Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 771 - Chương 769: Hết Thời Hạn Trăm Năm

Chương 769: Hết thời hạn trăm năm Chương 769: Hết thời hạn trăm năm

Lão quái Phản Hư chiếm giữ trong động phủ kia, mỗi ngày sẽ chỉ khai lò một lần, “Nhân liệu” hôm nay đã bị mang đi, cái này mang ý nghĩa, trong hai canh giờ tiếp theo, hắn sẽ chỉ chăm chú luyện đan, không còn quan tâm đến tình huống trong động phủ.

Trong lòng Hách Thượng nghĩ như vậy, đồng thời bước nhanh đi tới bên cạnh một vị khách thiếu niên có mái tóc trắng phau.

“Có thể bắt đầu!” hắn thấp giọng nói vào tai thiếu niên bên cạnh.

Đôi mắt của thiếu niên dường như không nhìn thấy, nghe được Hách Thượng nói, thiếu niên yên lặng gật đầu, lấy ra một cây đao nhỏ trong tay áo ra, rồi cầm lấy lưỡi đao, cắt vào lòng bàn tay phải của mình.

Máu tươi đỏ thẫm lập tức tuôn ra theo vết thương, nhưng ngay sau đó, một con cổ trùng lớn cỡ ngón tay cái cũng thò đầu ra nhìn, sau đó nhìn xuống đất rồi chui ra.

“Phệ Linh Trùng yêu cầu ít nhất một canh giờ, mới có thể cắn ra lỗ hổng trên trận pháp, chúng ta nhất định mau chóng…” thiếu niên đang nói được một nửa, thì đột nhiên bị một tiếng vang thật lớn cắt ngang.

“Hả, không nghĩ lão phu trốn lâu như vậy, lại vẫn đã bị tìm được, không biết lần này lại là vị đạo hữu nào phụng mệnh đuổi bắt đây?” sau tiếng nổ mạnh, một âm thanh khàn khàn tựa như quỷ khóc sói gào vang lên từ chỗ sâu trong động phủ.

“Khúc Cửu Hoang, công phá Vong Ưu Đảo, đem mấy chục vạn phàm nhân cùng toàn bộ tu sĩ trên đảo coi như tài liệu luyện đan…những việc này, là do ngươi làm?” . Ngoài động phủ, một thanh âm hùng hậu khác chất vấn.

“Đúng vậy, đúng là do lão phu, làm sao, ngươi cùng Vong Ưu Đảo tình bạn cố tri? Muốn giúp bọn hắn hướng lão phu trả thù?” Khúc Cửu Hoang lơ đễnh, thản nhiên thừa nhận.

“Là ngươi thì tốt rồi, về phần trả thù, ta cũng không có gì hứng thú!”

Vừa rứt lời, lại một đạo thanh âm vang vọng như sấm rền vang vọng dưới đáy biến, tiếp theo là tiếng thạch bích vỡ vụn cùng tiếng rào rào do nước biển chảy ngược, hiệu thuốc ngoài cửa lớn cũng có nước biển đang điên cuồng tràn vào.

“Trận Pháp bị phá, làm sao có thể?” Hách Thượng cùng thiếu niên tóc trắng lập tức giật mình.

Cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong động phủ, Khúc Cửu Hoang cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, tay áo quét qua một cái, lập tức đem các đồ vật quan trọng thu hết lên thân, sau đó trực tiếp bay ra khỏi động phủ, vọt tới trên mặt biển.

Mà trên mặt biển lúc này, Viên Minh đang đội mặt nạ đang đứng chắp tay, sau lưng hắn là Kim Cương cùng Hoa Chi đang đứng sóng vai.

Khúc Cửu Hoang vừa mới xuất hiện, Viên Minh liền lập tức bấm pháp quyết, trận kỳ bị hắn sớm giấu ở bên cạnh trong nháy mắt bay ra, hình thành một đạo khốn cấm đại trận, đem hắn cùng Khúc Cửu Hoang đều bao ở bên trong đó.

“Tạo nghệ trận pháp như thế…ở Đông Cực Hải lúc nào lại xuất hiện một vị đại sư trận pháp như ngươi?” Khúc Cửu Hoang ngưng trọng sắc mặt nhìn xung quanh, lập tức rõ ràng tại sao trân pháp do chính mình bày ra lại dễ dàng bị công phá nhanh như vậy.

“ha ha, đạo hữu ngốc ở đáy biển lâu như vậy, sợ là có chút cập nhật thời sự không kịp.” Viên Minh mỉm cười, đưa tay bấm niệm pháp quyết, mấy con hồn nha liền từ bên trong thức hải của hắn bay ra.

“Chủ thượng, để cho ta tới đối phó hắn trước đi!” đúng lúc này, Kim Cương tiến lên nửa bước, hăng hái xung phong nhận việc.

Bây giờ nó chỉ còn kém một bước nữa là chạm tới bậc cửa đột phá, đang muốn nhừ trận chiến này triệt để ma luyện tâm ý, bước vào cảnh giới Vạn Tượng Chi Thể.

Cảm ngộ lúc thời khắc sinh tử, đối với đột phá bình cảnh là hữu hiệu nhất, huống chi còn có Viên Minh cùng Hoa Chi lược trận ở bên cạnh, cũng không lo lắng Khúc Cửu Hoang có thể rời đi.

Viên Minh cũng hiểu tâm tư của nó, liền khẽ vuốt cằm, đồng ý thỉnh cầu xin chiến.

Nhưng mà trong mắt Khúc Cửu Hoang, cử động này của Viên Minh không thể nghi ngờ chính là xem thường gã.

“Cuồng vọng!”

Trong lòng gã tức giận, cũng buông xuống ý định bỏ chạy, hai tay vỗ một cái, liền gọi ra một cái huyết sắc gương đồng, công kích tới đám người của Viên Minh trước.

Trong lúc nhất thời, bên trong khốn cấm đại trân, vô số huyết quang linh diễm lần lượt dâng lên, đại chiến kéo dài tới bốn canh giờ mới ngừng lại.

Mà cùng với trận pháp mở ta, Viên Minh dính chút máu tươi trên thân bước đi ra, thần thức đảo quanh bốn phía, thấy không có người ở bên nhìn trộm, cũng liền cấp tốc rời đi.

Ngay sau khi hắn đi khỏi không lâu, phía dưới mặt biển có chút động tĩnh, rồi hai người tử trong nước biển chui ra, chính là Hách Thượng cùng thiếu niên tóc trắng.

Trên mặt bọn họ đều đang lưu lại thần sắc vẫn còn đang sợ hãi.

Đại trận bị phá, động phủ của Khúc Cửu Hoang bị nước biết nuốt hết đổ sụp, bọn họ tuy là tu sĩ Kết Đan, nhưng bị Khúc Cửu Hoang cầm tù tra tấn lâu như vậy, pháp lực trong thể nội đã mười không còn một, đối mặt với loại khốn cảnh như thế này, kém chút đã không thể từ đó chạy ra, hoàn toàn táng thân trong đáy biển.

“Khúc lão quỷ, Vong Ưu Đảo Hà La Huy đến đây đòi lại nợ máu…hả? Các ngươi là ai, Khúc lão quỷ đâu?”

Ngay lúc hai người Hách Thượng và thiếu niên tóc trắng còn đang âm thầm cảm thấy may mắn, thì chân trời lại cấp tốc có một đạo lưu quang thật lớn bay tới, một gã thanh niên áo trắng quát một tiếng chói tai, nhưng thần thức đảo qua, thấy động phủ dưới đáy biển đổ sụp, bên cạnh chỉ có hai người Hách Thượng, lập tức tràn đầy nghi hoặc.

Hai người Hách Thượng liếc nhau, cũng đều lộ vẻ mờ mịt.



Một bên khác, Viên Minh bỏ ra công sức nửa tháng mới mang theo Khúc Cử Hoang bị đánh đến hôn mê, bay trở về Linh Viên Đảo.

Trong quãng đường này, vì phòng ngừa Khúc Cửu Hoang thức tỉnh, nên chuyên môn tìm một chỗ địa phương an toàn, rồi chôn xuống phù văn Hồn hàng trên người gã, hoàn toàn nắm giữ gã trong tay.

Một đám tà tu bắt được trước đó, Viên Minh cũng đều xử lý như vậy.

Mà chờ sau khi hắn trở lại Linh Viên Đảo, cũng trực tiếp đem Khúc Cửu Hoang cùng đám tà tu như gã khác đồng thời cầm tù tại bên trong Tu La Cung, cũng ra lệnh cho gã phải không ngừng hướng Minh Nguyệt Thần cầu nguyện, nếu không sẽ đem gã đánh giết mất xác.

Sau khi bị hạ phù văn Hồn hàng, Khúc Cứu Hoang đã không có chỗ mà phản kháng, chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận làm theo yêu cầu của Viên Minh, để đổi lấy một con đường sống.

Trong ba năm qua, Viên Minh vẫn luôn dẫn theo Kim Cương và Hoa Chi ở bên ngoài lùng bắt tà tu, tính qua được thì cũng đã bắt được gần trăm vị tà tu Nguyên Anh, cùng hai tên Phản Hư là Phỉ Thương và Khúc Cửu Hoang.

Bây giờ, những người này đều phải thờ phụng Minh Nguyệt Thần, dưới sự bức bách của phù văn Hồn hàng, ngày đêm không ngừng cầu nguyện, niệm tụng, sám hối tội lỗi của mình ở bên trong Tu La Cung.

Nhờ vào đây, Nguyện lực mà Viên Minh thu nhận cũng đã trực tiếp tăng lên mấy lần, tính cả Khúc Cửu Hoang vừa bị bắt về đây sau này cung cấp nữa, Viên Minh đã có thể cam đoan cứ ba tháng sẽ ngưng tụ ra một viên Nguyện Lực Đan.

Kể từ đó, trong vòng trăm năm ngưng tụ hai trăm viên Nguyện Lực Đan cũng đã không còn là việc khó khăn gì nữa.

Mà thông qua một trận chiến với Khúc Cửu Hoang, Kim Cương cũng đạt được rất nhiều cảm ngộ, có thể nói là thu hoạch không nhỏ, đã tiến vào Linh Thú Đại để bế quan, chuẩn bị đột phá Vạn Tượng Chi Thể, Viên Minh sau khi suy tính một phen, dứt khoát ngừng bắt, cũng lại lần nữa bế quan tu luyện.

Hắn không biết là, bởi vì hành động lùng bắt tà tu ba năm nay của mình, có một đạo lời đồn đại đã được truyền lưu ra trên Đông Cực Hải này.

Nghe nói có một vị đại năng lòng mang chính nghĩa, cảm giác sâu sắc sự càn rỡ của đám tà tu, đã âm thầm ra tay truy sát từng tên, đưa đến một không gian tươi sáng cho Đông Cực Hải.

Cũng có người nói, đây thật ra là một tên đại ma đầu có dã tâm bừng bừng khác, muốn thống nhất tà tu của Đông Cực Hải về dưới trướng, xây dựng một thế lực hoàn toàn mới để đối kháng Đông Cực Cung, bắt tà tu chẳng qua chỉ là giết gà dọa khỉ, bức bách người khác thuần phục mà thôi.

Trong lúc nhất thời, ở ĐÔng Cực Hải này có lời đồn nổi lên tứ phía, lời đồn đại bay đầy trời, khiến ngay cả không ít đại năng Phản Hư, cũng nổi lên hứng thú với tu sĩ thần bí chưa từng lộ diện, cũng chưa từng đi tới Đông Cực Cung lĩnh thưởng này, nhao nhao mở ra treo thưởng, chỉ vì muốn gặp mặt hắn một lần, người táo bạo hơn thì còn khiêu khích tuyên chiến.

Nhưng tất cả những thứ này, đều không có chút quan hệ nào với Viên Minh vừa mới đi bế quan lần nữa cả.



Thời gian vội vàng trôi đi, trong nháy mắt đã trôi qua ba mươi bảy năm.

Theo kỳ hạn một trăm năm tới, Viên Minh lại lần nữa kết thúc bế quan.

Lần bế quan này, pháp lực của hắn lại có tinh tiến không nhỏ, chỉ là cách Phản Hư hậu kỳ vẫn còn một quãng dài nữa.

Sau khi xuất quan, Viên Minh lộ mặt trước đám người Tư Không Triển một cái, chỉnh sửa lại một vài việc vặt vãnh đọng lại xong, liền một mình trở lại động phủ của mình, kích hoạt cấm chế lên rồi gọi Thâu Thiên Đỉnh ra.

“Khí linh tiền bối, kỳ hạn trăm năm đã đến, hai trăm Nguyện Lực Đan cũng đã tập hợp đủ, kính xin tiền bối hiện thân gặp mặt!” Viên Minh đếm đủ hai trăm viên Nguyện Lực Đan, sau đó cất tiếng kêu gọi.

Hắn vừa dứt lời, hai trăm viên Nguyện Lực Đan kia liền biến mất trong nháy mắt, Thâu Thiên Đỉnh cũng đồng thời phát ra linh quang lóa mắt, ở giữa không trung ngưng tụ ra một hư ảnh cao cỡ nửa đầu người, chính là khí linh Không của Thâu Thiên Đỉnh.

“Ngươi làm không tệ, Nguyện Lực Đan ta nhận, dựa theo ước định, ta sẽ xuất thủ một lần vì ngươi, có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng.” Không chậm rãi mở miệng, thanh âm của nó đi thẳng vào trong thức hải của Viên Minh.

So với lúc trước, lần này khí linh xuất hiện có chút phô trương, cũng không biết là bởi vì nó dần dần khôi phục, cũng khôi phục khí thế nguyên bản, hay vẫn là do tính cách của nó như vậy, mà lại lấy một tư thái không bình thường để gặp gỡ với Viên Minh như vậy.

“Tinh thạch ở tế đàn trong Thâu Thiên Đỉnh đã có mấy viên bị tiêu hao hết linh lực, chẳng biết khí linh tiền bối có thể khiến cho nó khôi phục hay không?” Viên Minh cũng chẳng thèm để ý đến chuyện này, mà trực tiếp mở miệng nói.

Trong khoảng thời gian tu luyện vừa rồi, hắn càng ngàng càng hài lòng đối với Hỗn Nguen CHân Công, cũng bỏ đi ý niệm trong đầu là yêu cẩu Khí linh cho một công pháp mới, ngược lại bắt đầu cân nhắc chữa trị Thâu Thiên Đỉnh, để khiến cho nó khôi phục khả năng cũng như công hiệu vốn có.

“Nếu như tinh thạch đã tiêu hao hết, thì không cách nào khôi phục, chỉ có thể thay thế lần nữa, nhưng mà bây giờ ta không có cách nào rời đi Thâu Thiên Đỉnh, chỉ sợ cũng không có cách nào giúp ngươi đem tinh thạch thay thế mang tới.” Khí linh lắc đầu nói.

“Trước đó tiền bối còn nói mặc kệ chuyện gì đều…” thần sắc trong mắt Viên Minh khẽ động, muốn nói lại thôi.

“Đừng nóng vội, lời của ta còn chưa nói hết, mặc dù không cách nào tự mình xuất thủ, nhưng ta có thể nói cho ngươi vị trí cụ thể của những tinh thạch kia, ngươi chỉ cần theo lời của ta nói, liền có thể nhẹ nhõm thu hoạch được năm loại tinh thạch này.” Khí Linh nhanh nhảu nói.

“Xin hỏi tiền bối, cụ thể là năm cái loại linh thạch nào vậy?” Viên Minh hơi kinh ngạc.

“Đó là tinh thạch trong Ngũ Hành, hai loại Liệt Hỏa Nguyên thạch, Mậu Thổ Nguyên thạch, ba loại tinh thạch đặc thù nữa là Quy Nguyên Thiên Tinh, Thâm Uyên Minh Thạch, Vấn Tình Tâm Ngọc.” Khí Linh nói xong thì để một đạo thần niệm tùy ý bay vào thức hải của Viên Minh.

Bên trong tia thần niệm này ghi lại, chính là chỗ ở, vị trí của năm loại tinh thạch này.

Viên Minh xem xét kỹ càng, phát hiện tra bốn trong năm loại tinh thạch này, cũng không ở trong phạm vi Đông Cực Hải, chỉ vẻn vẹn có Quy Nguyên Thiên Tinh thì trước mắt đang nằm trong tay của Hắc Sát Môn ở bên trên Hắc Ma Đảo của Đông Cực Hải.

Mà liên quan tới Hắc Sát Môn này, khí linh còn rất tri kỷ đưa thêm cho rất nhiều tin tức, trong đó nahwcs tới, cái tông môn này chính là một cái tông môn do ma tu xây dựng, trong môn có nhiều vị ma tu Phản Hư tọa trấn, thực lực không thể coi thường.

Ma Tu tại Đông Cực Hải có thể nói là chuột chạy qua đường người người hô đánh, cho dù là tà tu bị Đông Cực Cung truy nã cũng đều không muốn cùng bọn hắn dính líu quan hệ, mà lại hành tung của từng tên ma tu bọn hắn cũng rất quỷ bí, căn bản không tóm được đuôi, khí linh rõ ràng không thể rời đi Thâu Thiên Đỉnh, đến cùng là đạt được tin tức này từ chỗ nào?

“Theo tiền bối nói, cái Hắc Ma Đảo này chẳng khác gì đầm rồng hang hổ, bằng một mình ta chỉ sợ khó mà chui vào, chẳng biết tiền bối có diệu pháp gì không?” Viên Minh bình thản không để lộ dấu vết nào liếc mắt khí linh, thật thà hỏi thăm, nhưng cũng biết nó tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết, do dự một chút, cuối cùng vẫn là buông xuống ý nghĩ này, mở miệng dò hỏi.
Bình Luận (0)
Comment