Chương 723: Thôn Thiên ma công
Chương 723: Thôn Thiên ma công
Huyết Lệ cảm ứng được bên trong Diệt Hồn kiếm khí ẩn chứa khí tức diệt hồn bèn khẽ cau mày, lật tay xuất hiện một quả chuông lục lạc đen kịt lớn chừng nắm tay, nắm trong lòng bàn tay, vung về phía Diệt Hồn kiếm khí mà lay động.
"Keng keng keng."
Theo tiếng chuông lục lạc vang lên, một hư ảnh cái chuông lục lạc lớn chừng hơn một trượng xuất hiện, tản ra từng tầng gợn sóng màu đen nhộn nhạo.
Diệt Hồn kiếm khí dễ dàng bị đánh nát, quả thật đã bị chế trụ hoàn toàn.
Nhưng mà còn không đợi Huyết Lệ cao hứng thì trên đỉnh đầu gã đã bị một mảng tối đen bao phủ. Một đại chưởng màu đen to chừng một tòa cung điện từ bên trên đánh xuống, bên trong còn tản mát ra từng vòng ánh sáng màu đen.
Là Đại Hắc Thiên thần chưởng.
Chỉ một thoáng, hết thảy mọi thứ trong phạm vi tầm hơn mười trượng đều bị ngưng kết, không gian như bị đóng băng. Quả chuông đen trong tay Huyết Lệ như bị áp chế chặt chẽ hầu như không truyền âm thanh ra được.
Thần sắc trên mặt Huyết Lệ biến đổi, lập tức thu hồi chuông đen lại, đưa tay đột ngột chém ra một quyền vào không trung.
Quyền kia vừa ra, cánh tay trái gã biến to lên, bên ngoài hiện ra một lớp vảy đỏ tươi dày đặc, tầng tầng huyết quang rõ ràng từ nơi bả vai đẩy xuống, thẳng xuống nắm quyền kia.
Quyền đầu thoáng mơ hồ, lập tức hóa thành vô số quyền ảnh đỏ tươi chằng chịt chồng chất lên nhau, rồi lại hội tụ lại, ngưng tụ thành một quyền ảnh mờ mịt to như một tòa lầu các, mang theo lực lượng huyết khí vô cùng nồng đậm cùng tiếng nổ ầm vang ngút trời, hung hăng đánh tới hướng đại chưởng màu đen.
Quyền chưởng chạm vào nhau, ầm ầm nổ tung!
Quyền ảnh đỏ thẫm lập tức nổ tung, phóng xuất ra một lực lượng vô cùng một cỗ cường đại xé tan Đại Hắc Thiên thần chưởng.
Chấn động mãnh liệt trùng kích khiến Huyết Lệ cũng phải lùi về sau vài bước mới đứng vững được. Ánh mắt của gã dần dần trở nên ngưng trọng, không thể không nhìn kỹ Viên Minh thêm lần nữa.
Mà Viên Minh thông qua mấy lần công kích này đã thăm dò đại khái được thực lực của Huyết Lệ. Thoạt nhìn gã hẳn đã đột phá thể tu Vạn Tượng chi thể, chỉ là ngoài tốc độ cùng lực lượng sở trường thì không rõ gã còn át chủ bài gì ẩn giấu hay không?
Ý niệm trong đầu còn đang xoay chuyển thì một tiếng nổ tung đã cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, là Huyết Lệ lần nữa giết tới.
Nhìn địch nhân kéo đến, Viên Minh không tránh né mà trực tiếp vung kiếm nghênh tiếp.
Sau khi hoàn thành Cộng Mệnh, lại qua mấy hiệp giao thủ thích ứng, Viên Minh đã có thể đuổi kịp tốc độ của Huyết Lệ.
Lúc này đây hai người đều ăn ý thu hồi các loại thủ đoạn hoa hòe khác, chỉ đơn thuần dùng năng lực thể tu chém giết nhau.
Giữa không trung, đao kiếm lập tức vang lên, bóng dáng hai người Viên Minh lại biến mất không còn tung tích, trong hư không cũng chỉ còn tàn ảnh cùng những chấn động trùng kích chứng tỏ hai người vẫn còn đang tồn tại.
Trong chớp mắt, bọn hắn đã giao thủ hơn mười hiệp.
Viên Minh càng đánh càng thong dong, Huyết Lệ lại càng đánh càng kinh hãi. Để có thể áp chế Viên Minh, gã đã bất tri bất giác điều động Ý của mình thông quá thiêu đốt huyết dịch, gia tăng khí lực trên phạm vi lớn. Cho nên tốc độ và lực lượng của gã không ngừng gia tăng, đã gấp ba lần lúc ban đầu.
Thế nhưng Viên Minh vẫn không bị gã áp chế, tốc độ lực lượng vẫn không ngừng gia tăng theo gã, lại không lộ ra nửa điểm sơ hở nào, cũng không hề có dấu hiệu suy bại.
Cho đến lúc này, rốt cuộc Huyết Lệ mới hiểu, loại trạng thái cổ quái đang được duy trì này mới chính là Ý của Viên Minh.
Ngay trong chớp mắt bị phân tâm, Viên Minh bỗng áp sát đến, gọn gàng bổ một kiếm xuống.
Huyết Lệ chợt phục hồi tinh thần, cuống quít hoành đao đỡ lại. Đao kiếm hai bên giao nhau, trong một thoáng đấu sức ngắn ngủn đó, Viên Minh đã vung nắm tay đập thẳng vào lồng ngực gã.
Một quyền này như chậm nhưng thực tế lại cực nhanh, đơn giản cực điểm, như thể một quyền giữa những nam tử bình thường ẩu đả nhau, thẳng tắp đánh lên ngực gã. Nhưng mà một luồng man lực khó tả kéo tới khiến Huyết Lệ cảm thấy lồng ngực chấn động, thân thể không tự chủ được mà bay ngược ra sau.
Một quyền đắc thủ, thân thể Viên Minh cũng theo đó mà mờ đi, nhanh chóng đuổi theo sau Huyết Lệ như hình với bóng.
Ngay lúc Viên Minh giơ nắm đấm lên chuẩn bị tung ra lần nữa, hắn chợt thấy Huyết Lệ đưa một tay lên bịt mũi mình. Rồi gã há miệng phun về phía trước. Một ngụm khói đỏ thẫm từ trong miệng gã tuôn ra, như sóng triều ập đến, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ thân thể Viên Minh vào bên trong.
Vừa xông vào giữa đám khí đỏ thẫm, Viên Minh đã lập tức cảm nhận được một loại khí tức ăn mòn bên trong, bèn che kín mắt mũi lại, nhanh chóng lùi về phía sau.
Nhưng mà sương mù đầy trời kia còn nhanh hơn, đã nhanh chóng chặn kín đường lui của hắn.
Trong chốc lát, Viên Minh như thể đang ở trong một không gian màu đỏ thẫm, bốn phương tám hướng xung quanh đều một màu đỏ mờ ảo.
"Nguy rồi!" Viên Minh phóng thần thức ra ngoài, chỉ vừa mới dò xét đã cảm thấy đầy nặng nề.
Không nghĩ tới sương mù màu đỏ sậm này còn có khả năng che đậy thần thức, dùng lực lượng thần hồn nửa bước Ngôn Vu của hắn mà cũng không thể xuyên thấu qua được.
Ngay lúc Viên Minh còn đang kinh ngạc thì một giọng nói hùng hồn như tiếng chuông vang vọng từ trong sương mù truyền đến:
"Viên Minh, bức được ta sử dụng Thôn Thiên ma công, ngươi chết cũng không cần hối tiếc."
Tiếng nói này vang lên, Viên Minh chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu đột nhiên tối sầm lại, còn chưa kịp định thần thì đã phát hiện sương mù dưới chân cuồn cuộn xoay chuyển, rồi một cái bóng mờ chợt xông đến.
Hắn định thi triển độn thuật trốn thoát, cả người mờ ảo đi, biến mất ngay tại chỗ.
Sau một khắc, hắn lại cảm giác chung quanh vẫn mịt mờ như lúc trước, cái bóng mờ cực lớn trên đỉnh đầu cùng dưới chân vẫn còn đó, còn có thể thấy rõ nó đang không ngừng tới gần.
Trong lúc nhất thời, Viên Minh chợt cảm giác nghi hoặc.
Hắn thi triển độn thuật một lần có thể bay xa hơn mấy trăm ngàn trượng, làm sao còn ở trong phạm vi bao phủ của cái bóng đen cực lớn này?
Chẳng lẽ thuật pháp này khiến trời nghiêng đất ngả, cho nên hắn mới không thể chạy trốn được?
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, dù là pháp tu Phản Hư cảnh cũng làm không được điểm này." Viên Minh nhanh chóng bác bỏ phỏng đoán vừa rồi của mình.
Nhưng hắn là hồn tu nửa bước Ngôn Vu, có thể biết đây nhất định không phải huyễn thuật.
Như vậy, giải thích hợp lý thì chỉ còn một tình huống nữa thôi, đó chính là thần trí của hắn đã bị sương mù đỏ sậm ảnh hưởng, ngũ giác hỗn loạn nên đã thi triển độn thuật thất bại.
Hắn căn bản chỉ đang đảo quanh mà thôi.
Tới lúc này, có muốn chạy thì cũng đã chậm rồi.
Hai bóng đen trên dưới đã khép lại, hắn chỉ cảm thấy không khí bốn phía xiết chặt, cả người như bị một cỗ sức mạnh vô hình bao bọc, cảm giác áp lực cực lớn giam chặt hắn lại.
Ngay sau đó, Viên Minh cảm thấy sau lưng truyền đến một lực hút không cách nào kháng cự lại, cả người nhẹ bẫng, bị lực lượng kia kéo lùi về phía sau, rơi đi xuống bên dưới.
Rất nhanh, hai chân Viên Minh đã đáp xuống mặt đất, chỉ là hắn cảm giác dưới chân mềm mại, nhất thời chợt đứng không vững.
Bốn phía xung quanh tối đen, không có lấy nửa điểm ánh sáng, không nhìn thấy rõ thứ gì cả.
Viên Minh vung đầu ngón tay ra, hóa thành một ngọn lửa chiếu sáng bốn phía.
Tầm mắt của hắn nhìn quanh, phát hiện mình đang ở trong một không gian phong bế bất quy tắc. Trên đỉnh đầu, xung quanh và dưới chân hắn đều chỉ có một màu đỏ thẫm, như thể là những bức tường thịt đỏ thẫm bao phủ lấy hắn.
"Không lẽ ta đã bị yêu thú nào nuốt vào bụng rồi?" Viên Minh kinh ngạc nghĩ thầm, trong đầu lại nhớ lại lúc nãy Huyết Lệ có nhắc đến "Thôn Thiên ma công".
Tuy rằng hắn chưa nghe nói qua có loại công pháp này nhưng cũng không khỏi suy đoán có khả năng mình bị Huyết Lệ thi triển công pháp có tên là Thôn Thiên ma công này nuốt vào trong bụng rồi.
"Có thể luyện hóa ra một phiến không gian trong bụng cũng không dễ dàng gì." Viên Minh thì thào một câu.
Trong lòng của hắn lại không quá khẩn trương, cảm thấy Huyết Lệ này thật sự quá mức tự đại, không biết là có nhiều thứ không thể ăn bậy được hay sao, huống chi còn là ăn người?
Viên Minh đưa tay sờ mó lên bức tường thịt đỏ thẫm bên cạnh, lòng bàn tay lập tức bốc lên một luồng khói trắng, bề mặt bàn tay đã có thêm một lực lượng ăn mòn.
Hắn nhấc chân, cúi đầu nhìn xuống liền phát hiện đế giày của mình đang mang đã bị ăn mòn thành tổ ong, sắp sửa bị ăn mòn sạch sẽ cả rồi.
Cùng lúc đó, hắn cảm giác nóng cháy khô ngứa từ cổ họng của hắn truyền xuống xoang mũi. Viên Minh ho khan vài tiếng, hai mắt bắt đầu xót xót cơ hồ muốn chảy ra nước mắt.
Lúc này hắn mới ý thức được không gian tường thịt này không đơn giản như hắn nghĩ, nếu cứ lưu lại đây thêm nữa e là sẽ xảy ra vấn đề mất.
Nghĩ đến đây, Viên Minh không chần chừ nữa, hai tay nắm Diệt Hồn kiếm, thúc giục Vạn Tượng chi thể, hội tụ lực lượng trên hai tay chém thẳng về phía trước.
Một luồng kiếm quang màu đen dài hơn mười trượng bỗng nhiên lóe lên trong hư không, rơi vào tường thịt trước mặt.
"Phanh" Một tiếng vang thật lớn.
Chỗ kiếm quang rơi xuống, bức tường thịt đỏ sẫm chấn động kịch liệt như bị một lực lượng cường đại xé rách, lõm sâu vào bên trong một vết rách dài, nhưng chỉ lõm vào rồi bắn ngược ra, khôi phục nguyên trạng.
Cùng lúc đó, chỗ tường thịt đỏ sậm bắn ngược ra, có thêm một luồng hơi khí tối tăm mờ mịt ập về phía Viên Minh.
Chưa đến gần, thì đã có một mùi tanh tưởi ập vào mặt hắn.
Viên Minh nhíu chặt lông mày, phất tay vung lên, pháp lực cuồn cuộn mãnh liệt tuôn ra, một màn hào quang hộ thể căng ra trước người hắn nghênh hướng hơi khí tối tăm mờ mịt này.
Màn hào quang hình bán nguyệt tiếp xúc với hơi khí kia, lập tức phát ra t âm thanh xì xì chói tai.
Khí tức ăn mòn mãnh liệt lan tràn ra, lập tức hòa tan cả màn phòng hộ.
Viên Minh thấy thế chợt kinh ngạc, vội vàng thu hồi Diệt Hồn kiếm, vung tay lên. Một cuộn sách cổ màu đỏ bay vút ra, mở tung ra trước người hắn. Không gian trống trong bức họa hiện ra ánh sáng lưu chuyển, mơ hồ còn có âm thanh rung động truyền ra.
Là không gian linh bảo Vạn Cương đồ.
"Thu." Viên Minh nhập ngón tay điểm ra, miệng quát khẽ một tiếng.
Chỉ thấy quyển họa cổ màu đỏ lưu chuyển hào quang, rồi không gian bên trong như bị sụp đổ, nhanh chóng xuất hiện một vòng xoáy xoay tròn cực nhanh.
Hơi khí tối tăm mờ mịt kia lập tức bị một lực hút cực mạnh hút vào, hóa thành tia nhỏ chảy xuôi vào trong quyển họa.
Trước sau chỉ chừng một hai hơi thở, luồng hơi khí ăn mòn kia đã bị thu nạp không còn gì.