Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 671 - Chương 669: Bán Ma Chi Thể

Chương 669: Bán Ma chi thể Chương 669: Bán Ma chi thể

Một tháng sau, liên minh Vân Hoang đã hoàn thành mọi việc xong, tu sĩ các nơi đều tề tụ, kết thành đại quân trùng trùng điệp điệp, chỉnh tề đứng ở ngoài thành Vũ Hóa.

Trên bầu trời, Thiên Cơ Tử đạp hư không mà đứng, nhìn đại quân Vân Hoang trước mặt kiểm duyệt cùng cổ vũ lần cuối cùng.

Phía sau ông ta, thống lĩnh bốn lộ đại quân lẳng lặng mà chờ, trong đó Cổ Á Lực Tây Vực có Nguyên Anh trung kỳ, ba người còn lại đều là Nguyên Anh hậu kỳ.

Trong đó có hai người là Lạc Chu cùng Vạn Thiên Nhân.

Trong đại quân Vân Hoang, một đám tu sĩ Nguyên Anh ngẩng đầu nhìn trên bầu trời, ánh mắt không hẹn mà cùng tập trung lên một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Ông ta là một lão đạo sĩ tóc trắng xoá, chỗ mi tâm cũng có một ấn ký hình thụ văn xanh biếc tương tự như Thiên Cơ Tử, chỉ có điều kiểu dáng hơi khác, hào quang cũng ảm đạm hơn.

"Chậc chậc, không phải là Thiên Âm Tử sao, nghe nói trăm năm trước ông ta trùng kích Nguyên Anh hậu kỳ thất bại mà, thế nào hiện tại lại xuất hiện ở đây?" Lão tổ Bạch La sơn trang Bạch Nam Sơn chậc chậc vài tiếng.

"Hẳn là Trường Xuân quan cố ý giấu đi, không biết đề phòng ai." Băng U tiên tử cười lạnh.

"Các ngươi cũng đừng nghĩ xấu cho người, nói không chừng ông ta mới đột phá gần đây, chưa kịp thông báo cho tất cả các tông môn thôi. Huống hồ Vu Nguyệt giáo đã đến gần, có thêm Nguyên Anh hậu kỳ càng nhiều lại càng tốt." Mộ Vãn Xuân lắc đầu.

Không chỉ có các tu sĩ Nguyên Anh trong đại quân nghị luận mà Lạc Chu cùng Vạn Thiên Nhân trên bầu trời cũng liếc nhìn nhau, thần sắc trong mắt cũng khác hẳn nhau.

Nhưng Thiên Cơ Tử không để ý đến chuyện này, chỉ vung tay lên.

"Trận chiến này, Vân Hoang tất thắng!"

"Vân Hoang tất thắng!"

Trong tiếng hoan hô ầm ầm, bốn lộ đại quân khởi hành, trong đó ba lộ nhắm thẳng hướng Triệu quốc mà đi, chỉ có một lộ đại quân đi tới Tây Vực.

Biên giới Thành Vũ Hóa, có một luồng ánh sáng đỏ mờ mịt vọt đi, theo sát đại quân Vân Hoang liên minh thẳng đến Triệu quốc.

....

Đại doanh Vu Nguyệt giáo.

".... Liên quân Vân Hoang hôm nay bắt đầu đi, dự tính nửa tháng nữa sẽ đến tiền tuyến Triệu quốc."

Một gã thanh niên mặc áo bào xám nâng ngọc giản đang bẩm báo tình hình với đám người tôn giả.

"Lần này Trường Xuân quan mang đến không ít trợ giúp, chỉ sợ tốn không ít công sức." Tịch Chính nhàn nhạt nói.

"A, nếu không phải Đông Hải cùng Nam Cương thất bại thì cục diện làm sao biến hóa đến bậc này?" Tà Nhãn tôn giả cười lạnh một tiếng.

Nghê Mục ngồi nghiêm chỉnh, nghe thấy Tà Nhãn tôn giả mỉa mai cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Mà lúc này Tự Tại tôn giả thì đang nhắm nghiền hai mắt như đang ngủ, căn bản không nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Tịch Chính nhíu mày định phản bác thì có một giọng nói trung tính từ trong doanh trướng vang lên.

"Trên đời này làm gì có chuyện gì chỉ toàn thuận buồm xuôi gió, thất bại không đáng xấu hổ, chỉ cần chấp nhận giáo huấn là được."

Giọng nói này phát ra từ phía sau lớp màng che bằng lụa mỏng màu tím nhạt trong doanh trướng, rồi bọn Tịch Chính nhìn thấy một bóng người to lớn ngồi nghiêng trên giường.

"Cửu Âm tôn giả dạy phải." Tịch Chính gật gật đầu, không có vẻ bất kính nào.

"Vẫn nên nói đến chính sự đi. Liên quân Vân Hoang này dù chỉ là một đám ô hợp nhưng nếu Vu Nguyệt thần đã muốn đánh giá xem chất lượng bọn họ thế nào, chúng ta cũng không thể tùy ý ứng phó được. Truyền mệnh lệnh của ta, để những tông môn vừa gia nhập làm tiên phong đánh vào Triệu quốc, đại quân chủ lực thận trọng, trước khi liên minh Vân Hoang đến phải đánh hạ xong sơn môn Linh Phù tông, dọn sạch toàn cảnh Triệu quốc!" Sau màn che, Cửu Âm tôn giả thản nhiên nói.

"Vâng!" Lập tức có người lĩnh mệnh mà đi.

Lúc này Tịch Chính tựa hồ có chút băn khoăn, chẳng qua chỉ do dự một chút cuối cùng không nói gì.

"Được rồi, tất cả giải tán đi. Các ngươi cũng nên trở về chuẩn bị sẵn sàng, lúc này không được để cho Vu Nguyệt thần đại nhân thất vọng." Cửu Âm tôn giả lại lên tiếng.

Tịch Chính cùng Nghê Mục mới đáp lời, sau đó lui ra ngoài.

Lúc này Tự Tại tôn giả như bị đánh thức, mở mắt ra nhìn bốn phía rồi khẽ cười một tiếng, vung tay lên, một luồng linh quang hồng nhạt bao trùm thân thể nàng. Rồi nàng ta biến mất không thấy gì nữa.

Đến khi những người khác đều rời đi hết, Tà Nhãn tôn giả mới đứng dậy chắp tay về phía màn che, chậm rãi nói.

"Ngươi phải cẩn thận Tịch Chính cùng Nghê Mục. Hai người kia, một kẻ là rắn, một kẻ là sói, không có kẻ nào đáng an tâm cả." Gã nhắc nhở.

"Ta biết rõ, chẳng qua ngươi nói sai rồi. Có lẽ Nghê Mục không có vấn đề gì. Y vốn nhận lấy vị trí của Lục Dục, ở Đông Hải lại bị tên Bạch Cốt ngu xuẩn kia cản tay khắp nơi, cuối cùng phải cõng tội tác chiến thất bại thay nàng, không thận trọng ăn nói mới là lạ. Ngược lại Tịch Chính kia có rất nhiều vấn đề, cho rằng nịnh nọt tiểu tử ngốc nhà ta là có thể được ta ủng hộ? Ngây thơ!" Cửu Âm tôn giả cười lạnh.

Nghe vậy, sắc mặt Tà Nhãn tôn giả như trở nên hơi mất tự nhiên.

"Chuyện bên Nam Cương kia...."

"Ta biết, Duệ nhi chết không trách ngươi được, sớm muộn gì tên Viên Minh kia cũng phải trả giá đắt." Cửu Âm tôn giả lạnh lẽo nói.

Tà Nhãn tôn giả cùng chung mối thù gật gật đầu, không hề đề cập đến việc mình lùi bước khi đối mặt với Viên Minh cũng như suy đoán về thân phận hắn.

"Tóm lại ngươi không cần lo lắng. Đối với tâm tư của Tịch Chính, ta đã chuẩn bị xong thủ đoạn đối phó. Hi vọng hắn nhận rõ hiện thực, nếu ngoan ngoãn nghe lệnh thì tạm thời ta sẽ không động đến hắn."

Sau màn che, Cửu Âm tôn giả như ngẩng đầu nhìn phía Tịch Chính. Thế nhưng Tà Nhãn tôn giả lại nhận ra trong lời gã lại như có một tia cảnh cáo mình.

.....

Hơn mười ngày sau.

Bên ngoài Tu La cung, Hoa Chi vô cùng buồn chán ngồi trên một tảng đá, một tay ôm đầu gối, tay kia duỗi ra vài dây leo nguệch ngoặc vẽ lên nền cát.

Cách nàng không xa là Bạch Viên cao lớn đã luyện một bộ quyền thuật không rõ tên gọi, khí thế toàn thân cương mãnh bá đạo, lực gió theo quyền xuất ra vù vù không ngừng bên tai.

Mà chỗ quyền rơi xuống như có sấm sét đánh theo, không ngừng nổ vang.

Hư không Bốn phía cũng bị quyền của y ảnh hưởng không ngừng phát ra tiếng nổ, quyền ý liên miên, sấm rền cuồn cuộn.

Lần này trở lại bên người Viên Minh, y được chủ nhân chỉ điểm không ít, tu vi lại có tinh tiến thêm chút ít.

"Khỉ thối, đừng đánh nữa, tới đây nghỉ một lát." Hoa Chi vô cùng buồn chán kêu lên.

"Ngươi một mực đi theo chủ nhân, làm sao vẫn lười biếng như thế?" Kim Cương không ngừng quyền, có chút bất mãn hỏi.

"Chuyện đó với đi theo bên người chủ nhân có liên quan gì? Ta nói, con khỉ chưa tiến hóa nhà ngươi thì biết gì về tu luyện? Ta đây thiên tư thông minh, không cần dốc hết sức như ngươi, hiểu không?" Hoa Chi cả giận nói.

Chỉ có điều sau khi nói xong, nàng cũng chột dạ. Từ lúc từ Tam Tiên đảo trở về, quả thật nàng đã lười tu hành hẳn.

"Có nên tiếp tục siêng năng tu luyện lại không?" Hoa Chi âm thầm suy nghĩ, chợt cảm giác mặt đất dưới chân đột nhiên chấn động như có dã thú hung mãnh nào đó trong lòng đất đã thức tỉnh.

Nàng cả kinh lên, đưa rễ cây mây đâm vào lòng đất, thu hết cảm giác biến hóa dưới mặt đất vào.

Vẻ mặt Hoa Chi lập tức trở nên vui vẻ, nhảy cẫng lên: "Chủ nhân có lẽ sắp xuất quan..."

Cùng lúc đó, trong mật thất Tu La cung, toàn thân Viên Minh bị ma khí bao bọc, quần áo trên người đã sớm biến mất không còn một mảnh, làn da trần trụi càng lộ rõ màu đen nhánh dưới lớp ma khí này.

Trên mặt hắn như mọc một tầng vảy đen, bề mặt sáng bóng như kim loại. Nơi mi tâm hắn có một cái sừng xương nhọn màu đen thò ra chừng nửa tấc. Cả người hắn nhìn qua không giống nhân tộc mà đã giống Ma tộc hơn hẳn.

Thất Dạ có thể cảm ứng được biến hóa trên người hắn, nhưng lại cũng không dám mở miệng nói gì.

Bởi vì lúc này Viên Minh đứng trước cửa ải hung hiểm nhất, nếu vượt qua được một bước này thì hắn có thể thành công đạt được Bán Ma chi thể, nếu không vượt qua được thì kết cục của hắn chỉ có thể triệt để mất đi thần chí, biến thành một ma vật chỉ biết giết chóc.

Trong ma khí đen kịt vẫn có thể nhìn thấy từng sợi xiềng xích xỏ xuyên qua người Viên Minh. Đặc biệt còn có một sợi đâm xuyên sau đầu hắn, ma khí trên đó như hóa lỏng thành dịch thể đen xâm nhập vào thức hải Viên Minh.

Trong thức hải Viên Minh lúc này đã thành một mảnh hỗn độn, ma khí mù mịt khắp toàn bộ không gian bên trong. Linh đài hắn chỉ còn chừng một tấc vuông là sáng trong, còn lại chỉ có ma khí màu đen đang không ngừng cuồn cuộn như làn sóng mang khí thế hủy diệt kéo đến.

Nguyên Anh hắn lúc này cũng đứng thẳng, vì nhiễm ma khí chính mà toàn thân cũng quấn đầy sợi khí đen, nhìn qua còn có vẻ mệt mỏi.

Chẳng qua đôi mắt hắn vẫn trong trẻo như cũ.

Chỉ thấy khi bóng đen kia sắp bao phủ hết cả điểm cuối cùng còn lại, tiểu nhân nguyên anh bỗng há miệng yên ắng gào thét.

Gần như cùng lúc đó, trên người của nó bộc phát ra ra một luồng kim quang vô cùng mãnh liệt thiêu đốt toàn bộ hắc khí không còn gì. Thần hồn lực nồng đậm nóng rực, sáng chói như mặt trời xua tán toàn bộ ma khí quanh quẩn trong thức hải. Ma khí như những con sóng đen kéo đến cũng bị kim quang đột ngột phát ra này bức lùi, đẩy đến sát biên giới thức hải.

Lúc thần hồn Viên Minh bộc phát ra lực lượng, thân thể hắn cũng bắt đầu phát sinh biến hóa kịch liệt. Trong hai tròng mắt hắn sáng ngời ánh vàng kim, thái dương lực chất chứa trong thể nội cũng bộc phát, bắt đầu giao hòa với đám ma khí trong cơ thể.

Màu đen kịt trên người hắn dần dần rút đi nhưng không hoàn toàn biến mất mà ngưng tụ lại ở ngực, bụng, sau lưng, bả vai cùng đùi của hắn thành một lớp hoa văn màu đen rậm rạp.

Hoa văn này nhìn rất yêu dị, không giống với phù văn ở Vân Hoang đại lục, lại ẩn chứa một khí tức cỗ thần bí khó tả.

Viên Minh quát khẽ một tiếng thoải mái, hai tay vung ra, người cũng bước về phía trước một bước.

"Răng rắc!"

Tiếng xiềng xích đứt gãy liên tiếp vang lên.

Xiềng xích đâm thủng cánh tay, mắt cá chân và lưng hắn đều đồng loạt đứt gãy hóa thành từng điểm ánh sáng đen tiêu tán đi.

Viên Minh hất đầu qua, kéo đứt sợi xiềng xích cuối cùng dính với phần sau ót của hắn. Lớp vảy đen trên mặt hắn cũng trở nên nhạt màu, cuối cùng chỉ còn lại những vệt vảy mờ nhạt.

Mà cái sừng nhô ra trước trán hắn cũng nhanh chóng rụt trở về, biến mất không thấy gì nữa.

"Viên đạo hữu, chúc mừng." Thất Dạ chờ đến lúc này mới lên tiếng.
Bình Luận (0)
Comment