Chương 721: Cạm bẫy
Chương 721: Cạm bẫy
Đuôi lông mày của Vu Nguyệt Thần nhảy lên, quay đầu nhìn về phía bên ngoài hông mười bước, thấy Tịch Ảnh lúc này lại xuất hiện lần nữa bên cạnh Thần Hà Mâu, hai tay nắm chặt Pháp Bảo, bộ dạng vẫn còn đang sợ hãi cực độ.
Sắc mặt của Vu Nguyệt Thần cũng trắng bệch thêm vài phần, nhưng trong mắt gã lộ vẻ hung lệ, không chút do dự đưa tay ra lần nữa, lại thi triển Hung Chú Sát một lần nữa, hiển nhiên không định cho đối phương bất kỳ chút thời gian nào để thở dốc.
Trong mắt Tịch Ảnh cũng hiện lên một tia tàn nhẫn, nàng đưa tay lên điểm vào mi tâm một cái, đem thần hồn hóa hình sở hữu trong thức hải thả ra toàn bộ.
“Giam cầm không gian!” đồng thời nàng mở miệng nói, thi triển thần thông Ngôn Xuất Pháp Tùy.
Trong lòng Vu Nguyệt Thần sinh ra một tia dự cảm chẳng lành, vội vàng đình chỉ thi pháp, nhanh chóng bứt ra lùi lại, nhưng đã trễ.
Ngay sau khi Tịch Ảnh nói xong, không gian bốn phía trong nháy mắt lập tức trở nên vô cùng cứng cỏi, bất luận kẻ nào cũng không thể mượn nhờ bất kỳ thủ đoạn nào xuyên qua không gian, chuyển đổi vị trí.
Cùng lúc đó, Kim Ô bên người nàng toàn bộ đều tụ tập trước mặt Tịch Ảnh, dung hợp lẫn nhau thành một điểm sáng trắng to chừng quả đấm, bên ngoài điểm sáng bao phủ một tầng ánh sáng mông lung, giống như có đồ vật gì đó đang làm ánh sáng bị bóp méo đi.
Ngay sau đó, điểm sáng bỗng nhiên vụt lên cao, lao vào giữa không trung sau một giây thì đột nhiên nổ tung.
Trong phút chốc, tất cả mọi người trên chiến trường nhìn thấy, bầu trời trên đỉnh đầu của mình, bị nhuộm thành mầu vàng kim trong nháy mắt.
Cũng không phải là bầu trời nguyên bản bị nhiễm lên sắc thái, mà vì có một vầng mặt trời to lớn thay thế thiên khung.
Đây là lần đầu tiên mà tất cả mọi người nhìn thấy hình dáng mặt trời ở khoảng cách gần như vậy, ánh sáng vàng chói mắt giống như những thanh kiếm sắc bén, khiến cho những người có can đảm ngẩng đầu lên nhìn đều bị nhói nhói hai mắt, giống như sắp bị đốt cháy cả đôi mắt của mình.
Cùng lúc đó, nhiệt độ trên toàn bộ chiến trường đột nhiên bị kéo lên cấp tốc, ngay cả tia sáng đều bị vặn vẹo vì nhiệt độ quá cao, không khí nóng rực theo hô hấp tràn vào phổi, khiến phổi cùng cổ họng cũng bị đốt đến thương tổn.
Trong chớp mắt mặt trời xuất hiện, làn da bên ngoài thân của Vu Nguyệt Thần đã bị bốc cháy trong nháy mắt đó, cảm giác đau nhói mãnh liệt khiến gã ôm lấy đầu của mình, muốn kêu đau nhưng cổ họng bỏng rát lại không phát ra được thanh âm nào.
Gã cố gắng chống đỡ, muốn tránh thoát khỏi phạm vi mặt trời đốt cháy gay gắt, nhưng mà hơi nước trong thân thể hắn lại bốc hơi quá nhanh, thời gian chỉ vừa qua khoảng năm hơi thở, liền hoàn toàn hóa thành xác khô, thần hồn mất đi thân thể bảo vệ, trần trụi hiện ra dưới mặt trời, chỉ có thể nhờ vào Hồn Lực đau khổ chống đỡ, duy trì lấy một chút sinh cơ cuối cùng.
Sau năm hơi thở, khi hồn lực của Vu Nguyệt Thần sắp hao hết, thì mặt trời trên bầu trời đột nhiên biến mất, nhiệt độ bốn phía từ từ giảm xuống, không cần Vu Nguyệt Thần phải vận dụng hồn lực để chống cự nữa.
Cách đó không xa, Tịch Ảnh với vẻ mặt trắng bệch đang đứng đó, trong thức hải của nàng dã không còn dư thừa một chút Hồn lực nào, Thần Hồn Hóa HÌnh cũng đã bị tiêu hao hết sạch, hoàn toàn không còn cách nào thi triển thần thông Hồn Tu nữa.
Đạo thần thông vừa mới sử dụng kia tên là “Nhật Chước”, là năng lực nàng lấy được lúc đột phá Ngôn Vu, mặc dù uy lực kinh người, nhưng khi phát động nó yêu cầu cưỡng chế tiêu hao thần hồn Hóa HÌnh sở hữu, mới có thể ngưng tụ thành mặt trời gay gắt thiêu cháy vạn vật.
Mà sau khi phát động Thần Thông, thì cũng không thể chủ động hủy bỏ, chỉ có thể tiêu hao sạch sẽ hồn lực, khi đó nó sẽ tự động giải trừ.
Lúc này Tịch Ảnh vì Hồn Lực tiêu hao quá mức, thậm chí có chút đứng không vững, cơ thể lung lay, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xuống.
Nhưng mà, Vu Nguyệt Thần thấy tình trạng của nàng như vậy, lại cũng không có ý định thừa cơ phản công, tình huống của gã lúc này so với Tịch Ảnh cũng không khá hơn bao nhiêu, hai lần mấy đi thân thể đau đớn thê thảm, càng khiến thần hồn của gã suy yếu đến cực điểm.
Bởi vậy, gã quyết đoán dùng Hồn lực xoáy lên tượng thần không mặt, sau đó chạy trốn về phía bên ngoài Triều Thiên, không chút do dự nào.
Nhưng vào lúc này, hư không bên cạnh gã bỗng hiện ra Thần Hà Mâu, không chờ gã mở miệng, mũi mâu đã quấy một nhát, trực tiếp phá tan thần hồn của gã thành từng mảnh.
Vu Nguyệt Thần hoành hành nhiều năm như vậy, thậm chí một lần uy hiếp toàn bộ Vân Hoang, hôm nay lại trơ mắt nhìn thần hồn của bản thân vẫn diệt giữa thiên địa, ngay cả một tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra.
Tượng thần không mặt cùng nhẫn trữ vật được giấu trong thần hồn của Vu Nguyệt Thần đồng thời rơi xuống, cách đó không xa, Tịch Ảnh cũng tiêu hao hết một tia tâm thần cuối cùng, vô lực ngã xuống.
Cũng may là mặc dù Tịch Ảnh bị tiêu hao hết Hồn Lực, nhưng vẫn còn có pháp lực, Thần Hà Mâu nhanh chóng bay trở về tự phát hộ chủ, khiến nàng không đến mức rơi vào trạng thái mặc người chém giết.
Mất khoảng chừng nửa nén nhang, thức hải khô cạn của Tịch Ảnh rốt cục khôi phục được một tia hồn lực, ý thức của nàng cũng lần nữa thanh tỉnh.
Nàng nắm chặt Thần Hà Mâu, miễn cưỡng chống đỡ lấy thân thể, lật tay một cái lấy ra Phá Huyễn Phù đánh vào người, sau đó liền liếc nhìn bốn phía, cho đến khi nhìn thấy tượng thần không mặt và nhẫn trữ vật rớt cách đó không xa, mới rốt cục thở dài một hơi.
Lần này kết thúc thật rồi.
Nàng run run rẩy rẩy đứng lên, vận chuyển pháp lực, cách không nhiếp tượng thần không mặt cùng nhẫn trữ vật bay qua chỗ mình.
Để cho an toàn, nàng cũng không lập tức mở nhẫn trữ vật ra, mà dùng pháp lực tạm thời phong ấn lại cả hai thứ, sau đó liền ngồi xuống lần nữa, lấy ra đan dược, yên lặng ngồi chữa thương.
Những người khác vẫn đang tiếp tục chiến đấu, trong lòng Tịch Ảnh cũng rất muốn đi giúp đỡ Viên Minh, nhưng lúc này nàng hành động còn khó khăn, tùy tiện nhúng tay vào cuộc chiến của người khác, chỉ sợ còn trở thành vướng víu của họ.
“Nhất định phải thắng đó!”
Tịch Ảnh mấp máy môi, vừa ngồi chữa thương vừa nhịn không được nhìn về hướng chiến trường mà Viên Minh cùng Huyết Lệ đang giao thủ ở phía xa.
…
Khi Tịch Ảnh và Vu Nguyệt Thần kết thúc chiến đấu được một lúc, bên Ô Lỗ lại đang lâm vào khổ chiến.
Cho dù Ô Lỗ nhờ vào Hư Niệm Công thu được chiến lực có thể so với Phản Hư, nhưng tu vi thực sự của hắn rốt cục cũng chỉ tới Nguyên ANh hậu kỳ, mà thực lực của Huyết Ma lão tổ lại là Phản Hư trung kỳ hàng thật giá thật, sau khi thăm dò thực hư về Ô Lỗ, hai bên đánh giáp lá cà, nên Ô Lỗ tự nhiên là triệt để rơi xuống hạ phong.
Nhưng mà trên chiến trường lại không thấy thân ảnh của Ô Lỗ, cho dù Huyết Ma lão tổ dùng thần thức không ngừng quét qua bốn phía, nhưng vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của Ô Lỗ.
Giống như hắn ta đã rời khỏi chỗ này, chỉ còn mỗi mình HUyết Ma lão tổ đang nghi thần nghi quỷ.
Huyết Ma lão tổ lại không chủ quan chút nào, cũng không có bất kỳ tâm tư nào muốn bứt ra chỗ khác để hỗ trợ ai đó.
Trong lúc chiến đấu vừa nãy, Ô Lỗ không chỉ một lần thông qua Thạch Phù ẩn thân đánh lén, Huyết Ma lão tổ tin tưởng chắc chắn, Ô Lỗ lúc này cũng đang nhất định là ẩn núp ở chỗ nào đó, chờ đợi lão lộ ra kẽ hở.
Cũng dúng như lão dự đoán bình thường, ở phía bên trái đỉnh đầu lão không xa, Ô Lỗ chính là đang nín thở tập trung tư tưởng, mượn nhờ lực lượng Thạch Phù ẩn nấp thân hình, yên lặng tìm kiếm một kẽ hở trong linh quang hộ thể của Huyết Ma lão tổ.
Trong mắt của hắn ta không ngừng lóe ra linh quang, khi thì màu U lam giống như biển rộng, lúc thì đỏ đậm như màu máu tươi, sắc thái khác nhau, hào quang cũng không ngừng biến đổi, cuối cùng dung hội lại thành tia sáng trắng bình thường không có gì lạ.
Thời gian trước kia, lúc hắn ta đi làm nội ứng, đã tu luyện không biết bao nhiêu cái bí thuật và công pháp tông môn, mặc dù đơn thuần dò xét một khối này, nhưng số lượng vẫn như cũ, nhiều đến lức mà chính hắn ta cũng không thể nhớ rõ được.
Những thứ bí thuật này đều có một trọng điểm, nhằm vào chiến cuộc khác biệt, tự nhiên có thể phát huy ra hiệu quả khác biệt.
Nhưng mà thật sự giao thủ lên, Ô Lỗ căn bản không có nhiều tinh lực đi phân biệt rõ xem loại bí thuật nào có hiệu quả như mình muốn, chỉ có thể đơn giản thô bạo nhất là lựa chọn một cái có uy lực mạnh nhất mà thi triển ra.
Nhưng thông qua Hư Niệm Công, Ô Lỗ bây giờ dĩ nhiên có thể cùng lúc thi triển tất cả các bí thuật nắm chắc, không chỉ không cần lo lắng chuyện pháp lực sinh ra xung đột,mà uy lực cũng mạnh hơn so với việc dùng từng loại bí thuật đi dò xét một.
Hắn ta gọi một chiêu này là Động Minh Thuật, thông qua phương pháp này, thậm chí hắn ta còn cảm thấy có thể không thua gì dò xét của Vọng Khí Thuật.
Với sức mạnh này, nhìn chung người ta có thể thấy rõ sự tuần hoàn của Linh Khí lưu chuyển, và kẽ hở tồn tại trong đó.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn ta, hai đốm sáng trắng nhạt không ngừng thay đổi vị trí, nhanh chóng xuất hiện trên bên trong huyết quang vạn trượng đang bảo vệ Huyết Ma lão tổ.
Đốm sáng có tốc đột thay đổi rất nhanh, nhưng Ô Lỗ đã nhạy cảm phát hiện ra quy luật biến hóa của nó.
Mà lúc đốm sáng biến đổi đến vị trí đỉnh đầu của Huyết Ma lão tổ, Ô Lỗ đột nhiên ra tay, song chưởng hướng xuống dưới vỗ nhanh một cái, một hư ảnh mãnh hổ hiển hiện sau lưng hắn ta, trong miệng nó gào thét một tiếng, chân trước của nó giơ lên, chụp về hướng Huyết Ma lão tổ.
Hắn vừa ra tay thì hiệu quả ẩn thân của Thạch Phù cũng biến mất, Huyết Ma lão tổ cũng lập tức chú ý đến Ô Lỗ tồn tại, gặp hắn công tới, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.
Chỉ thấy Huyết Ma lão tổ đưa một ngón tay ra, xoay một cái, Hóa Huyết thần đao bỗng nhiên bay ra, nghênh đón lấy bàn tay của mãnh hổ đang chụp tới, bằng một nhát chém.
Huyết quang giống như thủy triều đem hổ trảo nuốt hết, nhưng sau một giây, huyết quang đột nhiên nổ bung, từ bên trong xuất hiện ra một mảng lớn hỏa diểm mầu đỏ đậm, hoàn toàn che lại ảnh mắt của Huyết Ma lão tổ.
Những ngọn lửa này tuy trông đang bốc cháy hừng hực, nhưng nhiệt độ cũng không cao, trong đó còn tản mát ra từng tia sinh cơ, khiến có người ta có ảo giác như đó một loại linh khí thuộc tính Mộc.
Trong mắt HUyết Ma lão tổ bống lóe lên sắc bén, hai tay dùng sức vỗ ra, Hóa Huyết Thần đao đột nhiên run lên, lại chém ra nhát nữa, ánh đao như nước, còn chưa tới gần thì phong áp đã thổi tắt ngọn lửa màu đỏ đậm.
Lúc này Ô Lỗ lại lần nữa mượn nhờ Thạch Phù ẩn nấp thân hình, biến mất giữa không trung, ánh đao chém qua một nhát, nhưng lại không chém vào bất kỳ ai.
Huyết Ma lão tổ khẽ nhíu mày, giống như cảm thấy Ô Lỗ mặc dù ẩn thân nhưng cũng không thể cách quá xa, pháp quyết trong tay vừa bấm, Hóa Huyết thần đao liền chém ra liên tiếp, ánh đao màu máu dày đặc như võng, bao phủ toàn bộ mọi thứ trước mặt mình.
Bất chợt, ở phía sau lưng Huyết Ma lão tổ, Ô Lỗ mắt chưa linh quang lại một lần nữa xuất hiện, giữa hai người chỉ vẻn vẹn cách có vài bước.
Hắn ta đã thăm dò được quy luật vận chuyển linh quang hộ thể của Huyết Ma lão tổ, lần xuất thủ vừa nãy chẳng qua chỉ nhằm đánh lạc hướng, mà lúc này mới thực sự là sát chiêu.
Ô Lỗ không chần chừ chút nào, cũng không còn có chút cố kỵ nào nữa, trong nháy mắt hiện thân đã oanh một quyền về phía sau lưng Huyết Ma lão tổ.
Đầu của Huyết Ma lão tổ đột nhiên xoay chuyển, vậy mà trực tiếp xoay khuôn mặt ra phía sau lưng.
“Ngươi cho rằng ta không biết ngươi muốn làm gì sao?” lão cười lạnh một tiếng, các đốt ngón tay tứ chi xoay ngược lại, dưới tính huống không quay người lại, lại có thể làm cho bản thân biến thành mặt hướng về phía Ô Lỗ.
Mà phía sau lưng của lão, hoặc chính xác hơn là lồng ngực, cũng đột nhiên rạn nứt, từ trong đó phun ra những quả cầu thịt lớn chừng ngón tay cái, đồng loạt đánh về phía Ô Lỗ.
Cùng lúc đó, trong mắt Ô Lỗ, hai điểm trắng khe hở trong huyết quang hộ thể của Huyết Ma lão tổ lập tức biến mất, hắn đã không có bất kỳ khả năng nào đánh trúng mục tiêu.
Cùng lúc đó, hắn ta cũng đã nghe được tiếng rít điên cuồng của Hóa Huyết thần đao, ánh đao lúc trước hướng ra chỗ không người, rốt cuộc đều thay đổi phương hướng ở giữa không trung, từ bên hông Huyết Ma lão tổ lướt qua, phong kín không gian Ô Lỗ né tránh.
Hiển nhiên từ lúc vừa mới bắt đầu, cái này đã là cạm bẫy.