Chương 758: Nhất quyền định càn khôn
Chương 758: Nhất quyền định càn khôn
Trên Linh Viên Đảo, trong một tòa lương đình.
Một gã trung niên đạo nhân tóc đen râu bạc trắng, cùng một vị thải y mỹ phụ mang cung trang, đang ngồi bên cạnh bàn đá nhấm nháp linh quả, uống linh trà, vui vẻ trò chuyện say sưa.
Chợt nghe một thanh âm cuồn cuộn truyền đến, thần sắc hai người hơi đổi, đứng lên.
"Ngân Long đạo hữu, đây là. . ." Đôi mi thanh tú thải y mỹ phụ cau lại nhìn về phía trung niên đạo nhân.
"Vân La tiên tử không cần lo lắng, là trưởng lão Đông Cực Cung, ta đi xem một chút." Trung niên đạo nhân rất nhanh ổn định tâm thần, nói.
"Ta cùng đi xem." Thải y mỹ phụ được xưng là Vân La tiên tử nghe vậy, nói.
Ngân Long đạo nhân gật đầu nhẹ, thân hình khẽ động bay vút lên, bất chấp pháp trận hộ đảo, đơn giản xuyên thẳng qua đi ra bên ngoài đảo.
Vân La tiên tử theo sát phía sau, cũng nhẹ nhàng bay ra.
"Bái kiến Mạc trưởng lão." Hai người thấy rõ người tới, lại không chú ý đến Viên Minh, lần lượt ôm quyền hành lễ với Mạc Tam Thất.
"Mạc trưởng lão, là ngọn gió nào đưa ngài đến đây, nhanh nhanh nhanh, mời lên đảo, bên kia vừa vặn chuẩn bị linh trà tiên quả." Ngân Long đạo nhân một mặt nhiệt tình cười mời, mang theo con mắt tam giác vô tình hay cố ý nhìn qua Viên Minh.
"Ngân Long đạo hữu, uống trà thì thôi đi. Lần này ta tới là có công sự, vị Viên Minh đạo hữu này vừa mới mua Khiêu chiến lệnh tại Lưu Vân Cung, dự định khởi xướng khiêu chiến đoạt đảo của ngươi." Mạc Tam Thất cười cười, thẳng thắn nói.
Ngân Long đạo nhân nghe vậy, khóe mắt hơi co rúm lại, ánh mắt lúc này mới nhìn trên người Viên Minh, cẩn thận quan sát.
Bất quá rất nhanh gã phán đoán, Viên Minh nhiều nhất là tu vi Nguyên Anh trung kỳ, không đủ gây sợ.
"Ha ha, đã đợi mấy chục năm, tính ra cũng có người nhớ thương Linh Viên Đảo của ta." Ngân Long đạo nhân đột nhiên cười to, tựa hồ đối mặt không phải là khiêu chiến, mà là một chuyện đại hỉ sự.
Nói xong, gã chủ động tiến lên, cầm tay Viên Minh, một bộ dạng như gặp nhau bị trễ.
"Tại hạ vô lý, mong rằng Ngân Long đạo hữu chớ trách." Viên Minh mặc dù cảm thấy không hiểu thấu, vẫn lễ phép đáp lại.
"Nói gì vậy chứ, vị này. . . Viên đạo hữu, đúng không? Ngươi cũng là theo quy củ làm việc, vậy không có gì. Chỉ hi vọng đạo hữu một hồi giơ cao đánh khẽ, đừng ra tay quá nặng là được." Ngân Long đạo nhân cười nói.
"Khó được thấy Ngân Long đạo hữu xuất thủ, lần này xem như ta không uổng công rồi." Vân La tiên tử thấy thế, cũng cười nói.
"Tốt, có câu không đánh nhau thì không quen, hi vọng hai vị đánh nhau xong, mặc kệ ai thắng ai thua, còn có thể ngồi xuống uống một chén trà." Mạc Tam Thất khoát khoát tay, nói.
"Dễ nói, dễ nói." Ngân Long đạo nhân càng cười tươi hơn.
Viên Minh không nói gì, chỉ im lặng gật đầu nhẹ.
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu đi?" Ngân Long đạo nhân nhìn về phía Viên Minh, nói.
Viên Minh gật đầu nhẹ, chợt triển khai tư thế.
"Không thể đánh ở đây, lan đến trên đảo sẽ không tốt, chúng ta đi lên trên biển đi." Ngân Long đạo nhân nói.
"Được." Viên Minh không vấn đề, nói.
Ngân Long đạo nhân nhếch miệng cười một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia như đạt được âm mưu.
Thế là, một nhóm bốn người rất mau tới một mảnh hải vực khoáng đạt phụ cận không có hòn đảo, chính thức bắt đầu đối chiến.
"Viên đạo hữu, tại hạ giỏi về thi độc, ngươi cũng phải cẩn thận một chút." Ngân Long đạo nhân chủ động nhắc nhở.
Viên Minh nghe vậy, lông mày nhíu lại, cũng không nói ra bất luận cái gì để bại lộ thực lực.
Ngân Long đạo nhân từ xa thi lễ một cái, đưa tay trảo hư không, trong lòng bàn tay tụ lại quang mang, hiện ra một cây trường thương màu xanh sẫm mặt ngoài quấn quanh ngân sắc giao long.
"Viên đạo hữu, cẩn thận."
Gã khẽ quát một tiếng, thân hình bỗng nhiên hóa thành một đoàn sương mù màu xanh sẫm, thân hình đột nhiên biến mất không thấy.
Tiếp theo một cái chớp mắt, thân ảnh của gã vô thanh vô tức trống rỗng xuất hiện trước người Viên Minh, trường thương trong tay cấp tốc xoay tròn, đâm thẳng tới cổ họng Viên Minh.
Viên Minh nhíu mày lại, trong chớp mắt gã đến gần, thân hình bỗng nhiên lóe lên, trong nháy mắt lướt qua người gã, nâng lên một quyền đấm tới xương sườn Ngân Long đạo nhân.
Ngân Long đạo nhân không thể tránh né, bị một quyền Viên Minh đánh trúng.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang lên, Ngân Long đạo nhân bị Viên Minh đập trúng, trong nháy mắt tựa như quả cầu da xì hơi, thân hình nhanh chóng héo rút, quanh thân toả ra đại lượng khí thể màu xanh sẫm, trong nháy mắt chư khuất mấy chục trượng hư không chung quanh mình vào.
Mạc Tam Thất và Vân La tiên tử vốn đứng cách Viên Minh hơn trăm trượng, thấy vậy đồng thời nhao nhao né tránh ra sau, tận lực kéo dài khoảng cách, tựa hồ cũng biết rõ khí thể màu xanh sẫm kia lợi hại.
Lúc này, bên ngoài khí thể màu xanh sẫm, một bóng người hiển hiện, thình lình lại là Ngân Long đạo nhân.
"Viên đạo hữu, độc vụ này cũng không dễ đối phó, nếu ngươi không thể ứng phó, vẫn nên sớm nhận thua đi." Ngân Long đạo nhân cầm Mặc Long trường thương, cười nói.
"Ta cảm thấy, còn có thể." Thanh âm Viên Minh từ trong khí thể màu xanh sẫm truyền ra, yên lặng lại an ổn.
Chợt, hắn đạp hư không, một mặt ung dung từ trong làn khói độc đi ra, một tay quơ quơ trước miệng mũi mấy cái, xua tan sương độc trước mặt, toàn thân không dị dạng gì, phảng phất độc vụ kia chỉ là sương mù bình thường.
Ngân Long đạo nhân thấy thế, thần sắc có chút ngưng tụ, hiển nhiên có mấy phần kinh ngạc.
Vân La tiên tử nhíu đôi mi thanh tú lại, nhìn về phía Viên Minh, ánh mắt nhiều hơn mấy phần hứng thú.
Mạc Tam Thất thì gật đầu không dễ phát hiện, tựa hồ có chút tự đắc phán đoán của mình đã được nghiệm chứng, Viên Minh kia cũng không đơn giản như bề ngoài.
"Ngân Long đạo hữu, thủ đoạn của ngươi đúng là hơi quá sức tưởng tượng." Viên Minh nói chuyện, đồng thời giơ lên hai tay của mình.
Tay áo trượt ra, lộ ra bàn tay cùng một đoạn cánh tay của hắn, nơi đó đang có từng đạo ấn ký đen nhánh đang chậm rãi biến mất, hiển nhiên là dấu hiệu đã trúng độc.
Mới vừa rồi, Ngân Long đạo nhân kia nhìn như thân thiện nắm chặt bàn tay của hắn, tựa như là đang chào hỏi, nhưng trên thực tế lại lặng yên không một tiếng động bôi ở trên tay của hắn một loại chất lỏng thực vật.
Loại chất lỏng này cũng không có độc, thậm chí vô sắc vô vị đơn giản không thể nhận ra, nhưng sau khi tiếp xúc khí độc màu xanh sẫm kia, sẽ phát sinh phản ứng kịch liệt.
Nếu không phải Viên Minh đã là Vạn Tượng Thể, thể phách cường hãn có thể so với pháp bảo cao giai, hai cánh tay của hắn lúc này chỉ còn lại hai đoạn bạch cốt.
"Ha ha, thật không nghĩ tới, Viên đạo hữu còn là thể tu cao giai." Thấy trò xiếc mình không có hiệu quả, khoé miệng Ngân Long đạo nhân hơi co quắp, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Viên Minh cũng làm biếng nói chuyện với gã.
Hắn phóng ra trước một bước, Ma Tượng Trấn Ngục Công nhanh chóng vận chuyển, quanh thân phát ra một tầng hơi nước màu đỏ, khí tức toàn thân lập tức tăng vọt, cho người ta một loại ảo giác đối mặt hung thú Hồng Hoang.
Ánh mắt Ngân Long đạo nhân ngưng tụ, trong mắt hiện lên vẻ kiêng dè.
Chợt, gã đưa tay ném tới, Mặc Long trường thương trên tay bay cao lên, sau đó đảo ngược đầu thương lượn vòng xuống, đâm thẳng vào trong biển.
Trên mặt nước lập tức nhấc lên một hồi cuồng phong sóng lớn, từng đợt tiếng long ngâm từ dưới mặt biển truyền ra.
Viên Minh cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong mặt biển dưới thân, mơ hồ nhìn thấy một đạo hư ảnh giao long to lớn đang không ngừng xoay quanh, quấy cho trên biển xuất hiện từng vòng xoáy to lớn.
"Lên." Áo bào Ngân Long đạo nhân phồng lên, râu tóc dựng đứng, trong miệng quát to một tiếng, hai tay nhấc lên.
"Ngao. . ."
Theo một tiếng long ngâm vang dội, một đầu giao long to lớn toàn thân màu xanh sẫm từ đáy biển bay thẳng lên, mở ra cái miệng lớn như chậu máu, giương nanh múa vuốt táp tới Viên Minh.
Đầu nó mọc một cây độc giác màu bạc, một thân giáp phiến hiện ra kim loại sáng bóng, toàn thân ngưng tụ bàng bạc hơi nước, khí tức quanh thân tản ra vậy mà còn hơn chủ nhân mình là Ngân Long đạo nhân.
Thấy Mặc Long với khí thế hung hăng bất ngờ đánh tới, Viên Minh lại không sợ chút nào, chủ động nghênh đón, bước ra trước một bước, nâng lên một quyền đập tới Mặc Long.
Trước nắm đấm của hắn, hơi nước màu đỏ ngưng tụ ra một cái chân voi to lớn.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Chân voi bao khỏa nắm đấm, đập ầm ầm trên ngân sắc độc giác Mặc Long.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mặc Long không thể ngăn cản một lát, tiếp theo ngân sắc độc giác bắt đầu liên tiếp sụp đổ, hóa thành từng mảnh từng mảnh lân phiến vỡ vụn, nổ bể ra tứ tán.
Tiếp theo vô số hơi nước bị một quyền này cuốn theo lực lượng bốc hơi, dâng lên mảng lớn mây mù.
Bản mệnh pháp bảo bị một quyền đánh nát, ngực Ngân Long đạo nhân như có tiếng sấm vang lên, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây, ngã rơi xuống mặt biển.
Mạc Tam Thất tay mắt lanh lẹ, đưa tay ra một chiêu, bắn tới một đạo gió lốc, mang theo gã trở về.
Thừa dịp gã chưa hôn mê, Mạc Tam Thất mở miệng hỏi: "Ngân Long đạo hữu, ngươi còn có thể tái chiến không?"
Câu nói này hỏi uyển chuyển, trên thực tế chính là đang hỏi gã, có nhận thua hay không?
Ngân Long đạo nhân một mặt chấn kinh, thậm chí còn có mấy phần mờ mịt, làm sao cũng không nghĩ tới pháp bảo bản thân uẩn dưỡng nhiều năm, vậy mà bị một quyền đánh nát.
Ngay lúc gã còn đang thất thần, chợt nghe Vân La tiên tử lớn tiếng nói: "Ngân Long đạo hữu, ngươi có nhận thua hay không?"
Ngân Long đạo nhân giật mình hồi thần, lúc này mới thấy một màn kinh khủng, Viên Minh đang đạp hư không, nhanh chân đi tới bên này, một thân khí thế chẳng những không có nửa điểm thư giãn, ngược lại càng thêm hừng hực, thậm chí mang theo vài phần sát ý.
Không cần có bất luận hoài nghi gì, đối phương nếu lại cho một quyền, như vậy nổ tung sẽ là thân thể gã.
"Ta. . . Nhận thua, ta nhận thua." Ngân Long đạo nhân cuống quít hô.
Thanh âm gã vang lên, đồng thời Viên Minh đã cách gã không đến mười trượng, gã có thể rõ ràng nhìn thấy, trong mắt Viên Minh lóe lên một tia tiếc nuối.
Ngân Long đạo nhân lập tức cảm thấy sau lưng một hơi khí lạnh dâng lên, không khỏi giật cả mình.
Mạc Tam Thất thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra, sợ Viên Minh làm bộ thất thủ, một quyền đập chết Ngân Long đạo nhân.
Loại tình huống này, những năm qua cũng không phải chưa từng xảy ra.
"Ta tuyên bố, Viên đạo hữu khiêu chiến thành công, trở thành tân đảo chủ Linh Viên Đảo." Mạc Tam Thất vội tiến lên, tuyên bố.
Viên Minh trước đây khí thế như cầu vồng chợt biến mất, khí tức thu liễm, lại khôi phục trạng thái ban đầu, chắp tay về phía Mạc Tam Thất.
Lúc này, Ngân Long đạo nhân cũng cố nén thương thế, bay tới.
Chỉ là lúc này, gã đã hoàn toàn không còn trạng thái thong dong như lúc đầu, ánh mắt nhìn về phía Viên Minh mang theo mấy phần né tránh.