Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 781 - Chương 779: Viêm Hoàng Lăng

Chương 779: Viêm Hoàng lăng Chương 779: Viêm Hoàng lăng

Đối mặt với câu hỏi của Viên Minh, Mao Di vung tay áo lên, theo đó một xấp trận kỳ màu đỏ lửa xuất hiện trong phòng, bên trên trận kỹ có khắc nổi những phù văn phức tạp, tỏa ra từng đợt sóng khí nóng bỏng.

Đám người chỉ thấy có một cơn sóng nhiệt phả vào mặt, tựa như đang đưa thân vào miệng núi lửa.

Ngay tiếp đó, Mao Di cầm ra mấy tấm thẻ ngọc ghi thông tin trận pháp, ném chúng tới tay mọi người.

Viên Minh đưa thần thức tra xét thẻ ngọc trong tay, trong mắt chợt lóe lên vẻ bất ngờ.

Đạo trận pháp mà Mao Di đưa chính là một loại trận pháp thuộc tính Hỏa cấp năm hàng top, xét về độ tinh diệu thì đủ xếp hàng đầu trong số những trận pháp cấp năm mà Tô Dĩnh Tuyết có được.

Chỉ có điều cấu tạo của trận pháp này lại vô cùng kỳ quái, có vẻ như không phải dùng để công kích hay phòng thủ, trong đó cùng dùng không ít phù văn theo bộ, mỗi cái lại có hướng nhắm nhất định, dường như nào được thiết kế chuyện để bài trừ một loại cấm chế nào đó.

Viên Minh trong lòng hơi cân nhắc, đồng thời ầm thầm quan sát mọi người một chút.

Thế nhưng những trình độ trận pháp của những người ở đâu đều thua Viên Minh, thế nên vẫn chưa có ai nhìn ra điểm khác thường của trận pháp này, mà chỉ coi nó như đồ quý mà Mao Di cất giữ.

Viên Minh cùng không định nhắc nhở bọn họ, trái lại còn ém nhém luôn chuyện này đi.

Trong những ngày tiếp đó, dưới sự giám sát của Mao Di, đám Viên Minh không ngừng thao luyện tòa trận pháp đặc biệt này, có điều vì trận pháp phức tạp nên bọn họ phải tốn mất tròn nửa tháng mới tập luyện được thuần thục.

Sau khi phát hiện điểm này, Mao Di cũng không trì hoãn mà lập tức dẫn mọi người cùng những thủ hạ khác chui ra khỏi lòng đất, đồng thời gọi Long Quy tới, cưỡi nó phi nhanh giữa biển sâu.

Trên đường đi, Mao Di vẫn chưa phong bế cảm giác của mọi người, vậy nên chẳng mấy chốc đoàn người đã phát hiện mục đích chuyến đi lần này của họ không ngờ chính là Thâm Uyên Tử Địa ở chỗ sâu trong Đông Cực Hải.

Trong lòng mọi người lập tức cảm thấy bất an, đến ngay cả Viên Minh cũng khó mà giữ vững sự tỉnh táo, trong lòng bắt đầu có cảm giác bồn chồn.

Sau nửa tháng, Long Quy cuối cùng cũng dừng laij.

Mọi người đứng trên mai rùa nhìn về nơi xa phía trước, hải vực phía xa xa nhìn có vẻ yên bình nhưng đáy biển lại vô cùng tối tăm, tĩnh mịch, bất luận là thị lực hay thần thực đều không thể dò tới đáy, tựa như nơi đó là vực sâu không đáy.

Nước biển xung quanh đó nhìn có vẻ sạch sẽ nhưng lại không thấy tôm cá, cũng không nghe có thanh âm gì, giống như một vùng biển câm lặng vậy.

“Đây chính là Thâm Uyên Tử Địa…” Vân La tiên tử kinh ngạc lẩm bẩm giống như chưa từng tới đây lần nào.

Hoàng Phủ Quyết, lão nhân hói đầu và bạch diện thư sinh cũng có biểu hiện tương tự.

Viên Minh cùng nhìn về phía trước, trong mắt hiện lên vẻ khác lạ.

Mao Di không đưa ngay mọi người tới thẳng thâm uyên, mà dừng ở phần rìa không tiến thêm nữa. Gã cũng không lên tiếng giải thích, nhìn bộ dạng nhưng đang đợi thứ gì đó.

Những người khác thấy thế cũng không nói lời nào, cứ lẳng lặng chờ đợi.

Khoảng nửa ngày sau đó, đám người thấy ở phía xa xa có một phi thuyền khổng lồ che khuất bầu trời bay nhanh tới. Phi thuyền to như hòn đảo tới cách họ một khoảng không xa thì dừng lại, nằm lơ lửng giữa không trung.

Mao Di thấy vậy liền rời mai rùa, một mình lên cao quan sát phi thuyền, một thân áo báo không gió mà bay.

“Âu Dương cung chủ đường xa mà tới, Mao mỗ chờ ở đây đã lâu.” Gã chậm rãi lên tiếng, thanh âm vang vọng đất trời.

“Hừ.”

Ngay sau đó, đám người chỉ nghe những tiếng hừ liên tiếp, càng lúc càng lạnh, tựa như kinh lôi bất chợt nổ giữa trời, cùng với đó, một đạo uy áp khủng bố lập tức phủ xuống khắp xung quanh, ép cho biển không nổi được sóng, mây không tỏa được hơi.

Nhưng cỗ kình khí cùng uy áp này lại không chạm tới Mao Di dù chỉ mảy mai, bên ngoài thân gã lúc này giống như có một lồng khí chặn hết tất cả.

“Mao Di, thật không ngờ ngươi vậy mà lại là người trong Tam Giới giáo, xem ra Âu Dương Sắc ta già thật rồi, có một con chuột chạy qua ngay trước mắt mà cũng không phát hiện ra.” Một bóng người nhoáng cái xuất hiện giữa không trung, đứng đối diện với Mao Di.

Người xuất hiện là một người phụ nữ, trông bề ngoài trạc ngoài ba mười, da trắng hơn tuyết, tóc đen như mun, cả người mặc một bộ cung trang màu đỏ như lửa, toát ra một cỗ bá khí khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Ha ha, Âu Dương cung chủ quá khen, ở trong thư ta đã nói rất rõ ràng, mời cung chủ tới đây là để hòa đàm, nhưng trông khí thế của ngươi thế này, chẳng lẽ là muốn đánh với ta một trận trước sao?”

“Ngươi nghĩ là ta không dám?” Đông Cực cung chủ Âu Dương Sắc lạnh giọng đáp.

Lời vừa ra, người nàng nhoáng cái, chớp mắt sau đó đã xuất hiện ở chỗ trước mặt, cách Mao Di chưa tới một xích, đồng thời đưa bàn tay trắng bóc dí tới trước trán Mao Di.

Nhưng từ đầu tới cuối Mao Di không hề động đậy, nét mặt cũng không có gì thay đổi.

“Âu Dương cung chủ thần thông không cùng, đừng nói đấu pháp, dù là muốn giết luôn Mao mỗ chắc cũng không phải việc khó, có điều Cửu Chuyển Thần Tiêu công uy lực kinh thế, nếu dư ba của nó làm bị thương vị con trưởng này của ngươi, chỉ e cung chủ sẽ hối hận không kịp.” Mao Di chỉ Hoàng Phủ Quyết đứng trên mai rùa, tiếp đấy đưa tay vào ống tay áo, cười nói.

Quanh thân Hoàng Phủ Quyết chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một vòng sáng màu vàng, y há hốc mồm như muốn nói gì đó nhưng lại chẳng phát ra nổi âm thanh nào.

Thấy vậy, sắc mặt Âu Dương Sắc càng thêm âm trầm, sau một thoáng nàng liền thu bàn tay vừa đưa tới trước trán Mao Di.

“Nói đi, ngươi có yêu cầu gì?” Sau một hồi im lặng, Âu Dương Sắc nhoáng người quay lại chỗ cũ, mở miệng hỏi.

“Giống như ta đã nói trong thư, ta hy vọng Âu Dương cung chủ có thể cầm theo Viêm Hoàng Như Ý bổng, cùng tới mở Viêm Hoàng lăng ra.” Mao Di mỉm cười đáp.

“Truyền thuyết về Viêm Hoàng lăng lưu truyền nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có ai tìm được vị trí cụ thể, nghe ngươi nói vậy thì hẳn là đã tra ra được gì rồi?” Khuôn mặt âm trầm của Âu Dương Sắc chợt thay đổi.

“Đúng vậy, ta đã tra ra, lăng mộ ở ngay Thâm Uyên Tử Địa này, về phần vị trí cụ thể ta cũng đã đích thân xác nhận, chắc chắc không sai.” Mao Di ngạo nghễ nói.

“Nhưng theo truyền thuyết, dù có biết vị trí cụ thể thì vẫn cần ba cây Viêm Hoang Như Ý bổng để mở nó ra, trong tay ta và người đều có một cây, cây cuối cùng còn lại ngươi cũng cầm tới rồi?” Âu Dương Sắc khẽ nhíu mày.

“Không, trong tay Mao mỗ chỉ có một cây. Về phần cây còn lại kia, ta đã khổ công tìm kiếm nhiều năm, tra từng ngóc ngách Đông Cực Hải nhưng vẫn chưa tìm thấy bất kỳ manh mối nào, ta hoài nghi có lẽ nó không hề nằm ở Đông Cực Hải này.” Mao Di lắc đầu.

“Vậy ngươi mời ta tới thì có ích gì?” Âu Dương Sắc lộ vẻ không vui.

“Cung chủ không cần lo lắng, ta đã dám mời người tới thì phải có cách mở lăng bằng hai cây Viêm Hoàng Như Ý bổng. Nói thật cho ngươi biết, nếu không phải tìm không ra chỗ của cây Viêm Hoàng Như Ý bổng thứ ba, ta cũng không muốn người tham dự vào.” Mao Di nói với vẻ tiếc nuối.

Âu Dương Sắc chăm chú nhìn từng thay đổi nhỏ trên mặt Mao Di, trong lòng thầm suy tư tựa như đang cân nhắc lợi hại.

Nếu không phải đối phương đang nắm con tẩy trong tay, thân là một ma tu, Âu Dương Sắc chắn chắn sẽ không cho y cơ hội nói chuyện.

Mao Di không hề sốt ruột, y tin chắc dù không phải vì an nguy của Hoàng Phủ Quyết, việc liên quan tới Viêm Hoàng tiên phủ này Âu Dương Sắc cũng chưa chắc đã cự tuyệt.

“Được, ta hứa với ngươi, nhưng trước hết ngươi thả Hoàng Phủ Quyết ra.” Sau một hồi suy tự, Âu Dương Sắc cũng đã đưa ra quyết định.

“Không được, Âu Dương cũng chủ ngươi hẳn phải biết, trước khi tiến vào trong Viêm Hoàng lăng, ta sẽ không thả Hoàng Phủ Quyết đi, đây là cơ sở tín nhiệm giữa chúng ta.” Mao Di quả quyết cự tuyệt.

“Vậy ta làm sao có thể tin người sẽ không tháo cối giết lừa?” Âu Dương Sắc hỏi ngược lại.

Hai người đấu võ mồm một hội, cuối cùng hai bên cùng lui một bước, Mao Di chấp nhận lập thệ rằng sẽ thả Hoàng Phủ Quyết khi lăng mở ra.

Sau khi bàn bạc xong xuôi, Âu Dương Sắc bay trở lại cự thuyền.

Mao Di cũng không ở lại giữa không trung mà trở lại mai rùa.

“Vừa rồi ta và Âu Dương cung chủ trò chuyện hẳn các ngươi cũng nghe được rồi, tiếp đây chúng ta sẽ tiến vào Thâm Uyên Tử Địa. Các ngươi hẳn đều đã từng nghe những tin liên quan tới hai mối nguy lớn trong Thâm Uyên là Yêu Ca và Thâm Uyên cự thú rồi, ta sẽ không nói thêm lời thừa nữa, gặp phải nguy hiểm, các ngươi chỉ cần ngoan ngoan theo lời ta nói, tự có thể bảo toàn tính mệnh, nếu không nghe theo sắp xếp, lúc đó chết cũng đừng trách bản tọa.” Mao Di nói với năm người Viên Minh.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng vì bị người ta không chế, trong lúc nhất thời cũng không ai dám lên tiếng phản đối.

Sau một hồi chỉnh đốn, Mao Di phát tín hiệu với phi thuyền của Đông Cực cung, hai đội nhân mã sau đó lập tức xuất phát, cùng nhau tiến vào Thâm Uyên Tử Địa.

Không bao lâu sau khi bọn họ rời đi, một đám mây trắng diện tích cực lớn từ trên trời yên lặng bay tới, bên trong có linh quang chớp động, rõ ràng không phải là mây tự nhiên.

Bên trên đám mây có hai, ba mười người đang đứng, phát ra khí tức cường đại, trong đó không thiếu tu sĩ Phản Hư.

“Thấy rõ chứ? Chắc chắc đó là Âu Dương Sắc bản nhân không?” Một nam tử trung niên trong đám người vừa tới mở miệng hỏi.

Người này dáng người thẳng tắp, mặt như mỹ ngọc, bên hông đeo một khối mỹ ngọc màu tím, trông rất giống một văn sĩ nho nhã chốn thế tục.

“Khởi bẩm sơn chủ, thuộc hạ thấy rất rõ, đúng là Âu Dương Sắc bản nhân, khí tức lôi đình trên người ả không giả được, về phần một nhóm khác thì chính là đám ma tu Hắc Sát môn, cầm đầu là Mao Di.” Một tráng hán tóc vàng đứng bên cạnh y vừa đáp vừa đưa mắt nhìn ra xa phía trước.

Người này hai mắt óng ánh, thỉnh thoảng từ đó còn có kim quang phóng ra mấy trượng rồi thu vào, trông có vẻ là một loại thần thông linh mục nào đó.

"Tốt, xem ra lần này đi không phí công, không ngờ Viêm Hoàng lăng thật có ngày xuất thế." Văn sĩ trung niên nhẹ giọng cười nói.

“Vậy chúng ta mau đuổi theo thôi, trong Thâm Uyên Tử Địa tình hình khó lường khác hẳn Đông Cực Hải, vạn nhất mất dấu thì phiền.” Một giọng nói vang lên, người nói là một lão giả áo xám.

Nếu Viên Minh có mặt ở đây tất nhiên sẽ nhận ra người này, bởi lão chính là Điếm Tiểu Tam từng xuất hiện ở Vạn Hóa Tiên Hành.

“Điếm đại sư không cần vội, có Cao Phong ở đây, không cần lo mất dấu, hơn nữa trước mắt còn một chuyện khác phải giải quyết.” Văn sĩ trung niên nói.

“Chuyện gì?” Điếm Tiểu Tam khẽ giật mình.

“Chúc Ngu huynh, sắp phải tiến vào Thâm Uyên rồi, ngươi còn muốn nấp tới khi nào?” Văn sĩ trung niên nhìn xuống phía dưới, nhẹ giọng cười nói.

Nước biển dưới đám mấy bỗng cuộn trào, rồi một con hải thú to lớn hình dạng đáng sợ từ dưới trồi lên. Con thú này nhìn như cá mập nhưng hình thể lại lớn gấp cá mập bình thường cả trăm lần, chỗ mạng sườn còn mọc ra bốn thú trảo to lớn, lóe lên hàn quang dọa người.

Trên lưng hải thú có mười tồn tại Phản Hư đang đứng, trông nhóm này nhìn là hình người nhưng trong mắt lại mang theo vẻ hung lệ đặc trưng của Yêu tộc.

“Bích Long Đàm yêu tộc!” Điếm Tiểu Tam lấy làm kinh hãi.

Con hải thú cá mập kia có vẻ rất không ưa đám người trên không trung, nó ngửa đầu há miệng hướng lên trời gầm gừ khiến sóng biển cuồn cuộn như gặp bão, trông một bộ muốn đánh thẳng tới đám mây trên đầu.

Trong khi đó trên đám mây giữa không trung, mấy tu sĩ Phản Hư cũng cầm sẵn pháp bảo trong tay sẵn sàng tiếp đón đối phương.

“Chà chà, Bạch Uyên huynh đúng là linh giác nhạy cảm, ta đã cho Quả Sa thi triển thần thông ẩn nấp, không ngờ vẫn bị ngươi phát giác.” Một đại hán mặc áo bào xanh từ trên lưng cá mập bay vụt lên, chớp mắt đã xuất hiện phía trước đám mây, tốc độ gần như dịch chuyển tức thời khiến người ta phải kinh hãi.

Người này mặt to, miệng rộng, khóe miệng kéo dài tới tận sau tau, mũi tẹt dí, hai tay lờ mờ thấy có vảy màu xanh, toàn thân mang theo nét đặc thù của Yêu tộc.
Bình Luận (0)
Comment