Chương 759: Đổi chủ
Chương 759: Đổi chủ
"Ngân Long đạo hữu, ngươi đưa thông hành lệnh cho ta." Mạc Tam Thất liếc nhìn Viên Minh thật lâu, mới quay đầu nói với Ngân Long đạo nhân.
Ngân Long đạo nhân không nói một lời, lấy tấm lệnh bài bên hông đưa ra.
Mạc Tam Thất nhận lấy, lại bảo Viên Minh đưa thông hành lệnh ra, sau đó chồng hai tấm lệnh bài lên nhau. Hai tay trái phải nắm chặt lại, kẹp chúng vào giữa lòng bàn tay, bắt đầu thi triển bí pháp.
Trên mặt lệnh bài lần lượt sáng lên, rồi vụt tắt đi. Lúc này y mới ngừng thi triển bí thuật, trả lệnh bài lại.
"Viên đạo hữu, chìa khoá cấm chế trên Linh Viên đảo đã được chuyển dời qua thông hành lệnh của ngươi, đảo này đã thuộc quyền sở hữu của ngươi rồi. Chẳng qua dựa theo quy củ, Ngân Long đạo hữu có một quyền lợi cuối cùng, là được lên đảo một lần để dọn hết đồ đạc của mình đi." Mạc Tam Thất giải thích với Viên Minh.
Viên Minh khẽ gật đầu, không phản đối.
"Ngân Long đạo hữu, dựa theo quy củ, ngươi mang đi mang hết đồ trong phủ của mình đi, nhưng chỉ giới hạn như vậy. Sản vật trong linh điền, hay tu sĩ cùng phàm nhân ở trên đảo này đã không còn thuộc về ngươi từ lúc ngươi thua cuộc rồi." Mạc Tam Thất không mang theo chút cảm tình nào nói.
"Ta hiểu rõ." Ngân Long đạo nhân đáp.
"Ngươi có một canh giờ để dọn đồ của mình đi nhưng không được phá hư bất luận thứ gì không thuộc sở hữu của ngươi, nếu không sẽ bị Đông Cực cung truy nã. Nếu như còn muốn quay về Linh Viên đảo thì đợi sau mười năm bảo hộ, ngươi được ưu tiên đến khiêu chiến." Mạc Tam Thất nhìn y nói.
"Ngân Long đạo hữu, nếu như ngươi không có nơi nào dừng chân, có thể đến cư trú tạm ở Vân Sơn đảo của ta." Vân La tiên tử mở miệng nói.
"Đa tạ." Ngân Long đạo nhân cảm tạ một tiếng, lại không nói gì thêm, mang đầy vẻ cô đơn chắp tay quay người bay trở về đảo.
Vân La tiên tử thở dài, biết rõ hơn phân nửa là y sẽ không quay về nữa.
Một phen đấu pháp giữa Viên Minh cùng Ngân Long đạo nhân tuy không kéo dài nhưng lại tạo ra động tĩnh lại không nhỏ, đã có không ít tu tiên giả gần Linh Viên đảo bay tới, còn có cả tu sĩ cấp thấp ngồi lên phi chu, cũng có người ngự khí mà đến, tuy nhiên tất cả đều ở phía xa, không dám tới gần."
"Chư vị, kể từ hôm nay, Ngân Long đạo nhân đã không còn là đảo chủ Linh Viên đảo nữa, từ này Viên Minh sẽ tiếp nhận." Mạc Tam Thất nói với chúng tu phía xa.
Mấy tu sĩ kia nghe vậy bèn vội vàng bay tới, đi đầu là hai tu sĩ Nguyên Anh một nam một nữ, phía sau là một số Kết Đan cùng Trúc Cơ.
Ánh mắt Viên Minh nhìn qua hai tu sĩ Nguyên Anh, trong đó nữ tử mặc áo váy màu đỏ, dung mạo xinh đẹp, chừng hơn ba mươi tuổi. Nam tử kia mặc một thân áo bào vải bông màu xám, mặt rỗ, lưng đeo một thanh hắc đao.
"Bái kiến Viên đảo chủ." Hai người thấy ánh mắt của Viên Minh bèn lộ ra nụ cười khiêm tốn, chắp tay nói ra.
Có hai người dẫn đầu, đám tu sĩ còn lại sau lưng nhao nhao bái kiến.
"Viên đạo hữu, phần lớn những người này đều là tu sĩ địa phương sinh sống ở Linh Viên đảo này, có vài người là tán tu từ bên ngoài đến quy phụ, ngươi có thể tùy ý thuyên chuyển. Diện tích Linh Viên đảo rộng lớn, không thể một mình khống chế nổi, những người này hiện đang duy trì hoạt động các nơi trên hòn đảo. Đương nhiên nếu ngươi lo lắng có thể tự mình chiêu mộ tu sĩ." Mạc Tam Thất không nhìn qua hai người kia, tiếp tục nói với Viên Minh.
Đám tu sĩ kia nghe vậy, chợt căng thẳng nhìn qua Viên Minh.
Chẳng qua Mạc Tam Thất đang nói chuyện với Viên Minh, những người này nào dám xen vào.
"Chư vị, sau này hết thảy mọi thứ trên đảo vẫn như cũ, nếu có sắp xếp khác, ta sẽ có thông báo. Hiện tại tất cả giải tán đi." Viên Minh khoát tay chặn những tu sĩ này lại, nói.
Chúng tu sĩ như được đại xá, cũng không dám lưu lại mà vội vàng cáo từ rời đi.
"Đây là tình huống mới nhất của linh mạch, linh địa trên Linh Viên đảo, có lẽ sẽ trợ giúp phần nào cho ngươi." Mạc Tam Thất lấy một miếng ngọc giản ra đưa cho Viên Minh.
Viên Minh đưa thần thức chui vào bên trong, đại khái đã hiểu sơ qua tình huống nơi này, bèn gật gật đầu.
Trước khi Viên Minh lựa chọn Linh Viên đảo thì đã tìm hiểu sơ qua về tình hình nơi này, chẳng qua ngọc giản miêu tả chi tiết hơn, khiến hắn đỡ tốn công mất sức hơn nhiều.
"Đa tạ Mạc đạo hữu." Viên Minh cảm tạ.
"Khách khí rồi, nếu đạo hữu còn cần gì khác có thể tùy thời tới Đông Cực cung tìm tại hạ." Mạc Tam Thất ha ha cười cười.
Gần nửa canh giờ sau, Ngân Long đạo nhân từ trên đảo bay ra, cũng không nói gì với đám người Mạc Tam Thất mà bay thẳng đi, biến mất tại nơi xa.
Mạc Tam Thất thấy vậy cũng cáo từ rời đi.
Viên Minh nhìn về phía Vân La tiên tử vẫn không có ý định rời đi: "Vị đạo hữu này còn có chuyện?"
"Viên đạo hữu, lần đầu gặp mặt. Thiếp thân Vân La, là đảo chủ Vân Sơn đảo, ngày sau xem như ta và ngươi là hàng xóm rồi." Vân La tiên tử lại cười nói.
"Là Vân La đạo hữu sao, hạnh ngộ." Viên Minh nghe vậy bèn chắp tay nói, giọng điệu không mặn không nhạt.
"Viên đạo hữu chớ nên hiểu lầm, thiếp thân cũng chỉ là sơ giao cùng Ngân Long đạo hữu, lại không hề có ác ý gì với Viên đạo hữu cả." Vân La tiên tử nhìn thấy vẻ đề phòng của Viên Minh bèn gấp gáp nói.
"Không biết lúc này Vân La đạo hữu lưu lại là có chuyện gì?" Viên Minh không tỏ rõ thái độ mà hỏi.
"Viên đạo hữu thật là ... không có gì không thể lưu lại sao?" Vân La tiên tử trợn mắt liếc nhìn Viên Minh, hờn dỗi nói, ý tứ mị hoặc lan tràn khiến người ta không nhịn được mà nảy sinh hảo cảm.
"Đương nhiên có thể, chẳng qua Viên mỗ vừa mới lấy được Linh Viên đảo, còn chưa kịp lập động phủ, cũng không có nơi tiếp đón Vân La đạo hữu." Viên Minh không lay động, chỉ cười nhạt nói.
"Ha ha, đạo hữu không cần hao tâm tổn trí, phía Tây Linh Viên đảo có một hoa viên, vào đó ngồi một chút cũng được." Chỗ sâu nơi hai mắt Vân La tiên tử chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, rồi cười nói.
"Nếu thế, xin mời Vân La đạo hữu." Viên Minh suy nghĩ một chút, đi trước hướng thẳng tới phía Tây hòn đảo.
Vân La tiên tử hé miệng cười cười, đi theo.
Hai người nhanh chóng tiến tới phía Tây Linh Viên đảo, quả nhiên có một hoa viên rất lớn, rộng chừng có vài chục mẫu với hoa cỏ rực rỡ, lấy màu trắng làm chủ đạo, lá xanh làm nền, hương thơm ngan ngát mang đến cho người khác một loại mỹ cảm như mộng ảo.
"Đây là Tuyết Thược, đặc sản của Đông Cực hải. Xin hỏi Viên đạo hữu là người từ bên ngoài đến?" Vân La tiên tử ngồi trong trong lương đình cùng Viên Minh, mắt nhìn hắn chứa đầy chứa ý cười thâm sâu.
"Xem như thế đi." Đuôi lông mày Viên Minh khẽ giương lên, bình thản nói.
"A, xuất thân Viên đạo hữu là ở Trung Châu đại lục?" Vân La tiên tử lại hỏi tiếp.
"Vân La đạo hữu, Viên mỗ không thích quanh co lòng vòng, có việc nói thẳng, nếu không có việc thì tại hạ không tiễn." Viên Minh không trả lời Vân La tiên tử mà nói thẳng.
"Kỳ thật hôm nay thiếp thân mặt dày mày dạn lên đảo là có việc muốn trao đổi với Viên đạo hữu. Thiếp thân muốn mua Bạch Anh quả, mong rằng thành toàn." Vân La tiên tử vén áo thi lễ, nói.
"Bạch Anh quả?" Ánh mắt Viên Minh khẽ động, thấy thần sắc cử chỉ của Vân La tiên tử không giống giả bộ.
Hắn cũng đã nhìn qua ghi chép về vật này trong ngọc giản mà Mạc Tam Thất đưa cho. Trên Linh Viên đảo có hai gốc dược linh Bạch Anh quả chừng hai ngàn năm tuổi, kết ra Bạch Anh quả tương đối trân quý, là linh quả cấp bốn, trăm năm mới chín.
Tu Tiên giới bên ngoài này phân chia linh tài linh quả kỹ càng hơn, theo phẩm cấp như phân chia yêu thú.
"Hai gốc Bạch Anh quả của quý đảo đã có quả chín, thiếp thân muốn mua chừng ba quả. Kỳ thật lần này ta đến thăm Ngân Long đạo nhân là vì chuyện này, đáng tiếc còn chưa đề cập đến thì người nọ đã bị Viên đạo hữu đuổi đi." Vân La tiên tử cười nói.
"Viên mỗ vừa mới đạt được Linh Viên đảo, vẫn còn chưa quen thuộc với nơi này, kể cả hai gốc Bạch Anh quả kia. Ta sẽ cân nhắc qua, nửa năm sau sẽ trả lời đạo hữu, thế nào?" Viên Minh suy nghĩ một chút mới nhấp chung trà lên, hỏi.
Hắn không biết giá trị Bạch Anh quả thế nào, đương nhiên không thể tùy tiện bán cho người khác.
"Việc này là đương nhiên." Vân La tiên tử cũng không ép buộc, mỉm cười nói.
Biết được mục đích của Vân La tiên tử, Viên Minh cũng thoáng buông lòng đề phòng vài phần, bầu không khí nói chuyện giữa hai người hài hòa không ít.
Vân La tiên tử tựa hồ cũng muốn kết giao với Viên Minh, nhìn ra được hắn còn chưa hiểu biết nhiều về Đông Cực hải bèn nói cho hắn biết rất nhiều chuyện liên quan tới Đông Cực hải.
"... Đông Cực hải nơi đây gần với vực sâu, có ba đại tai họa. Thứ nhất là cực phong, mấy trăm năm lại thổi một lần, từ vực sâu thổi tới." Vân La tiên tử uống một hớp nước trà, chậm rãi nói.
"Cực phong, chẳng lẽ gió biển trong vực sâu?" Viên Minh thầm giật mình, cắt ngang lời đối phương.
"Cực phong không giống gió lốc bình thường mà ẩn chứa lực lượng ăn mòn cực mạnh bên trong, không chỉ phàm nhân mà kể cả một số tu tiên giả có thực lực hơi thấp cũng không cách nào ngạnh kháng được, chỉ có thể trốn vào trong pháp trận mới may mắn thoát khỏi. Chẳng qua Đông Cực hải vực vừa mới trải qua cực phong mấy năm trước nên mấy trăm năm tới sẽ không có rồi." Vân La tiên tử đáp lời, tiếp tục nói.
"A, vậy còn hai đại tai họa khác?" Viên Minh khẽ gật đầu hỏi.
"Tai họa thứ hai là thú tai, bên trong Đông Cực hải có vô số yêu thú, thường cách một đoạn thời gian thì những yêu thú kia sẽ phát động công kích công kích vào các hòn đảo lớn ở Đông Cực hải, đặc biệt là các hòn đảo có linh khí dồi dào, không thể coi thường." Biểu lộ của Vân La tiên tử đầy nghiêm túc.
"Vậy còn đại tai họa thứ ba?" Viên Minh hỏi.
"Tai hoạ thứ ba là ma tu." Biểu lộ của Vân La tiên tử đã biến thành ngưng trọng.
"Ma tu?" Viên Minh đặt chén trà trong tay xuống, chân mày hơi nhíu lại.
"Viên đạo hữu không biết ma tu? Trung Châu đại lục có không ít ma tu, chỉ là không hung hăng ngang ngược bằng Đông Cực hải mà thôi." Vân La tiên tử lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Viên mỗ xuất thân ở nơi hẻo lánh, ít năm trước một mực bế quan tu luyện, kiến thức thiển cạn, khiến Vân La đạo hữu chê cười rồi." Viên Minh cười nói.
"Hóa ra là như vậy. Cái gọi là ma tu chính là những tu sĩ tu luyện ma công, trong đó không thiếu kẻ phản bội đầu nhập vào Ma giới. Những ma tu này có thực lực rất mạnh, trong đó rất nhiều người được Ma giới ủng hộ, nắm giữ đại lượng tài nguyên, thậm chí còn có biện pháp ẩn nấp ma khí, không thể khinh thường, vô cùng khó đối phó." Vân La tiên tử nói ra.
Sắc mặt Viên Minh ngưng trọng gật đầu, trong lòng đầy suy tư. Xem ra ở ngoại giới cũng có không ít tu sĩ Ma tộc, mọi người nhìn mãi cũng thành quen.
"Đám ma tu này tạo thành nguy hại còn lớn hơn cả cực phong và thú tai. Những năm này, chỉ riêng dưới trướng Đông Cực cung đã có mấy đảo chủ Phản Hư kỳ mất mạng dưới tay ma tu kia. Viên đạo hữu mới tới Đông Cực hải, tạm thời không cần phải lo lắng tới cực phong cùng thú tai, mà phải ngàn vạn lần cẩn thận ma tu." Vân La tiên tử không cách nào nhìn ra biểu lộ gì trên mặt Viên Minh, bèn do dự một chút rồi khuyên nhủ.
"Đa tạ Vân La đạo hữu chỉ điểm, Viên mỗ chắc chắn nhớ kỹ." Viên Minh nghiêm túc đáp.
Hai người lại tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, Vân La tiên tử không ngồi chơi thêm lâu nữa mà đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Viên đạo hữu, theo ta được biết, Linh Viên đảo không có gì nhưng có hai người quan hệ với Ngân Long đạo nhân không cạn, mong cẩn thận để ý." Sắp chia tay, tiếng truyền âm của nàng này vang lên bên tai Viên Minh.