn bốc hơi nóng, mở cửa phòng ra, thấy đứng ở bên ngoài là một nữ tử xinh đẹp.
Dù tâm trí kiên định như hắn, cũng thất thần một lát, như thấy tiên tử Thiên Cung.
Mà nói lại cũng buồn cười, theo Viên Minh biết, Cửu thiên tiên tử hẳn là bộ dạng thiên nhiên không trang điểm, mà không phải trang phục lộng lẫy tiên váy lăng la, phục trang đẹp đẽ.
Cũng chính vì vậy, trên mặt hắn mới xuất hiện ngây người ngắn ngủi.
"Tịch Ảnh?" Bất quá rất nhanh, hắn lấy lại tinh thần, có chút không rõ hỏi.
Hắn chưa bao giờ thấy chân thân Tịch Ảnh, trước kia nàng đều lấy bộ dạng Tiêu Ảnh xuất hiện trước mắt hắn, thừa lúc cái tên này cùng bản thân nàng chồng lên nhau, Viên Minh vẫn có chút không thích ứng.
Tịch Ảnh bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, một tia thanh lãnh kia trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại vẻ động lòng người.
Viên Minh cảm thấy kinh diễm, đồng thời mới vừa rồi bởi vì vận công khuôn mặt còn có chút ửng đỏ, lập tức càng đỏ hơn mấy phần.
Đến mức hắn cũng không kịp xem khí tức trên thân nàng có biến hóa gì không.
"Đi thôi, chúng ta đi Hồng Liên đảo." Tịch Ảnh thu liễm ý cười, mở miệng nói.
"Được."
Dù có chút đột ngột, Viên Minh lại không chần chờ chút nào.
Dứt lời, hai người rời đi chỗ này, hướng ra ngoài tòa trang viên.
Nhưng hai người mới vừa đi ra toà viện lạc thứ ba, phía trước liền thấy một trung niên mặc trường bào tím sậm đứng ở đó, khuôn mặt cương nghị, mày kiếm mắt hổ, râu hùm ngắn, khí thế trầm ổn, rất có thế hùng cứ một phương.
Tịch Ảnn nhìn thấy trung niên, trong chớp mắt lông mày nhăn lại.
Viên Minh từ biểu lộ nhỏ trên mặt nàng đọc lên không phải chán ghét, mà là thở dài, giống như là đang nói "Hỏng bét" rồi.
"Cha." Tịch Ảnh mở miệng chào.
Trung niên nhân không phải ai khác, chính là phụ thân Tịch Ảnh, Tịch Chính.
"Ngươi còn biết ta là cha ngươi sao?" Tịch Chính mở miệng hỏi lại, thanh âm trầm thấp.
"Cha, ta . . ."
Tịch Ảnh còn chưa nói hết, chỉ thấy phụ thân đã đi tới gần.
"Theo ta." Tịch Chính nói, mang theo uy nghiêm không thể cự tuyệt.
Tịch Ảnh bất đắc dĩ, chỉ có thể khẽ gật đầu ra hiệu với Viên Minh, sau đó im lặng đi theo.
Ba người đi vào một tòa đại sảnh đón khách, phía trước thấy Tịch Đông Lưu cùng Tây Môn Duệ đang chờ ở nơi đó.
"Tịch thúc thúc." Tây Môn Duệ thấy thế, lập tức thần sắc sốt ruột tiến lên đón.
Tịch Chính một mực nghiêm khắc, bỗng nhiên buông lỏng, trên mặt tươi cười, nói: "Tây Môn thiếu chủ, để cho ngươi chờ lâu."
"Không sao, hôm nay là ngày vui Tiểu Ảnh xuất quan, chờ lâu chút cũng không sao." Tây Môn Duệ vội vàng lấy lòng.
"Tiểu Ảnh nếu biết đại thể như ngươi thì tốt rồi." Tịch Chính thở dài, nói.
Tịch Ảnh cau mày lại, cưỡng chế không vui, đi lên nói: "Cha, ta có chuyện quan trọng, tạm thời phải rời đi một chuyến."
"Ngươi dù có thiên đại sự, hôm nay cũng không thể đi." Tịch Chính nhìn nàng một cái, hời hợt nói.
Tịch Ảnh còn muốn tranh luận, Tịch Chính đã dời ánh mắt qua Viên Minh, mở miệng hỏi: "Vị đạo hữu này là?"
"Vãn bối Viên Minh, tán tu tại Đông Hải." Viên Minh thấy y hỏi, đành phải trả lời.
"Hắn là người của ta." Tịch Ảnh không muốn hắn trả lời quá nhiều, chủ động nói.
Không ngờ, nghe Viên Minh nói hắn chỉ là tán tu Đông Hải, Tịch Chính không có hứng thú hỏi nữa, ngược lại dò hỏi Tây Môn Duệ:
"Phụ thân ngươi gần đây thế nào?"
"Phụ thân người quá bận rộn sự vụ trong giáo, thoát thân không được, vốn lần này người cũng muốn đi, trước đó người cũng rất muốn gặp Tiểu Ảnh." Tây Môn Duệ nói xong, không quên nhìn qua Tịch Ảnh một chút.
"Theo lý, chuyện người tuổi trẻ, thế hệ trước chúng ta không nên xen vào, bất quá ta rất hài lòng với ngươi, phụ thân ngươi muốn gặp Tiểu Ảnh, cũng nên vậy. Công việc bận rộn, vẫn phải lấy thần giáo làm trọng, ngày khác ta mang Tiểu Ảnh đi bái phỏng hắn." Thần sắc Tịch Chính ôn hòa, nói.
"Tịch thúc thúc chịu tự mình đến nhà, là vinh hạnh của vãn bối, tin rằng phụ thân biết rõ, nhất định sẽ rất cao hứng." Tây Môn Duệ nghe vậy, có chút hưng phấn nói.
"Trước kia Tịch Ảnh bế quan, các ngươi khó được gặp nhau, lần này cần phải gặp nhau nhiều hơn." Tịch Chính nói.
"Đó là tự nhiên, vãn bối cầu còn không được." Tây Môn Duệ càng thêm vui vẻ.
Tịch Ảnh nghe vậy nhíu chặt mày, nhưng không mở miệng phản bác.
Viên Minh bị Tịch Chính gạt sang một bên, nghe y và Tây Môn Duệ trò chuyện, lại nhìn khuôn mặt tuấn lãng của gã, bất tri bất giác sinh ra một tia chán ghét.