Chương 704: Thừa nhận
Chương 704: Thừa nhận
“Các hạ là Hà đạo hữu của Kim Cương môn?” Viên Minh nghe tiếng bèn nhìn sang bên cạnh.
Căn cứ vào dung mạo mà trước đây Tịch Ảnh đã miêu tả qua cho hắn, về các nhân vật chủ chốt ở trong Vân Hoang liên minh, hắn đã nhận ra lão giả trước mặt này, chính là lão tổ Hà Tra của Kim Cương Môn.
Chớ nhìn biểu hiện giống như chuẩn bị gần đất xa trời kia của lão, Viên Minh rõ ràng cảm ứng được trong cơ thể này của lão có một lực lượng khí huyết khổng lồ, thế mà đạt tới điều kiện thân thể đỉnh phong, cũng bắt đầu ngưng kết thành Huyết Cương lực lượng.
Chỉ tiếc là Khí huyết của Hà Tra không có cách nào ẩn tàng hoàn mỹ, nếu không thì có thế có hi vọng đem khí huyết hoàn toàn chuyển hóa thành Huyết Cương lực lượng, nâng cao thực lực lên một bước nữa.
Về phần đột phá Vạn Tượng chi thể, bằng tư chất và số tuổi của Hà Tra, nếu không có cơ duyên tạo hóa đặc biệt, thì rất không có khả năng.
“Lão phu đúng là Hà Tra, Viên đạo hữu chớ trách tại hạ đường đột, chỉ vì Tào gia đột nhiên làm phản, khiến liên minh đại bại, vì phòng ngừa những chuyện tương tự xảy ra, nên sau khi chúng ta trải qua thương nghị đã quyết định, bất kỳ ai vào Vân Hoang liên minh, đều phải điều tra rõ lai lịch và thân phận, kính xin Viên đạo hữu thông cảm.” Hà Tra nói ra.
Viên Minh nhìn về phía Tịch Ảnh, Tịch Ảnh khẽ vuốt cằm.
Hắn trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói :”Đúng vậy, Minh Nguyệt Giáo chính là ta sáng lập.”
Lời này vừa ra, mọi người ở đây hai mắt nhìn nhau, rất nhiều người nhíu mày, rồi nhỏ giọng nghị luận.
Gần mười năm, danh khí của Minh Nguyệt Thần ở toàn bộ Vân Hoang vang dội đến mức, cơ hồ có thể so không kém với Vu Nguyệt Thần, thậm chí có không ít người trong Vân Hoang liên minh còn coi đó là vị cứu tinh, nhất là hôm nay, khi liên minh bại lui Vân Lĩnh sơn mạch, lại càng nhiều người đem hy vọng ký thác vào trên người Minh Nguyệt Thần.
Nhưng Viên Minh trước mắt bọn họ chẳng qua chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ, dao động thần hồn cũng hết sức yếu ớt, chênh lệch quá xa so với vị Minh Nguyệt Thần có thực lực thông thiên trong truyền thuyết kia.
Thân thể Viên Minh đã bước vào Vạn Tượng chi thể, lực lượng khí huyết nội liễm, thêm việc hắn lo lắng Ma Khí trong thể nội hiển lộ, nên càng đem lực lượng khí huyết áp chế tới cực điểm, lại dùng thêm cả Bất Tử Thụ để che giấu, mọi người ở đây cũng không cấp bậc tồn tại, nên càng không thể phát hiện được trình độ thể tu của hắn.
Biểu lộ của đám người được hắn nhớ kỹ, chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không mở miệng giải thích gì.
Thiên Cơ Tử biểu lộ hơi khác thường một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cười nói :”Viên đạo hữu nói thẳng như vậy, đủ thấy thẳng thắn.”
“Nếu như thế, Viên mỗ cũng xem như một thành viên của Vân Hoàng Liên minh chứ?” Viên Minh cười cười hỏi lại.
“Đó là đương nhiên, mời Viên đạo hữu!” Thiên Cơ Tử đưa tay về phía trước làm dấu mời, dẫn theo Viên Minh đi vào nơi đóng quân.
“Nghe Tịch đạo hữu nói, Viên đạo hữu tiềm nhập Trường Xuân Quan, không biết có phát hiện gì không?” Thiên Cơ Tử vừa đi vừa hỏi.
Những người khác nghe thế, cũng ngưng nghị luận, nhao nhao nhìn lại.
Viên Minh nói ra tình huống dò xét được, ngoại trừ giấu đi việc cây cột đá màu đen và tình hình trận chiến với Vu Nguyệt Thần cùng Huyết Ma lão tổ, sửa lại thành mình đã kịp thời trốn thoát sau khi bị phát hiện ra.
Nghe xong lời này, mọi người có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt, Thiên Cơ Tử và các tu sĩ của Trường Xuân Quan khác thì càng thêm kinh ngạc và tức giận.
Bọn họ kinh ngạc vì không biết Vu Nguyệt Giáo đã tạo ra một trận chiến lớn như vậy, chắc ý đồ cũng không hề nhỏ, tức giận vì tông môn Trường Xuân Quan mà bọn họ đời đời kinh doanh, thế mà biến thành một mảnh Ma Vực.
Lúc này Thiên Cơ Tử phái người, tiến về Trường Xuân Quan dò xét tình huống chi tiết hơn nữa.
Trong khi nói chuyện, đoàn người đã tiến vào nơi trú quân.
Nơi này là tạm thời dựng nên, nhưng cũng khá hoàn thiện, toàn bộ nơi đóng quân đều được bao phủ bởi một cái cấm chế to lớn, xung quanh càng thiết lập thêm vô số trạm canh gác lẫn trạm gác ngầm, vấn đề an toàn không cần phải lo lắng.
Chỗ trú quân này có diện tích khá lớn, chia làm bốn cái khu vực đông, tây, nam, bắc, là nơi trú đóng của các tu dĩ Đông Hải, Nam Cương, Tây Vực và Trung Nguyên.
Căn cơ của Minh Nguyệt Giáo ở tại thành Long Vương, nên cũng bị chia đến khu Đông.
Bỗng nhiên nghe được sự kiện lớn, Thiên Cơ Tử không rảnh tán gẫu cùng Viên Minh nữa, mà để Van Thiên Nhân đón tiếp đãi Viên Minh, còn hắn ta thì vội vàng rời đi.
Viên Minh có việc cần đàm luận với Tịch Ảnh, nên cũng không có ý ở cùng Vạn Thiên Nhân, Cốc Huyền Dương, nên lên tiếng chào hai người xong, cũng đi theo Tịch Ảnh vào chỗ ở của nàng.
Vạn Thiên Nhân nhìn bóng hai người biến mất ở xa xa, thần sắc trên mặt biến hóa một hồi, cũng trầm mặc không nói gì.
“Vạn đạo hữu, ngươi thấy Viên Minh này thế nào?” giọng nói của Cốc Huyền Dương từ bên cạnh truyền đến.
“Nơi này không phải chỗ nói chuyện, vào trong rồi nói.” Vạn Thiên Nhân tái mặt, vội vàng truyền âm một câu cho Cốc Huyền Dương, rồi kéo hắn ta vào nơi ở của mình.
Hai tay Vạn Thiên Thân bấm niệm pháp quyết, liên tiếp mở ra bảy tám đạo kết giới, mới dừng tay lại.
“Vạn đạo hữu thật đúng là cẩn thận!” Cốc Huyền Dương cười nói.
“Đối mặt với tồn tịa như Minh Nguyệt Thần kia, dù cẩn thận như thế nào cũng không quá đáng.” Vạn Thiên Nhân lạnh nhạt đáp lời.
“Vạn đạo hữu thật cho là Viên Minh kia chính là Minh Nguyệt Thần?” Cốc Huyền Dương hỏi.
“Bằng sự hiểu biết của ta, Hồn tu muốn thu thập nguyện lực, phải dùng chân dung làm hình tượng thần chích, bằng không nguyện lực không cách nào hội tụ đến trên người.” Vạn Thiên Nhân im lặng giây lát, rồi chậm rãi nói.
“Còn có kiến giải như vậy? thế xem ra Viên Minh kia thật đúng là Minh Nguyệt Thần, chỉ là Hồn lực của hắn vì sao nhỏ yếu đến trình độ kia, mốt xíu ba động Hồn Lực như vậy, e là còn chẳng bằng một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường nữa.” Cốc Huyền Dương ồ một tiếng, rồi nói ra.
Vạn Thiên Nhân không nói gì, đây cũng là điều mà hắn ta nghi ngờ.
Vừa nãy hắn ta cũng thi triển bí thuật dò xét, Viên Minh quả thật chỉ có chừng đó Hồn lực, cũng không phải do cố gắng ẩn tàng như thế.
Bí thuật hắn ta thi triển đến từ Kim Quỳ Thiên Thư, điểm này tuyệt đối không sai.
“Chẳng lẽ Viên Minh kia đấu pháp cùng người khác bị thương, nên dẫn đến thần hồn bị tổn hao nhiều?” trong lòng Vạn Thiên Nhân đột nhiên toát ra cái ý nghĩ này.
“kế tiếp chúng ta hành động như thế nào, nếu Minh Nguyệt Thần không thể cung cấp bảo hộ cho chúng ta, thế thì cũng chẳng cần phải mỗi ngày hướng về đó cầu nguyện, cung cấp nguyện lực cho nữa?” Cốc Huyền Dương lười biếng nói.
Vạn Thiên Nhân cũng cảm thấy mỗi ngày cầu nguyện khiến bỏ lỡ rất nhiều chuyện, bản thân hắn ta cũng không có cách nào bế quan dài như thời gian trước nữa, chuyện này ảnh hưởng khá lớn đối với tu luyện của hắn ta.
“Xem đã rồi nói sau.” hắn ta mở miệng nói ra như vậy.
…
“Trước kia đưa tin, ngươi nói đã đột phá Vạn Tượng Chi Thể? Đúng chứ?” Tịch Ảnh bấm niệm pháp quyết, mở ra hai đạo hết giới xong thì vội vàng hỏi luôn, trên mặt tràn đầy tò mò.
Viên Minh rất ít khi thấy được vẻ mặt này của Tịch Ảnh, mỉm cười, vận chuyển Ma Tượng Trấn Ngục Công.
Lực lượng khí huyết khổng lồ bộc phát từ trên người hắn, toàn bộ cơ thể giống như biến thành mặt trời màu máu, vô cùng nóng bỏng, hai đạo kết giới mới vừa được Tịch Ảnh mở ra, ba động kịch liệt, gần như muốn sụp đổ.
Tịch Ảnh vội vàng mở thêm mấy đạo cấm chế nữa, đáng tiếc vẫn không dùng được.
Viên Minh thu liễm lục lượng khí huyết, huyết quang ngập tràn lập tức biến mất, một chút cũng không lưu.
“Cái này là lực lượng khí huyết của Vạn Tượng Chi Thể? Quả nhiên đáng sợ, lúc yên tĩnh thì yên tĩnh như giếng nước, lúc động thì tựa như biển gào núi lở, có thể đem lực lượng khí huyết khống chế đến trình độ bực này, xem ra lực lượng tâm ý của ngươi đã bị ma luyện đến trình độ khó có thể tưởng tượng được, ta hẳn đoán không sai chứ, đột phá Vạn Tượng Chi Thể mấu chốt phải chăng là ma luyện lực lượng tâm ý?” ánh mắt Tịch Ảnh nhìn chằm chằm vào Viên Minh, hỏi.
Viên Minh hơi kinh ngạc nhìn Tịch Ảnh một chút, khẽ vuốt cằm.
“Quả là thế, phụ thân một mực theo đuổi ngoại lực phụ trợ, e là đã đi lầm đường, khó trách nhiều năm như vậy vẫn một mực không có chút tiến bộ nào.” Tịch Ảnh nhẹ giọng nói.
“Phương pháp dựa thế Thiên Tử Phong Ấn Thần quyền của Tịch tiền bối cũng không thể xem như lầm đường, bí thuật này coi như là biến tướng rèn luyện lực lượng tâm ý, đối với trợ giúp đột phá Vạn Tượng Chi Thể là có trợ giúp, chỉ là phương pháp của Tịch tiền bối là dông tu thân thể với thần hồn, nên khó tránh khỏi phân thần, mà tích lũy của ngài ấy còn chưa đủ, nên lúc này khó có tinh tiến.” Viên Minh phân tích.
Hắn có thể đột phá Van Tượng Chi Tể, chủ yếu là bởi vì thần hồn bị phong ấn, Pháp Tu cũng khó có đột phá, nên mới toàn tâm toàn ý ma luyện thể tu.
Đồng thời, với sự giúp đỡ của ma khí và lực khí huyết khổng lồ hết sức tinh thuần của Tu La Thượng Nhân, nên mới thành trong một lần.
Nếu không có những điều kiện này, chỉ dựa vào sự cố gắng của chính hắn, còn không biết phải bao lâu nữa mới có thể bước ra một bước này.
“Thì ra là thế!” Tịch Ảnh gật đầu.
Nàng tự mình rót cho Viên Minh một chén linh trà, hỏi thăm tình huống cụ thể phía bên Trường Xuân Quan kia.
Đối mặt với Tịch Ảnh, Viên Minh tự nhiên không có giấu diếm, đem hết thảy mọi chuyện trải qua kể lại cẩn thận một lần.
“Ma Vân Thụ! Nghĩ không ra trên đời vẫn còn Linh Thụ thần kỳ bậc này, có thể đem thiên địa linh khí chuyển hóa thành Ma khí!”, đôi mắt Tịch Ảnh lấp lánh, giống như rất hiếu kỳ với Ma Vân Thụ.
“Đây là ma vân trận đồ của cái cây kia, ngươi nhìn xem có thể thấy thứ gì đó không?” Viên Minh lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Tịch Ảnh.
Tịch Ảnh tiếp nhận ngọc giản, vận khởi thần thức tiến vào trong đó.
Viên Minh cảm ứng được ba động thần hồn của Tịch Ảnh, đuôi lông mày nhảy lên một cái.
Cùng với việc hắn không ngừng tế luyện cấm chế của Thâu Thiên Đỉnh, thần hồn của hắn cảm ứng ngày càng nhạy cảm hơn, thần thức mà Tịch Ảnh vừa mới tản mát ra, mạnh mẽ hơn nhiều so với trước kia, đã đạt đến Miên Vu đỉnh phong.
Chỉ là, thần hồn của Tịch Ảnh lại mất đi sự trầm ổn của trước đây, có chút xao động.
“Không được, ta không có chút hiểu rõ nào đối với đại trận của Ma Giới, nhìn không ra được bao nhiêu thứ, có vẻ giống như một tòa pháp trận Truyền Tống” Tịch Ảnh nhanh chóng thu hồi thần thức rồi nói ra.
Viên Minh không để ý đến lời nói của nàng, bấm đốt ngón tay điểm tại mi tâm của Tịch Ảnh, một cỗ Hồn lực chui vào thức hải của nàng.
Tịch Ảnh nhìn Viên Minh một cái, ko hề động đậy.
“Hồn lực của ngươi bất ổn, ảnh hưởng đến căn cơ, vì sao lại dùng loại thủ đoạn dục tốc bất đạt này để tăng thực lực lên?” Viên Minh thu hồi Hồn lực, nói vài câu có chút trách móc.
“Đại quân Vu Nguyệt Giáo đã tới cửa, nếu không tăng cường thực lực, tất cả mọi người đều sẽ chết, còn nói gì đến chuyện tương lai nữa?” Tịch Ảnh thở dài nói.
Viên Minh vẫn im lặng, hắn đang cân nhắc một giải pháp.
“Ngươi không cần lo lắng, thần hồn của ta Hóa Hình là Kim Ô, am hiểu luyện hóa tạp chất Hồn lực, đợi chuyện Vu Nguyệt Giáo kết thúc, ta tiêu phí thời gian năm mươi năm luyện hóa, hẳn là có thể đem tạp chất khu trừ sạch sẽ.” Tịch Ảnh nói ra.
“Cũng không cần phiền toái như vậy, chờ ta luyện hóa xong Thâu Thiên Đỉnh, dùng bạch sắc hỏa diễm ở bên trong Bạch Ngọc Liên Đài, có thể giúp ngươi luyện hóa hết tạp chất của thần hồn.” Viên Minh nói ra.
“Cấm chế của Thâu Thiên Đỉnh, bây giờ ngươi luyện hóa thế nào?” Tịch Ảnh cụp mắt xuống hỏi hắn.
“Chỉ luyện hoa mười ba tầng, còn cần một ít thời gian.” Viên Minh đáp.
Tịch Ảnh thoáng cảm thấy thất vọng, nhưng không biểu lộ ra trên mặt, chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi nói sang chuyện khác.
“Ta nhớ lúc nãy ngươi có nói, lần này tập kích tổng đan Vu Nguyệt Giáo, đã lấy được rất nhiều điển tịch?”
“Đúng vậy, ngươi muốn xem?” Viên Minh lại hỏi.
“Ừ, gần đây ta hay đau đầu không chịu nổi, mỗi lúc như vậy vận chuyển công pháp cũng vô dụng, chỉ có xem một chút thư tịch lạ lẫm, mới có thể hòa hoãn một chút.” Tịch Ảnh nói ra.
“Tạ sao lại thế?” Viên Minh ngẩn ra.
“Có thể là di chứng do sau khi thu nạp quá nhiều âm hồn, về phần vì sao đọc sách có thể giảm bớt, ta cũng không rõ lắm, có thể là bởi vì, đọc sách khiến tâm trạng an tĩnh.” Tịch Ảnh nói.
Những điển tịch này không chỉ lấy được từ tàng thư thất của tổng đàn Vu Nguyệt Giáo, mà còn ở trong pháp khí trữ vật trên thân thể của Vu Nguyệt Thần, trong đó cũng có không ít ngọc giản thư tịch.
Trước đây, khi Viên Minh phát hiện ra miếng pháp khí trữ vật kia, vốn là có chút hưng phần, nhưng xem xong thì thất vọng, vì những vật bên trong có giá thực sự ít đến đáng thương, ngoại trừ nhóm ngọc giản điển tịch này, cũng chỉ có một chút linh thạch và đan dược, thậm chí ngay cả pháp bảo cũng chẳng có nổi một kiện.
Đám ngọc giản điển tịch kia trái lại rất có giá trị, đều là chút công pháp Hồn tu, đáng tiếc là không có công pháp tầng thứ bảy của Minh Nguyệt Quyết mà hắn tha thiết ước mơ kia.