Chương 731: An bài
Chương 731: An bài
“Tu vi đúng là sắp tới bình cảnh, nhưng khoảng cách tới đột phá còn rất xa. Cánh cửa Phản Hư chẳng biết đã giam cầm biết bao nhiều đại năng Nguyên Anh, ta có thể bước tới được đó hay không vẫn còn rất khó nói.” Ô Lỗ lắc đầu, bộ dáng tựa như không ôm quá nhiều hy vọng.
“Chỉ cần không bỏ cuộc, cuối cũng sẽ có thể tìm được cơ duyên. Vân Hoang không có thì vẫn có thể ra Hải Ngoại. Ngươi quên việc có được ngọc phù ở Tam Tiên đảo rồi sao? Vân Hoang hiện tại đã ổn định, qua một khoảng thời gian nữa, khi đã dọn dẹp sạch sẽ những thứ râu tia, ta sẽ lập tức chuẩn bị lên đường, hay là ngươi đi cùng ta luôn.” Viên Minh lên tiếng mời chào.
“Ta vẫn còn chút chuyện cần xử lý ở Vân Hoang, đợi tới khi đó nói sau đi.” Ô Lỗ khoát khoát tay, không đưa ra câu trả lời cụ thể.
“Cũng được, nói mới nhớ, mấy ngày nay ngươi đi đâu? Ta nghe nói sau đại chiến, ngươi và Huyết Ma lão tổ đều biến mất không thấy bóng dáng, nếu không phải vì ổn định cảnh giới không tiện xuất hành thì ta đã lên đường tìm ngươi rồi.” Viên Minh hỏi.
“Ha ha, ta thực không có đi đâu cả, ngược lại nằm luôn ở chiến trường từ từ khôi phục nguyên khí, chẳng qua là dùng thạch phù ẩn thân nên mọi người đều không biết đó thôi.” Nói đoạn, Ô Lỗ thuật lại một lượt quá trình mình giao thủ cùng Huyết Ma lão tổ cho Viên Minh nghe.
“Ngươi thôn phệ Nguyên Anh của Huyết Ma lão tổ? Gã thân là Phản Hư, mạnh hơn người rất nhiều, làm vậy có lẽ sẽ có chút tai họa ngầm, có cần ta kiểm tra giúp ngươi một chút không?” Nghe Ô Lỗ kể xong, Viên Minh khẽ nhíu mày đề nghị ngay.
“Vậy ngươi xem giúp ta chút đi, cơ mà ta nghĩ hẳn là không có nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu.” Ô Lỗ khẳng khái đáp.
Sau một hồi kiểm tra kỹ lưỡng, xác nhận chắc chắn thần hồn Ô Lỗ không xảy ra chuyện gì, Viên Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó, hai người lại trò chuyện thêm một lúc lâu, khi thấy đã sắp tới lúc cần rời đi, Ô Lỗ mới đứng dậy chào từ biệt.
“Kỳ thực ta tới đây lần này là để chào từ giã ngươi, từ trí nhớ của Huyết Ma lão tổ, ta đã tìm được vị trí của trụ sở bí mật kia, dự định qua đó xem xét một chút, coi có tìm được cách gì giải khai Huyết Dũng Giáp Trụ không.” Ô Lỗ nói.
“Ta sắp tới đây có lẽ phải đi Đông Hải chăm sóc cha mẹ một thời gian, nếu ngươi cần tìm ta thì chỉ cần tới vùng lân cận Thiên Long đảo, nhờ những người còn tín ngưỡng Minh Nguyệt thần hỗ trợ là được.” Viên Minh lập tức nói.
Ô Lỗ khẽ gật đầu, xong liền cáo từ rời đi.
Sau khi Ô Lỗ rời đi, Viên Minh đang định tiếp tục tu luyện thì đột nhiên bị lá phù đưa tin xen ngang.
“Viên Minh, Thiên Cơ Tử phái người tới hỏi chúng ta xem nên xử lý Ma Vân thụ còn sót lại thế nào, ngươi xem việc này nên trả lời sao?” Tiếng Tịch Ảnh từ trong phù truyền âm truyền ra.
“Còn sót lại? Ta nhớ khi ấy chúng ta đã đốt đi một mảng lớn, còn chưa đốt hết toàn bộ sao?” Viên Minh ngẩn người.
“Còn sót lại khá nhiều, phía Thiên Cơ Tử muốn tiêu hủy triệt để nhưng lại không có cách gì để loại bỏ tận gốc nên mới qua hỏi chúng ta.” Tịch Ảnh đáp.
“Thiên Cơ Tử giờ đang ở Triều Thiên phong phải không? Ngươi bảo y chờ một chút, ta qua đó xử lý luôn.” Viên Minh ngẫm nghĩ một thoáng xong liền có chủ ý.
Sau khi ngắt truyền âm, hắn lập tức đứng dậy xuất quan, đi tới tới Triều Thiên phong, nơi Ma Vân thụ sinh trưởng.
Triều Thiên phong lúc này chỗ nào cũng đầy vết lửa thiêu, hơn nữa tuy đại trận đã bị phá nhưng ma khí vẫn còn tồn tại, trên đỉnh núi vẫn phủ đầy một tầng mây đen thật dày, thoạt trông không khác mấy so với lúc trước.
Bên ngoài Triều Thiên phong, Thiên Cơ Tử và mấy vị Nguyên Anh của Trường Xuân quan đang bàn bạc gì đó.
Thấy Viên Minh tới, bọn họ không hẹn mà cùng ngừng bàn bạc, Thiên Cơ Tử bước nhanh ra, đi tới trước mặt Viên Minh.
“Viên đạo hữu, ngươi cuối cùng cũng tới rồi, nghe Tịch đạo hữu nói ngươi có cách trừ bỏ tận gốc Ma Vân thụ.” Y hỏi.
“Ta tận sức thử một lần xem.” Viên Minh không nói chắc.
“Tốt, vậy sẽ giao cho Viên đạo hữu, có điều tận lực cũng đừng ra tay mạnh quá, tránh phá hủy Triều Thiên phong, chỗ này vốn có linh mạch.” Thiên Cơ Tử dặn dò.
Viên Minh gật gật đầu, tiếp đó bay lên không trung, vung tay lên, tức thì sách cổ màu đỏ lăng không xuất hiện. Sách cổ lơ lửng trước mặt hắn rồi từ từ mở rộng, tỏa ra vô số hào quang lấp lánh.
Theo một cái chỉ tay của hắn, hào quang bên trên sách cổ trong chớp mắt hình thành vòng xoáy. Vòng xoáy phát ra lực hút khổng lồ càn quét toàn bộ Triều Thiên phong.
Ma Vân thụ còn sót lại dưới lực hút khủng khiếp kia chỉ qua chốc lát đã liên tiếp bị nhổ tận gốc rễ, ào ạt chui vào trong sách cổ.
Ma Vân thụ có ma khí bảo vệ nên muốn phá hủy chúng không phải chuyện dễ dàng, nhưng nếu chỉ là thu lấy lại không phải chuyện gì quá khó khăn.
Sở dĩ chúng tu sĩ Nguyên Anh của liên minh Vân Hoang bó tay là bởi trong tay họ không có bảo vật không gian khổng lồ, hơn nữa việc Ma Vân thụ có hữu dụng với họ không vẫn còn là ẩn số, vậy nên đương nhiên sẽ không chủ động tình nguyện làm chuyện tốn công mà không thu được kết quả như vậy.
Một số tu sĩ Nguyên Anh hiếu kỳ vốn còn đang do dự định thu một hai gốc Ma Vân thụ về nghiên cứu, nhưng giờ thấy Viên Minh ra tay thu lấy, họ dù trong lòng có chút bất mãn nhưng cũng không dám thể hiện ra mặt.
Khi Viên Minh đang thu lấy Ma Vân thụ, bên dưới Triều Thiên phong, Tịch Thiên và Hoa Chi thình lình chui ra, ngó xung quanh thấy đám Thiên Cơ Tử đừng đầy quanh đó, cả hai lập tức giật nảy mình kêu lên.
Nhưng khi ngẩng đầu thấy Viên Minh đang ở giữa không trung, cả hai lập tức bình tĩnh lại, gật đầu có lệ với đám người Triêu Thiên xong lập tức bay tới cạnh Viên Minh.
“Lấy được đồ rồi chứ?” Viên Minh truyền âm hỏi.
“Quanh Tụ Linh Huyết Hà kia có khá nhiều người canh phòng nên phải tốn thêm ít thời gian, mém chút còn để bọn chúng mang nó chạy mất, may là Hoa Chi thông minh sắp sẵn mai phục nên mới ngăn được chúng lại.” Tịch Thiến cười híp mắt tán dương.
Hoa Chi ở bên cạnh chỉ cười ngại ngùng, không nói gì.
“Hoa Chi làm rất tốt, muốn ban thưởng gì nào?” Viên Minh hỏi.
“Có thể làm việc phụ giúp chủ nhân là vinh hạnh của ta, không phải ban thưởng gì cả.” Hoa Chi lập tức thu lại nụ cười, làm ra một bộ trung tâm vì chủ.
“E là tại giờ trong tay ta không có thứ gì ngươi cần ha? Thôi, trước cứ nhớ kỹ đi, sau nay ngươi cần cái gì thì nói.” Viên Minh lắc đầu châm chọc.
Khi đang nói chuyện, sách cổ màu đỏ đã quét sạch Ma Vân thụ trên Triều Thiên phong, ngay cả chỗ ma khí dày đặc kia cũng bị thu đi, không còn ma khí bao phủ, ánh nắng lại lần nữa chiếu xuống đỉnh núi, chỉ tiếc rằng ngọn núi lúc này chỗ nào cũng là cảnh hoang toàn, không còn dáng vẻ tiên sơn năm xưa.
Cũng may linh mạch của Triều Thiên phong vẫn còn đó, Trường Xuân quan đã biết thì tự sẽ ra sức chữa trị, có lẽ qua chẳng bao lâu nữa sẽ khôi phục dáng vẻ phồn hoa khi trước.
Sau khi thu sách cổ màu đỏ lại, Viên Minh liền lên tiếng chào đám Thiên Cơ Tử rồi lập tức dẫn Tịch Thiến, Hoa Chi rời khỏi Triều Thiên phong, tìm tới chỗ Tịch Ảnh.
“Tỷ tỷ, ngươi cuối cùng cũng về rồi, hại ta lo muốn chết.” Thấy Tịch Thiến trở về, Tịch Ảnh lập tức tiến lên đón chào.
Tịch Ảnh mỉm cười đáp lại đôi câu, tiếp đó thuật lại chuyện mình cùng Hoa Chi bắt lấy Tụ Linh Huyết Hà cho hai người Viên Minh nghe.
“Ngươi tính xử lý Tụ Linh Huyết Hà thế nào?” Sau khi nghe kể xong, Viên Minh hỏi.
“Ta chuẩn bị mang về an trí, linh mạch mà gia tộc chiếm cứ khi trước không tính quá tốt, có nó hẳn sẽ nâng cao thêm một bước, có điều nếu Viên Minh ngươi cần thì cứ cầm mà dùng trước.” Tịch Thiến nói.
“Cái này thì không cần, ta bây giờ tu luyện tạm thời lấy Thể tu và Hồn tu làm chủ, Cửu Nguyên quyết tu tới Nguyên Anh là tận, trước lúc tìm được công pháp mới, ta chưa cần tới linh mạch cao cấp như vậy.” Viên Minh từ chối ý tốt của nàng.
“Vậy khi nào ngươi cần thì cứ đưa tin thẳng cho ta hoặc Tịch Ảnh là được.” Tịch Thiến khẽ gật đầu, nói.
“Nói tới cái này, Viên Minh, ta tiếp đây cũng phải về gia tộc một chuyến, sau khi đại chiến kết thúc, phụ thân ta dẫn theo tộc nhân không từ mà biệt, ta lo cho tình trạng hiện tại của ông ấy, phải về nói chuyện kỹ càng một phen, công việc liên quan tới tế thiên cũng phải về mới có thể sắp xếp được, ở lại đây cũng chẳng giải quyết được gì.” Tịch Ảnh nói.
“Nói phải lắm, thực ra ta cũng chuẩn bị trở về Đông Hải, đi thăm nom cha mẹ, ở lại đây ta thật không thấy an tâm.” Viên Minh cũng nói.
“Cũng được, chờ chuyện ta xong xuôi sẽ tới Đông Hải tìm ngươi. À phải rồi, xém chút thì quên, mấy thứ này ngươi cất cho kỹ.” Tịch Ảnh sực nhớ ra gì đó, bèn lấy một cái túi trữ vật ra đưa cho Viên Minh.
Viên Minh tò mò nhận lấy, xong mới phát hiện bên trong đa phần là những đồ kéo dài tuổi thọ.
“Đó là đồ ta chuẩn bị cho bá phụ bá mẫu, phẩm cấp không cao lắm nhưng với họ hẳn là hữu dụng.” Tịch Ảnh giải thích.
“…Đa tạ.” Viên Minh im lặng một lúc rồi bất ngờ ôm chặt Tịch Ảnh, nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
“Ngươi, ngươi đừng như vậy, buông ra nào, tỷ tỷ còn đang đứng đây này.” Tịch Ảnh thoáng sững người, mặt mũi đỏ bừng lên, muốn tránh thoát nhưng chẳng biết tại sao lại không vận được chút sức nào.
Trông thấy cảnh này, Tịch Thiến lập tức nở nụ cười mang đầy vẻ cưng chiều, trong khi đó Hoa Chi “A” một tiếng xong đưa tay che mắt, nhưng ngón tay lại mở rộng tới độ cái gì cũng thấy hết.
Cũng may đúng lúc này bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa truyền vào.
“Tịch Ảnh tiền bối, Viên Minh đại nhân ở chỗ người phải không? Chúng ta mới qua động phụ của hắn mà không thấy có ai.” Tiếng Nhan Tư Vận từ bên ngoài vọng vào.
Nghe được tiếng nàng, Tịch Ảnh liền lấy lại chút khí lực, đẩy Viên Minh ra xong tức giận ngồi sang bên cạnh, nghiêng đầu qua chỗ khác không thèm nhìn Viên Minh.
“Khụ, ta ở đây, các ngươi vào đi.” Viên Minh xấu hổ gãi gãi đầu, hắng giọng nói.
Được cho phép rồi, chị em Nhan Tư Vận và Hứa Triệt nối đuôi nhau đi vào, bước tới trước mặt đám Viên Minh.
“Các người tìm ta có chuyện gì?” Viên Minh hơi ngạc nhiên, không nghĩ bọn họ lại cùng tới tìm mình.
“Bẩm đại nhân, phía liên minh Vân Hoang đưa tin tới nói chuẩn bị tổ chức nhân mã tiêu diệt toàn bộ những môn pháp lớn nhỏ đi theo Vu Nguyệt giáo khi trước. Bọn họ cũng phát lệnh triệu tập tới Minh Nguyệt giáo, có điều việc có tham gia hay không, chúng ta không dám tự tiện quyết định, kính xin ngài cho chỉ thị.” Nhan Tư Vận chắp tay nói/
“Chuyện này các ngươi không cần tham gia, cứ tiếp tục chuyên tâm phát triển Minh Nguyệt giáo, mời chào tín đồ là được. Chỉ cần không phải là kẻ tội ác tày trời thì đều có thể thử mời chào vào bản giác, ta sau đây sẽ cho các ngươi mấy tấm phù lục, có chuyện quan trọng đưa tin cho ta là được.” Viên Minh nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Dạ.”
Nhan Tư Vận gật đầu lui ra, nhường chỗ cho Hứa Triệt tiến lên trước.
“Chủ thượng, đây là tàn hương mà ngài bảo ta thu thập.” Gã chắp tay trình lên một cái túi trữ vật.
Viên Minh nhận lấy, nhìn thấy bên trong đầy ắp tàn hương đủ cho hắn dùng một thời gian rất dài, miệng bất giác nở nụ cười.
“Ngươi làm tốt lắm.” Hắn tán dương.
“Có thể làm việc cho chủ nhân là vinh hạnh của ta.” Hứa Triệt cung kính đáp.
Viên Minh nghe xong bèn liếc nhìn qua phía Hoa Chi, hắn đã hiểu mấy lời khi nãy của Hoa Chi là học từ người nào.
Tiếp đó, hắn cho đám người Nhan Tư Vận lui ra, xong lại tiếp tục trò chuyện với đám Tịch Ảnh một hồi lâu rồi mới quay lại chỗ ở, sửa soạn sơ bộ một phen để chuẩn bị sáng sớm ngày mai sẽ lên đường trở lại Đông Hải.