Chương 709: Thất sách
Chương 709: Thất sách
“Chờ một chút, cây trụ đen kia hình như có chút không đúng.” Viên Minh bỗng nhiên chỉ tay ra chỗ một cây cột đá ở đằng xa, tu sĩ áo xanh nghe vậy thì vô thức ngẩng đầu lên nhìn theo.
Trong một cái chớp mắt gã rời đi sự chú ý, Viên Minh trực tiếp ra tay, tay phải hắn lật một cái, gọi ra một cây pháp bảo đen nhánh của Tự Tại Tôn Giả, lấy pháp lực toàn thân rót vào trong đó, sau đấy trực tiếp ném nó vào cột đá gần chỗ mình nhất.
Pháp bảo của Tự Tại Tôn Giả và Diệt Hồn Kiếm khá giống nhau, yêu cầu cùng lúc phải tiêu hao pháp lực và hồn lực mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, nhưng mà lúc này Viên Minh lại không có cách nào điều động hồn lực của Tự Tại Tôn Giả.
Huống hồn hắn không biết rõ chất liệu của cây cột đá kia, nên hắn không biết được mình có thể phá hỏng nó trong thời gian cực ngắn hay không, nên dứt khoát trực tiếp dùng thủ đoạn cuối cùng của đa số tu sĩ.
Tự bạo một cái bản mệnh pháp bảo của một Hồn Tu Miên Vu đỉnh phong, nói gì thì nói, uy lực cỡ đó hẳn đã đủ rồi.
Tu sĩ áo xanh đã nhận ra tình huống không đúng, nhưng vì gã vừa mới phân thần, nên đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để ngăn trở Viên Minh.
“Tự Tại Tôn Giả, sao ngài lại…” gã trợn mắt lên, không dám tin tưởng mà gào lên.
Viên Minh không trả lời, trực tiếp bấm pháp quyết để dẫn nổ pháp bảo.
Trong chốc lát, linh quang bên trên nhánh cây pháp bảo sáng lên cực kỳ chói mắt, phù văn ẩn giấu bên trong pháp bảo bắt đầu vỡ vụn cái này liên tiếp cái kia, biến thành linh lực, không hề bị bất luận cái gì trói buộc.
Tiếp theo, chỉ nghe “Oành” một tiếng, pháp bảo hình nhánh cây đã hoàn toàn nổ tung, sương mù hình nấm bốc lên cao, sóng xung kích dữ dội quét sạch bốn phía, cả người gã tu sĩ áo xanh bị chấn động đến mức bay rớt ra ngoài, máu tươi điên cuồng phun ra tung tóe toàn thân.
Tự Tại Tôn Giả bị Viên Minh phụ thể cũng “Phốc” một tiếng, phun một ngụm máu ra bên ngoài, thân thể liên tiếp lùi lại mấy bước.
Nhưng khi sóng xung kích sắp đụng vào cột đá trong nháy mắt, trên cột đá bỗng nhiên hiện lên một lượng lớn sương mù màu xám, như một cánh hóa khép kín, cấp tốc đem sóng xung kích và bụi mù được sinh ra do vụ nổ vây lại kín mít, lại nhanh chóng co vào, chỉ trong chốc lát đã đem tất cả mọi thứ áp súc thành một cái viên cầu nhỏ mầu xám, lơ lửng ở giữa những cột đá, hoàn toàn không có chút tổn hại nào.
Thấy tình huống như vậy, Viên Minh sững sờ.
Hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, thì viên cầu nhỏ amauf xám đột nhiên biến mất, mà hắn cũng cảm thấy mi tâm đau xót, đưa tay sờ một cái, thì phát hiện trên trán có thêm một cái lỗ nhỏ cỡ ngón tay cái, đang chảy ra máu tươi.
“Đây là…”
Lời còn chưa nói hết, thân thể Tự Tại Tôn Giả đã nổ tung trong nháy mắt, giống như uy lực tự bạo của pháp bảo phản phệ tất cả về cơ thể này, nổ cho thân thể thành thịt nát, còn thức hải của hắn ta cũng bị tác động đến, bên trong sự chấn động cuồng bạo, thần hồn trực tiếp bị xé rách, biến mất ở trong bụi mù.
Cùng lúc đó, trên đỉnh Triều Thiên Phong, thân ảnh Vu Nguyệt Thần và Huyết Ma Lão Tổ cũng xuất hiện trong nháy mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn quanh bốn phía.
“Chuyện gì xảy ra, có người định phá hỏng đại trận!” Huyết Ma Lão Tổ hỏi, thần thức cũng phi tốc đảo qua đại trận, thấy trận pháp vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, mới thở phào nhẹ nhõm.
“ Ta bố trí Nghịch Âm Đảo Dương Cấm trên trận pháp, kẻ tập kích đã chết.” Vu Nguyệt Thần đã nhanh chóng phát hiện ra thịt nát cùng vết máu ở xung quanh, cũng như tu sĩ áo xanh cả người nhuốm máu, ánh mắt nhìn sang phía gã.
“Vu Nguyệt Thần đại nhân, ta…” tu sĩ áo xanh run lên, vội vàng muốn giải thích.
Nhưng Vu Nguyệt Thần lại đưa tay ra trảo một cái, Cơ thể của tu sĩ áo xanh bị một đạo hắc quang bao vây trong nháy mắt, sau đó Nguyên Anh của gã bị lôi ra khỏi cơ thể.
Vu Nguyệt Thần cũng không để ý đến việc tu sĩ áo xanh đang cầu xin tha thứ, mà lặp đi lặp lại lục xoát ký ức trong Nguyên Anh của gã, khi tìm thấy tin tức muốn biết xong, thì hồn lực cuốn một cái, liền đem Nguyên Anh đã mất đi ý thức của tu sĩ áo xanh, hấp thu vào trong cơ thể.
“Người lẻn vào lần này là ai? Có phải tên Viên Minh kia lại phái người tới không?” Huyết Ma Lão Tổ lập tức hỏi.
“Không phải, mà là phản đồ của bổn giáo.” Vu Nguyệt Thần đáp, nhưng trong ánh mắt cũng có sự nghi hoặc mà không dễ phát hiện ra.
“Hừ, trong lúc mấu chốt còn có chuyện như này xảy ra, ngươi khống chế thủ hạ cũng quá kém, tầm quan trọng của ma trận này cũng không cần ta nói nhiều lời, nếu như còn có chuyện giống như này xảy ra, cũng đừng trách ta không nể mặt ngươi.” Huyết Ma Lão Tổ lạnh giọng cằn nhằn.
“Sau này ta sẽ đích thân tọa trấn Ma trận, ngươi yên tâm rồi chứ?” Vu Nguyệt Thần thản nhiên nói.
“Vậy thì tốt.” Huyết Ma Lão Tổ gật đầu một cái, thân hình lão nhoáng lên, biến mất ngay tại chỗ.
Thấy lão đã rời đi, Vu Nguyệt Thần mới lộ ra vẻ suy tư, một lát sau gã đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện ra Nghê Mục và Tịch Chính đang hướng tới đây, vì nghe được động tĩnh.
“Hai người các ngươi đều lên cả đây đi!” gã truyền âm cho hai người.
Một lúc sau, Nghê Mục và Tịch Chính xuyên qua ma vân, đi tới đỉnh núi, cung kính thi lễ một cái với Vu Nguyệt Thần.
“Tịch Chính, ngươi dùng Thiên Diễn Thuật tính toán xem, hồn phù bên trong thần hồn của Tự Tại cũng không bị xúc động, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.” không chờ hai người Nghê Mục mở miệng, Vu Nguyệt Thần đã hạ lệnh.
Nghê Mục và Tịch Chính nghe vậy đều khẽ giật mình, sau đó Tịch Chính lập tức lĩnh mệnh, thi triển Thiên Diễn Thuật.
Vài giây sau, Tịch Chính đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, khí thế toàn thân trong nháy mắt trở nên uể oải, mà thất khiếu của hắn đều có máu tươi chảy ra.
Vu Nguyệt Thần thất vậy thì vung tay lên, một viên Hắc Ngọc liền bay đến trước mặt Tịch Chính trong nháy mắt, Tịch Chính cũng vội vàng tiếp lấy Hắc Ngọc, hấp thu luyện hóa một chút nguyện lực tinh thuần được cất giữ trong đó, sắc mặt tái nhợt của Tịch Chính mới khá hơn một chút.
“Đã tính ra được cái gì rồi?” Vu Nguyệt Thần hỏi.
“ ‘Hư linh giả hồn, phi kỷ đạo thân’, thuộc hạ chỉ tính ra được lời bình của bát tự này.” Tịch Chính đáp.
Ánh mắt Vu Nguyệt Thần ngưng tụ lại, thấp giọng lẩm bẩm mấy câu Tịch Chính vừa nói, giống như nghĩ tới điều gì đó.
Có thể kháng trụ được Hung Chú Sát, có thể né được hồn phù mà phụ thể vào Tự Tại, tu vi của bản thân còn chưa tới Ngôn Vu…
Hẳn là nhờ vào món đồ kia trong tay hắn?
Vu Nguyệt Thần suy tư, phất phất tay ý để Nghê Mục và Tịch Chính lui ra, bản thân thì ở lại một mình để thủ ma trận, ngồi yên bất động thật lâu.
…
Ở bên kia, trong khoảnh khắc Tự Tại Tôn Giả bỏ mình, Ý thức của Viên Minh trở lại bản thể, nhưng lập tức bị vô cùng vô tận thống khổ bao phủ.
Như lần trước, thần hồn của hắn như muốn vỡ vụn, tiếp nhận tổn thưởng hoàn toàn giống như Tự Tại Tôn Giả.
Dưới sự tra tấn thống khổ vô cùng, Viên Minh cắn răng, một tay ôm đầu, tay kia thì nhanh chóng gọi ra Bách Quỷ Dạ Hành Đồ.
Thân ảnh Thiên Quỷ tán nhân lại xuất hiện, một tay đè Viên Minh lại, một tay thi triển Thế Kiếp thần thông cho hắn.
Tất cả dường như hoàn toàn giống với lần trước, nhưng khi thần hồn của Thiên Quỷ tán nhân hóa hình nổ tung, khi thần hồn của Viên Minh vất vả lắm mới khôi phục ổn định, thì một cảm giác suy yếu cực độ khó hiểu bỗng hiện lên, tỏng nháy mắt quét khắp toàn thân Viên Minh.
Cũng không phải là huyết nhục suy bại, hay thần hồn uể oải, mà là một loại mỏi mệt cùng u ám giống như kiểu thọ nguyên bị tiêu hao hết.
Viên Minh đột nhiên phát giác được, suy nghĩ của mình bị trì hoãn rất nhiều, tốc độ vận chuyển linh lực toàn thân cũng chậm hơn nửa so với ngày thường, cảm giác buồn ngủ cứ quanh quẩn mãi bên người, phảng phất như kiểu sau một giây sẽ rơi vào trạng thái ngủ say.
Viên Minh cố gắng chống mí mắt lên, điều động nguyện lực, muốn tu bổ thần hồn, để làm dịu cảm giác suy yếu.
Nhưng hắn càng làm như thế, lại càng cảm giác tinh lực không tốt, bản thân giống như một ông lão sắp gần đất xa trời, cho dù dùng thủ đoạn gì, cũng không thay đổi được kết cục tuổi thọ sắp hết.
Hắn lại thử để cho Thiên QUỷ tán nhân thi triển Thế Kiếp lần nữa, nhưng thực sự không có bất kỳ hiệu quả nào.
Chẳng lẽ đây là cái giá phải trả nếu để người bị phụ thể bỏ mình? Không chỉ bị tiếp nhận tổn thương giống hệt với người bị phụ thể, mà còn tổn thương cả thần hồn bản nguyên?
Bởi vì có cái gọi là, đóng băng ba thước không phải do một ngày lạnh.
Lúc này Viên Minh mới ý thức được, có lẽ trước đó, trong mấy lần phụ thể trước, đối tượng bị phụ thể bị tổn thương, thần hồn bản nguyên của hắn đã bị tổn thương, nhưng hắn căn bản cũng không phát hiện ra, cho tới lần này, hắn cũng không rõ ràng lắm, tại sao thần hồn của mình lại có vấn đề bất thường.
“Xem ra là thất sách.”
Viên Minh lung lay sắp đổ, đầu óc có chút choáng váng, sau khi ho khan hai tiếng thì truyền âm cho Tịch Ảnh, bảo nàng tới tìm mình.
Không lâu sau, Tịch Ảnh vội vàng đi vào gian phòng.
“Sao ngươi lại biến thành bộ dạng như này, ngươi chờ chút, ta đi tìm người tới!” Tịch Ảnh nhìn thấy bộ dáng gần đất xa trời kia của Viên Minh, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.
“Không cần, ngươi… ài.” Viên Minh đưa tay ra muốn ngăn, nhưng căn bản không có sức ngăn lại.
Nhưng Tịch Ảnh cũng không đi quá lâu, rất nhanh đã dẫn Tịch Thiến chạy ngược trở về.
“Tỷ tỷ, ngươi nhanh xem cho Viên Minh một chút.” Tịch Ảnh lo lắng nói.
Tịch Thiến nhìn thấy tình trạng suy yếu của Viên Minh, cũng sợ hết hồn, sau khi kiểm tra qua bằng thần thức, nàng suy tư chốc lát.
Tay trái nàng bấm niệm pháp quyết, tay phải để lên đỉnh đầu của Viên Minh.
“Đừng chống cự.” Tịch Thiến nói.
Viên Minh muốn gật đầu, thì lập tức cảm thấy một cỗ lực lượng ấm áp như dòng nước tràn vào cơ thể mình từ bàn tay của nàng, chạy một vòng quanh kinh mạch cơ thể, rồi nhanh chóng kéo ra ngoài.
Tịch Thiến cũng nhanh chóng thu bàn tay về, chìa đến trước mặt, ở lòng bàn tay của nàng có thêm một đoàn linh quang mầu xanh biếc.
Cùng sự bấm niệm pháp quyết và niệm chú không ngừng của Tịch Thiến, đoàn linh quang này giống như một hạt giống bình thường, bén rễ nảy mầm, rồi nhanh chóng trưởng thành một đóa hoa nhỏ có dáng mềm mại thướt tha, rồi tách ra khỏi bàn tay của nàng.
“Hé miệng.” Tịch Thiến nói, xong cẩn thận từng li từng tí gỡ đóa hoa xuống, đưa đến bên miệng của Viên Minh.
Viên Minh lập tức nghe lời, sau đó hắn liền cảm giác được, bên trong linh hoa nhỏ xuống một giọt mật hoa, rơi vào trong miệng của hắn.
Giọt mật hoa vừa vào miệng, cơ thể Viên Minh lập tức trở lên ấm áp, sau đó lan ra toàn thân, mỗi chỗ cơ bắp đều giống như đang reo hò sung sướng vì được bồi dưỡng, cảm giác mỏi mệt cũng thoáng chốc thối lui, Viên Minh lại lần nữa khôi phục được một chút tinh thần.
Nếu như nói Viên Minh vừa nãy giống như một lão giả người phàm có tám chín mươi tuổi, thì lúc này ít nhất hắn đã khôi phục được tình trạng năm sáu chục tuổi của người phàm, cơ thể tuy không tính là cường tráng, nhưng cũng không đến mức bước nửa chân vào quan tài như lúc nãy.
Tuy còn chưa hoàn toàn khôi phục, như Tịch Thiến có thể trị liệu hiệu quả như vậy, Viên Minh đã vui mừng quá đỗi.
“Bí thuật này đúng là thần kỳ, là từ đâu học được? Có thể cho ta mượn tìm hiểu chút không?” Viên Minh vui mừng hỏi thăm.
“E là có chút khó khăn, không phải do ta keo kiệt thuật pháp, chỉ là Mịch Thanh Hóa Sinh Thuật này của ta, kỳ thực cũng chỉ là một công phát chữa thương thuộc tính Mộc bình thường, nhưng sau khi ta thức tỉnh, thể chất dường như có chút thay đổi, không chỉ thần thông thuộc tính Mộc tiến nhanh, mà khi thi triển một chút bí pháp nắm giữ, giống như cũng có chút hiệu quả khác, giống như cái thuật pháp này, vốn chỉ có thể trị liệu nhục tân, nhưng bây giờ lại biến đổi thành có hiệu quả với cả thần hồn lẫn Nguyên Anh nữa.” Tịch Thiến ngại ngùng giải thích.
“Thì ra là thế, xem ra Tịch Thiến đạo hữu cũng coi như nhân họa đắc phúc.” Viên Minh cười cười.
“Trước đừng nói nhiều như vậy,nếu thần thông đã hữu hiệu, tỷ tỷ ngươi cũng nhanh điều trị cho Viên Minh thêm mấy lần, giúp hắn triệt để loại trừ bệnh căn, miễn cho lưu lại di chứng gì đó.” Tịch Ảnh lo âu, thúc giục tỷ tỷ.