Chương 703: Lai lịch
Chương 703: Lai lịch
Viên Minh quay đầu nhìn lại, xuyên qua khe hở chỗ tia chớp màu máu lóe lên, hắn liếc mắt nhìn thấy Huyết Ma Tổ, trên người mặc áo giáp màu máu sáng như huyết ngọc, nhưng trên vẻ mặt của lão ta lại mang theo vẻ lo lắng và tức giận.
“Lão tặc!” hai mắt Ô Lỗ sắp nổ tung, bất chấp mọi chuyện, định quay lại tìm lão ta tính sổ.
“Bây giờ không phải lúc.” Viên Minh vội vươn tay ngăn cản Ô Lỗ.
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt hắn ngưng tụ huyết quang, sau lưng đột nhiên hiện ra một người khổng lồ màu máu to như ngọn núi.
Vẻ mặt của người khổng lồ này lạnh lùng, ngũ quan chỉ có năm phần tương tự với Viên Minh, khí chất tổng thể gần giống với Nguyệt Thần hơn, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm, thần bí và độc nhất vô nhị.
Đây chính là Vạn Tượng thân thể sau khi tiến giai của Viên Minh, làm cho ngưng tụ thành Huyết Cương chân thân.
Nhưng Huyết Cương chân thân của hắn bước ra một bước về phía trước, giơ bàn tay lo lớn lên giữa hư không rồi đẩy một cái, một cỗ lực lượng huyết cương tràn đầy mạnh mẽ tỏa ra, từng cái tia chớp màu máu thô to bị lực huyết cương quét sạch phía dưới, thi nhau nổ tung tán toạn.
Trong tiếng nổ ầm vang, Huyết Ma Lôi không ngừng nổ tung, còn Huyết Cương chân thân cũng bị nổ tung một cánh tay.
Nhưng mà thân thể cao lớn của nó lại không lùi một bước, cánh tay còn lại vung mạnh một cái, quét xuống.
Trong chốc lát, máu tươi phun ra, cánh tay to lớn quét qua nơi này, giống như một cơn gió mạnh quét qua mặt đất, chỉ bằng một đòn, đã san bằng sơn môn Trường Xuân Quan và đám kiến trúc ở phía sau núi, đồng thời cũng quét bay một số lượng lớn giáo chúng của Vu Nguyệt Giáo đang đuổi theo phía sau.
Ô Lỗ thấy thế, huyết quang trên người đại thịnh, huyết tinh ở mi tâm sáng lên chói lóa, cơ thể hắn xoay tròn như một con thoi, những cơn lốc cực kỳ hung bạo từ người hắn bay ra, biến thành một cỗ lốc xoáy kéo dài hàng trăm mét lên tận trời, hoàn toàn chặn lại đám truy binh.
Hắn ta và Viên Minh không dừng lại nữa, lập tức thi triển bí pháp để trốn thoát khỏi đây.
Chờ đến lúc Huyết Ma lão tổ đánh tan Huyết Cương chân thân, Vu Nguyệt Thần đánh tan cột lốc xoáy trăm mét kia, thì thân ảnh hai người đã sớm không thấy bóng.
“Vu Nguyệt đạo hữu, mau mau thi triển Chú Sát chi thuật, không thể để hai tên kia chạy trốn, nếu không sau này tai họa vô tận.” Huyết Ma lão tổ đuổi kịp Vu Nguyệt Thần, vội vàng thúc giục.
Thần sắc Vu Nguyệt Thần u ám, lắc đầu.
“Vì sao không ra tay?” Huyết Ma lão tổ lập tức khẩn trương.
“Cái tên Viên Minh kia, ta đã Chú Sát hắn một lần, nhưng không biết vì duyên cớ gì mà hắn vẫn còn sống khỏe mạnh bình an, không chút tổn hại nào.” Vu Nguyệt Thần nhíu mày, lắc đầu nói.
“Một lần không được, vậy thử lần nữa.” Huyết Ma lão tổ kiên trì.
“Ngươi cho rằng Hung Chú Sát là gì chứ, tùy tiện muốn thi triển là có thể thi triển sao?” Vu Nguyệt Thần lạnh giọng nói ra.
“Cái này… haizz…” Huyết Ma lão tổ nghe vậy thì tức giận thở dài.
“Vừa nãy ta đi xem qua, bên trên Triều Thiên Phong tuy có dị biến, nhưng đại trận vẫn chưa bị hủy, nhưng có lẽ sẽ bị kéo dài thời gian, cho nên ngươi không cần phải làm như thế.” Vu Nguyệt Thần chậm rãi nói.
“Ngươi không biết, trên người Viên Minh có một kiện chí bảo, cực kỳ quan trọng với ta, bây giờ hắn chạy thoát mất rồi, nên coi nhuwraats khó cầm về.” Huyết Ma lão tổ tỏ vẻ tiếc hận không thôi.
“Chí bảo? Còn có cái gì quan trọng hơn chuyện mà chúng ta tính toán trước kia? Vẫn nên nghĩ lại xem xúc tiến chuyện này nhanh hơn đi.” đối với chí bảo của HUyết Ma lão tổ, Vu Nguyệt Thần tựa như cũng chẳng quan tâm tới.
“Ma Vân Thụ đã gần trưởng thành, đẩy nhanh quá trình cũng không quá khó khăn, nhưng Vu Nguyệt Giáo các ngươi phòng ngự có chút quá lỏng lẻo.” Huyết Ma lão tổ cũng đang bình tĩnh lại, giọng nói còn có chút bất mãn.
Vu Nguyệt Thần đang muốn nói chuyện, bỗng phía dưới vang lên tiếng huyên náo.
Lúc này, một bóng người bay nhanh tới, nhưng đó là một lão giả có lông mày trắng, mặc áo choàng màu đen.
“Vu Nguyệt Thần đại nhân, tù binh ở Luật Đường Thủy Lao, thừa dịp náo động vừa rồi, đã phát động bạo loạn, một bộ phận phạm nhân trốn đi.” lão giả lông mày trắng vừa mới bay đến gần, đã ôm quyền quỳ lạy và báo cáo.
“Những tên tù binh nửa sống nửa chết kia, có năng lực gì mà bạo loạn? Ngươi đang kể chuyện cười cho ta sao?” Vu Nguyệt Thần nghe vậy thì lạnh giọng hỏi lại.
“Là…là…là có chút đệ tử tạm giam của bọn hắn làm phản, không, là..là có chút đệ tử bị huyễn thuật khống chế, bọn họ đánh lén các thủ vệ khác, rồi thả phạm nhân đi.” Lão giả lông mày trắng bối rối giải thích.
“Toàn lực truy bắt.” Vu Nguyệt Thần lạnh lùng nói bốn chữ, rồi thân hình mau chóng bay vút đi hướng khác.
Huyết Ma lão tổ thờ ơ nhìn một màn này, lão cũng không nói gì, sau khi đợi Vu Nguyệt Thần đi khỏi, còn đứng tại chỗ khoảng một nén nhang, rồi sau đó mới quay trở về bên trong Trường Xuân Quan.
Chỉ là rất nhanh, lão đã xuyên qua tầng tầng cấm chế, đi tới một gian phòng bí ẩn dưới lòng đất.
Mật thất không lớn, cũng chỉ khoảng năm sáu mươi trượng, trên vách tường xung quanh nổi lên từng tầng từng tầng ánh sáng bạc, có một cái cột đá màu đen cao cỡ nửa người, đang đứng sừng sững ở trong lòng đất.
Trên đỉnh cột đá bốc lên một ngọn lửa màu đen, ngọn lửa nhảy nhót tán loạn, thỉnh thoảng phát ra âm thanh lốp bốp.
“Ma Quân đại nhân!” Huyết Ma lão tổ chơi chần chừ, nhưng vẫn đi ra phía trước, rồi quỳ một chân trước cột đá.
Một lát sau, ngọn lửa mầu đen vụt sáng mấy lần, rồi có một giọng nói hùng vĩ hư ảo truyền ra từ trong đó: “Có tình huống mới?”
“Ma Quân đại nhân, ta phát hiện nơi hạ lạc của Thông Thiên Ma Trụ và Tà Vương Kính.” Huyết Ma lão tổ mở miệng nói ra.
“Đã phát hiện, còn không mau thu hồi đi?” trong ngọn lửa truyền ra giọng nói không vui.
“Hai kiện dị bảo này, đều ở trong tay một người, đáng tiếc là thực lực của hắn rất mạnh, lấy lực lượng bây giờ tủa ta, không có cách nào đoạt lại bảo vật từ trên tay hắn về cho ngài được.” Huyết Ma lão tổ cân nhắc câu chữ, rồi báo cáo.
Giọng nói ở bên trong ngọn lửa màu đen hơi dừng lại một lát, sau đó lại lần nữa vang lên :”Việc này ta lại phái Huyết Lệ đến xử lý, chờ khi đoạt lại được hai kiện bảo vật kia, ngươi cũng được thưởng.”
“Đa tạ Ma Quân đại nhân.” Huyết Ma lão tổ vui vẻ, vừa lễ bái vừa nói.
…
Dưới Triều Thiên Phong, Vu Nguyệt Thần huyền phù giữa không trung, trước mặt là một biển người giáo chúng Vu Nguyệt Giáo mặc đồ màu đen, đang quỳ lạy dưới đất.
“Đại nhân, đại bộ phận đào phạm cũng đã đền tội, đám bị bắt trở lại cũng đều tự vẫn.” vị trưởng lão trước đó bẩm báo.
“Những tên làm phản loạn kia, là xảy ra chuyện gì?” Vu Nguyệt Thần trầm giọng hỏi.
“TRải qua kiểm tra kỹ càng, một phần là trúng huyễn thuật, còn có mấy người giống như đã bị luyện thành khôi lỗi.” người kia đáp.
“Các ngươi tăng cường phòng vệ Trường Xuân Quan, gia cố cấm chế Triều Thiên Phong, nếu như lại có loại chuyện này phát sinh, tất cả tự trảm đầu hiến tế đi.” Ánh mắt Vu Nguyệt Thần lạnh lùng liếc nhìn đám giáo chúng, quát lên.
“Vâng!” đám người run giọng đáp.
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên từ hư không :”Thủ đoạn như vậy đối phó với kẻ địch bình thường còn được, đối phó với Viên Minh chỉ sợ không được.”
Vu Nguyệt Thần vung tay lên, một bóng người hiện ra từ hư không trống rỗng, chính là một sợi tàn hồn của Cửu Âm Tôn Giả.
“Lời này của ngươi là ý gì?” Vu Nguyệt Thần hỏi.
“Kẻ tên Viên Minh này chính là Hồn Tu, tu vi sợ là đã tiếp cận Ngôn Vu, thực lực không thể khinh thường, thủ đoạn cũng vô cùng quỷ quyệt, theo ta được biết, hắn có một cái thần thông bí ẩn cực kỳ cổ quái, có thể lặng lẽ phụ thể rồi khống chế người khác, khiến người ta khó lòng mà phòng bị.” tàn hồn Cửu Âm Tôn GIả nói.
“A, phụ thể sao?” Vu Nguyệt Thần nghe vậy, giống như đang trầm ngâm suy tư một chút, mới chậm rãi nói.
…
Dùng tốc độc của Viên Minh và Ô Lỗ, rất nhanh đã tới bên ngoài sơn mạch Vân Lĩnh.
“Ta sẽ không đi cùng ngươi nữa.” bất chợt, Ô Lỗ dừng độn quang lại, nói ra.
“Ô Lỗ huynh để ý dị biến của thân thể ngươi sao?” Viên Minh hỏi.
“Vài ngày trước, lúc Vu Nguyệt Giáo công phá đại trận Trường Xuân Quan có sử dụng Ma Khí, bây giờ đối với Vân Hoang Liên Minh mà nói, người có thân thể bị dính ma khí tất nhiên là không được hoan nghênh, thậm chí là căm thù, ta lại không có thủ đoạn thu liễm ma khí giống như Viên huynh, nên sẽ không đi cùng ngươi, khiến ngươi rước thêm phiền phức.” Ô Lỗ cười khổ nói.
“Thôi được, Ô Lỗ huynh ở ngay bên trong Vân Lĩnh Sơn Mạch đợi, chờ khi liên minh phản công, chúng ta lại cùng nhau hành động.” Viên Minh nói.
Trong cơ thể hắn cũng có Ma Khí, nhưng lại bị thu liễm bởi Ma Tượng Trấn Ngục Công, lại thêm Bất Tử Thụ che giấu, nên tự nhiên không cần lo lắng bị phát giác.
Ô Lỗ gật đầu, bay vào trong Vân Lĩnh Sơn Mạch, rồi nhanh chóng mở ra một cái động phủ ở một nơi không đáng chú ý, xong vội vàng bay vào.
Bịch!
Ô Lỗ vừa tiến vào sơn động đã ngã trên mặt đất, hai tay ôm lấy thân thẻ run lẩy bẩy, giương mặt trở nên đỏ bừng như máu.
Huyết Dũng Giáp trụ lại phản phệ lần nữa.
Không chỉ là Huyết Dũng Giáp Trụ phản phệ, mà trong cơ thể Ô LỖ cất quá nhiều lực lực không thuộc về hắn, Huyết Dũng Giáp Trụ, pháp lực phong ấn bên trong giáp trụ, Ma Khí, tinh thể huyết sắc trên trán, lực lượng trong cơ thể.
Những loại lực lượng hoàn toàn khác biệt này đều không bị Ô Lỗ khống chế, cho dù Huyết Dũng Giáp Trụ không phản phệ, thì cũng sẽ công phạt lẫn nhau ở bên trong cơ thể hắn, mà Huyết Dũng Giáp Trụ phản phệ, lại càng đẩy nhanh gấp mười lần loại xung đột này.
Một lúc lâu sau, huyết sắc trên mặt Ô Lỗ mới dần dần biết mất, chậm rãi ngồi dậy.
“Nhất định phải nhanh chóng loại bỏ Huyết Dũng Giáp Trụ càng sớm càng tốt, nếu không mình sẽ không thể cầm cự được lâu…” hắn ta tự lẩm bẩm.
…
Viên Minh tiếp tục xuất phát, rất nhanh đã đi tới chỗ sâu trong sơn mạch, cũng là nơi ở tạm thời của Vân Hoang liên minh.
Trên đường hắn đã dùng đưa tin phù thông tri cho Tịch Ảnh, vì thế lúc đến nơi liên minh đóng quân, đã có một đám người đang chờ ở chỗ này, ngoại trừ Tich Ảnh ra, Thiên Cơ Tử, Vạn Thiên Nhân, Lạc Chu ,ấy người đầu lĩnh tông môn đều ở đó.
“Ha ha, nghe qua đại danh của Viên đạo hữu, nhưng thủy chung vẫn chưa có duyên gặp mặt, hôm nay cuối cùng cũng gặp được, ngày xưa giữa chúng ta có chút hiểu lầm, bây giờ đối kháng Vu Nguyệt Giáo mới là chính sự, chuyện trước kia liền xóa bỏ đi.” Thiên Cơ Tử tiến lên mấy bước, ôm quyền hành lễ, thái độ cũng có chút thành khẩn.
Minh Tuyền lão tố đứng ở bên cạnh, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, nhưng bên trong ánh mắt lại ẩn chứa địch ý.
“Đó là đương nhiên, Thiên Cơ đạo hữu nói quá lời.” Viên Minh không để ý Minh Tuyền Lão tổ, chỉ đáp lễ lại một cách máy móc.
Mấy người quen như Vạn Thiên Nhân, Cốc Huyền Dương, Lạc Chu, cũng đi tới trước chào hỏi cùng hắn, chỉ là vẻ mặt mấy người đều hơi có vẻ cổ quái, kiểu muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Viên Minh nhìn thấy hết cả, chuyển ánh mắt về phía Tịch Ảnh.
“Vì đối phó Vu Nguyệt Giáo, Vân Hoang liên minh tập hợp các loại tin tức, đưa cho tất cả mọi người cùng xem, thân phận Minh Nguyệt Thần của ngươi đã bại lộ.” Tích Ảnh truyền âm cho hắn nói ra.
Sắc mặt Viên Minh khẽ động, nhưng cũng không biểu lộ ra cái gì kinh ngạc.
Hình tượng Minh Nguyệt Thần đúng là dùng chân thân của chính hắn, Vạn Thiên Thân, Cốc Huyền Dương không có đầu mối, là bởi vì bọn hắn không biết dung mạo của Viên Minh, Trường Xuân Quan cùng hắn có quan hệ lâu nhất, thanh danh Minh Nguyệt Giáo hôm nay lan xa, Trường Xuân Quan chỉ cần điều tra một chút, là có thể biết rõ ràng lai lịch của Minh Nguyệt Thần.
“Viên đạo hữu, tại hạ mạo muội hỏi thăm vấn đề, ngươi là Minh Nguyệt Thần trong truyền thuyết sao?” một giọng nói đột nhiên vang lên, người nói chuyện là một lão giả tóc vàng, ăn mặc trường bào màu vàng rộng thùng tình, da dẻ trên mặt đã nhăn nheo đầy khe rãnh, có bộ dáng rất là tuổi già sức yếu.