Chương 724: Thôn phệ
Chương 724: Thôn phệ
Viên Minh dời ánh mắt về sách cổ, thấy trên đó xuất hiện một luồng khí xoáy màu xám, cũng không bị vết tích ăn mòn, lúc này mới thoáng yên tâm.
Lúc này hắn lại nhìn bốn phía nhục bích, cũng không dám tiếp tục cưỡng ép đột phá.
Không nói đến nhục bích cứng cỏi cỡ nào, mà một công kích phản chấn này phóng thích ra sương mù màu xám, thực có mấy phần cổ quái, khó mà xử trí.
"Thôi được rồi, đã không thể cưỡng ép công phá, rời đi cũng được." Hắn thở dài, nói.
Nói xong, Viên Minh thu hồi Vạn Cương Đồ, năm ngón tay duỗi ra trước, hóa thành rễ cây Bất Tử Thụ, phát động thần thông xuyên thẳng hư không.
Chỉ thấy hư không phía trước rễ cây vặn vẹo một hồi, dập dờn trận trận gợn sóng không gian, một không gian thông đạo chậm rãi hiện lên ở trước người hắn, phía sau lộ ra một mảnh hư không màu đỏ sậm, chẳng biết thông đến nơi nào.
Viên Minh kéo dài rễ cây dò xét vào trong thông đạo.
Đúng lúc này, sau lưng hắn bỗng nhiên xiết chặt, tựa hồ bị vật gì cố định.
Viên Minh giật mình, không chút do dự, đâm đầu thẳng vào không gian thông đạo kia, thân ảnh biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, hắn lảo đảo từ giữa không trung rơi ra ngoài, chân lại đạp trên mảnh không gian nhục bích chậm chạp nhúc nhích kia.
Viên Minh đứng vững thân thể, nhìn trái phải, chỉ thấy không gian thông đạo có một cửa ra và một cửa vào, hai cái đối diện, cách nhau khoảng sáu thước.
Hắn không khỏi nhíu chặt chân mày.
Dù trong lòng đã suy đoán, Viên Minh vẫn thử lại một phen, dọc theo hai đạo rễ cây, trong hư không mở ra hai không gian thông đạo.
Hắn nhìn trong hư không nổi lơ lửng sáu cánh cửa không gian, nhất thời rơi vào trầm mặc.
Thôn Thiên Ma Công cô đọng không gian lại còn tự thành một thể, căn bản không liên thông với ngoại giới, càng không có khả năng để hắn dựa vào thần thông Bất Tử Thụ rời đi ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Viên Minh vung tay lên, lấy ra Thông Thiên Ma Trụ.
Vật này có năng lực phá cấm, về chuyện đột phá không gian phong tỏa thì nó mạnh mẽ hơn nhiều so với thần thông Bất Tử Thụ.
Hắn đè tay lên Thông Thiên Ma Trụ, rót ma khí thể nội vào trong đó.
Phía trên Thông Thiên Ma Trụ lóe lên ô quang, từng đạo ma văn huyền bí lập tức nhao nhao sáng lên, một cỗ ba động không gian đặc thù từ trên đó tản ra, mắt thấy là sẽ thi triển thần thông.
Nhưng vào lúc này, một màn quỷ dị đột nhiên phát sinh.
Nhục bích chung quanh bỗng nhiên bắt đầu gia tăng tốc độ nhúc nhích, ma khí màu đen bên ngoài Thông Thiên Ma Trụ tán ra, bị nhục bích nhanh chóng hấp thu, vốn sắp thi triển thần thông, lập tức bị cắt ngang.
Thấy càng ngày ma khí bị Huyết Lệ hấp thu, Viên Minh đành phải thu lại Thông Thiên Ma Trụ.
"Đừng uổng phí sức lực, vào trong bụng của ta, ngươi đã không khác người chết, tranh thủ thời gian nhớ lại cuộc sống đã qua đi." Lúc này, thanh âm Huyết Lệ bỗng nhiên từ trong nhục bích truyền ra, mang theo từng cơn vang vọng.
Tiếng nói vừa xong, dưới chân Viên Minh bỗng nhiên kịch liệt run lên, nhục bích chung quanh bắt đầu kịch liệt nhúc nhích, đè ép tới hắn.
Viên Minh thấy thế giật mình, hai tay chia ra hai bên trái phải, lập tức hóa thành từng đạo rễ cây màu đen, chống đỡ nhục bích bốn phía đang đè ép tới.
Hàng trăm hàng ngàn rễ cây chống đỡ nhục bích, lập tức khảm vào nhục bích từng dấu vết thật sâu.
Theo một hồi tiếng "Phốc phốc" vang lên, nhục bích chung quanh không ngừng phun ra sương mù màu xám, vây quanh tới Viên Minh.
Trong lúc nhất thời, trong hư không khí tức ăn mòn trở nên vô cùng nồng đậm.
Một mùi kích thích bay thẳng tới mũi Viên Minh, làm cho mũi và yết hầu hắn nóng bỏng, hai mắt cũng chảy ra nước mắt, ánh mắt trở nên mơ hồ.
Trước mắt cản cũng khó khăn, trốn cũng khó thoát, hết sức khó chịu.
Rơi vào đường cùng, Viên Minh lại triệu hồi ra Vạn Cương Đồ, trải ra trên đỉnh đầu, không ngừng thu nạp sương mù xám ăn mòn đang không ngừng vọt tới.
Trên Vạn Cương Đồ, luồng khí xoáy màu xám cũng trở nên càng lúc càng lớn, càng ngày càng ngưng thực.
"Ngươi đã muốn tiêu hóa ta, ta cũng thử hấp thu ngươi, xem ngươi ăn ta trước hay là ta ăn ngươi trước đây." Viên Minh tức giận, quát to một tiếng.
Nói xong, thân thể của hắn nhanh chóng phồng lớn, trực tiếp hóa thành thân thể Bất Tử Thụ.
Tiếp theo một cái chớp mắt, hàng trăm hàng ngàn rễ cây màu đen kéo dài ra, kéo dài tới nhục bích đỏ sậm chung quanh, như từng cây cương châm bén nhọn hung hăng đâm xuống.
Nhưng nhục bích thực sự cứng cỏi dị thường, không những không thể đâm xuyên nhục bích, ngược lại kích thích mảng lớn sương mù màu xám ăn mòn bốc lên.
Viên Minh thấy thế, cũng không nhụt chí, lúc này vận chuyển thần thông, vận dụng thần thông xuyên không của Bất Tử Thụ, phân bố trên mỗi một đầu rễ cây.
Lần này, hắn không cưỡng cầu có thể trực tiếp phá vỡ hư không, mà chỉ cầu có thể phá vỡ phòng ngự nhục bích, dù chỉ cọ phá một chút da cũng được.
Quả nhiên, rễ cây rất nhanh phản hồi, mấy trăm cây thành công tìm được chỗ bạc nhược, đâm rách nhục bích, bộ rễ đâm vào máu thịt nhục bích.
Chỉ là trong nhục bích vẫn tồn tại lực lượng ăn mòn mãnh liệt, thậm chí cường đại hơn sương mù màu xám, mới vừa đâm vào mấy trăm cây, chỉ một cái chớp mắt đã có một nửa bị ăn mòn khô cạn, biến thành tro tàn.
Một nửa rễ cây còn lại, cũng đang nhanh chóng khô héo.
Lúc này, thân Bất Tử Thụ hơi lay động, trên phiến lá cây sáng lên quang mang màu xanh sẫm, từng đạo mạch lạc màu lục từ lá cây đến thân cây, một mực kéo dài đến bộ rễ, khiến cho tất cả đều nhiễm lên lục mang.
Viên Minh điều bản nguyên lực Bất Tử Thụ, sinh sôi không ngừng chảy vào trong những rễ cây kia.
Được bản nguyên lực gia trì, những rễ cây suy bại dần dần toả sáng sinh cơ, bắt đầu ra sức đâm vào trong nhục bích, không hề đứt đoạn chống lại lực ăn mòn kia.
Cả hai tựa như giãy giụa qua lại giữa bốn mùa, nhất khô nhất vinh, nhất sinh nhất tử.
Nhưng cùng lúc đó, Bất Tử Thụ thu lấy lực lượng sinh cơ cũng bắt đầu phát động, đạo đạo rễ cây tựa như từng giác hút mở ra miệng rộng, bắt đầu tham lam thu nạp lực lượng trong nhục bích.
Rất nhanh, Viên Minh cảm nhận được một cỗ huyết khí lực trộn lẫn ma khí đang chậm rãi tụ hợp vào trong cơ thể hắn.
Loại huyết khí lực này khác với tất cả trước kia hắn hấp thu, thập phần tràn đầy, thập phần cường đại, lại có cảm giác bành trướng táo bạo khó mà thuần phục.
Nếu tu sĩ bình thường thu nạp cỗ lực lượng này, chỉ sợ chưa kịp dung hợp cỗ lực lượng này, đã bị kỳ trùng phá mạch máu và tĩnh mạch, chết cũng không biết chết như thế nào.
Phía ngoài, Huyết Lệ đang định chạy về chiến trường, tự nhiên cũng nhận ra không gian trong bụng phát sinh cổ quái, nhưng y cũng không quá để ý.
Chỉ là một nhân tộc, cũng dám cưỡng ép thôn phệ khí huyết Chân Ma, không khác tự tìm đường chết.
Nhưng đang lúc y muốn mở miệng trào phúng một phen, lại phát hiện khí huyết lực trong cơ thể bắt đầu nhanh chóng xói mòn, Viên Minh sau khi hấp thụ huyết khí lực của y chẳng những không bạo thể mà chết, ngược lại nhanh chóng hấp thụ.
"Không đúng. . . Sao có thể?" Thân thể Huyết Lệ cứng đờ, lập tức có cảm giác không ổn.
Y làm sao biết, Viên Minh ngoại trừ là Vạn Tượng Thể, còn là thân thể bán ma, ẩn chứa huyết khí lực mặc dù không giống huyết mạch của hắn, nhưng lại hoàn toàn không đủ để giết chết hắn.
Ngược lại được bản nguyên Bất Tử Thụ duy trì, Viên Minh rất nhanh thích ứng khí huyết lực Huyết Lệ, bắt đầu không e dè cướp lấy.
"Ngươi muốn chết." Huyết Lệ gầm thét một tiếng.
Y phi thân rơi xuống, đi vào một mảnh sơn lâm khoanh chân ngồi xuống, hai tay trùng điệp đè lên bụng, bắt đầu vận chuyển Thôn Thiên Ma Công.
Không gian trong bụng y, nhục bích nhanh chóng nhúc nhích, vốn phun ra ngoài sương mù màu xám, bắt đầu dần dần trở nên nồng đậm, cho đến khi chuyển thành màu đen nồng đậm.
Chỉ một cái chớp mắt, đại lượng rễ cây Bất Tử Thụ bị ăn mòn thành tro tàn.
Viên Minh thấy thế cũng run lên, vội vàng phân ra càng nhiều pháp lực thôi động Vạn Cương Đồ, điên cuồng hấp thụ hắc vụ ăn mòn.
Cuồn cuộn hắc vụ tụ tập trong Vạn Cương Đồ, lập tức ngưng tụ thành một vòng xoáy màu đen thâm hậu.
Khác với vòng xoáy sương mù xám càng xoay càng lớn, vòng xoáy màu đen này càng xoay càng nhỏ, đồng thời không ngừng áp súc, cho đến khi biến thành một điểm nhỏ màu đen như cục than đá.
Ánh mắt Viên Minh rơi vào trên đó, nhưng trong lòng không khỏi sinh ra lo lắng.
Vật kia tựa như điểm đen rơi vào trên tờ giấy trắng, chỉ cần nước đủ nồng đậm, là có thể thấm lan ra trang giấy.
Nhưng lúc này hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào Vạn Cương Đồ đối kháng hắc vụ ăn mòn, nhanh chóng cướp lấy khí huyết lực Huyết Lệ.
Cả hai tựa như đứng ở trên vách núi kéo co, xem ai chống đỡ không nổi trước, sẽ rơi xuống vực sâu.
Thời gian như từng giọt từng giọt nước trôi qua.
Điểm đen trên Vạn Cương Đồ đã nồng đậm tới cực điểm, khoảng cách ăn mòn xuyên thấu Linh Bảo này chỉ còn trong chốc lát.
Nhưng cùng lúc đó, Viên Minh được bản nguyên lực Bất Tử Thụ khổ sở chống đỡ, đã thu nạp rất nhiều tinh lực Huyết Lệ.
Rốt cuộc vẫn là tinh thần Huyết Lệ hỏng trước.
Y thực sự không thể tưởng tượng, một nhân tộc làm thế nào ở trong Thôn Thiên Ma Công áp chế lại sống sót lâu như vậy, còn không ngừng hấp thụ huyết khí lực của y, làm y dần dần suy yếu.
Huyết Lệ với khuôn mặt trắng bệch đột nhiên đứng lên, trong mắt hiện hung quang, hai tay đột nhiên vỗ bụng, há miệng phun ra một cái.
Chỉ thấy trong miệng y có từng vòng từng vòng quang mang đen nhánh phun ra, một gốc đại thụ màu xanh sẫm bị ô quang bao lấy từ đó bay ra ngoài.
Bất Tử Thụ bay đến giữa không trung, lúc này quang mang xoay chuyển, một lần nữa hóa thành hình người, tự nhiên chính là Viên Minh.
Lúc này, quần áo toàn thân hắn rách rưới, đế giày đã bị ăn mòn xuyên thấu, nhìn thập phần suy sụp, nhưng trong đôi mắt lại đại thịnh tinh quang, rõ ràng trạng thái thật tốt.
Lúc trước hấp thu đại lượng tinh huyết cùng ma khí Huyết Lệ, mặc dù chưa luyện hóa chiết xuất, có chút hỗn tạp hỗn loạn, nhưng lại tăng lên khí huyết lực của hắn.
"Ha ha, ta đã nói mà Huyết Lệ đạo hữu, hương vị máu tươi của ngươi thật tốt, ta thực không muốn đi ra đấy." Viên Minh cười châm chọc.
"Ngươi muốn chết." Huyết Lệ giận tím mặt, cắn răng nghiến lợi nói.
Nói xong, trên người y bỗng nhiên bốc hơi huyết vụ, thân hình đột nhiên cất cao, trên thân xuất hiện một tầng vảy đỏ bao trùm toàn thân, không giống như mặc lên pháp bào, mà giống như từ trong máu thịt y mọc ra.