Chương 710: Mưu đồ
Chương 710: Mưu đồ
"Cái này không vội, hiện tại ta đã tốt hơn nhiều, Tịch Thiến đạo hữu cũng vừa thức tỉnh không lâu, vẫn đừng cố sức, trước khôi phục một chút pháp lực rồi giúp ta trị liệu sau đi. Trước đó, Tịch Ảnh, ngươi xem trước vật này đã." Viên Minh lắc đầu, lấy ra một khối ngọc giản trống, dùng thần niệm khắc hoạ bên trong một phen, sau đó đưa cho Tịch Ảnh.
"Đây là. . . . ." Tịch Ảnh tiếp nhận ngọc giản, nhìn nội dung bên trong, rất nhanh nhăn mày lại.
"Đây là cấu tạo ma trận Vu Nguyệt Giáo bố trí tại Triều Thiên Phong, ngươi có biết tác dụng cụ thể của nó không?" Viên Minh hỏi.
"Trận pháp này bố trí theo thủ pháp thượng cổ, có vài chỗ ta cũng phải đọc qua một số cổ tịch mới có thể triệt để hiểu rõ. Bất quá theo ta thấy, trận pháp này tám thành là trận pháp không gian." Tịch Ảnh cầm ngọc giản, cẩn thận nghiên cứu thật lâu, mới trả lại ngọc giản.
"Làm sao biết được?" Viên Minh hỏi.
"Ngươi xem nơi này, còn có nơi này, cấu tạo những chỗ này khá tương tự truyền tống cổ trước đó ta đã nghiên cứu, mà lại dùng phù văn khá giống." Tịch Ảnh chỉ ra mấy chỗ giống nhau.
"Thì ra là thế, xem ra Thất Dạ nói không sai, mục đích Vu Nguyệt Thần và Huyết Ma lão tổ là muốn mở ra không gian thông đạo, tiếp dẫn Ma tộc tiến vào Vân Hoang đại lục. Việc này phải lập tức báo cho Thiên Cơ Tử, tổ chức nhân thủ phản công Trường Xuân Quan, tuyệt không thể để đại trận thuận lợi hoàn thành." Viên Minh gật đầu nhẹ, lúc này nói.
. . .
Vân Hoang minh, nơi trú quân Trường Xuân Quan.
"Viên đạo hữu, chuyện này là thật?" Thiên Cơ Tử bỗng nhiên đứng dậy, lộ ra kinh sợ.
"Đây là trận pháp ta ghi lại, Thiên Cơ Tử đạo hữu nếu không tin, có thể mời người kiểm tra." Viên Minh nói xong, đưa ngọc giản tới.
Thiên Cơ Tử tiếp nhận ngọc giản xem qua một lát, thần sắc càng ngưng trọng.
"Đây đúng là cấu tạo trận pháp không gian, chỉ là không nghĩ tới, Ma tộc trong truyền thuyết chỉ tồn tại trong điển tịch, không ngờ lại có thật?" Thiên Cơ Tử lẩm bẩm nói.
"Vân Hoang chỉ là một góc thiên địa, hải ngoại có thứ gì cũng không ai biết rõ, chớ nói Ma tộc, dù có chủng tộc khác, cũng không hiếm lạ." Viên Minh than nhẹ một tiếng, nói như thế.
"Viên đạo hữu nói đúng lắm, phần tình báo này cực kỳ trọng yếu với bản Minh, ta thay ngàn vạn con dân Vân Hoang cám ơn đạo hữu. Trước đây chúng ta đã bắt đầu nghiên cứu chuyện phản công, ngày nay xem ra phải tăng tốc, tuyệt không thể để trận pháp hoàn thành." Thiên Cơ Tử đứng dậy chắp tay nói.
Viên Minh thản nhiên nhận lễ, đang muốn đứng dậy rời đi, nhưng bị Thiên Cơ Tử ngăn lại.
"Đạo hữu chậm đã, ta vẫn còn một chuyện muốn mời đạo hữu tương trợ." Thiên Cơ Tử vội vàng nói.
"Là muốn ta đối phó Vu Nguyệt Thần?" Viên Minh nhìn ra Thiên Cơ Tử muốn cầu.
"Viên đạo hữu tuệ nhãn, đã mất đi đại trận bảo hộ, ta mặc dù có Thương Hải Huyền Thủy Châu tương trợ, nhưng tuyệt không phải đối thủ Vu Nguyệt Thần, Kim Sào tiền bối Đông Hải cũng không biết đang ở đâu, nhìn chung Vân Hoang hiện tại, chỉ sợ chỉ có Viên đạo hữu mới có đủ sức chiến với hắn." Thiên Cơ Tử thành khẩn nói.
Không giống những người Vân Hoang minh, đối với Thiên Cơ Tử, Viên Minh có phải Minh Nguyệt Thần hay không cũng không quan trọng, có thực lực đối phó Vu Nguyệt Thần mới là mấu chốt.
Cho dù Trường Xuân Quan và Viên Minh từng có ân oán, nhưng theo Thiên Cơ Tử, giữa hai bên cũng không phải không thể hòa giải, huống chi, hoàng thất nhất mạch quan hệ với Viên Minh không tệ, giữa bọn hắn dù sao vẫn có tình cảm cũ.
Chớ nói chi cục diện ngày nay, bảo trụ Vân Hoang mới là hàng đầu, cái gì khác đều có thể để sau.
"Chỉ sợ làm đạo hữu thất vọng, vì thu được phần tình báo này, ngày nay ta bị trọng thương, cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, xác thực lúc này cũng không phải là đối thủ Vu Nguyệt Thần." Viên Minh lộ vẻ khó xử.
"Vậy không biết Viên đạo hữu khi nào mới có thể khôi phục? Có cần vật chữa thương gì không, cứ nói thẳng, bổn minh sẽ nghĩ biện pháp giúp đạo hữu tìm ra." Thiên Cơ Tử cấp tốc bắt lấy trọng điểm trong lời nói của Viên Minh.
"Thiên Cơ Tử đạo hữu hiểu lầm, ta cũng không phải là đang treo giá, loại tổn thương này, ta cũng không có đầu mối, chỉ có thể thông qua bế quan chậm rãi tìm kiếm biện pháp." Viên Minh giải thích.
Thiên Cơ Tử thấy thần sắc hắn không giống làm bộ, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, không nhiều lời nữa.
Viên Minh cũng không phải tìm cớ, sau khi cáo biệt Thiên Cơ Tử, hắn lập tức trở về chỗ ở bắt đầu bế quan, vận chuyển Minh Nguyệt Quyết, ý đồ thanh trừ cảm giác mỏi mệt và suy yếu trong Nguyên anh.
Nhưng mấy ngày qua, tình huống hắn lại không dịu bớt.
Trong thời gian này, Tịch Thiến tới chơi mấy lần, lại lần nữa thi triển Mịch Thanh Hóa Sinh Thuật, nhưng so với lần đầu thì hiệu quả càng ngày càng yếu, hai lần sau triệt để không có tác dụng.
Rơi vào đường cùng, Viên Minh chỉ có thể tiếp tục bế quan, tìm kiếm biện pháp giải quyết.
Cùng lúc đó, Vân Hoang minh cũng cấp tốc động viên, chiêu cáo thiên hạ chuyện Vu Nguyệt Thần muốn tiếp dẫn Ma tộc tiến đến Vân Hoang.
Để được coi trọng, Thiên Cơ Tử còn cố ý để Trường Xuân Quan công khai chuyện Ma tộc làm, cũng thông báo cho mọi người, Ma tộc một khi xâm lấn, chắc chắn sẽ triệt để cải tạo Vân Hoang, thay đổi linh khí thành ma khí, đoạn tuyệt khả năng nhân tộc tu luyện.
Theo tin tức truyền ra, người không tin cũng có, cũng có người khiếp sợ, nhưng không người nào dám bỏ qua tình báo Thiên Cơ Tử đưa ra, cho dù tông môn ẩn thế hay tán tu bởi vì các loại nguyên do mà không tham chiến, cũng nhao nhao khởi hành, giấu trong lòng các loại tâm tư, đi tới nơi trú quân Vân Hoang minh, tìm hiểu tình huống.
. . .
Nam Cương, Hắc Lân Sơn.
Tán tu Nguyên anh Ngọc Hạ đạo nhân vẫn như trước kia, mang theo bầu rượu đến đây bái phỏng hảo hữu của mình là Hắc Lân Tử.
Nhưng khi lão gõ mở đại môn động phủ của hảo hữu, đã thấy hảo hữu vốn không thích đi ra tông môn, đang dọn dẹp đồ vật.
"Ngươi muốn đi xa?" Ngọc Hạ đạo nhân kinh ngạc hỏi.
"Chuẩn bị đi Vân Lĩnh Sơn mạch." Hắc Lân Tử cũng không ngẩng đầu lên.
"Chẳng lẽ ngươi muốn gia nhập Vân Hoang minh? Đúng là quái lạ, ta nghe nói Minh chủ bọn hắn là người Trường Xuân Quan, năm đó không phải ngươi bị bọn hắn đả thương à, sao ngày nay lại muốn cùng bọn hắn đối phó Vu Nguyệt Giáo?" Ngọc Hạ chân nhân hiếu kỳ hỏi.
"Ngươi tự xem đi." Hắc Lân Tử quăng tới một khối ngọc giản.
Ngọc Hạ chân nhân tiếp nhận đọc một hồi, trên mặt kinh hãi càng đậm.
"Ma tộc? Trên đời này lại có chủng tộc khác tồn tại sao?" Lão buông xuống ngọc giản hỏi.
"Là thật hay giả, đi xem sẽ biết, dù sao còn hơn mù mắt ở đây." Hắc Lân Tử thuận miệng nói.
Ngọc Hạ chân nhân thấy y đã quyết định đi, lập tức vui vẻ.
"Không ngờ Hắc Lân Tử ngày bình thường làm nhiều việc ác, lại có ngày vì đại nghĩa mà hiến thân." Lão cười nói
"Hừ, bớt nói nhảm, ta chỉ không muốn ngày nào đó ngay cả tĩnh tu cũng không làm được! Bớt nói nhảmm đi, một câu, ngươi có đi không?" Hắc Lân Tử hừ lạnh một tiếng, hỏi.
"Ngươi đi, ta lưu lại làm gì?" Ngọc Hạ chân nhân cười to nói.
. . .
Đông Hải, Hư Phong đảo.
Trương Chí Phong cẩn thận từng li từng tí chuồn ra bên ngoài đảo, thấy bốn phía không người, đang muốn dựng lên pháp khí, đột nhiên bị một tiếng quát to hù doạ.
"Nghịch đồ, ngươi muốn đi đâu?"
"Sư, sư phó, ta, ta chỉ muốn đi phường thị mua chút đồ vật . . ." Trương Chí Phong xoay người, xấu hổ cười nói.
Sau lưng gã, một lão giả tóc trắng đang nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm.
"Ngươi tưởng ta không biết, ngươi muốn đi Trung Nguyên đối phó Vu Nguyệt Giáo à?" Lão giả tóc trắng cả giận nói.
Thấy mục đích đã bại lộ, Trương Chí Phong dứt khoát không giấu nữa.
"Vâng, ta muốn đi Trung Nguyên, lúc trước trận chiến Đông Hải, sư phó ngài ngăn cản ta, nói cái gì ở trên đảo có bày đại trận ẩn nấp, trời sập mặc kệ chuyện người ta. Nhưng hôm nay Vu Nguyệt Thần muốn ngênh đón Ma tộc đến, toàn bộ Vân Hoang đang phản kháng, ta há lưu lại nơi này làm con rùa đen rút đầu!" Trương Chí Phong cả giận nói.
"A, tiểu tử ngươi biết cái gì, loạn lớn như thế, không biết có bao nhiêu người muốn làm con rùa đen rút đầu còn không được, mà ta chỉ có ngươi là đệ tử, ngươi chạy đi, y bát của ta truyền thừa làm sao bây giờ?" Lão giả tóc trắng bất vi sở động nói.
"Truyền thừa truyền thừa. Xú lão đầu, nếu Vân Hoang bại, ngài đợi lưu truyền thừa cho Ma tộc đi!" Trương Chí Phong hùng hùng hổ hổ xoay người, trực tiếp dựng lên pháp khí.
Nhưng lão giả tóc trắng vung tay lên, trực tiếp hút Trương Chí Phong và cả pháp khí trở về.
"Hồ nháo! Chỉ bằng tu vi Trúc cơ của ngươi, đi thì có ích lợi gì, Vu Nguyệt Thần trừng ngươi một cái ngươi đã phải chết rồi, mau thành thành thật thật lưu ở trên đảo đi."
"Có bản lĩnh ngài canh ta ngày đêm đi, nếu không ta sẽ tìm cơ hội chạy ra ngoài!" Trương Chí Phong không cam lòng nói.
Lão giả tóc trắng thờ ơ, cong ngón tay búng ra, có một hồi thanh phong bao trùm Trương Chí Phong, đưa gã trở về trên đảo.
Sau đó, trận pháp trên đảo mở ra che cả hòn đảo, trên mặt biển, chỉ còn lại thân ảnh lão giả tóc trắng lẻ loi trơ trọi.
"Mới đầu năm mà đã dạy không được đồ đệ rồi, thôi thôi, lão cốt đầu ta cũng nên hoạt động một chút, dù sao cũng phải lưu cho tiểu tử ngốc kia một Vân Hoang yên tĩnh để tu luyện?" Lão giả tóc trắng bất đắc dĩ lắc đầu, thân hình rất nhanh biến mất trên đại dương bao la.
Lão rất tự tin với trận pháp mình lưu lại, dù sao cũng lấy tu vi Nguyên anh bày ra, trừ phi Trương Chí Phong đột nhiên khai khiếu, nếu không tuyệt không có khả năng phá trận đi ra.
Nhưng sau khi lão đi không lâu, Hư Phong đảo lại lần nữa xuất hiện ở trên mặt biển, đại trận trên đảo lại nhiều ra một cái lỗ nhỏ, mặc dù rất nhanh khép lại, nhưng Trương Chí Phong đã thừa cơ trốn thoát.
"Hắc hắc, tiểu Thanh, lần này nhờ có ngươi." Trương Chí Phong nhìn chung quanh một chút, thấy sư phó không xuất hiện, lập tức vui vẻ nói.
Nơi cổ áo gã, một con tiểu xa vảy xanh lớn chừng bàn tay chui ra, kiêu ngạo thè lưỡi với Trương Chí Phong, sau đó nhảy vào trong biển, biến thành một con Thanh Giao dài nhỏ, chở Trương Chí Phong phá sóng rời đi.
. . .
Trong lúc nhất thời, những chuyện tương tự, không ngừng xảy ra trên Vân Hoang đại lục.
Theo những tông môn ẩn thế cùng tán tu gia nhập, Vân Hoang minh trong mấy trận chiến trước vốn thiếu thốn chiến lực dần dần được bổ sung, tinh thần vốn suy giảm, lại lần nữa bắt đầu dâng cao.
Vân Hoang minh, tựa hồ lại đạt được thực lực có thê so với Vu Nguyệt Giáo, nhưng Thiên Cơ Tử là Minh chủ cũng hiểu được, thiếu thốn chiến lực Phản Hư, dù cường đại cỡ nào, cuối cùng cũng không có khả năng chiến thắng Vu Nguyệt Giáo.
Vì thế y phái ra nhân thủ liều mạng tìm kiếm nơi ở của Kim Sào, cũng thỉnh thoảng phái người nghe ngóng động tĩnh của Viên Minh, chỉ hi vọng vị "Minh Nguyệt Thần" này có thể giành lấy thần uy, giúp y đối kháng Vu Nguyệt Thần.