Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 649 - Chương 648: Sát Niệm

Chương 648: Sát niệm Chương 648: Sát niệm

Không bao lâu Viên Minh cùng Tịch Ảnh đã phát hiện ra một hòn đảo nhỏ được giấu kín dưới đáy hồ ngay giữa hồ nước này.

Bên ngoài đảo nhỏ này có một tầng cấm chế ngăn nước, bên trong là cây xanh dày đặc, còn có một tiểu viện phong cách cổ xưa.

Hai người Viên Minh dễ dàng đi xuyên qua cấm chế vào đến tiểu viện.

Chỉ thấy cửa tiểu viện đóng kín. Phía trên cánh cửa còn có đóng đinh đồng, chạm khắc phù văn bí pháp như liên kết với nhau tạo thành một pháp trận cấm chế.

Viên Minh đi quanh tường viện, phát hiện trên tường gạch cũng có khắc loại phù văn nào đó, không khỏi nhíu mày.

"Thế nào? Phá vỡ được không?" Viên Minh hỏi.

"Phá vỡ cũng không khó, nhưng muốn để người trong đó không phát hiện ra lại không dễ dàng. Phù văn trên cửa cùng trên tường trạch viện liên kết chặt chẽ với người bày trận, đừng nói là phá giải mà chỉ đụng thoáng qua cũng đã khiến hắn phát hiện rồi." Tịch Ảnh trầm ngâm nói.

"Hay cứ để ta?" Viên Minh suy nghĩ một chút rồi nói.

Dứt lời hắn lật tay lấy Thâu Thiên đỉnh cùng một nén hắc hương ra.

Mục đích tới đây là dò xét xem Hình Dung có ý đồ xấu gì với Đồ Á hay không, nếu chưa có chứng cứ Viên Minh cũng sẽ không vận dụng thủ đoạn cường ngạnh, cho nên hắc hương phụ thể là biện pháp ổn thỏa nhất.

Viên Minh nhanh chóng đốt hương lên, bắt đầu nghĩ đến bộ dạng Hình Dung.

Chỉ chốc lát sau hắn đã thành công phụ thể trên người Hình Dung.

Chẳng qua hắc hương hắn dùng vẫn là loại bán thành phẩm lúc trước, không phải loại không có thể khống chế hành động của Hình Dung.

Đến khi Viên Minh nhìn rõ mọi thứ xung quanh thì hắn mới phát hiện ra, bản thân đang ở trong một gian mật thất.

Vách tường cùng trên mặt đất trong mật thất cũng có pháp trận phòng hộ ẩn giấu.

"Tiêu đạo hữu, ngươi quá cẩn thận rồi đó? Đây là mật thất trong Tiêu phủ của ngươi, còn lo tin tức bị lộ ra ngoài?" Lúc này có một giọng nói vang lên, là của Hình Dung.

"Cẩn tắc vô áy náy! Hồng Liên đảo chúng ta không so được với đại gia đại nghiệp Sâm La phái các ngươi, một khi để Bàn Ti đảo biết được chúng ta có âm mưu, các ngươi có lẽ không sao nhưng chúng ta lại chịu không nổi lửa giận của Bàn Ti đảo." Lão tổ Tiêu gia mở miệng, giọng già nua.

"Sợ cái gì, chỉ cần chuyện lần này thành công thì Bàn Ti đảo đã không còn đáng sợ nữa. Có Sâm La phái có chúng ta làm minh hữu, về sau còn ai dám chọc giận Hồng Liên đảo các ngươi?" Hình Dung cười cười, coi thường.

"Hi vọng mọi chuyện thuận lợi như lời ngươi." Lão tổ Tiêu gia không có ý kiến, chỉ chậm rãi nói ra.

"Chuyện này còn phải dựa vào Tiêu đạo hữu ngươi." Hình Dung cười hắc hắc nói ra.

"Yên tâm đi, cấm chế Trúc Hải phường thị vốn xuất từ tay ta, sau khi nghị định cùng các ngươi xong thì ta đã thay đổi pháp trận chỗ đó, không có vấn đề." Lão tổ Tiêu gia liếc nhìn Hình Dung nói.

"Vậy là tốt rồi, lần này chúng ta tiến hành thương thảo với Bàn Ti đảo về vấn đề thuộc sở hữu linh mạch mới xuất hiện kia, chọn Trúc Hải phường thị là muốn mượn địa lợi của cấm chế Trúc Hải phường thị, đến lúc đó nhất định Bàn Ti đảo phải ăn thiệt thòi lớn." Hình Dung thoải mái cười lớn.

Viên Minh nghe thấy nhưng cũng không để ý nhiều, dù sao Nam Cương loạn lạc như hiện nay, có phát sinh thêm chuyện gì cũng không khiến hắn ngoài ý, cũng không muốn vướng vào làm gì.

"Chuyện ta đáp ứng với các ngươi tất nhiên là làm được, chỉ là chuyện các ngươi đáp ứng với ta thì thế nào?" Đột nhiên lão tổ Tiêu gia hỏi.

"Người cũng đã đưa tới cửa cho các ngươi, Di Hoa Tiếp Mộc đại pháp đã được chuẩn bị xong từ lâu, chỉ chờ chuyện thành thì có thể đưa ngươi, ngươi còn lo lắng cái gì." Hình Dung có chút bất mãn nói.

"Ta còn một chuyện muốn xác nhận với các ngươi, các ngươi đã nghĩ kỹ muốn dàn xếp với sư phụ nha đầu kia thế nào chưa? Đừng để sau này nàng ta tìm tới tận cửa, ta không cách nào bàn giao được." Lão tổ Tiêu gia do dự nói.

"Nàng ta đang bị Chưởng môn cưỡng ép bế quan, đoạn thời gian tới ra không ra ngoài được. Đợi nàng đi ra ngoài thì chúng ta bảo người đã chết, đẩy cho Bàn Ti đảo. Nói nha đầu kia ngoài ý muốn bị dính líu vào trận hỗn chiến tại Trúc Hải phường thị, mất đi tính mạng. Đến lúc đó người chết rồi làm gì còn ai đối chứng, cùng lắm nàng ta phát ra một trận lửa giận là xong, còn làm gì được ai?" Hình Dung sớm có chuẩn bị, cười nói.

"Tốt, vậy thì đã không có lo lắng sau này rồi." Lão tổ Tiêu gia nghe vậy mới gật đầu nói.

"Tiêu đạo hữu, lại nói tiếp lần này lợi ích lớn nhất vẫn là Tiêu gia nha. Thoát khỏi Bàn Ti đảo, thanh thế Hồng Liên đảo các ngươi chỉ có thể càng ngày càng mạnh, mà ngươi đã nhận được Di Hoa Tiếp Mộc đại pháp của chúng ta, có thể thuận lợi cấy ghép đạo văn linh cốt, nắm chắc đột phá Nguyên Anh rồi." Hình Dung chậc chậc nói.

Nghe vậy, Viên Minh lập tức kinh hãi.

Lão tổ Tiêu gia này vậy mà mưu tính đoạt lấy đạo văn Linh cốt của Đồ Á?

"Cũng không dễ như vậy, ta tu luyện Cửu Cung Trận tâm quyết, đi con đường công pháp dùng trận nhập đạo, tu vi không dễ dàng tăng tiến. Có đạo văn linh cốt này cũng chỉ gia tăng thêm vài phần mà thôi." Lão tổ Tiêu gia chậm rãi nói.

Nghe nói vậy, lửa giận trong lòng Viên Minh hừng hực, nhanh chóng thối lui ra khỏi trạng thái phụ thể.

"Thế nào? Phát hiện cái gì?" Thấy Viên Minh tỉnh lại, Tịch Ảnh liền vội vàng hỏi.

Sắc mặt Viên Minh tái xanh, báo cho Tịch Ảnh biết tất cả tin tức nghe được.

"Di Hoa Tiếp Mộc đại pháp... không phải đây là bí thuật bất truyền của Hoa Gian phái sao? Ta còn tưởng đã thất truyền, không nghĩ tới Sâm La phái lại có truyền thừa. Hai người này quả thật ngoan độc, một khi bị bọn hắn lấy đạo văn linh cốt cấy ghép mất thì nha đầu Đồ Á kia chỉ còn chỉ có một đường chết mà thôi." Tịch Ảnh nghe vậy có chút ngoài ý muốn.

"Mặc kệ bọn hắn bày âm mưu quỷ kế gì, nhưng dám đánh chủ ý lên người Đồ Á thì đã đáng chết rồi." Thấy cốt nhục duy nhất của cố nhân gặp phải nguy cơ sinh tử, Viên Minh bắt đầu nổi lên sát niệm.

"Ta phá trận đây, tốc chiến tốc thắng." Tịch Ảnh không chần chờ chút nào, lập tức ủng hộ.

Dứt lời nàng lật cổ tay, trong lòng bàn tay hiện ra một cái la bàn vàng.

"Đây là Loạn Tinh bàn có thể phong cấm một khu vực, trong ngắn ngủi làm loạn phương vị của một phương địa vực, khiến cho phương vị pháp trận bày bố ban đầu bị đảo loạn, mắt trận điên đảo, pháp trận tạm thời mất hiệu lực. Trong lúc ta đảo loạn phương vị, mở ra kết giới này, chúng ta sẽ lập tức hành động." Tịch Ảnh dặn dò.

"Được." Viên Minh nhẹ gật đầu.

Trong nháy mắt tiếp theo, Tịch Ảnh đưa tay ném ra, la bàn màu vàng bay cao lên, treo phía trên tiểu viện.

Ngay sau đó la bàn sáng lên một vầng sáng vàng kim, hình thành nên một hư ảnh la bàn màu vàng khổng lồ bao phủ cả tiểu viện lại.

Tịch Ảnh nâng lên một tay lên, khẽ vẫy về phía la bàn.

Kim đồng hồ trong la bàn trên trời xoay tròn, phương vị trên la bàn cũng theo đó lập tức thay đổi.

Viên Minh cảm giác được thiên địa linh khí xung quanh như bị hỗn loạn, phù văn trên vách tường và trên cánh cửa tiểu viện trước mắt lập tức phai nhạt màu, như bị mất đi linh lực bồi dưỡng.

"Đi thôi." Tịch Ảnh khẽ quát một tiếng.

Hai người nhoáng người lên, đi vào trong tiểu viện.

Lúc này lão tổ Tiêu gia trong mật thất chợt nhíu mày như nhận ra có gì đó không đúng, nhưng ông ta còn chưa tra xét rõ ràng thì cảm giác kỳ dị này đã biến mất.

"Làm sao vậy?" Hình Dung phát hiện ông ta khác thường bèn vội vàng hỏi.

Lão tổ Tiêu gia do dự trong chốc lát, rồi lắc đầu.

Trong viện, Viên Minh cùng Tịch Ảnh lại dùng Thần Ẩn đăng che kín sự hiện diện của mình.

Hai người tiến đến mật thất.

Bọn hắn vừa vào nhà chính thì mặt đất chợt có một luồng sáng đỏ thẫm lóe lên, một pháp trận đỏ rực như lửa từ mặt đất bay lên bao phủ hai người vào bên trong.

"Không đúng a, nơi đây vốn không bố trí pháp trận a?" Tịch Ảnh kinh ngạc.

Lúc này có tiếng bước chân từ phía sau nhà chính truyền đến.

"Kẻ nào dám tự tiện xông vào tổ từ Tiêu gia ta?" Một tiếng quát chói tai vang lên, lão tổ Tiêu gia đưa tay bấm pháp quyết, một tay kia nắm cổ tay còn lại đi vào nhà chính.

"Pháp khí phụ trợ, tiện tay có thể bày trận, ngươi không hổ là tu hành tinh thâm trận pháp nhất đạo." Tịch Ảnh không bối rối còn mở miệng khen ngợi.

"Các hạ có thể vô thanh vô tức một đường xông đến nơi đây cũng không phải hạng xoàng." Lão tổ Tiêu gia cười lạnh nói.

"Còn một người nữa đâu rồi, lén lén lút lút không ra sao?" Viên Minh hỏi.

"Tiêu đạo hữu, ta đã nói không cần ẩn nấp rồi ngươi không chịu nghe, lại để người ta chê cười." Hình Dung cười đi ra.

Sắc mặt lão tổ Tiêu gia không vui vẻ mà trầm giọng hỏi: "Các ngươi là người của Bàn Ti đảo?"

Viên Minh cùng Tịch Ảnh liếc nhìn nhau không nói gì.

"Xem ra là vậy, vậy không lưu các ngươi lại được rồi." Lão tổ Tiêu gia thấy vậy bèn nói.

Nói xong, pháp quyết trên tay lập tức biến đổi, pháp trận bao phủ Viên Minh cùng Tịch Ảnh lập tức bùng lên ánh sáng rừng rực, tám con hỏa mãng từ bốn phía pháp trận ngẩng đầu vọt lên, há miệng phun ra ngọn liệt diễm hừng hực về phía hai người.

Hỏa diễm rừng rực vọt mạnh mà đến, đụng vào nhau, lập tức hóa thành một con sóng lửa cao hơn một trượng, vọt tới cả nóc nhà.

Nhưng mà Tịch Ảnh cũng khẽ phất cổ tay, phương vị không gian tiểu viện lại lập tức bị đảo loạn.

Tám con hỏa mãng kia lập tức chuyển hướng tùm lum, hỏa diễm rừng rực bị phun về các hướng khác nhau.

Hình Dung thiếu chút nữa bị ngọn lửa quét trúng, hốt hoảng lui về phía sau, miệng không khỏi mắng chửi: "Tiêu đạo hữu, ngươi làm trò gì thế?"

Lão tổ Tiêu gia cũng là lần đầu tiên đụng phải tình huống này, trong lúc nhất thời không rõ ràng cho lắm.

Chẳng qua là ông ta còn chưa ra tay tiếp thì đã có từng đạo kiếm quang vô cùng sắc bén từ bên cạnh đột ngột lao ra.

Lão tổ Tiêu gia kinh hãi, nhìn thấy trong hư không vậy mà nổi lên một tòa kiếm trận rực rỡ, chính giữa là một thanh phi kiếm lơ lửng tản mát ra Kiếm Khí vô cùng cường đại.

Hình Dung thấy thế cũng kinh hãi, lúc này thu lại lòng khinh thị, vung tay lấy ra một cái quạt quạt hương bồ màu xanh.

Chẳng qua bọn họ còn chưa ra tay thì Ngân Không thụ yêu đã xuất hiện ngay phía sau kiếm trận, trong tay vung vẩy hồ lô rượu, sắc mặt khó coi ợ một hơi rượu về phía hai người.

Y không phải là lão quỷ Tam Tuyệt kia, tuy rằng kế thừa kiếm trận cùng hồ lô rượu của lão nhưng lại không kế thừa được một thân mùi rượu, lại cũng không thích uống rượu nên thật sự không thể nào triển khai công lực của hai kiện bảo vật này như Tam Tuyệt được.

Chẳng qua như vậy cũng đã thừa sức đối phó với hai người này trước mắt này rồi.

"Ợ..."

Theo tiếng ợ vang lên, một luồng khí màu hồng phấn nương theo mùi rượu nồng đậm phô thiên cái địa cuốn về phía hai người.
Bình Luận (0)
Comment