Chương 702: Giao phong
Chương 702: Giao phong
Sau khi đi vào đỉnh núi, Viên Minh mới nhìn thấy tất cả các kiến trúc trên đỉnh núi vậy mà đã bị san bằng, trên quảng trường rộng rãi chỉ còn những cột đá đen thùi phân bố dày đặc, chính giữa là một pháp trận khổng lồ chiếm diện tích chừng vài mẫu.
Trong pháp trận, có thêm một tầng sương mù màu đen nằm phía trên tầng ma văn trận đồ hình tròn nhìn hoàn toàn khác với tầng ma khí bình thường. Như thể hào quang cùng hắc khí kết hợp lại với nhau, giao thoa vào nhau tạo ra một tầng ánh sáng màu đen nồng đậm, bên trong tản mát ra từng đợt ma lực chấn động kinh người.
Chính giữa tầng ma vân khủng bố trên vòm trời lại có một lỗ hổng cực lớn, vô số ánh mặt trời theo đó chui vào, chiếu rọi xuống khổng lồ khổng lồ.
Vô số thiên địa nguyên khí theo cái phễu ánh sáng mặt trời rót vào bên trong, cuồn cuộn chui vào trong pháp trận.
Viên Minh bị tình cảnh trước mắt làm chấn kinh không nói nên lời, hết thảy mọi thứ trước mắt đều vượt ra khỏi nhận thức của hắn.
"Thất Dạ đạo hữu..." Hắn khẽ gọi một tiếng, định hỏi Thất Dạ.
Nhưng vào lúc này, trên vòng tay trữ vật của hắn lại đột ngột lóe lên một vầng sáng màu đen, rồi tản ra một lực lượng khó có thể ngăn chặn được như muốn phá vỡ trói buộc của vòng tay trữ vật.
Viên Minh cảm nhận được, bèn lật cổ tay lên.
Một vầng sáng đen từ trong vòng tay trữ vật đột nhiên lao ra, vội vã xông vào ma trận kia.
Ô quang kia không phải là đồ của hắn, mà là cây cột đá màu đen hắn lấy được trong cung điện dưới mặt đất ở Xà Vương cốc. Viên Minh thấy cột đá nảy sinh cảm ứng với ma trận, chợt nghĩ hẳn giữa chúng nó có liên quan đến nhau mà thầm kinh hãi.
Hắn cấp tốc vận chuyển tâm niệm, cột đá màu đen kia vốn là vật thuộc về ma giới, nếu mà bay vào trong ma trận này chưa hẳn sẽ là chuyện tốt.
Lúc này hai tay Viên Minh đột nhiên thò ra hóa thành dây leo Bất Tử thụ trói chặt lấy cột đá màu đen, định giữ chắc nó lại. Nhưng mà cột đá kia có mang theo lực lượng cực lớn, còn kéo lê lấy Viên Minh vào trong trong ma trận kia mà đi.
Viên Minh biến sắc mặt, hai chân hóa thành rễ cây Bất Tử thụ đâm xuống dưới đất, điều chuyển lực lượng Bán Ma chi thể cứng rắn ổn định thân hình lại, mạnh mẽ lôi kéo cột đá màu đen trở về.
Nhưng mà vào lúc này, ma khí màu đen mà pháp trận khổng lồ trên đỉnh núi kia tản ra lại bổng nhiên trở nên trong suốt, còn tự động dứt bỏ trói buộc khỏi đại trận, ùn ùn xong về phía cột đá màu đen.
Viên Minh đang đấu sức cùng cột đá màu đen, căn bản không nghĩ tới không nghĩ tới ma khí kia lại tự động tìm đến, tất nhiên là hắn cũng không kịp phản ứng gì, chỉ có thể trơ mắt đống ma khí đánh lên cột đá màu đen.
Một thanh âm 'phốc' vang lên.
Ma khí màu đen đánh lên cột đá, vốn sẽ tản tứ tán đi lại nhanh chóng co cụm lại, rồi tất cả dồn vào bên trong cột đá.
Viên Minh có thể cảm nhận rõ cột đá màu đen rung lên một cái.
Thế rồi lực lượng muốn bay đi ra xa trong cột đá chợt biến mất không thấy gì nữa. Cột đá màu đen mãnh liệt rơi xuống, đập xuống mặt đất.
Nó rơi xuống đất, truyền đến một tiếng nổ vang, dường như toàn bộ ngọn núi cũng bị chấn động.
Tâm tình Viên Minh cũng theo đó mà chấn động một cái.
hắn vội vàng vẫy tay, định thu hồi cột đá màu đen kia lại thế nhưng cột đá lại chẳng xê dịch chút nào cả.
Viên Minh phi thân tiến đến, lại thấy mặt ngoài cột đá màu đen như bị một tầng sương mù bao phủ, lại như bị gió nhẹ quét qua mà chậm rãi lưu động trên bề mặt cột đá.
Trong lúc sương mù chậm rãi lưu động, mặt ngoài cột đá màu đen lại xảy ra biến hóa cực lớn.
Trên cột đá chợt xuất hiện từng đạo ma văn quỷ dị huyền ảo, hoa lệ mà yêu dị, tản ra chấn động kỳ lạ.
Cùng lúc đó, mặt ngoài cột đá màu đen vốn ảm đạm chợt tản ra luồng sáng đen thùi, như thể biến thành cột đá đá cẩm thạch được đánh bóng, phát ra thứ ánh sáng bóng loáng của vật liệu tinh thuần.
Nhưng trong lòng Viên Minh chỉ nảy sinh ra một loại ý niệm cực kỳ mãnh liệt, cảm thấy như thể có thứ gì đó ngủ say vô số năm, thức tỉnh lại!
"Dù thế nào đi nữa cũng nhất định không để lại thứ này cho Vu Nguyệt giáo được." Ánh mắt Viên Minh ngưng tụ, trong lòng âm thầm nói.
Nếu hắn không thể lấy được cột đá màu đen này, thì thà rằng phá hủy cột đá này đi!
Viên Minh ôm tâm tính thử một lần cuối cùng, vung tay về phía cột đá. Cột đá màu đen lập tức biến mất không thấy gì nữa, đã bị hắn thu vào trong vòng tay trữ vật.
Hắn không khỏi thoáng sửng sốt, nhưng cũng lập tức kịp phản ứng. Nơi này xảy ra động tĩnh như vậy, chắc chắn đã kinh động đến Vu Nguyệt giáo, không thể nấn ná thêm.
Viên Minh không chần chừ nữa mà thi triển thần thông Bất Tử thụ lần nữa phá vỡ thông đạo hư không.
Bên trong thạch bảo, Ô Lỗ thấy Viên Minh trở về, vẻ mặt mang đầy lo lắng.
"Viên Minh, người làm cái quỷ gì vậy? Định cho nổ tung Triều Thiên phong hay sao? Làm sao lại khiến động tĩnh lớn như vậy?" Y nhịn không được trách móc.
Vừa rồi trên Triều Thiên phong truyền đến chấn động mãnh liệt, y ở đây còn cảm thấy được, như thể xảy ra động đất vậy.
"Tình huống có biến, chạy khỏi nơi này đã hãy nói sau." Viên Minh vừa nói, vừa chuẩn bị mở ra thông đạo không gian.
"Bọn chuột nhắt lớn mật, đã đến thì cũng đừng mong chạy trốn được." Lúc này có một tiếng nói ầm ầm từ từ bên ngoài truyền đến.
Ngay sau đó là một luồng uy áp một luồng uy áp cường đại đến khó có thể tưởng tượng phủ xuống.
"Không còn kịp rồi." Ô Lỗ thấy thế nhíu mày hô lên.
Còn chưa dứt lời thì mái vòm bảo thạch trên đỉnh đầu đã bị một lực lượng nặng nề đè xuống mà ầm ầm sụp đổ.
Lực lượng kia quá mạnh mẽ, quả thực khó có thể tưởng tượng được, không chỉ ẩn chứa uy áp kinh khủng mà còn chứa lực lượng thần hồn vô cùng hùng hậu. Những nơi lực lượng kia đi qua, hư không chấn động, hiện ra những đường gợn sóng vặn vẹo.
Thông đạo không gian của Viên Minh còn chưa mở ra đã bị cỗ lực lượng này ảnh hưởng, bị vặn vẹo cắt đứt.
"Đại Hắc Thiên thần chưởng...." Hắn không khỏi cau mày lại.
Hai mắt Ô Lỗ nhìn chăm chú, thân hình vặn vẹo, hai tay vừa thô vừa to đột nhiên chỉ lên trời khẽ vung vẩy.
Chỉ một thoáng, không gian bốn phía vặn vẹo một hồi, một cơn gió lốc màu đỏ tươi vô cùng cường đại từ quanh người y tuôn ra, lập tức quét toàn bộ mái vòm sụp đổ xuống cũng như toàn bộ thạch bảo này thành bột mịn.
Thân hình hai người hiển lộ bên ngoài, liếc mắt nhìn qua đã thấy một cơn cuồng phong hỗn loạn từ nơi xa xa bên kia đang nhanh chóng kéo tới.
Trong đó có một bóng người cao lớn được bao quanh bởi một màn khói đen, không ai khác ngoài Vu Nguyệt thần cả!
Chưa kịp tới gần, toàn thân Vu Nguyệt thần đã bốc lên khói đen cuồn cuộn, một bàn tay giơ cao cao chụp xuống, nhắm thẳng về phía hai người Viên Minh.
Hư không trên đỉnh đầu hai người lập tức truyền đến chấn động kịch liệt, ngay sau đó ánh mặt trời bốn phía tối sầm lại như đột nhiên chuyển sang đêm tối, không còn nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, chỉ có thể cảm nhận được một lực lượng hùng hồn như biển rộng bao phủ cả bọn lại.
"Đại Hắc Thiên thần chưởng, đây mới thực sự là Đại Hắc Thiên thần chưởng...." Viên Minh ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng vô cùng rung động.
Chỉ nhìn thấy phía trên là một đại chưởng màu đen che khuất bầu trời, lớn đến hầu như không nhìn thấy giới hạn, bên trên còn tản sáng mờ mờ áp thẳng xuống dưới, từng vòng từng vòng gợn sóng màu đen chồng chất lên nhau đè xuống lộ ra uy năng to lớn không thể tưởng được.
Hư không trong phạm vi trăm trượng nháy mắt bị đông cứng. Không gian bị ngưng kết, hai người Viên Minh cũng bị tỏa định lại.
Chạy trốn, với hai người bọn họ đã là hi vọng xa vời rồi.
Ô Lỗ không nhịn được mà nuốt khan, trong lòng chấn động không nói nên lời.
Chỉ là bên phía Viên Minh, hắn cũng chỉ kinh ngạc trong chớp mắt sau đó bị chiến ý mãnh liệt thay thế.
Hai con ngươi hắn sáng lập lòe, huyết nhục toàn thân như sống dậy, đối mặt với công kích vô cùng cường đại này, hắn vậy mà lại trở nên đầy hưng phấn.
Chiến đấu, chiến đấu... Vạn Tượng chi thể của hắn tự động kích phát, thúc giục hắn đi chiến đầu.
Vẻ mặt Viên Minh dần dần trở nên điên cuồng, nghênh đón đại chưởng diệt sát đến lại không lùi mà tiến tới, huyết dịch trong thân thể như sôi trào, quanh người tản ra hơi sương mù nhè nhẹ.
Miệng hắn gầm lên một tiếng, hai chân dẫm mạnh xuống đất, cả người bắn vọt lên như thiên thạch bắn ngược xông lên không trung, đánh một quyền thẳng vào Đại Hắc Thiên thần chưởng kia.
Trên bầu trời, tiếng khí áp nổ đì đùng không dứt, lại nghe như thể tiếng mũi tên phóng đi.
Một quyền ngút trời của Viên Minh đánh vào, chính giữa đại chưởng màu đen kia đột ngột lóe lên ánh sáng đỏ tươi như thể một vầng mặt trời đỏ tươi xé toang màn đêm đen kịt, tản ra ánh sáng chói mắt.
"Ầm Ầm!" Trong tiếng nổ ầm ầm, tất cả uy thế mà Đại Hắc Thiên thần chưởng mang theo đã bị tan rã đi mất.
"Hắn đã cường đại đến vậy rồi?" Ô Lỗ nhìn bóng lưng Viên Minh, nhất thời sững cả người.
Chỉ tích tắc sau, trong thức hải y chợt vang lên tiếng gọi vội của Viên Minh: "Đứng ngây ra đó làm gì, không mau tranh thủ chạy đi?"
Ô Lỗ giật mình hoàn hồn lại, vội vàng vọt theo sau Viên Minh mà chạy.
Nhưng mà tốc độ Vu Nguyệt thần nhanh hơn nhiều, chỉ trong chớp mắt đã thuấn di chặn đầu hai người.
Khi gã thấy rõ là Viên Minh, trong mắt lập tức hiện vẻ kinh ngạc, tức giận quát: "Viên Minh, ngươi còn sống? Không có khả năng, không ai có thể thoát được Hung chú sát của ta cả!"
Viên Minh nghe vậy bèn nhíu mày, lập tức nghĩ tới lúc ở Hắc Vu sơn, thần hồn hắn thiếu chút nữa bị ác quỷ cắn nuốt mất bèn khẽ giật mình.
Nhưng hắn biết lúc này không phải là thời cơ thích hợp để suy nghĩ những chuyện này, một khi không kịp chạy trốn thì bọn họ tuyệt không có cơ hội sống sót khỏi tay cường giả như Vu Nguyệt thần được cả.
Thừa dịp Vu Nguyệt thần vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ, Viên Minh không chút chần chừ mà vận chuyển Ma Tượng Trấn Ngục công, điều chuyển toàn bộ lực lượng Vạn Tượng chi thể, toàn thân lập tức dâng lên một luồng huyết diễm đỏ bừng.
Một quyền của hắn tụ tập lực lượng tràn đầy, huyết dịch trong cơ thể như sôi trào, theo đường kinh mạch vận chuyển từng vòng từng vòng tụ tập tất cả lực lượng cùng vọt đến đầu quyền.
Lúc này đây Viên Minh còn thử vận dụng cả thần ý của Thiên Tử Phong Thần quyền, dùng lực lượng bản thân điều động lực lượng trời đất xung quanh.
Chỉ thấy hư không bốn phía như ngưng đọng lại, vô số thiên địa nguyên khí kéo đến tụ tập quanh người hắn, hình thành nên một hình ảnh con cự tượng màu đỏ có đầy đủ hình thần lao vọt về phía Vu Nguyệt thần mà đi.
Vu Nguyệt thần đột nhiên hoàn hồn, quanh thân bốc lên ma diễm đỏ tươi, cả người vặn vẹo bành trướng lên, khí tức trên người cũng ngày càng đề thăng, nhìn qua đã sắp hóa thành ác quỷ một mắt.
Chỉ là cự tượng của Viên Minh đã xông đến trước người gã. Gã chỉ có thể huy động một trảo đỏ tươi đánh tới.
Dấu trảo đỏ tươi lập tức lớn gấp trăm lần, xông đến con cự tượng, phát ra một tiếng nổ đùng rung trời.
Cơn sóng chấn động cuồng bạo tản ra, Vu Nguyệt thần quả thật đã bị một kích đánh lui.
Viên Minh cùng Ô Lỗ cũng không kịp suy nghĩ nhiều, dùng độn thuật riêng của mình nhanh chóng lao vọt ra khỏi phạm vi Trường Xuân quan.
Trước mặt lại có mấy trăm Vu Nguyệt giáo chúng truy đuổi đến, nhao nhao bay vụt lên không trung ngăn cản bọn họ lại.
"Cút ngay..."
Ô Lỗ gào thét một tiếng, gió lốc màu đỏ lập tức xuất hiện quanh người, đánh tan mấy gia hỏa vừa cản đường kia.
Hai người không dám dừng lại mà nhanh chóng lao đi.
Nhưng mà bọn hắn vừa mới đến sơn môn đã thấy một bóng người đỏ tươi từ một bên nhanh chóng đuổi tới, miệng hô to.
"Chạy đi đâu?"
Tiếng nói vang lên, đồng thời kèm theo từng tia điện quang màu đỏ tươi vừa thô vừa to từ phía sau nhanh chóng bắn tới bọn họ, chặn kín tất cả những đường lui mà hai người có thể né tránh qua được. Bộ dạng như thể muốn nhất định phải đánh chết hai người tại đây.