Chương 707: Trùng phùng
Chương 707: Trùng phùng
Tai hoạ ngầm trong thần hồn Tịch Thiến bị giải trừ, lúc này dược lực Bất Tử tiên đan đã không còn có trở ngại gì nữa, tiếp tục rót vào thể xác thần hồn nàng. Hồn lực Tịch Thiến nhanh chóng tăng lên, trong chốc lát đã khôi phục đến trình độ tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Dược lực Bất Tử tiên đan không ngừng lại mà tiếp tục trút xuống, đẩy thần hồn lên cảnh giới cao hơn.
Thân thể cùng pháp lực của Tịch Thiến đã khôi phục hoàn toàn, hơn nữa còn có dấu hiệu tinh tiến hơn. Nhất là nguyên anh của nàng đã lớn hơn một nửa so với lúc trước, hầu như đã lớn hơn tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ rồi.
"Xem ra tác dụng của Bất Tử tiên đan còn tốt hơn trong tưởng tượng nữa, chẳng qua vẫn còn tiếp tục nữa sao? Tiếp tục như vậy nữa thì chỉ sợ tu vi tỷ tỷ ngươi sẽ sẽ trực tiếp đột phá mất." Viên Minh nhìn nhìn về phía Tịch Ảnh nói.
Tu vi tinh tiến quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt, như vậy sẽ khiến căn cơ bất ổn. Huống chi lúc này Tịch Thiến đang trong trạng thái ngủ say không có ý thức tự chủ, nếu như lúc này đột phá Nguyên Anh trung kỳ, không khống chế tốt, nhẹ thì pháp lực cắn trả, nặng thì sẽ chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Tịch Ảnh khẽ nhíu mày, hiển nhiên cũng đang suy nghĩ có nên lấy hết chỗ Bất Tử tiên đan còn lại đi hay không.
Vào lúc này thì thân thể Tịch Thiến đột nhiên sáng bừng lên một tầng xanh biếc xanh biếc, tản mát ra sinh cơ bừng bừng.
Dưới hào quang xanh biếc chiếu rọi, pháp lực cùng thần hồn tiêu hao của Tịch Ảnh cũng được khôi phục lại, sắc mặt tái nhợt cũng trở nên dễ nhìn hơn. Cách đó không xa, Viên Minh cùng Ngũ Hành đồng tử cũng bị hào quang xanh biếc này chiếu lên trên người, lực lượng pháp lực cùng thần hồn cũng bắt đầu khôi phục.
"Có chuyện gì?" Viên Minh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong lúc cả hai Viên Minh còn đang ngây người thì dược lực Bất Tử tiên đan còn lại trong cơ thể Tịch Thiến đã nhanh chóng được hòa tan, dung nhập vào trong thân thể nàng.
Tịch Ảnh biến sắc mặt, vội vàng thi triển thần thông Lục Giáp Kỳ Môn định lấy phần dược lực Bất Tử tiên đan còn sót lại ra ngoài. Chỉ là nàng đã chậm một bước, dược lực Tiên Đan đã triệt để sáp nhập vào các nơi trong thân thể Tịch Thiến.
"Để ta dùng Bất Tử thụ khống chế thân thể Tịch Thiến, dù phát sinh tình huống thế nào đi nữa ít nhất cũng có thể bảo vệ được tính mạng." Viên Minh vừa nói, hai tay kết pháp quyết, Bất Tử thụ trong đan điền đã thò thêm rễ cây ra ngoài, đâm vào các nơi trên cơ thể Tịch Thiến.
Rễ Bất Tử thụ khống chế mỗi một chỗ trên thân thể thân thể Tịch Thiến, chuẩn bị ứng đối cho vấn đề tu vi đột phát tăng trưởng.
Thế nhưng tình huống tiếp theo lại nằm ngoài dự liệu của Viên Minh. Sau khi thu nạp dược lực còn thừa của Bất Tử tiên đan, tu vi của Tịch Thiến cũng không nhảy vọt như dự liệu, mà có thể nói còn không có chút tăng trưởng nào.
Viên Minh cùng Tịch Ảnh liếc nhìn nhau, thầm thở phào. Tuy nhiên cả hai cũng không rõ sao lại phát sinh tình huống như vậy.
Vào lúc này, thiên địa linh khí quanh đó đột nhiên bị dẫn động, bốn phương tám hướng vọt cả tới. Bọn họ có thể thấy rõ vòng xoáy linh khí màu màu xanh nhạt như thủy triều rót vào trong cơ thể kia.
Viên Minh nhíu mày, phát hiện thiên địa linh khí chen chúc đến đều là linh khí thuộc tính mộc cả.
"Đây là...." Tịch Ảnh cũng nhanh chóng phát hiện ra, mặt lộ ra vẻ kinh nghi.
"Ngươi thấy là chuyện gì xảy ra?" Viên Minh hỏi.
"Loại tình huống này của tỷ tỷ tuyệt không phải là đột phá tu vi, ngược lại giống như dấu hiệu linh thể thức tỉnh." Tịch Ảnh trầm ngâm nói.
"Linh thể? Không phải tỷ tỷ ngươi mang Ất Mộc linh thể sao?" Viên Minh hỏi.
"Cho nên ta cũng không chắc chắn. Vân Hoang đại lục có rất ít nghiên cứu về linh thể, chẳng lẽ là tỷ tỷ hấp thu Bất Tử tiên đan nên linh thể đã xảy ra biến dị?" Tịch Ảnh thì thào.
"Linh thể biến dị?" Viên Minh khẽ giật mình.
Bên trong Cú Mang linh quyết cũng đề cập đến linh thể, dưới một số tình huống đặc biệt quả thật linh thể phát sinh dị biến.
Hai người quan sát một lúc thấy linh khí thuộc tính mộc rót vào thân thể Tịch Thiến không tạo thành ảnh hưởng tiêu cực gì nên không ra tay ngăn cản, chỉ yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tịch Thiến hấp thu linh lực thuộc tính mộc, thân thể dần dần phát sinh dị biến, kinh mạch ,thân thể, cốt cách, làn da dần biến thành màu xanh lục. Nguyên Anh trong đan điền cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều trở nên xanh biếc óng ánh như thể một tiểu nhân bằng thủy tinh xanh biếc.
Sau gần nửa canh giờ, tình hình linh lực thuộc tính mộc mới tạm ngừng hội tụ.
Viên Minh động tâm niệm, thu lại nhánh rễ Bất Tử thụ đâm vào trong cơ thể Tịch Thiến. Tịch Ảnh thì một mực nhìn chằm chằm vào Tịch Thiến, trong mắt tràn đầy vẻ ân cần.
Không bao lâu, hàng lông mi dài của Tịch Thiến khẽ run rẩy rồi chậm rãi mở ra, nhìn xung quanh mình, miệng lẩm bẩm: "Đây...là nơi nào?"
"Tỷ tỷ, ngươi tỉnh lại rồi!" Tịch Ảnh kích động nhào tới, không còn vẻ thong dong như thể bất cứ chuyện gì đều đã được tính trước.
"Ngươi là Ảnh nhi?" Ánh mắt mê man của Tịch Thiến dần dần trở nên tỉnh táo lại, rồi nàng ngồi dậy.
"Là ta, tỷ tỷ, tỷ không sao rồi?" Tịch Ảnh ôm lấy Tịch Thiến, ánh mắt ướt át.
"Ảnh nhi, không nghĩ tới còn gặp lại muội, thật tốt quá!" Tịch Thiến hơi ngây người một lúc mới nhẹ vỗ về mái tóc dài như thác nước của Tịch Ảnh, trên mặt lộ ra vẻ nhu hòa.
Viên Minh không quấy rầy hai người, chỉ truyền âm nói với Tịch Ảnh một câu rồi lặng yên rời khỏi phòng.
"Thân thể của ta sao lại biến thành như vậy? Làm sao có thể giải quyết được 'hỗn loạn chi tâm' rồi?" Tịch Thiến nhìn nhìn thân thể của mình, nắm lấy tay Tịch Ảnh, bay ra khỏi quan tài kính, mặt mang đầy vẻ khó tin.
"Ta tìm được Bất Tử quả, luyện thành Bất Tử tiên đan. Đan này có công hiệu khởi tử hồi sinh, không chỉ chữa trị vấn đề thần hồn của tỷ còn khiến linh thể tỷ bị biến dị. Tỷ mau nhìn xem thân thể có dị thường gì không?" Tịch Ảnh đáp.
"Bất Tử tiên đan? Lần này muội đã quá mạo hiểm rồi!" Tịch Thiến sửng sốt một chút, cau đôi mi thanh tú lại, trách cứ.
"Mạo hiểm chút ít có tính là cái gì? Tỷ tỷ khỏi hẳn mới trọng yếu." Tịch Ảnh cười nói, trên mặt lộ ra vẻ dí dỏm.
"Trước kia muội còn bảo ta liều lĩnh, ta thấy bây giờ muội còn lỗ mãng hơn cả ta, may mà muội không việc gì." Tịch Thiến liếc mắt nhìn muội muội, rồi nhắm mắt lại vận chuyển công pháp.
Trên người nàng nhanh chóng tản ra một tầng lục quang, như thủy triều dâng trào biến toàn bộ cái gian phòng này thành một hải dương xanh biếc.
Trên vách tường hiện ra từng điểm điểm sáng xanh lục, nhanh chóng biến lớn lên như thể từng đám rêu xỉ màu xanh lục, bên góc tường cũng mọc đầy cỏ dại xanh biếc.
"Linh thể mới của tỷ tỷ có thần thông tăng tốc độ sinh trưởng của cây cỏ?" Tịch Ảnh lộ vẻ kinh ngạc.
Vào lúc này, một tiếng vang ầm truyền đến, là một cái bàn đặt bên góc phòng nảy sinh từng cành cây dài to khỏe, vươn cành lá xanh lên cao.
"Khô mộc phùng xuân! không đúng, tỷ tỷ mau dừng lại!" Đồng tử Tịch Ảnh đột nhiên co rút lại tựa như nhìn ra điều gì, vội quát bảo.
Lục quang trên người Tịch Thiến cuốn ngược về, dung nhập vào trong cơ thể, mặt thoáng trắng bệch, hỏi: "Làm sao? Nhìn ra điều gì rồi?"
"Cơ bản đã nhìn ra, mới vừa rồi trong lục quang kia còn ẩn chứa lực lượng thần hồn. Nếu muội không đoán sai thì đây là thần thông tách hồn lực bản thân ra dung nhập vào trong vật bằng gỗ, giao phó cho chúng sinh cơ! Ất Mộc linh thể cũng không có năng lực bậc này, xem ra linh thể của tỷ thật sự bị biến dị." Tịch Ảnh đáp.
"Thật chứ? Nghe rất không tệ, có thể dùng năng lực này thúc đẩy linh dược sinh trưởng." Tịch Thiến hiện ra vẻ vui vẻ, như suy nghĩ tới điều gì.
"Không thể, hồn lực không thể so với pháp lực, một khi tiêu hao sẽ khó mà khôi phục lại được. Sau này tỷ nên chỉ sử dụng một phần nhỏ năng lực linh thể mới này thì tốt hơn." Tịch Ảnh vội vàng ngăn cản.
Tịch Thiến là thiên tài tu luyện hơn xa bất kỳ ai trong Tịch gia, nhưng một mặt nào đó thì tính tình lại vô cùng cẩu thả, gần như lỗ mãng, từ nhỏ đến lớn đều cần có người khác quản nhiều hơn.
"Như vậy a, không có ý nghĩa gì hết." Tịch Thiến nói lầm bầm.
"Ngoại trừ giao phó sinh cơ cho những thứ bằng gỗ, linh thể mới của tỷ còn có thần thông gì nữa? Ví dụ như tốc độ tiếp dẫn thiên địa linh khí có biến hóa hay không?" Tịch Ảnh liếc nhìn tỷ tỷ mình, hỏi.
"Nhanh hơn gấp đôi, về sau có thể coi như tu luyện nhanh hơn một chút rồi." Tịch Thiến nâng tay phải lên, Linh khí thuộc tính mộc gần đó nhanh chóng dồn đến, bàn tay tản ra lục quang mờ mờ.
Tịch Ảnh nghe vậy chợt lộ vẻ mừng rỡ.
"Ngoại trừ những thứ này, năng lực khôi phục thân thể cũng có vẻ gia tăng gia tăng." Tịch Thiến khẽ rạch lên cánh tay trái một cái, làn da xuất hiện một vệt máu.
Nàng không cần vận công, miệng vết thương đã nổi lên những điểm sáng xanh ti ti rồi vết thương nhanh chóng khép lại.
"Thần thông tự lành! Năng lực này tương tự với Bất Tử thụ của Viên Minh!" Tịch Ảnh vui vẻ nói.
"Viên Minh? Đó là ai? Gia hỏa vừa đứng đây sao?" Tịch Thiến liếc mắt hì hì cười hỏi.
"Đúng, là hắn." Tịch Ảnh chần chờ một chút mới gật đầu.
"Ai nha nha, Ảnh nhi nhà chúng ta cuối cùng đã trưởng thành, bắt đầu người trong lòng rồi! Đáng tiếc vừa rồi quá vội chỉ mới nhìn thoáng qua, người kia bộ dáng coi như không tệ, không biết thực lực như thế nào nha?" Tịch Thiến lộ ra vẻ chế nhạo, cười hỏi.
"Tỷ tỷ, ngươi đừng nói bậy...." Trên mặt Tịch Ảnh tuôn ra một vầng đỏ ửng.
...
Ngay lúc hai tỷ muội Tịch gia xa cách lâu ngày mới gặp, đang cùng trò chuyện phiếm thì Viên Minh đã về tới chỗ ở của mình, bố trí xuống cấm chế trong phòng, mới ngồi xuống nội thị đan điền.
Một phen thi pháp lúc nãy đã khiến pháp lực của hắn tiêu hao rất nhiều.
Chẳng qua vừa rồi trên người Tịch Thiến phát sinh dị biến, bộ rễ Bất Tử thụ tương dung với thân thể Tịch Thiến nên hắn cũng bị dị biến ảnh hưởng, pháp lực trở nên tinh thuần rất nhiều.
"Xem ra Tịch Thiến thức tỉnh linh thể mới không tầm thường, nếu có thể thêm mấy lần nữa hẳn có thể dễ dàng đột phá lên được Nguyên Anh trung kỳ." Viên Minh lẩm bẩm.
Hắn lập tức lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, vừa vận công khôi phục pháp lực vừa lấy Thâu Thiên đỉnh ra tế luyện, tranh thủ luyện hóa xong đỉnh này để có thể triệu hồi thần hồn ra bên ngoài.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt đã qua bảy ngày.
Trong lúc này đã phát sinh không ít chuyện. Đầu tiên là Tịch Thiến nghe Tịch Ảnh kể vài chuyện về hắn, nên đã tìm hắn luận bàn mấy lần nhưng đều bị Tịch Ảnh ngăn cản lại.
Tiếp theo, Viên Minh từ chỗ Tịch Ảnh thăm dò, dù Thiên Cơ Tử phái đi ra không ít người nhưng đều không thể vào được Trường Xuân quan chứ đừng nói dò xét ra được Vu Nguyệt giáo đang làm gì.
Cuối cùng là chuyện tu sĩ Đông Hải, càng ngày càng nhiều người trở nên lười cầu nguyện rồi.
Ngày đầu tiên Viên Minh đi vào Vân Hoang liên minh, có chừng một phần mười tu sĩ Đông Hải ngừng cầu nguyện.
Ngày thứ hai là hai phần, ngày thứ ba là ba phần...
Đến hôm nay đã hơn bảy phần mười tu sĩ Đông Hải đã không còn cầu nguyện Minh Nguyệt thần nữa.
Trong mắt Viên Minh hiện lên một vệt lạnh lùng. Cầu nguyện ngừng lại theo quy luật như vậy, chắc chắn là đã bị người âm thầm chi phối. Chỉ sợ những người ở Đông Hải kia thấy thần hồn lực của hắn yếu ớt, không giống như Minh Nguyệt thần nên mới cố tình làm như vậy để thăm dò phản ứng của hắn.
Hắn cũng đã có dự liệu trước, dù sao hết thảy cũng chỉ như một cuộc giao dịch. Hôm nay những người ở Đông Hải không muốn thờ phụng Minh Nguyệt thần thì mặc kệ bọn họ, chẳng qua sau này nếu có chuyện, hắn cũng sẽ không che chở những người này nữa.