Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 734 - Chương 732: Nhân Quả

Chương 732: Nhân quả Chương 732: Nhân quả

"Viên đạo hữu chuẩn bị đi nơi nào đó?"

Sáng sớm, vừa đi ra cửa phòng, Viên Minh bị Lạc Chu quấn chặt.

"Lạc đạo hữu? Ngươi tìm đến ta là . . . A, ta nhớ ra rồi." Viên Minh ngẩn người, rất nhanh nhớ lại lời hứa của mình lúc trước.

"Ha ha, Viên đạo hữu đúng là quý nhân nhiều chuyện, ta còn tưởng đạo hữu chữa thương mới bế quan, nếu không phải hôm nay vừa lúc ta biết được ngươi muốn đi Đông Hải, đoán chừng còn ngây ngốc tại dinh thự chờ đạo hữu đại giá quang lâm đấy!" Lạc Chu ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Sau cuộc chiến có nhiều việc, đúng là quên mất, kính xin đạo hữu thứ lỗi." Viên Minh ngượng ngùng nói.

"Ai, Viên đạo hữu thật sự là, ta nói đùa với ngươi thôi, đạo hữu nếu có việc, vậy cứ đi trước, chờ hết bận, lại tới giúp chúng ta cũng không muộn, tiền bối nhà ta nói, người không vội." Lạc Chu bỗng nhiên lộ ra nụ cười sáng rỡ.

"Nha đầu này. . . . ." Không biết có phải do ảo giác hay không, Viên Minh tựa hồ nghe trong mộc trâm có thanh âm già nua lầm bầm một câu.

"Không cần, hiện tại ta cũng không có việc khác, vẫn nên thực hiện lời hứa đi, không biết đạo hữu muốn ta làm gì?" Viên Minh lắc đầu, nhìn về phía mộc trâm trên đầu Lạc Chu.

"Chúng ta đi Nam Cương trước đi, cần hồi tông chuẩn bị một chút, sau khi hoàn thành sẽ nói rõ với ngươi." Lạc Chu nói.

"Nếu thế, ta vừa lúc cũng muốn đi một nơi ở Nam Cương, không bằng tạm thời chia ra, mấy đạo hữu chuẩn bị xong, lại gặp mặt." Viên Minh suy nghĩ một chút, đề nghị.

"Cũng được, nếu đi Nam Cương thì ngươi ta tiện đường, phi thuyền tông ta đã chuẩn bị xong, có cần chở hộ Viên đạo hữu một đoạn đường không?" Lạc Chu mời.

Viên Minh gật gật đầu, vui vẻ đáp ứng.

. . .

Mấy ngày sau.

Viên Minh đến Nam Cương liền chia ra với Lạc Chu, một mình xuất phát tiến về Nam Cương Tây Vực.

Trước khi chia tay, Lạc Chu hẹn bảy ngày sau gặp tại Thổ Sát thành Nam Cương Bắc Vực.

Tính toán thời gian, cũng không gấp gáp.

Hắn đi Nam Cương Tây Vực, vốn muốn đến cố hương Tạp Đồ thử thời vận, xem có thể tìm tới một chút tin tức liên quan tới Thâu Thiên Đỉnh hay không.

Bất luận thành hay không, hẳn là cũng sẽ không tốn nhiều thời gian.

Viên Minh đang yên lặng tính toán sau khi đến La Tháp Trấn thì đi đâu, đột nhiên hắn nghe cách không xa phía trước truyền đến một hồi tiếng đánh nhau, linh quang chói mắt ẩn hiện trong tầng mây, xem ra có tu sĩ đang giao thủ.

Từ lúc Viên Minh tiến vào Nam Cương, loại tình huống này nhìn mãi thành quen mắt.

Đại chiến qua đi, Ma Giới xâm lấn kết thúc, Vu Nguyệt Giáo cũng bị hủy diệt, nhưng dư chấn lại truyền khắp toàn bộ Vân Hoang, lấy lý do tiêu diệt toàn bộ Vu Nguyệt Giáo đồ nên giết chóc tầng tầng lớp lớp, tại Trung Nguyên là nơi được giáo hóa xem như tuân thủ chút quy củ, nhưng đến Nam Cương loại vùng man hoang này, sự tình đã mất đi chưởng khống.

Loại chuyện này rất khó phân rõ đúng sai, mà Viên Minh cũng không có công phu đi phân biệt thiện ác, chỉ là thần thức quét qua, chuẩn bị xuyên thẳng qua đám người đang đánh nhau.

Nhưng khi hắn chú ý tới một người trong song phương giao thủ, khẽ di một tiếng, ngừng độn quang lại.

Cùng lúc đó, đám người giao thủ cũng không phát hiện phía xa có người quan sát bọn họ.

"Nguy Điệp, làm gì dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, làm tiểu thiếp bản tọa đi, chúng ta sẽ là người một nhà, Vân Hoang minh bên kia để ta nói, nhất định sẽ bảo vệ ngươi và bọn đồ tử đồ tôn của ngươi một đầu sinh lộ." Một gã Nguyên Anh có chòm râu dê, khuôn mặt khô gầy, cười tà nói.

Bị gã gọi Nguy Điệp, là một nữ tử thon dài mặc trường bào vải trắng, đầu đội mũ rộng vành, mang mạng che mặt, mặc dù thấy không rõ khuôn mặt, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy lửa giận.

"Cam lão quỷ, ngươi đừng mơ mộng hão huyền!" Nguy Điệp giận dữ mắng mỏ một tiếng, lại lần nữa ra tay. Một thanh quạt ngọc nhỏ bay đến giữa không trung, nhẹ nhàng vỗ một cái, mấy đạo vòi rồng trống rỗng hiện ra, dũng mãnh lao tới Cam lãi quái.

Nhưng vòi rồng còn chưa tới trước người Cam lão quái, một gã Nguyên Anh thân thể to mập, mặc trang phục tài chủ đột nhiên xuất hiện, há to miệng rộng, lại trực tiếp nuốt vòi rồng xuống.

"Cam đạo hữu, làm gì tốn nhiều miệng lưỡi với ả, trực tiếp giết là được, ta cũng có thể sớm nếm thử mùi vị Nguyên Anh Sâm La Phái." Y lau miệng, một bộ dạng vẫn chưa thỏa mãn.

"Ha ha, Nguy Điệp, ngươi cũng thấy đấy, nếu không đầu hàng, ngươi và các đồ đệ của ngươi sẽ trở thành thức ăn trong miệng Trọng đạo hữu." Cam lão quái lại khuyên nhủ.

Sắc mặt Nguy Điệp lập tức khó coi, đào vong đến nay, nàng gần như không chút nghỉ ngơi, ngày nay vậy mà bị hai tên Nguyên anh chặn lại?

Đang lúc nàng sinh lòng tuyệt vọng, thân ảnh Viên Minh đột nhiên xuất hiện trong chiến trường, khiến song phương giật mình kêu lên.

"Các hạ là người nào? Tại hạ Âm Dương Cổ Tông Cam Dã, phụng mệnh Vân Hoang minh tiêu diệt tàn đảng Sâm La Phái, kính xin các hạ chớ nhúng tay." Cam lão quái cảm nhận được trên thân Viên Minh tán phát ra khí thế cường đại, lập tức ánh mắt xoay động, mở miệng nói trước.

"Đạo hữu, chớ tin hắn, chúng ta tuy là tu sĩ Sâm La Phái, nhưng lúc đại chiến vẫn một mực lưu thủ tông môn, chưa từng đi theo Vu Nguyệt Giáo giết chóc tu sĩ Vân Hoang minh, càng một mực phản đối tông môn đầu nhập vào Vu Nguyệt Giáo. Đạo hữu nếu không tin, ta có thể lấy đạo tâm phát thệ." Nguy Điệp vội vàng lên tiếng cãi lại.

Viên Minh không nói gì, ánh mắt từ đầu đến cuối đảo qua người Nguy Điệp. Thấy vậy trong nội tâm nàng run lên, ý niệm trong đầu nhanh quay ngược trở lại.

"Đạo hữu nếu chịu tương trợ, ta nguyện lấy Di Hoa Tiếp Mộc Đại Pháp của Sâm La phái dâng lên!" Nàng lập tức hô.

"Hừ, đạo hữu phải suy nghĩ cho kỹ, Vân Hoang minh ngày nay độc bá thiên hạ, trong Minh càng có nhiều vị đại năng Phản Hư tọa trấn, nhất là vị Viên Minh đại nhân kia, nghe nói ngài hận nhất Vu Nguyệt Giáo, đã từng trợ giúp Bàn Ti Đảo đối phó Sâm La Phái. Nếu đạo hữu giúp yêu nữ này, bị ngài biết được, coi chừng bị ghi hận đấy!" Cam Dã hừ lạnh một tiếng, trong lời nói tràn đầy ý uy hiếp.

Nhưng Viên Minh nghe không sợ chút nào, thậm chí có chút buồn cười.

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, trong đám tu sĩ Kết Đan giao thủ phía dưới đột nhiên xông ra một người.

"Ân nhân ca ca, cầu huynh giúp đỡ sư phó, chúng ta không phải là người xấu!" Người đó hô.

"Đồ Á, ngươi đang làm gì, mau tới đây!" Nguy Điệp gấp gáp, sợ đệ tử mình nói chuyện chọc giận Viên Minh.

Nhưng nàng không chú ý tới, trong mắt Viên Minh bỗng nhiên lóe lên mỉm cười.

"Chúng ta nói chuyện, ai cho phép một tên tiểu bối như ngươi xen vào!" Nhưng Cam Dã tựa hồ khá tức giận, lúc này hét lớn một tiếng, tay phải hất lên, hai đạo hắc quang tựa như tia chớp bay về phía Đồ Á.

"Dừng tay."

Viên Minh rốt cuộc mở miệng, thanh âm không lớn, lập tức truyền vào tai tất cả mọi người, khiến cả đám cảm nhận được một cỗ lực lượng vô danh trói buộc thân thể, pháp lực thể nội vận chuyển trì trệ theo.

Đám Cam Dã nhất thời quá sợ hãi, Nguy Điệp cũng mở to hai mắt nhìn.

Mà hai đạo hắc quang bay tới Đồ Á cũng ngừng ở giữa không trung, mất đi linh quang bao khỏa, trên thực tế là hai con cổ trùng lớn chừng ngón cái.

Ánh mắt Viên Minh rơi vào trên cổ trùng, đầy hứng thú hai mắt đánh giá, tiện tay bóp, nghiền nát chúng.

"Cút đi." Tiếp theo, hắn nhìn về phía đám Cam Dã, lạnh lùng lên tiếng.

Vừa dứt lời, thân thể đám người Cam Dã không bị khống chế bay ngược đi, bay thẳng ra ngoài tầm mắt đám Viên Minh, mới ngừng lại.

"Đây là lực lượng gì? Nhìn tu vi hắn cũng chỉ là Nguyên anh, thủ đoạn sao lại quỷ dị như vậy?" Tu sĩ họ Trọng đầu đầy mồ hôi, một mặt không dám tin nói.

". . . Mặc kệ là thủ đoạn gì, lần này xem như đụng tới cọng rơm cứng, tu vi của người này thâm bất khả trắc, tuyệt không thể dùng sức mạnh. Bất quá không sao, hắn cũng không thể một mực đi theo Nguy Điệp, chúng ta sớm muộn sẽ tìm được cơ hội." Cam Dã nhìn lại hướng đám Viên Minh, ánh mắt xa xôi.

Một trận chiến Trung Nguyên, bọn chúng từ đầu tới cuối duy trì thái độ hai mặt, cũng không trực tiếp tham dự, ngày nay truy sát Nguy Điệp, đã thèm nhỏ dãi bản thân nàng, cũng là để mình gia nhập đội Vân Hoang minh.

Bởi vậy, bọn chúng không chỉ không nhận ra Viên Minh, cũng không biết lực lượng Ngôn xuất pháp tùy của Ngôn Vu, chỉ có thể nhìn ra Viên Minh là pháp tu Nguyên Anh kỳ, thủ đoạn không kém mà thôi.

Một bên khác, Nguy Điệp bị lực lượng quỷ dị của Viên Minh làm cho nghẹn họng nhìn trân trối, trực tiếp ngây người giữa không trung.

Mà càng làm cho nàng kinh ngạc chính là, sau một khắc, đồ đệ Đồ Á lại nhào tới vị cao nhân thần bí này.

"Ân nhân ca ca, huynh lại cứu ta lần nữa!" Đồ Á hưng phấn nói xong, ôm lấy Viên Minh.

"Đã lớn thành đại cô nương rồi, sao tính tình còn con nít vậy." Viên Minh mỉm cười, đưa tay gõ nhẹ đầu Đồ Á, đồng thời vận chuyển pháp lực, nhẹ nhàng đẩy nàng ra.

"Đồ Á, không được vô lễ!" Nguy Điệp thấy thế, vội vàng tiến lên, kéo lại Đồ Á.

Đồ Á bất mãn nhếch miệng, nhưng rất nhanh quên hết chuyện này.

"Ân nhân ca ca, vị này chính là sư phụ lần trước ta đã nói với huynh." Đồ Á giới thiệu.

"Tại hạ Nguy Điệp, đa tạ đạo hữu cứu giúp, đây là Di Hoa Tiếp Mộc Đại Pháp mà ta vừa hứa hẹn, kính xin đạo hữu nhận lấy." Nguy Điệp nói xong, dâng lên một khối ngọc giản.

"Đạo hữu không nhận ra ta sao?" Viên Minh cũng không tiếp nhận ngọc giản, hỏi.

Nguy Điệp nghe vậy, hơi sững sờ, vô thức dùng ánh mắt đánh giá Viên Minh.

Nàng đã sớm nghe Đồ Á nói năm đó có một vị tu sĩ trẻ tuổi cứu nàng ta và mẫu thân, chỉ là căn cứ Đồ Á miêu tả, tên tu sĩ kia có tu vi không cao, nhưng hôm nay người trước mặt này, toàn thân khí thế làm nàng thấy e ngại, nếu không phải Đồ Á vừa mới biểu hiện chứng tỏ hết thảy, nàng làm sao cũng không tin đây là cùng một người.

Nhưng bây giờ, Nguy Điệp nghe ngữ khí của hắn, tựa hồ đã từng gặp mình, nhưng bất luận nàng nhớ thế nào, cũng không nhớ nổi gương mặt này.

"Xem ra đạo hữu đã quên, đúng thế, năm đó đạo hữu bất quá chỉ tiện tay thi cứu, chỉ sợ cũng không để ở trong lòng." Viên Minh thấy vẻ mặt nàng nghi hoặc, lập tức bất đắc dĩ nói.

"Kính xin đạo hữu chỉ rõ." Nguy Điệp càng không nghĩ ra.

"Năm đó ở ven sông Sam Cốc Phi Xương, đạo hữu đã dùng đan dược cứu một thiếu niên, chẳng biết còn có ấn tượng hay không?" Viên Minh hỏi.

"Tựa như có chuyện như vậy, chẳng lẽ . . ." Nguy Điệp nhớ lại tràng cảnh năm đó, lập tức trừng to mắt.

"Không sai, người đó chính là ta, nếu không phải đạo hữu xuất thủ, chỉ sợ lúc ấy ta đã chết ở nơi đó rồi." Viên Minh nói xong, thi lễ với Nguy Điệp.

"Năm đó ta cũng chỉ thuận tay mà thôi, không ngờ đạo hữu lại có tạo hóa như thế. Mà lúc ấy cũng chưa từng mang đạo hữu theo, chỉ lưu lại ven sông, thực sự đảm đương không nổi ân của đạo hữu." Nguy Điệp vội vàng khoát tay, không muốn nhận lễ này.

"Bất luận thế nào, đạo hữu thủy chung là ân nhân của ta, Đồ Á cũng là con một vị hảo hữu của ta, lúc ấy ta vô lực che chở, nhưng được đạo hữu đưa nàng lên tiên đồ, cũng là vạn hạnh. Hôm nay ta có thể gặp lại đạo hữu, cũng coi như từ nơi sâu xa tự có thiên ý, có lẽ, đây chính là nhân quả." Viên Minh cảm thán nói.

"Nhân quả. . . Chuyện thiên hạ, lại trùng hợp như vậy sao?" Nguy Điệp tự lẩm bẩm.
Bình Luận (0)
Comment