Chương 780: Tìm lăng
Chương 780: Tìm lăng
Các tu sĩ áo trắng đứng trên đám mây đều nhìn chằm chằm vào đại hán mặc áo bào xanh đứng trên lưng Sa Ngư Hải thú cách đó không xa, ánh mắt đầy vẻ đề phòng không chút lơi lỏng.
Yêu thú có cấp bậc huyết mạch càng cao thì càng khó hóa hình. Yêu khí trên người đại hán áo bào xanh này cực kỳ khổng lồ, dĩ nhiên là đã đạt tới cấp sáu, vậy mà còn chưa hoàn toàn hóa hình đã đủ nói rõ rất nhiều vấn đề rồi.
"Đã sớm nghe nói thủ lĩnh Bích Long đàm chính là hậu duệ của thượng cổ Kình Côn nhất tộc, hôm nay xem ra ước chừng là thật." Tu sĩ trên đám mây truyền âm bàn tán với nhau.
"Ha ha, thần thông Huyền Minh thủy độn của Chúc Ngu huynh càng ngày càng tinh diệu, bội phục bội phục!" Văn sĩ trung niên bay ra, cười nói ha ha.
"Ài, chỉ là Huyền Minh thủy độn mà thôi, so với Bồ Đề diệu pháp của Lạc Già sơn căn bản không đáng nhắc tới. Ta và ngươi đều hiểu rõ nhau, không cần thổi phồng nhau làm gì. Không biết tiếp theo Lạc Già sơn định làm gì?" Đại hán áo bào xanh khoát tay chặn lại, nói ra.
"Chúc Ngu huynh sảng khoái, nói năng cũng thật sảng khoái, vậy Bạch mỗ không cùng người khôn nói tiếng lóng nữa. Lạc Già sơn ta cũng hết sức hứng thú với lăng mộ Viêm Hoàng, tất nhiên muốn vào trong thâm uyên tìm tòi. Chắc hẳn chư vị Bích Long đàm cũng có quyết định này? Nếu là vậy không bằng hai phe ta và ngươi đều cùng nhau hành động?" Văn sĩ trung niên thẳng thắn nói.
Đáy mắt đại hán áo bào xanh lóe lên một tia kinh ngạc. Lúc này y tới đây cũng là nghĩ vậy, nhưng không ngờ Bạch Uyên lại mở lời trước, khiến tất cả lý do thuyết phục chuẩn bị trước đã không còn đất dụng võ.
"Nếu Bạch Uyên huynh có lời, Chúc mỗ há cự tuyệt!" Đại hán áo bào xanh nghĩ thoáng qua, hặc hặc cười đáp.
Hai nhóm đội ngũ nhanh chóng đã đạt thành hiệp nghị, không chần chừ nữa mà kết bạn tiến lên, đi dọc theo lộ tuyến của đội ngũ Đông Cực cung cùng Hắc Sát môn mà cùng xông vào trong khu vực thâm uyên tử địa.
Bên kia, đạo nhân mã Đông Cực cung cùng Hắc Sát môn xâm nhập vào thâm uyên tử địa trước, nên nhanh chóng tới được khu vực Yêu Ca.
Bọn họ cũng gặp phải tình cảnh mà Viên Minh lúc trước gặp phải. Những Mỹ Nhân ngư rong chơi trong nước biển thấy có người xâm nhập lãnh địa của mình bèn lập tức mở miệng cất giọng hát.
Mao Di tựa hồ đã có chuẩn bị trước, tay phải bấm pháp quyết, ống tay áo hiện ra một quầng khói đen bao phủ toàn bộ mọi người đang ở trên mai rùa lại.
"Không cần phong bế nhĩ thức, củng cố tâm thần, cần thiết thì công kích chính Nguyên Anh bản thân bài trừ ảo giác!" Đồng thời y mở miệng nói.
Nhờ có khói đen bảo vệ mà tiếng yêu ca tràn vào trong trong thức hải cũng nhỏ đi nhiều. Nhưng dù vậy mọi người cũng không kịp đề phòng nên hầu như đều trúng chiêu, có vài người vẻ mặt trở nên hoảng hốt còn định đi ra khỏi phạm vi khói đen bảo hộ để có thể lắng nghe được tiếng ca rõ ràng hơn nữa.
Mao Di thấy thế lập tức vung tay lên điều khiển khói đen triệt để bao bọc những người này lại, đồng thời không ngừng ăn mòn nhục thể cùng Nguyên Anh của bọn hắn.
Đại đa số tu sĩ Hắc Sát môn được Mao Di nhắc nhở nên có thể từ cơn đau đớn cùng cực thoát khỏi sự điều khiển của Yêu Ca, giãy giụa tỉnh táo lại. Dù khí tức bọn họ bị hao tổn, tu vi giảm nhiều nhưng ít ra cũng bảo vệ được một mạng.
Nhưng cũng có vài người không thể thoát khỏi ảnh hưởng, chỉ có thể táng thân trong khói đen, triệt để biến thành chất dinh dưỡng khiến khói đen càng thêm nồng đậm hơn, gia tăng hiệu quả ngăn cách Yêu Ca mạnh mẽ hơn nữa.
Trong đám người, Viên Minh đã có kinh nghiệm lúc trước nên ổn hơn những người còn lại không ít.
Nhờ có khói đen cách trở mà hắn bị ảnh hưởng yếu hơn hẳn lúc vừa rời Vân Hoang đụng độ phải. Hiện tại hắn không chỉ dựa vào lực lượng thần hồn ngạnh kháng, thậm chí còn có thừa lực lượng lặng lẽ quan sát những người khác.
Lúc này ngoại trừ Mao Di thì tất cả mọi người trên mai rùa đều lộ ra vẻ thống khổ. Có khói đen ngăn cách nên Viên Minh không nhìn được tới bên ngoài, không biết được tình huống Đông Cực cung bên kia nhưng nghĩ tới, có lẽ sẽ không tốt hơn bên này bao nhiêu cả.
Nhưng ngay lúc Viên Minh lặng lẽ quan sát, hắn đột nhiên chú ý tới Vân La tiên tử cách đó không xa nhìn như rất thống khổ, thực tế lại tương tự như hắn, còn dư lực quan sát bốn phía, âm thầm đề phòng khả năng bị tập kích.
Viên Minh thầm kinh ngạc, lúc này thấy lúc này thấy Vân La tiên tử tựa hồ định nhìn qua hắn. Hắn bèn lập tức thu hồi ánh mắt, giả trang bị Yêu Ca tra tấn.
Ánh mắt Vân La tiên tử đảo qua, không phát hiện ra dị thường. Nhưng nàng ta cũng dừng mắt nhìn Viên Minh một khoảng ngắn ngủi mới dịch chuyển đi.
Đúng lúc này tiếng Yêu Ca đột nhiên ngừng lại, mọi người vừa mới còn bị tra tấn lập tức tỉnh táo lại, cả đám lộ ra vẻ mê mang.
Sắc mặt Mao Di lại chợt biến đổi, nhanh chóng bấm pháp quyết thu hết khói đen trên mai rùa nhập vào trong cơ thể, mà cự quy thì nhanh chóng lặn xuống dựa vào pháp thuật ẩn nấp của Mao Di mà ẩn nấp xuống dưới đáy biển.
Viên Minh chịu ảnh hưởng thấp nhất nên ngay trước khi cự quy xuống nước thì hắn đã tinh tường phát hiện ra ở nơi rất xa trên mặt biển có một cái vây cá cực lớn như núi cao gồ lên. Cái bóng đen còn đang chìm sâu dưới mặt biển nhuộm phần biển đó thành một màu đen, nhìn từ xa như thể mọi người đang đối mặt với một hải vực thâm sâu không trông thấy phần cuối.
Mỹ Nhân ngư bốn phía lúc này cũng nhao nhao kinh hãi chui vào trong nước biển, vội vã rời xa khỏi hướng có vây cá, căn bản không dám cất lên tiếng ca hát nữa.
Lúc cự quy lẻn xuống nước, Viên Minh có thể nhìn phía xa xa thấy một bức tường trắng cực cao đột ngột dựng lên khỏi mặt biển. Khiến người ta nghi hoặc là, ngay giữa vị trí trung tâm "bức tường cao" màu trắng kia lại xuất hiện một bộ phận đen thùi khá lớn.
Mãi đến "bức trường cao" kia dần rời xa, rồi đột ngột bị một bức tường cao màu xanh bao bọc lại, Viên Minh mới mới đột nhiên phát hiện đó không phải bức tường gì, mà là một con mắt.
Không biết qua bao lâu, trước mặt mọi người rút cuộc đã không còn nhìn thấy con cự thú kia nữa, Mao Di mới cẩn thận từng li từng tí cẩn thận từng li từng tí điều khiển cự quy nổi lên mặt biển lại, cùng hội họp lại với đám Đông Cực cung cũng mới trốn thoát xong, sau đó tiếp tục xuất phát.
Tất cả mọi người trên mai rùa đều thở phào, cả Viên Minh cũng vậy.
Trong đám người, Vân La tiên tử nhìn về phía cự thú rời đi, vẻ mặt bình tĩnh nhưng Viên Minh lại phát hiện ra tâm tình nàng ta kịch liệt chấn động, có hưng phấn, nhưng cũng có sợ hãi.
"Vân La đạo hữu, ngươi sống ở Đông Cực hải, lại xuất thân danh môn, kiến thức uyên bác hơn hẳn Viên mỗ, có biết tại sao trong vực sâu lại có cự thú khủng bố như vậy không?" Viên Minh tới gần Vân La tiên tử, thấp giọng hỏi.
"Viên đạo hữu quá đề cao thiếp thân rồi, thiếp thân chẳng qua chỉ là phường nữ lưu, làm sao biết được bí ẩn nơi thâm uyên được?" Vân La tiên tử lắc đầu nói.
"Thật sao... vậy không biết Mao Di tiền bối có biết nguyên do?" Viên Minh chuyển hướng Mao Di.
"Lòng hiếu kỳ của ngươi không nhỏ, ta không rõ nguyên nhân cụ thể. Chẳng qua nghe nói dưới thâm uyên tồn tại vật chất đặc thù nào đó khiến hình thể yêu thú biến lớn gấp trăm ngàn lần, nhưng có thứ như vậy tồn tại thật hay không lại không ai chứng minh được." Mao Di bất ngờ liếc nhìn Viên Minh, bình thản nói.
"Vật chất có thể khiến hình thể yêu thú biến lớn..." Viên Minh thầm nghĩ.
Nghĩ lại cự thú vừa mới gặp phải kia, hắn vẫn không hết sợ hãi.
Nếu so sánh, con đại yêu Kim Long mà hắn gặp được năm xưa cũng chỉ coi là hình thể mức trung bình mà thôi.
Viên Minh đang suy nghĩ, đột nhiên lại nghe tiếng Yêu Ca vang lên.
Một vòng nguy hiểm mới lại hàng lâm, mọi người vội vàng tập trung tinh thần ứng phó.
...
Hai phe đội ngũ Đông Cực cung cùng Hắc Sát môn vẫn bảo trì một khoảng cách xa lẫn nhau, khó khăn vượt qua thâm uyên vô cùng nguy hiểm tiến về phía trước. Khoảng một tháng sau, đến một ngày không thể không ngừng lại.
Không biết có phải vì đã tới gần Phong Hải hay không mà mặt biển gào thét cuồng phong, sóng dữ ngập trời, tu sĩ Phản Hư bình thường cũng khó mà đứng vững được.
Cũng may Đông Cực cung cùng Hắc Sát môn đều có Pháp Tướng kỳ tọa trấn, có thể gắng gượng qua. Nhưng nếu muốn muốn mạnh mẽ đi phía trước thì lại khó mà làm được.
Hai phe đội ngũ dừng lại trên một hòn đảo màu đỏ, bên trên hừng hực lửa cháy thiêu đốt. Dù là mặt đất hay cỏ cây trên đảo đều bị ngọn lửa bao bọc đốt cháy, tuy nhiên chúng vẫn giữ hình thể như trước mà không hóa thành tro tàn.
Nhìn từ xa, có lẽ vì vậy mà cảm thấy lửa trên đảo không có nhiệt độ cao. Chẳng qua đó chỉ là ảo giác, lúc đến gần, sóng nhiệt đập vào mặt nóng rực khiến cả tu sĩ Phản Hư đều cảm thấy yết hầu khát khô.
Mao Di mệnh lệnh cự quy lơ lửng trên bầu trời cách hòn đảo không xa, sau đó liến nhìn về phía phi chu Đông Cực cung theo sát phía sau.
Nguyên bản phi chu đồ sộ uy vũ hiện đã có nhiều chỗ tổn hại, đuôi thuyền còn biến mất hoàn toàn.
Số lượng quân số tu sĩ Đông Cực cung trên thuyền cũng giảm không ít, đều hao tổn trên đường đi. Chẳng qua so ra cũng chỉ là tám lạng nửa cân với Hắc Sát môn bên này mà thôi.
"Đã đến nơi, kính xin Âu Dương Cung chủ lấy Viêm Hoàng Như Ý bổng ra." Mao Di cao giọng nói.
Âu Dương Sắc hiện thân khỏi phi chu, nhìn về phía Hỏa Diễm đảo cách đó không xa, lộ vẻ nghi hoặc hỏi.
"Nơi này chính là lăng mộ Viêm Hoàng?" Nàng đảo thần thức qua hòn đảo, lại không phát hiện bất kỳ thứ gì, mới nhìn Mao Di hỏi.
"Đương nhiên hiện tại không thấy gì, lăng mộ Viêm Hoàng ẩn thân bên dưới hòn đảo, cần nghĩ cách triệu hoán ra ngoài." Mao Di đưa tay lấy Viêm Hoàng Như Ý bổng ra, kết pháp quyết, đồng thời trong miệng thốt ra tám âm tiết.
Viêm Hoàng Như Ý bổng trước người y sáng lên mười đạo hỏa văn đỏ thẫm. Cùng lúc đó, hỏa diễm trên hòn đảo như nhận được triệu hoán mà bắt đầu kéo về phía trung tâm hòn đảo.
Thiên địa linh khí gần đó cũng bị dẫn động, điểm sáng đỏ hiển hiện, tụ về phía Viêm Hoàng Như Ý bổng. Cuồng phong trên mặt biển bị linh khí lưu động ảnh hưởng mà giảm bớt rất nhiều.
Chỉ có điều những ngọn lửa này không ngưng tụ lại một chỗ mà ngừng ở giữa đường, không hiểu sao xoay quanh một lúc lại bay trở về chỗ cũ.
"Chỉ một thanh Viêm Hoàng Như Ý bổng, làm đến đó đã là cực hạn rồi." Mao Di tiếc nuối lắc đầu, sau đó nhìn về phía Âu Dương Sắc.
Thấy vậy, Âu Dương Sắc hừ nhẹ một tiếng, giơ tay khẽ vẫy, nắm một thanh Viêm Hoàng Như Ý bổng khác trong tay.
"Triệu hoán lăng mộ cần thi triển cùng lúc hai thanh bổng này, kính xin Cung chủ cho ta mượn tạm vật trong tay dùng một lát." Mao Di thò tay nói.
"Pháp quyết ngươi vừa thúc giục thi triển tựa hồ không phức tạp, không bằng truyền thụ phương pháp cho ta. Hai ta cùng lúc thi pháp, đồng thời mở ra lăng mộ không phải tốt hơn sao?" Âu Dương Sắc nói.
"Âu Dương Cung chủ, ta và ngươi đã từng đáp ứng nhau. Ngươi dùng Viêm Hoàng Như Ý Bổng đổi lấy Hoàng Phủ Quyết, cho tới bây giờ chẳng lẽ còn muốn đổi ý hay sao?" Mao Di nhăn mày lại, lạnh lùng hỏi.
"Ta chưa từng nói sẽ đổi bảo vật này qua, huống chi các ngươi là ma tu, làm sao có chuyện nói lời giữ lời chứ? Nếu đưa linh bảo ngươi, chắc chắn ngươi sẽ chẳng còn cố kỵ gì." Âu Dương Sắc cười lạnh hỏi ngược.
Ánh mắt Mao Di trầm xuống, muốn dùng Hoàng Phủ Quyết bức hiếp, lại thấy vẻ mặt Âu Dương Sắc đầy quả quyết bèn hiểu dù hôm nay có giết Hoàng Phủ Quyết chỉ sợ cũng không thể thỏa hiệp được.
Dù sao thì chỗ tốt mà Viêm Hoàng lăng mộ mang đến không cách nào mà Hoàng Phủ Quyết có thể sánh được.
Với Âu Dương Sắc như vậy, với Mao Di mà nói lại càng như vậy.
Cân nhắc tới, Mao Di vẫn chọn giao ra pháp quyết thúc giục Viêm Hoàng Như Ý bổng.