Chương 720: Nhận ra thân phận
Chương 720: Nhận ra thân phận
“Cánh không giương.” Vu Nguyệt Thần nhàn nhạt nói ra, cũng vận dụng lực lượng Ngôn Xuất Pháp Tùy.
Lúc Ngôn Vu thi triển Ngôn Xuất Pháp Tùy, cũng không phải chỉ là thông qua giọng nói phát ra, những câu chữ kia bao hàm hồn lực, cho dù không có thanh âm, cũng sẽ vang lên từ trong đáy lòng mỗi người.
Một cái chớp mắt tiếp theo, tất cả Kim Ô hóa hình đều cứng ngắc hai cánh lại, không cách nào động đậy, thân thể đang bay lượn trên trời đột nhiên rơi xuống, bị ác quỷ đen kịt một phát bắt được, mở miệng lớn dính máu ra, cắn phập vào cái cổ của Kim Ô một cái, cố gắng xé xuống một miếng thịt.
“Trảo Kiên Uế lợi”* Tịch Ảnh lập tức nói ra.
Vừa dứt lời, con Kim Ô bị ác quỷ bắt lấy hai cánh kia liền mạnh mẽ giằng co giãy dụa, mỏ chim sắc bén mổ thẳng đến con mắt của ác quỷ, dồn ép nó phải ngả người ra sau, nhưng đôi tay của nó vẫn giữ chặt Kim Ô.
Nhưng tiếp theo đó, Kim Ô lập tức huy động ba chân, móng vuốt sắc bén giống như chủy thủ dễ dàng xé hai cánh tay của ác quỷ ra để thoát khốn, sau đó lại hóa thành ánh sáng mầu vàng kim, bay trở về mi tâm của Tịch Ảnh.
Nhưng vì những con ác quỷ này cũng không phải là thực thể, trên thực tế thì nó chẳng qua cũng chỉ là thần hồn của Vu Nguyệt Thần Hóa Hình, nên miệng vết thương trên ác quỷ nhìn rất thảm thiết, nhưng lại cũng rất nhanh được Vu Nguyệt Thần dùng Hồn Lực tu bổ lại, hai cánh tay vừa bị mất đi đã mọc dài ra như cũ.
Giao thủ một phen, lực lượng hai bên nhìn như ngang nhau, nhưng Tịch Ảnh lại nhạy cảm phát giác ra một chuyện, khí tức của Kim Ô khi trở về thức hải của mình, đều yếu đi không ít, giống như mãi mãi thiếu đi một phần lực lượng.
Vu Nguyệt Thần đột nhiên lắc đầu, đưa tay hướng xuống phía dưới vỗ một cái.
Khói đen bốc lên vô tận, trên bầu trời ngưng tụ ra một bàn tay khổng lồ che khuất ánh sáng, Tịch Ảnh đánh ra Kim Diễm, lúc này ngọn lửa đang nhảy nhót trên lòng bàn tay nàng giống như một ngọn lửa bình thường, thậm chí còn không cách nào chiếu rọi được bàn tay khổng lồ màu đen kia.
Tịch Ảnh há mồm phun một cái, Kim Long Tiễn nhảy nhót đi ra, hóa thành hai con Kim Long, trong nháy mắt xông phá chân trời, ở bên ngoài bàn tay khổng lồ màu đen chợt lóe lên một cái.
Chớp mắt tiếp theo, bàn tay khổng lồ màu đen bị nứt ra, giống như bị người cắt ngang một cái, năm ngón tay cùng lòng bàn tay lìa ra, nhưng ngay sau đó lại hóa thành sáu con rắn khổng lồ, bắt đầu quấn lấy hai con Kim Long để triền đấu.
Vu Nguyệt Thần khẽ nhíu mày, giống như là nhận ra Kim Long Tiễn, trong lòng có chút nghi hoặc.
Tịch Ảnh thì không chần chừ chút nào, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, chỗ mi tâm lại có hai con Kim Ô chui ra, mặc dù không thể giương cánh, nhưng vẫn lấy thân tương dung, hóa thành một vòng mặt trời huy hoàng, từ từ bay lên đến không trung.
Dưới ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt, bên ngoài thân thể Cự Mãng
Do Đại Hắc Thiên Thần Chưởng biến thành, có khói trắng bốc lên rất nhanh, trong chớp mắt liền giống như ở thành Vũ Hóa, bị tiêu tán hoàn toàn dưới ánh sáng của mặt trời.
Nhưng mà vào lúc này, Vu Nguyệt Thần lại đột nhiên đưa tay bấm niệm pháp quyết, huyết diễm bên trong nhóm ác quỷ bỗng hợp thành một đoàn, thân hình từ từ hòa tan vào nhau, tụ họp lại giống như bùn nhão cuộn thành một khối, cuối cùng biến thành một con quỷ một mắt hung dữ cao khoảng trăm trượng, nó hé miệng ra gào thét về phía “mặt trời” đang treo cao trên không trung.
Tịch Ảnh thầm nghĩ trong lòng “Không ổn”, lập tức bấm niệm pháp quyết, muốn gọi “mặt trời” trở về.
Nhưng vào lúc này, con quỷ một mắt hung dữ đột nhiên hút một cái, bộ ngực của nó phồng lên cao, lực hút mạnh đến nỗi tạo thành một cơn lốc trước cái miệng đầy răng nanh của nó, không ngừng lôi kéo “mặt trời” do Kim Ô biến thành kia, hỏa diễm do mặt trời tỏa ra đang không ngừng bị hút vào bên trong miệng ác quỷ.
Ngọn lửa chí dương chí cương của Kim Ô có thể thiêu cháy tất cả ô uế, nhưng rơi vào bên trong miệng ác quỷ lại giống như ngọn lửa yếu ớt, không có bất kỳ uy lực gì.
Tịch Ảnh có chút biến sắc, thần hồn hóa hình trên bản chất cùng loại với phân hồn cỡ nhỏ, mỗi một cái mất đi cũng đều sẽ sinh ra ảnh hưởng nghiêm trọng cho thần hồn của Hồn Tu.
Nếu là bị thôn phệ, bằng thủ đoạn của Vu Nguyệt Thân, có thể sẽ đạt được một bộ phận ký ức của Tịch Ảnh.
Lúc này Tịch Ảnh đang muốn cưỡng ép triệu hồi Kim Ô, Vu Nguyệt Thần lại mở miệng lần nữa.
“Hồn Hiện không về.”
Vừa dứt lời, Tịch Ảnh lập tức cảm nhận được liên hệ của mình mà Mặt trời Kim Ô, đang bị một lực lượng nào đó ngăn cản ở giữa, trong lúc nhất thời không cách nào triệu hồi được.
Hai tay của Tịch Ảnh đột nhiên vỗ một cái, sau đó cử động lên xuống, trong lòng bàn tay nàng đột nhiên xuất hiện một ba động khó hiểu, nhưng nhìn kỹ thì lại không thấy có gì trong lòng bàn tay, cũng không có khí tức tỏa ra.
Vu Nguyệt Thần cũng chú ý tới động tác của Tịch Ảnh, vừa ngước mắt lên đã thấy cánh tay của Tịch Ảnh đột nhiên run lên, lòng bàn tay của nàng đẩy ra ngoài, ba động vô hình chợt lóe lên rồi biến mất.
Trong nháy mắt tiếp theo, Vu Nguyệt Thần bỗng nhiên cảm thấy thần hồn đau nhói, và một vết thương to bằng cái bát đột nhiên xuất hiện trên cổ con ác quỷ một mắt đang đứng trong huyết diễm, giống như thể nó bị một ngọn giáo xuyên qua.
Mà ở chỗ viền miệng vết thương, có một ngọn lửa kim sắc đang hừng hực thiêu đốt lên, ngăn cách mọi thứ Hồn lực quán trú, khiến ác quỷ một mắt hoàn toàn không có cách nào tu bổ miệng vết thương.
Lực hút trong miệng ác quỷ một mắt cũng vì thế mà giảm nhiều, mặt trời do Kim Ô biến thành nhân cơ hội này, cố gắng tránh thoát trói buộc của hấp lực.
Cùng lúc đó, ngón tay của Tịch Ảnh chuyển động, giống như lại muốn thi triển thuật pháp, thúc giục món đồ vật vô hình mới vừa gọi ra lúc nãy kia, Vu Nguyệt Thần đâu thể để cho nàng như ý, hắc mang trong mắt chợt lóe, lập tức chui ra hai sợi màu đen, chiu vào thức hải của Tịch Ảnh, khiến thân thể nàng cứng đờ, không cử động được nữa.
Nhưng sau một kích đắc thủ, Vu Nguyệt Thần lại nhíu mày lại.
Nê Lê Thần Mục của gã mặc dù có thể nhiếp hồn trấn phách, nhưng thân là Ngôn vu, tuyệt không có khả năng dễ dàng trúng chiêu như vậy.
Là huyễn thuật!
Vu Nguyệt Thần nhanh chóng bấm ngón tay, một đạo thuật pháp phá huyễn thuật đang được thi triển, nhưng vào lúc này, trán của gã lại đau xót.
Một ngọn giáo toàn thân màu trắng bạc xuyên qua đầu Vu Nguyệt Thần, mũi giáo xuyên phá qua toàn bộ đầu của gã, trên mũi giáo bóng loáng lập tức xuất hiện một mảng lửa lớn màu vàng, rồi nhanh chóng cháy lan ra khắp thân thể Vu Nguyệt Thần.
Ở phía sau gã, Tịch Ảnh đang đứng lơ lửng trên không, một tay nắm lấy pháp bảo Trường Mâu (ngọn giáo mầu bạc kia) một tay đang kết pháp quyết, liên tục không ngừng gọi ra ngọn lửa Kim Ô, thiêu đốt cơ thể của Vu Nguyệt Thần.
Ở bên trong ngọn lửa, thân thể VU Nguyệt Thần nhanh chóng bị hòa tan rất nhanh, chỉ còn lại thần hồn cùng thần hồn hóa hình có bộ dáng ác quỷ, bọn nó mấy lần định thử phá vây ra khỏi ngọn lửa, nhưng lại bị Tịch Ảnh ngăn lại, cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng bị tiêu tán hoàn toàn trong thiên địa.
Chủ nhân tử vong, ác quỷ một mắt cũng nhanh chóng biến mấy, huyết diễm dài đằng đẵng cũng biến mất dần dần.
Tịch Ảnh thấy vậy thì thở dài một cái, vừa muốn cất pháp bảo trường mâu đi, nhưng trong lòng lại đột nhiên cả kinh, giống như đã nhận ra không đúng.
Vu Nguyệt Thần có thể bị giết dễ dàng như vậy sao?
Không đúng, ta cũng ở bên trong huyễn thuật.
Nàng đột nhiên tỉnh ngộ, tay phải lộn một cái lấy ra Phá Huyễn phù lục mà Kim Hi tiên tử đặc biệt chuẩn bị cho nàng ra, hướng về trên thân mình vỗ một cái.
Trong chốc lát, Tịch Ảnh cảm nhận được thần hồn của mình mát lạnh một hồi, cảnh sắc xung quanh cũng lập tức biến hóa, lúc này nàng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, bốn phía vẫn là huyết diễm cuồn cuộn, ác quỷ một mắt lại hiện ra giữa không trung, lúc này không ngờ nó đã nắm được mặt trời do Kim Ô hóa thành trong tay.
“Phù lục không tệ, đáng tiếc quá muộn.” Vu Nguyệt Thần đứng cách đó không xa, nhìn Tịch Ảnh lắc đầu cười khẽ một tiếng.
Đạo Ngôn Xuất Pháp Tùy đầu tiên mà Tịch Ảnh thi triển đã mất đi hiệu lực, giữa không trung vừa có chút im lặng quỷ dị, lại vang lên thanh âm giao chiến.
Ngay sau đó, ác quỷ một mắt há mồm phát ra một tiếng gào thét kinh thiên, áp đảo mọi thứ âm thanh.
Sóng âm như sóng, khiến Tịch Ảnh không thể không thi pháp ứng đối, nhưng cũng vì thế mà bỏ lỡ mất cơ hội cuối cùng để cứu thần hồn Hóa hình của mình.
Trong nháy mắt tiếp theo, một tiếng ực vang lên, ác quỷ một mắt đã đem mặt trời nuốt vào, sắc mặt của Tịch Ảnh lập tức trắng bệch, khí tức thần hồn cũng đột nhiên hạ thấp.
Vu Nguyệt Thần nheo mắt lại, sau giây lát tiêu hóa, trong mắt gã hiện lên một chút kinh ngạc.
“Tịch Chính đúng là có phúc khí, có thể có một đứa con gái giống như ngươi.” gã tán dương một câu giống như xuất phát từ tận đáy lòng.
Tịch Ảnh không đáp, hai tay đột nhiên buông lỏng, trường mâu nắm chặt lại trở nên vô hình, biến mất giữa không trung, không biết lại muốn khởi xướng tấn công từ chỗ nào.
Nhưng Vu Nguyệt Tần lại vung tay lên, một bức tượng đá cao cỡ nửa người liền xuất hiện bên hống của hắn, thân hình của tượng đá khá giống Vu Nguyêt Thần, nhưng trên mặt trống rỗng, không có ngũ quan gì cả.
Tượng đá vừa mới xuất hiện, Tịch Ảnh liên lập tức cảm nhận được nguyện lực tồn tại trên người nó.
Chỉ là, nguyện lức này khác hắn với nguyện lực mà Viên Minh thu thập được qua Thâu Thiên Đỉnh, nguyện lực bên trong tượng đá rơi vào trong mắt Tịch Ảnh, giống như bùn nhão đen kịt bình thường, tản ra mùi tanh tưởng khiến người ta muốn ngạt thở.
Tịch Ảnh mới chỉ nhìn thoáng qua một cái, liền cảm nhận được sự khó chịu từ tận đáy lòng, bên tai giống như cũng nghe được tiếng gào thét bén nhọn thống khổ của hàng ngàn vạn sinh linh.
Nguyện lực là kết quả của cảm kích và tín ngưỡng, nhưng hai cái này dù sao vẫn được sinh ra do ý niệm của sinh linh.
Dùng giết chóc làm tín ngưỡng, ẩn chứa tà niệm cầu nguyện, thỏa mãn dục vọng cảm kích…
Mà bên trong tượng đá này cất giấu. Là sự thống khổ, oán hận, sợ hãi, bất lực, mọi mặt trái tâm tình chủ đạo tạo nên nguyện lực này.
Sau khi Vu Nguyệt Thần gọi ra tượng đá, lập tức liên giơ tay phải lên, vẽ phác thảo văn tự trong hư không, rõ ràng muốn thi triển Hung Chú Sát.
Nhưng lúc này, dưới chân gã cũng không hiện ra Hắc Uyên, mà ngược lại, chỗ cái trán của tượng đá bên hông gã lại nứt ra một vệt nhỏ, nguyện lực như bùn nhão hiện lên từ trong đó, bay về chỗ văn tự trong không trung.
Lúc thi triển Hung Chú Sát, mọi thứ có tu vi thấp hơn Vu Nguyệt Thần đều không thể nhìn thẳng quá trình thi pháp, nhưng lúc này Tịch Ảnh đã có lực lượng thần hồn không thua Vu Nguyệt Thần.
Nàng thấy Vu Nguyệt Thần thi pháp, cũng bấm niệm pháp quyết, một đạo ba động vô hình hiện lên trong hư không, bản mệnh pháp bảo Thần Hà Mâu của nàng ẩn nấp thân hình, xoay một cái rồi vọt về phía tượng đá.
Thần Hà Mâu vừa tiếp cận tượng đá, đã thấy một bàn tay đen thùi lùi bỗng nhiên xuất biện phía trên nó, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, một phát bắt được nó.
Tuy là bản mệnh pháp bảo, nhưng do thời gian Tịch Ảnh vừa mới tấn tăng Ngôn Vu quá ngắn, còn chưa kịp tế luyện Thần Hà Mâu tăng lên một bước nữa, cường độ phù văn trên đó không đủ, Vu Nguyệt Thần chỉ cần có chút phòng bị, sẽ rất khó qua mắt được gã.
Trong lòng Tịch Ảnh cảm giác nặng nề, pháp quyết trong tay nàng lại biến đổi, bên trong Thần Hà Mâu đột nhiên tỏa ra một mảng lửa lớn màu vàng, nháy mắt đốt cháy bàn tay đen thùi lùi kia.
Cùng lúc đó, Vu Nguyệt Thần cũng đã viết hoàn thành, hai chữ “Tịch Ảnh” lơ lửng ở giữa không trung đã hoàn toàn thành hình, rồi sau đó bị mặt trái nguyện lực từ bên trong tượng đá vọt ra bao bọc lấy, sau một giây thì biến mất ở không trung, xuất hiện trong thức hải của Tịch Ảnh.
Khác với Viên Minh giải thích, vị trí mặt trái nguyện lực cũng không xuất hiện ở chính giữa thần hồn, giống như chịu cường độ thần hồn ảnh hưởng.
Hung Chú Sát không đủ để gây ra vết thương chí mạng đối với Ngôn Vu.
Cho dù như vậy, thì mượn nhờ tượng đá thi triển Hung Chú Sát, uy lực của nó cũng mạnh hơn gấp mấy lần so với Viên Minh thừa nhận lúc đó.
Lúc cỗ mặt trái nguyện lực này đang trùng kích thần hồn, Tịch Ảnh bị thất thần trong chốc lát, khi nàng phục hồi tinh thần lại, một bàn tay đen thùi lùi đã xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, đang chộp tới.
Lúc này muốn tránh né cũng đã không còn kịp rồi, trong lúc ngìn cân treo sợi tóc, Tịch ảnh chợt ngoắc tay với Thần Hà Mâu một cái, Thần Hà Mâu bỗng có một đạo phù văn mầu trắng sáng lên, tiếp theo thì thân thể Tịch Ảnh liền bị ánh sáng trắng bao bọc lấy, rồi biến mất ngay tại chỗ.
Bàn tay đen thùi lùi kia hạ xuống một trảo, lại vồ hụt.