Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 785 - Chương 783: Trả Giá

Chương 783: Trả giá Chương 783: Trả giá

 

Viên Minh đưa tay bắt lấy yêu hồn vũ y nam tử, phong ấn lại rồi thu về.

Tên này chứa Phong thuộc tính, trong cơ thể còn ẩn chứa một tia huyết mạch Đại Bàng, không nhiều nhưng cũng coi như tinh thuần. Nếu luyện hóa rồi phong ấn vào trong Ba Tiêu Phiến làm khí linh thì cũng không tệ.

Sau đó hắn liếc nhìn qua Yêu cầm Thanh Vũ đã hiện ra thân thể đại yêu khổng lồ, bước nhanh tới, vung trường kiếm chém hai cánh xuống thu vào trong nhẫn trữ vật.

Làm xong hết thảy, Viên Minh định rời đi, tiếp tục tìm kiếm Hỏa Diễm thú.

Nhưng còn chưa đợi hắn rời đi thì đằng xa có từng đạo độn quang bay vút đến, hiện ra bảy tám bóng người. Nhìn quần áo và trang sức thì tất cả đều là Yêu Tộc Bích Long đàm.

Trong đó người cầm đầu là lão giả có tròng mắt vàng, tóc trắng, râu quai nón, mặc trường bào màu tím than, thân hình to cao, toàn thân tản ra khí tức sinh mệnh và uy áp cường đại.

Mấy người đi theo sau lão cũng có khí tức không kém, tất cả đều là Yêu Tộc Phản Hư sơ kỳ.

Trong đám người này, chỉ có một ngoại lệ, không ai khác là Ngân Long đạo nhân.

Nhìn thấy Viên Minh, gã chợt cả kinh, ánh mắt rơi xuống thi thể tàn phế của Yêu cầm Thanh Vũ, vẻ mặt lại càng trở nên hoảng sợ.

"Ngươi, ngươi ... Ngươi giết Thanh Hạc Tử!" Ngân Long đạo nhân chỉ vào Viên Minh, quát lớn.

Những người khác đương nhiên cũng chú ý tới, ai nấy đều bất thiện nhìn chằm chằm vào Viên Minh.

Hai mắt lão già tóc bạc nhíu lại, đồng tử khẽ thu hẹp, sát cơ trong mắt nồng đậm như muốn tràn ra ngoài.

"Ngân Long đạo hữu, ngươi chớ nói bậy. Ta cũng chỉ vừa mới đến nơi đây, thi thể yêu này đã ở đây từ trước, sao lại nói là ta giết gã chứ?" Viên Minh cười lạnh một tiếng, nói.

Vừa nói, hắn đồng thời phóng thích khí tức trên người ra, uy áp cường đại không thua kém lão giả mắt hổ vàng kim kia, khiến sắc mặt tất cả những người ở đây nhao nhao biến đổi, trong mắt hiện lên một tia kiêng kị.

Dứt lời hắn quay người định rời đi.

Ngân Long đạo nhân thấy thế lập tức khẩn trương, kêu lên: "Phủ Chấn tiền bối, Thanh Hạc Tử đạo hữu chắc chắn là bị hắn giết đấy. Tên khốn này luôn thống hận yêu tu, nổi danh thích giết yêu tu trong đám tu sĩ Đông Cực cung đấy!"

Lời này vừa ra, bước chân của Viên Minh không khỏi khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía Ngân Long đạo nhân.

Gã rụt cổ lại, không dám đối mặt với Viên Minh nhưng vẫn tiếp tục thêm mắm thêm muối vào: "Tên khốn này không biết tại sao lại kết thù kết oán với Bích Long đàm chúng ta, từng nói là gặp phải tu sĩ Bích Long đàm, thấy kẻ nào giết kẻ đó!"

Gã nói rất chắc chắn, những người còn lại dù không tin tưởng nhưng cũng bị kích lên ba phần tức giận.

Lại càng không cần phải nói đến lão giả mắt vàng tên Phủ Chấn kia còn ngửi thấy được chút ít mùi máu của Thanh Hạc Tử trên người Viên Minh.

"Cùng tiến lên, làm thịt hắn!" Phủ Chấn quát khẽ một tiếng, giọng nói vang rền.

Những người còn lại cũng đồng loạt đáp lời, nhao nhao lấy pháp bảo ra, vây bọc Viên Minh lại.

Viên Minh căn bản không muốn dây dưa cùng đối phương, quanh người lóe lên tia chớp, biến mất ngay tại chỗ.

"Lôi độn thuật...." Một người trong đám yêu tu kinh hô một tiếng, quanh thân cũng bao bọc tia điện lập lòe, sau đó biến mất ngay tại chỗ.

Những người còn lại thấy thế cũng vội vàng thi triển độn pháp đuổi theo.

Thân hình Viên Minh liên tục chớp động trong hư không, không ngừng thi triển độn thuật đi xa. Nhưng phía sau hắn vẫn luôn có một tia điện chói mắt bám sát theo không cách nào thoát ra được.

Hiển nhiên hẳn là một yêu tu có thiên phú thần thông lôi độn, độn tốc hai người tương đương, Viên Minh trong chốc lát khó mà cắt đuôi được.

Chỉ cần tên kia một mực đuổi theo, đám tu sĩ Bích Long đàm sẽ không có khả năng bỏ qua. Viên Minh không biết quanh đây còn có bao nhiêu tu sĩ Bích Long đàm, cứ thế mãi thì tình huống sẽ càng ngày càng bất lợi với hắn.

Vừa nghĩ đến đây, Viên Minh vốn đang phi độn rời xa, thân hình bỗng nhiên lộn vòng một cái, bắn nhanh tới đạo điện quang chói mắt kia.

Kẻ đằng sau đang hăng say đuổi, căn bản không nghĩ tới Viên Minh đột nhiên trở về, tốc độ lại còn nhanh như vậy.

Chờ gã phát hiện không hợp lý, Viên Minh đã gần như muốn áp vào trên mặt của gã.

Tu sĩ yêu tộc kia cưỡng ép ngừng khí thế lao tới trước, ra sức thôi động điện quang quanh thân, toàn thân sáng lên tia sáng chói mắt, hóa thành một vòng xoáy lôi điện tráng kiện vô cùng, muốn nuốt hết Viên Minh vào.

Viên Minh phản ứng càng nhanh, hai tay nắm chặt Tru Tiên Kiếm, câu thông kiếm linh Âm Khâu Thú, toàn lực phóng thích uy năng kiếm này, đâm thẳng vào vòng xoáy lôi điện kia.

Trên Tru Tiên Kiếm nổi lên một đạo âm ảnh, Kiếm quang đột nhiên trở nên ngưng thực vô cùng, một kiếm đâm xuyên qua vòng xoáy lôi điện, xuyên thấu lồng ngực yêu tu.

Yêu tu phát ra một tiếng kêu thảm, điện quang toàn thân lập tức tán loạn, lộ ra bản thể, lại là một Đại bàng.

Viên Minh cười lạnh một tiếng, ánh mắt liếc qua đám yêu tu phía sau đang cấp tốc đuổi theo, trường kiếm quấy một cái, từng đạo Kiếm quang từ trên thân kiếm bắn ra, trong nháy mắt quấy cho thân thể Đại Bàng vỡ nát.

"Dừng tay. . ."

"Ngươi muốn chết. . ."

"Nghiệt chướng. . ."

Trong tiếng yêu tu Bích Long Đàm liên tiếp chửi rủa, Viên Minh vỗ một chưởng, chấn nát Nguyên anh yêu tu kia.

"Rống. . ."

Phủ Chấn thấy thế, trong miệng lập tức phát ra một tiếng nộ hống chấn thiên.

Theo tiếng rống vang lên, từng đạo sóng sung kích mắt thường có thể thấy được, tầng tầng chồng đè hư không, ép tới Viên Minh.

Viên Minh vội vàng vận chuyển Ma Tượng Trấn Ngục Công, lại không kịp phát động công kích, chỉ có thể hai tay giao nhau ngăn trước người.

Tiếng gầm cuồng bạo đánh tới, đụng trên người hắn.

Viên Minh kêu lên một tiếng đau đớn, cảm giác giống như bị một tòa núi lớn đập trúng, hai tay truyền đến đau nhức kịch liệt khó tả, thân thể không khống chế được bay ngược ra sau.

Cùng lúc đó, phía sau hắn, một đạo hào quang ngũ thải ban lan hiện lên, trong hư không trống rỗng hiện ra một nam tử tráng kiện toàn thân mọc đầy lớp vảy màu xanh lục, hai tay nắm một cây trường thương màu đen to lớn, đâm thẳng tới hậu tâm Viên Minh.

Ngay thời khắc này, mấy yêu tu còn lại cũng nhao nhao vọt lên, thi triển thủ đoạn, thề phải một lần diệt sát Viên Minh.

Thấy tránh không kịp, lúc sắp đụng vào, sau đầu Viên Minh đột nhiên loé lên ô quang, mấy con hồn nha bay nhanh ra, há miệng cùng thi triển hồn kỹ Nha Minh về các hướng.

Từng đạo sóng âm màu đen mắt thường có thể thấy được lập tức như sóng biển, cuồng dũng tới bốn phương tám hướng, trong nháy mắt che khuất yêu tu gần đó vào.

Nhóm yêu tu Bích Long Đàm chưa từng gặp qua dạng công kích thần hồn kiểu này, bất ngờ không đề phòng nhao nhao trúng chiêu, con ngươi từng kẻ phóng đại, lâm vào trong thất thần ngắn ngủi, động tác trên tay nhao nhao trì trệ.

Trường kiếm trên tay Viên Minh nhấc lên, phía sau lưng vừa vặn chống đỡ mũi thương kia đâm tới, quay người muốn một kiếm chém đầu đối phương.

Nhưng vào lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện.

Phía trên thiên khung, bỗng nhiên có một đạo bạch quang to lớn buông xuống, bao phủ lại Viên Minh.

Viên Minh còn chưa kịp phản ứng, bỗng cảm thấy hoa mắt, cảnh vật bên người trở nên mơ hồ, bên tai cũng vang lên từng thanh âm mê huyễn, trong nháy mắt rơi vào huyễn cảnh.

Nhưng hắn dù sao chính là Ngôn Vu hàng thật giá thật, thần hồn cường đại không cần nhiều lời, huyễn cảnh kia mặc dù ảnh hưởng tới tinh thần của hắn, lại không thể triệt để thành hình, tất nhiên là không thể hoàn toàn mê hoặc tâm trí của hắn.

Tâm niệm hắn vừa động, câu thông Bất Tử Thụ thể nội.

Trong đan điền, Bất Tử Thụ sáng lên quang mang, một đạo hắc khí bay thẳng vào thức hải, bao phủ lại Nguyên anh của hắn.

Hai con ngươi hắn lóe lên, huyễn cảnh mơ hồ trước mắt lập tức tiêu tán, khôi phục thần trí.

Nhưng lúc này, hiệu quả Nha Minh cũng sắp biến mất.

Ánh mắt Viên Minh ngưng tụ, thần hồn lực bắn ra, thi triển ngôn chú nói: "Hôn trầm nan tỉnh."

Mấy tên yêu tu sắp khôi phục thần trí, dưới ngôn chú ảnh hưởng, đầu não u ám, mí mắt nặng nề, không thể thức tỉnh.

"Đây là cái giá phải trả do không cho ta đi."

Viên Minh không chần chờ chút nào, thân hình như điện xuyên thẳng trong hư không, Tru Tiên Kiếm như lưỡi hái tử thần, mỗi một lần triển lộ phong mang, liền thu hoạch đi tính mệnh một gã yêu tu, gọn gàng linh hoạt cực kỳ.

Ngắn ngủi sau mấy cái hô hấp, trong mấy tên yêu tu Bích Long Đàm, ngoại trừ Phủ Chấn cùng Ngân Long đạo nhân cách xa hơn một chút, đầu tất cả đều đã dời chỗ, bay giữa không trung.

Không phải Viên Minh không muốn một lần duy nhất chém giết tất cả, mà do Phủ Chấn kia ngoài ý liệu tỉnh lại trước một bước.

Viên Minh liên tục xuất kiếm, khí thế đã suy, không nắm chắc một kích chém giết lão, nên đành từ bỏ.

Bất quá, liên sát mấy người, Viên Minh không quên thi triển Đại Hắc Thiên Thần Chưởng, phong tỏa không gian chung quanh, đập thành phấn vụn thần hồn Nguyên anh tất cả, chấm dứt tai hoạ về sau.

Trong ngắn ngủi mười mấy tức giao thủ, nhóm yêu tu Bích Long Đàm gần như toàn diệt, Phủ Chấn cầm đầu cũng sắp nứt cả tim gan, không chút do dự, càng không có nửa điểm ý định báo thù cho đồng bạn, quay người muốn bỏ chạy.

Đã đến loại tình trạng này, Viên Minh sao còn cho lão cơ hội đào tẩu, Tru Tiên Kiếm ném tới, lúc này hóa thành một đạo lưu quang rét lạnh, bắn tới hậu tâm lão.

Phủ Chấn cảm nhận được sau lưng truyền đến tiếng xé gió cùng kiếm khí sắc bén, trong lòng biết lấy tốc độ của mình không thể tránh né, chỉ có thể cuống quít quay đầu, hai tay hợp lại trước người, trong miệng phát ra một tiếng quát to.

Quanh thân lão lập tức đại thịnh huyết quang, trong lòng bàn tay có một lệnh bài lớn chừng bàn tay nở rộ linh quang, hóa thành một huyết cầu màu đỏ trải rộng linh văn, bao phủ quanh thân lão.

Tru Tiên Kiếm đâm trúng quả cầu ánh sáng màu đỏ, phát ra một hồi tiếng kêu bén nhọn, khuấy động lên từng cơn huyết sắc điện quang, mũi kiếm thình lình đâm vào trong quả cầu ánh sáng màu đỏ, lại chưa thể một kích đâm xuyên toàn bộ.

Phủ Chấn thấy mình không tiếc lấy tinh huyết thúc giục pháp bảo hộ thân, lại bị một kiếm đâm xuyên, sắc mặt lập tức đại biến.

Chỉ là còn không đợi lão làm ra bất luận ứng đối gì, liền thấy một đầu huyết sắc cự tượng từ đối diện đánh tới, những nơi đi qua, trong hư không nổi lên đạo đạo bạch ngấn, phát ra một hồi tiếng rít doạ người.

Phủ Chấn cảm nhận được trên thân huyết tượng kia phát ra uy áp đáng sợ, lập tức trong lòng run sợ, cũng không dám mảy may giữ lại, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, kích phát yêu lực thể nội.

Thân hình của gã bắt đầu nhanh chóng bành trướng biến lớn, trong giây lát hóa thành một kẻ thân người đầu hổ cao trăm trượng, trên thân phủ lấy một kiện huyết hồng giáp trụ, khí tức yêu lực trở nên hùng hậu vô cùng, rất là kiên cố.

Nhưng không đợi lão triệt để hoàn thành biến thân, huyết sắc cự tượng đã một đầu đụng vào, chân voi tráng kiện đạp mạnh xuống.

"Ầm ầm. . ."

Tựa như thiên băng địa liệt, huyết giáp quanh thân Phủ Chấn ứng thanh băng liệt, hóa thành vô số khối vụn, nổ tung tứ tán.

Theo sát phía sau, là huyết nhục lão băng tán.

Phủ Chấn kia nhìn như yêu thân cường đại, nhưng dưới Viên Minh toàn lực thôi động Vạn Tượng Thể, một kích cũng ngăn cản không nổi, trực tiếp bị oanh sát ngay tại chỗ.
Bình Luận (0)
Comment