Chương 647: Toả linh trận và Linh cốt
Chương 647: Toả linh trận và Linh cốt
"Sư thúc, ta kính ngươi là sư thúc ta mới khách khí nói chuyện như vậy, nếu ngươi cứ một mực bám chặt lấy, vậy đừng trách ta kể lại chuyện phát sinh những ngày qua cho sư phụ khi xuất quan đấy." Đồ Á đã mất hết kiên nhẫn, tức giận nói.
"Đồ Á, ta cũng là có ý tốt. Ngươi đã không muốn, vậy ta cũng không bắt buộc." Hình Dung hiển nhiên khá kiêng kị sư phụ mà Đồ Á nói, lúc này đành phải thôi.
"Cáo từ." Đồ Á ôm quyền một chút, quay người trở về phòng, khép cửa phòng lại.
Hình Dung nhìn một màn này, khóe miệng nhếch lên độ cong chậm rãi hạ xuống, nụ cười nịnh nọt lập tức hóa thành một vệt cười lạnh.
"Phi, tính tình giống y sư phụ ngươi?" Gã nhẹ nhàng gắt một cái, xoay người chắp tay sau lưng rời đi.
Viên Minh nhìn bóng lưng gã rời đi, chau mày lại.
"Rõ ràng đã cự tuyệt, còn bám chặt lấy, đúng là không tốt lành gì." Tịch Ảnh giống như nghĩ đến cái gì, một mặt khinh bỉ nói.
Dứt lời, hai người tới ngoài cửa phòng Đồ Á.
Vừa mới đặt chân lên mặt đất nơi cửa vào, bỗng nhiên có một vầng sáng yếu ớt sáng lên, một tòa pháp trận bí ẩn đột nhiên hiển hiện.
Bất quá, theo ngọn lửa trên ngọn đèn vọt tới, pháp trận đột nhiên xuất hiện lại rất nhanh biến mất.
"Bị phát hiện rồi?" Trong lòng Viên Kinh xiết chặt, có loại cảm giác đi trộm bị bắt.
"Sẽ không, chỉ hơi khơi dậy một điểm ba động, còn chưa đến mức." Tịch Ảnh lắc đầu, truyền âm nói.
Nhưng tiếng nói của nàng vừa dứt, một tiếng quát khẽ từ trong nhà truyền ra: "Người nào?"
Tiếng nói vừa phát ra, quang mang pháp trận trên mặt đất đột nhiên mở rộng, một đạo phù văn pháp trận khuếch trương tới hai người Viên Minh.
Tịch Ảnh thấy thế, cũng chỉ điểm Thần Ẩn Đăng trên tay, ngọn lửa bấc đèn đột nhiên sáng lên.
Trận văn khuếch trương rất nhanh đảo qua thân hai người, nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
"Kỳ quái, cảm ứng sai lầm sao?" Trong phòng truyền ra thanh âm kinh ngạc.
"Cô nương này có thiên phú về pháp trận, cảm ứng linh mẫn như thế, cũng không dễ tìm." Tịch Ảnh có chút ngạc nhiên, trầm ngâm nói.
"Xem ra nàng cũng gặp một phen cơ duyên." Viên Minh từ đáy lòng vui vẻ thay nàng.
"Đi thôi, vào gặp nàng." Tịch Ảnh nói.
Dứt lời, hai người hiện ra thân hình, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Tiếp theo một cái chớp mắt, trên mặt đất quang mang đại thịnh, một đạo pháp trận giam cầm xông lên, bao phủ tới hai người Viên Minh.
Tịch Ảnh khẽ cười một tiếng, tay vung lên, quang mang pháp trận trong nháy mắt phai nhạt xuống.
"Các ngươi là ai?" Trên mặt Đồ Á lộ ra vẻ khẩn trương, nhìn về phía trước mắt đột nhiên xuất hiện hai người xa lạ.
Viên Minh nhớ tới bản thân đang dịch dung, chợt giơ tay gạt qua gương mặt một cái, khôi phục dung mạo vốn có.
"Đồ Á, đã lâu không gặp, còn nhớ ta không?" Viên Minh mở miệng hỏi.
Đồ Á nghe giọng nói Viên Minh, trong chớp mắt ngây ngẩn cả người, nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn, ánh mắt mang theo hoài nghi, lại từ nghi hoặc đến không dám tin.
"Ngươi là. . ." Thang âm nàng có chút run rẩy hỏi thăm.
"Xem ra ngươi còn nhớ ta." Viên Minh gật đầu cười.
"Nhớ kỹ, ta đương nhiên nhớ kỹ, ân nhân ca ca, đồ vật huynh tặng, ta vẫn còn mang theo trên người đó." Đồ Á vừa nói, vừa kích động móc từ trong cổ áo ra một sợi dây đỏ buộc cuộn da tinh xảo.
Viên Minh nhận ra, đó chính là phù bình an năm đó hắn đưa cho Đồ Á, bên trong đặt khẩu quyết công pháp Bích La Công.
"Không nghĩ tới ngươi vẫn còn giữ." Viên Minh cũng không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói.
"Ta có thể được như hôm nay, toàn bộ dựa vào ca ca năm đó cứu mẹ con chúng ta, ta vĩnh viễn sẽ không quên." Hốc mắt Đồ Á hơi phiếm hồng, nói xong liền muốn bái đại lễ với Viên Minh.
"Không cần như thế." Viên Minh thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ nàng.
Sau đó, hắn đóng kỹ cửa phòng, ba người ngồi xuống quanh bàn tròn.
"Mẹ ngươi đâu?" Viên Minh hỏi.
"Mẹ dù sao chỉ là phàm nhân, thân thể vốn kém, cho dù có đan dược diên thọ, cũng đã qua đời." Thần sắc Đồ Á hơi có vẻ ảm đạm, nói.
Viên Minh nghe vậy, trong lòng than nhỏ, mở miệng hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại ở Tiêu phủ Hồng Liên đảo này?"
"Lão tổ Tiêu phủ là bạn cũ sư phụ ta, từng chịu ân huệ sư phụ ta. Gần đây sư phụ bế quan tu luyện, nhớ tới ta có chút thiên phú trên trận pháp, nên để ta tới Tiêu phủ, đi theo Tiêu gia lão tổ tu tập một đoạn thời gian." Đồ Á suy nghĩ cẩn thận, nói.
Viên Minh nghĩ tới nữ tử mang khăn che mặt đã cứu hắn năm đó, không khỏi hỏi: "Sư phụ ngươi. . . Nàng là ai?"
"Nàng là. . . là. . . Tam trưởng lão Sâm La Phái." Đồ Á nghe vậy, trong lòng hơi chần chờ, nhưng nhớ tới Viên Minh là ân nhân cứu mạng của mình, lại cảm thấy không có gì không thể nói, nên thật lòng bẩm báo.
"A, thì ra là tu sĩ Sâm La Phái." Viên Minh thầm nghĩ.
Hắn không tiếp tục hỏi tin tức liên quan tới nữ tử che mặt, mà dự định ngày sau tự mình lên môn bái phỏng.
"Ân nhân ca ca, lần này huynh tới Tiêu gia là để tìm ta sao?" Đồ Á có chút mong đợi hỏi.
"Cũng không hoàn toàn . . ." Viên Minh hơi chần chờ nói.
"Vậy cũng là gặp ta." Đồ Á nghe vậy, mặt mày hớn hở, trên mặt lập tức lộ ra nét mừng.
Đến giờ phút này, lực chú ý của nàng mới chuyển đến Tịch Ảnh một bên.
Bởi vì vận dụng huyễn thuật, trong mắt nàng Tịch Ảnh mặc dù vẫn là một mỹ nhân, nhưng so với hình dạng chân thực vẫn chênh lệch cực lớn.
"Vị tỷ tỷ xinh đẹp này là đạo lữ của ca ca à? Đúng là thần tiên quyến lữ đó." Đồ Á nhịn không được tán dương.
Viên Minh vừa định giải thích, chỉ thấy Tịch Ảnh đã kéo tay Đồ Á, trên mặt vui vẻ tán dương: "Ánh mắt tiểu muội muội coi như không tệ, lần đầu gặp mặt, tỷ tỷ có lễ vật tặng ngươi."
Dứt lời, nàng lấy ra một khối trận bàn hình bát giác, đặt ở trong tay Đồ Á.
Đồ Á nhìn thoáng qua, đầu tiên khẽ giật mình, tiếp theo trong đôi mắt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, nhưng lại khoát tay cự tuyệt nói: "Tỷ tỷ, lễ vật này quá quý giá, Đồ Á không thể nhận."
Tịch Ảnh nhìn thoáng qua Viên Minh, âm thầm liếc mắt ra ý một cái.
"Cất đi, tỷ tỷ cũng là thấy ngươi có thiên phú trên trận pháp nhất đạo, mới tặng ngươi vật này, ngày sau sử dụng cho tốt, chớ lãng phí một phen tâm ý của tỷ tỷ là được." Viên Minh hiểu ý, cười khuyên bảo.
"Vậy. . . . . Đồ Á cám ơn tỷ tỷ." Đồ Á nghe vậy, hạ thấp người về phía Tịch Ảnh, nói.
"Lại nói, ta thấy trước cửa này bố trí pháp trận giam cầm, là muốn phòng bị cái gì sao?" Tịch Ảnh cười cười, cũng không thèm để ý, mở miệng hỏi.
Nghe lời ấy, trên mặt Đồ Á lộ ra một tia thẹn thùng.
"Thế nào?" Viên Minh hỏi.
"Ta vì phòng bị vị Hình Dung sư thúc kia, hắn. . . Hắn vẫn muốn ta làm đạo lữ của hắn, nhưng ta không có tình cảm nam nữ với hắn. Trước đó tại tông môn hắn còn thu liễm, lần này tới Tiêu gia, lá gan của hắn lớn hơn rất nhiều, nhiều lần. . . Nhiều lần. . ." Đồ Á có chút ngượng ngùng nói.
Viên Minh và Tịch Ảnh liếc nhau, truyền âm nói: "Toả linh trận kia?"
"Có liên hệ đến hắn hay không còn khó nói." Tịch Ảnh im lặng lắc đầu.
Thấy hai người bọn họ không nói gì, thần sắc lại hơi có vẻ ngưng trọng, Đồ Á vội vàng trấn an: "Các người yên tâm, ta chỉ để phòng vạn nhất, có sư phụ làm chỗ dựa, sư thúc hắn không dám làm gì ta đâu."
"Ta thấy, sư phụ rất tốt với ngươi." Viên Minh gật đầu nói.
"Sư phụ là người tốt nhất với ta ngoài mẹ và ân nhân ca ca đấy." Đồ Á lập tức gật đầu nói.
"Nhìn thấy ngươi như ngày nay, tin tưởng cha ngươi trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy vui vẻ." Viên Minh nhìn khuôn mặt kia có vài phần giống Cáp Cống, lộ ra ý cười ôn hoà.
Đồ Á nghe vậy, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
"Được rồi, chúng ta phải rời đi, chuyện ngươi gặp chúng ta, chớ nói với bất luận người nào." Viên Minh dặn dò.
"Chúng ta còn gặp lại không?" Đồ Á vội vàng hỏi.
"Sẽ còn." Viên Minh gật đầu nói.
Đồ Á nghe vậy, trong mắt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.
Viên Minh và Tịch Ảnh đi ra cửa phòng, cự tuyệt Đồ Á thỉnh cầu đưa tiễn, lần nữa thôi động Thần Ẩn Đăng.
Đi ra ngoài viện, Tịch Ảnh bỗng nhiên mở miệng nói: "Khi nãy ta sờ soạng cốt tương nàng, ngoại trừ phát hiện bị người dùng tỏa linh trận, còn phát hiện một chuyện."
"Cái gì?" Viên Minh cau mày hỏi.
"Nàng là Đạo Văn Linh Cốt hiếm thấy." Tịch Ảnh nói.
"Đạo Văn Linh Cốt?" Viên Minh kinh ngạc nói.
"Đây là một loại thiên phú đặc thù ngoài linh căn, lấy căn cốt nàng, tu tập trận pháp nhất đạo sẽ có được ưu thế trời sinh, nàng lĩnh ngộ và cảm ứng trận pháp sẽ mạnh hơn xa người thường." Tịch Ảnh giải thích.
"Như thế là thích xen vào chuyện người khác rồi." Viên Minh lập tức vui mừng.
"Đích thật là thích xen vào chuyện người khác, bất quá thích xen vào chuyện người khác cũng dễ làm cho chuyện xấu đi." Tịch Ảnh bỗng nói.
"Có ý gì?" Viên Minh vừa hỏi xong, lập tức tỉnh ngộ lại.
"Ngươi nói là, tỏa linh trận trên người nàng có liên quan đến Đạo Văn Linh Cốt? Hẳn là có người để mắt tới linh cốt nàng?" Viên Minh nhíu mày lại, hỏi.
"Đi tìm vị sư thúc kia xem một chút đi." Tịch Ảnh không trực tiếp trả lời.
Viên Minh gật đầu nhẹ, không nói thêm gì nữa, một đạo thần thức bàng bạc lập tức bao phủ toàn bộ Tiêu phủ, thần niệm từ trên cao quan sát xuống, rất nhanh tìm được vị trí Hình Dung.
Gã là Nguyên Anh kỳ, trong toàn bộ Tiêu phủ chì có một mình gã, cho nên rất dễ phân biệt. Bất quá bên cạnh gã vẫn còn một đạo khí tức khác cũng không kém, cách Nguyên anh bất quá một đoạn mà thôi.
Hai người không suy nghĩ nhiều, lập tức khởi hành chạy tới đó.
Chờ đến gần, Viên Minh mới phát hiện, nơi đó rõ ràng là một mảnh hồ nước yên lặng trong Tiêu phủ.
"Tiêu gia lão tổ trên trận pháp nhất đạo công lực hoàn toàn chính xác không tầm thường, ta không ở đây mấy năm, hắn tựa hồ đã sửa lại bố cục Tiêu gia, bài bố toàn bộ Tiêu gia theo pháp trận, tạo thành một tòa đại trận hoàn toàn mới, chỉ riêng bố trí tinh xảo, đã mạnh hơn một số đại trận hộ sơn tông môn. Mảnh hồ nước linh khí dạt dào trước mắt, là một chỗ trận nhãn." Tịch Ảnh nhìn bốn phía, bỗng nhiên nói.
"Không sai, dưới trận này vẫn còn mật thất, Hình Dung đang ở bên trong mật thất." Thần niệm Viên Minh hơi cảm ứng, gật đầu nói.
Hai người khống chế Thần Ẩn Đăng, lúc này chui vào trong hồ nước.