Chương 757: Khiêu chiến
Chương 757: Khiêu chiến
Viên Minh đi mất nửa ngày mới chạy được tới quần đảo Đông Cực.
Từ xa xa đã thấy một lồng ánh sáng năm màu cực kỳ lớn, nó bao trùm một mảng lớn những hòn đảo nằm chằng chịt khắp nơi. Những hòn đảo này có kích cỡ không đồng nhất, số lượng khoảng hơn một ngàn, trong đó có bảy hòn đảo đặc biệt lớn, trên mỗi đảo này đều có thể thấy một cột sáng cao ngất, tất cả cùng đỡ lấy lồng ánh sáng kia.
Lấy trình độ trên phương diện trận pháp của Viên Minh hiện tại, chỉ cần liếc mắt hắn đã nhìn ra đây là một đại trận hộ đảo rất không tầm thường. Bảy hòn đảo cùng làm cơ sở, chúng liên kết hỗ trợ lẫn nhau khiến đại trận cực kỳ chắc chắc. Quả là một đại trận phẩm cấp cao, hơn xa đại trận hộ tông của Trường Xuân quan.
Hắn bay ở tầm thấp từ xa xa tới, khi chưa tới gần hòn đảo đã bị một nhóm thủ vệ điều khiển phi thuyền ngăn lại.
Sau khi biết hắn là tu sĩ ngoại lại, thủ vệ cũng không truy cứu hành vi lỗ mãng của hắn mà chỉ nói cho hắn biết, trên không quần đảo Đông Cực không cho tùy ý bay lượn, tiếp đó bảo hắn tới tòa đảo phụ ở phía Đông để làm thủ tục nhập đảo.
Sau đấy, nhóm thủ vệ cử một người dẫn Viên Minh đáp xuống, đi tới chỗ bên ngoài đảo phụ phía Đông.
Ở đây có xây dựng một con đê dài để cho tu sĩ tới lui đáp phi thuyền xuống. Trên mặt đê có rất nhiều tu sĩ qua lại, trông có vẻ rất hối hả náo nhiệt.
“Nhìn thấy đại điện mái vòm bên kia không? Tới đó đăng ký thân phận, làm thông hành lệnh nữa là có thể lên đảo.” Sau khi chỉ đường cho hắn xong, người thủ vệ dẫn đường liền trở lại đội ngũ tuần tra.
Theo hướng mà y chỉ, Viên Minh nhanh chóng đi tới đại điện hình tròn kia, kết quả liền thấy một dãy dài như trường long những tu sĩ đang xếp hàng trước cổng chờ làm thông hành lệnh.
Hắn cũng theo đó đứng vào cuối đội ngũ.
Cũng may hiệu suất làm việc của người trong điện rất cao, trước sau chỉ mất thời gian một tuần trà, Viên Minh đã đi được vào trong đại điện.
Trong đại đại chia ra năm chỗ ngồi, cũng là nơi để làm thủ tục, Viên Minh chọn đại một cái, đi tới rồi ngồi xuống.
Ngồi sau bàn là một lão giả tóc hoa râm, lão đưa mắt nhìn Viên Minh một lúc rồi hỏi: “Lần đầu làm, hay là ký tiếp thông hành lệnh?”
“Lần đầu.” Viên Minh đáp.
“Tên họ, đến đảo Đông Cực làm gì?” Lão giả không ngẩng đầu nhìn, tay múa bút thành văn, đồng thời theo thông lệ hỏi.
“Viên Minh, muốn tới mua một tòa linh đảo.” Viên Minh trả lời.
“Thì ra là muốn gia nhập Đông Cực cung, tu vi ngươi là gì?” Nghe xong câu trả lời, lão giả lập tức sáng mắt, ngẩng đầu đánh giá Viên Minh mấy lượt, xong cười hỏi.
Bọn họ làm việc ở đây, ngoài là người làm thông hành lệnh ra vào quần đảo Đông Cực, còn kiêm nhiệm công việc mời chào nhân tài giúp Đông Cực Cung, một khi chiêu mộ được người tài có thể sử dụng, bọn họ cũng có được phần thưởng ngoài định mức.
“Ta không gia nhập Đông Cực cung, mà muốn mua một miếng khiêu chiến lệnh.” Viên Minh cười đáp.
“Khiêu chiến lệnh thì đợi sau khi lên đảo, người tới Lưu Vân cung mua là được. Giờ giao trước một ngàn linh thạch làm thông hành lệnh.” Lão giả nghe vậy liền nhíu mày, lạnh nhạt nói.
Dù gì trong con mắt lão, Viên Minh có hơi không biết điều.
Viên Minh cũng chẳng bận tậm, lấy một ngàn linh thạch ra giao cho lão.
Lão giả nhận linh thạch xong bèn lấy ra một lệnh bài bằng đá đen, đoạn vừa kích phát phù văn trên đó, vừa nói:
“Hạn dùng của thông hành lệnh là một trăm năm, đến hạn cần giao thêm linh thạch mới có thể dùng tiếp. Giờ hãy truyền một đạo pháp lực của người vào trong lệnh bài, làm xong nó chính là bằng chứng thông hành thuộc về riêng ngươi.”
Dứt lời, lão đưa lệnh bài cho Viên Minh.
Viên Minh điểm một cái lên lệnh bài, truyền một đạo pháp lực vào trong đó, theo đó phù văn trên lệnh bài lập tức lóe sáng rồi tắt đi, ngay tiếp đó tên Viên Minh xuất hiện trên mặt lệnh bài.
“Được rồi, cầm thông hành lệnh này đi qua cửa bên kia là có thể vào trong đảo phụ này, trên đảo có đường dẫn tới đảo chính, từ đảo chính có thể đi tới các đảo phụ khác.” Lão giả chỉ một cánh cửa ánh sáng, nói.
“Đa tạ.” Viên Minh nói câu cảm ơn xong liền đi tới cánh cửa ánh sáng kia.
Khi xuyên qua cửa ánh sáng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng có một lực lượng đặc biệt quét qua người như tra xét hắn.
Có điều, Viên Minh đã sớm dùng thủ đoạn thần hồn đặc hữu của một Ngôn Vu, áp chế thần hồn cùng dao động pháp lực xuống, chỉ giữ ở mức như một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
Tu vi này tuy trên Đông Cực đảo không được tính là hạng nhất nhưng cũng có được phân lượng nhất định, sẽ không bị kẻ khác khinh nhờn, cũng không dễ đưa tới phiền phức, rất phù hợp với Viên Minh.
Sau khi lên đảo, Viên Minh bất giác liếc mắt nhìn vòm trời, kết quả liền phát hiện bầu trời một màu xanh ngắt, không hề thấy lồng sáng năm màu bao phủ bên trên.
Hắn theo hướng dẫn tới chỗ đông người tụ tập mà đi, nơi bước chân qua đều là những con đường bằng phẳng rộng rãi, cùng những cửa hàng phồn hoa nằm san sát nhau, ngoài chút khác biệt về lối kiến trúc thì mức độ náo nhiệt ở đây so với kinh thành Đại Tấn chỉ hơn chứ không có kém.
Điểm khác biệt lớn nhất là tỷ lệ người tu hành ở đây lớn hơn rất nhiều.
Viên Minh không vội đi tìm Lưu Vân Cung mà thong thả đi dạo một vòng, làm quen một chút với hoàn cảnh trên đảo. Hắn phát hiện hàng hóa nơi này ngoài việc giá cao hơn một ít, còn lại thì không khác biệt lắm so với Vân Hoang đại lục.
Tới gần buổi trưa, Viên Minh cuối cùng đã tìm được Lưu Vân cung.
Đó là một cung điện hoa mỹ đứng sừng sững ở điểm cao nhất của hòn đảo phụ này, ở chỗ giữa nội điện có bày một tấm sa bàn hải vực với phương viên chừng mười trượng, trên đó là chi chít những mô hình đảo cỡ nhỏ đặt phân tán khắp nơi.
Viên Minh bước vào, ánh mắt lập tức bị sa bàn phân bố đảo vừa tinh xảo hoa mỹ, vừa sống động như thật này thu hút.
Bản đồ hải vực này thực ra đã được hắn đã ghi tạc trong đầu, nhưng nếu khi so sánh với tòa sa bàn này sẽ phát hiện vẫn có khá nhiều điểm sai khác, hơn nữa nó cũng không được tinh chuẩn toàn diện như sa bàn.
Đang khi Viên Minh cẩn thận quan sát, bên cạnh bỗng có một bóng người bước lại gần, nhìn lại thì đó là một nam tử trung niên thân hình mập lùng, thân vận một bộ trường bào màu tím xanh, trông giống như là trang phục chuyên dụng của tu sĩ Đông Cực cung.
“Vị đạo hữu này hữu lệ, hôm nay tới đây, phải chăng là muốn gia nhập Đông Cực cung chúng ta?” Nam tử mập lùn mở miệng cười hỏi.
“Tạm thời ta không có dự định này, tới đây là muốn mua một khối khiêu chiến lệnh.” Viên Minh ôm quyền, nói mục đích tới đây.
“Thì ra là muốn thông qua việc khiêu chiến để có được quyền khống chế linh đảo, những quy định liên quan ngươi đã nắm rõ hết rồi chứ?” Nụ cười trên miệng nam tử trung niên thu lại mấy phần, gã khẽ gật đầu, trông như không bất ngờ lắm, đồng thời lại hỏi.
“Cần giao ra một trăm vạn linh thạch phải không? Ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi.” Viên Minh vỗ vỗ túi trữ vật bên hông, nói.
“Tốt lắm. Có điều trước khi mua khiêu chiến lệnh, ta có đôi lời cần phải nói rõ với ngươi trước.” Nam tử trung niên nói.
“Xin chỉ giáo.” Viên Minh ôm quyền nói.
“Khiêu chiến đoạt đảo là khiêu chiến không hạn chế, lấy việc một bên nhận thua là chuẩn. Trong quá trình khiêu chiến sẽ có trưởng lão Đông Cực cung chúng ta ở cạnh quan sát, đảm bảo không có bên thứ ba tham gia làm ảnh hưởng công bằng. Nếu hai bên giao chiến mà không có bên nào chịu nhận thua, vậy thì có thể thoải mái chém giết, sống chết tự lo. Nhưng một khi có một bên nhận thua thì bên kia không thể hạ sát thủ, nếu không sẽ bị Đông Cực cung truy nã.” Nam tử mập lùn chậm rãi nói.
“Đã rõ.” Viên Minh gật đầu nói.
“Nếu ngươi đã quyết định muốn khiêu chiến, vậy thì trước tiên qua bên này chọn lựa một chút, xem ngươi muốn khiêu chiến đảo chủ nào.” Nam tử mập lùn đưa tay chỉ sa bàn rồi nói.
Viên Minh chỉ nhìn lướt qua một cái, nói ngay: “Ta muốn khiêu chiến đảo chủ Linh Viên đảo.”
Đáp án này cũng không phải là hắn tùy tiện chọn mà thực tế đã được lên kế hoạch xong từ trên đường tới đây.
Nếu nói về linh khí thì Linh Viên đảo không phải là lựa chọn hàng đầu trong các đảo, trái lại, linh mạch trên đó cực kỳ bình thường, chỉ có điều đảo này có diện tích rất lớn, thậm chí gấp hai, ba lần Hoa Vân đảo.
Số lượng tu sĩ và bách tính phàm tục trên đảo cũng thuộc nhóm đông nhất trong số các đảo.
Điều này với người khác có lẽ không phải ưu điểm gì, nhưng nó lại rất phù hợp với nhu cầu của Viên Minh.
Hắn vừa mới tới Xuất Vân giới, cần nhanh chóng phát triển tín đồ mới để giúp hắn ngưng tụ nguyện lực, nếu không thì gần như không thể hoàn thành mục tiêu ngưng tụ hai trăm Nguyện Lực đan trong vòng một trăm năm.
“Linh Viên đảo, đảo chủ Ngân Long đạo nhân, đoạt đảo đã được năm mươi sáu năm, có thể khiêu khiến.” Nam tử mập lùn xoay cổ tay, lấy ra một cuốn sổ màu xanh, sau khi đọc qua một lúc liền gật đầu nói.
Viên Minh nghe vậy mừng thầm trong bụng.
“Lại đây, trước tiên đưa thông hành lệnh cho ta rồi nộp đủ số linh thạch, ta đăng ký giúp ngươi.” Nam tử trung niên vừa nói, vừa dẫn Viên Minh đi tới trước một cái bàn dài.
Viên Minh lấy thông hành lệnh ra, gỡ túi trữ vật bên hông xuống rồi đặt lên mặt bàn.
“Ngươi dự tính lúc nào bắt đầu khiêu chiến?” Sau khi kiểm kê xong, nam tử trung niên lấy ra một lệnh bài bằng gỗ màu đen đưa cho Viên Minh, đoạn giương mắt hỏi.
“Bây giờ luôn đi.” Viên Minh nghĩ ngẫm một chút rồi nói.
“Bây giờ? Phiền ngươi chờ ở đây một chút, ta đi tìm trưởng lão giám chứng xem hắn có thời gian không.” Nam tử trung niên nao nao nói.
“Làm phiền.” Viên Minh ôm quyền nói.
Nam tử trung niên mập lùn cất kỹ linh thạch xong liền quay người rời đi, không bao lâu sau đó gã dẫn một lão giả cao lớn, râu tóc bạc trắng trở về.
“Mạc trưởng lão, vị này là Viên Minh đạo hữu, hắn đang muốn khiêu chiến Ngân Long đạo nhân, đảo chủ Linh Viên đảo.” Nam tử mập lùn nói.
Lão giả cao lớn chắp hai tay sau lưng, đưa mắt quan sát trên dưới Viên Minh một chút rồi chỉ khẽ gật đầu, mặt mày trước sau luôn nghiêm nghị, trông không ra cảm xúc có biến hóa gì hay không.
“Viên đạo hữu, đây là Mạc Tam Thất trưởng lão của Đông Cực cung chúng ta, là người phụ trách chứng kiến khiêu chiến đoạt đảo cho các ngươi.” Nam tử mập lùn quay qua Viên Minh giới thiệu.
“Làm phiền trưởng lão.” Viên Minh ôm quyền nói.
Thấy hắn tỏ thái độ thành khẩn, thần sắc vị Mạc trưởng lão kia mới dịu xuống, nói: “Hôm nay vừa khéo lão phu có thời gian rảnh, nếu ngươi đã quyết định, việc này không nên chậm trễ nữa, lập tức xuất phát, tới trước khi trời tối hẳn là các ngươi có thể phân định kết quả rồi.”
Dứt lời, lão lập tức dẫn Viên Minh rời Lưu Vân cung, đi một mạch tới con đê dài bên ngoài đảo.
Tiếp đó, lão không nói lời nào, cứ vậy điều khiển phi thuyền mang Viên Minh đi thẳng tới phía Linh Viên đảo.
Khoảng cách từ quần đảo Đông Cực tới Linh Viên đảo còn gần hơn Hoa Vân đảo còn gần hơn một chút, tốc độ phi thuyền của Mạc trưởng lão lại cực nhanh nên chẳng mấy chốc bọn họ đã tới ngoài hòn đảo cực lớn có hình dáng như đầu vượn.
“Ngân Long đạo nhân, mau ra đảo gặp mặt.” Mạc Tam Thất đứng lơ lửng trên không, truyền tiếng gọi như chuông đồng vào đảo.
Viên Minh có thể cảm nhận được bên trong tiếng gọi kia ẩn chứa cả lực lượng thần hồn và pháp lực, lông mày bất giác nhíu lại, trong lòng hơn chấn động, Mạc Tam Thất trưởng lão nãy rõ ràng là một vị tu sĩ Phản Hư kỳ.