Chương 805: Truy nã toàn diện
Chương 805: Truy nã toàn diện
Để củng cố tu vi, Viên Minh bèn lập tức vận chuyển công pháp bắt đầu chải vuốt lực lượng trong cơ thể nhằm ổn định trạng thái của mình.
Ngoài củng cố tu vi, hắn còn phân ra một chút tâm thần nghiên cứu vỏ cây màu xanh xám đã hòa cùng mình thành một thể, suy nghĩ kỹ những lời mà khí linh Không vừa mới nói.
Không chỉ nói Viên Minh cố gắng bồi dưỡng vỏ cây này cho tốt, lại lần nữa chăm sóc nó thành tồn tại như Thế Giới Chi Thụ nhưng không đề cập đến cách làm cụ thể, không biết là Không nói hắn nghe không hiểu hay đơn thuần chỉ là nó tự lẩm bẩm mà thôi.
Hiện nay đối phương đã không đáp lại lời hiệu triệu của hắn, cùng đường hắn cũng chỉ có thể tự nghĩ cách mà thôi.
Suy nghĩ thật lâu, Viên Minh vẫn không có cách nào, cuối cùng đành chọn một biện pháp ngu ngốc nhất. Đó là rót pháp lực của mình vào trong vỏ cây, xem như ngộ biến tùng quyền.
Khi pháp lực của hắn tiếp xúc đến vỏ cây, lực lượng vạn mộc bản nguyên trong vỏ cây lập tức bộc phát ra một lực hút hấp thụ sạch sẽ pháp lực Viên Minh rót vào.
Nhưng mà sau đó lại không có bất kỳ biến hóa gì phát sinh.
Viên Minh lại rót thêm pháp lực vào, tình huống tương tự lập tức xuất hiện. Như vậy Viên Minh có thể có thể xác định đây không phải là chuyện ngoài ý, mà là lực lượng vạn mộc bản nguyên đang đòi hỏi có thêm Linh khí bổ sung vào.
Có lẽ không ngừng cung cấp linh khí cho vạn mộc bản nguyên có thể thúc đẩy nó lớn mạnh, từ đó vận dụng lực lượng này phục sinh Thế Giới Chi Thụ?
Viên Minh thầm suy đoán, dù không có được đáp án nhưng cuối cùng hắn cũng tạm coi đây là một phương pháp xử lý có thể thực hiện.
Vì vậy hắn lập tức không ngừng rót pháp lực được chải vuốt đưa vào trong vỏ cây, đồng thời cũng chuyển dời yêu lực Bất Tử thụ đưa vào trong đó. Không chỉ như thế, hắn còn thao túng bộ rễ của Bất Tử thụ lệnh cho chúng toàn lực thu nạp thiên địa linh khí, đoạt được linh khí cũng đều rót cả vào trong vỏ cây.
Lực lượng vạn mộc bản nguyên trong vỏ cây cũng không cự tuyệt thứ gì, hấp thu hết thảy linh khí, pháp lực cùng yêu lực rót vào, chỉ là vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Cùng lúc đó, tại lối vào mê cung lăng mộ Viêm Hoàng, đám người Mao Di, Bạch Uyên lại tụ họp với nhau, mặt mũi ai nấy cũng đầy khó coi.
"Thế nào, tìm thấy hai người kia chưa?" Vừa thấy mặt, Mao Di lập tức hỏi.
Chúc Ngu nhìn y, lắc đầu.
Bạch Uyên cùng Âu Dương Sắc cũng không thu được tin tức gì.
Mấy người đã liên thủ lại tìm tòi toàn bộ khu vực mê cung không dưới ba lượt, không bỏ qua bất kỳ một góc nhỏ nhau, tự thấy dù là một con ruồi cũng khó mà thoát khỏi pháp nhãn của mấy người nhưng vẫn không hề tìm được chút dấu vết tung tích của Viên Minh cùng Vân La tiên tử.
"Có lẽ bọn chúng chạy nhanh, đã thoát khỏi nơi này." Bạch Uyên nói.
"Không có khả năng, bên ta đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây. Tuy rằng hai tu sĩ Phản Hư kia đã sớm rời đi trước một bước nhưng tuyệt đối không nhanh đến như vậy!" Mao Di trầm giọng đáp.
Lúc y tiến vào mê cung còn lén để lại một cấm chế cảm ứng ngay lối vào. Cấm chế hoàn hảo không chút hư tổn, không có dấu vết bị đụng vào, bởi vậy có thể suy đoán nhất định Viên Minh cùng Vân La tiên tử vẫn còn trong mê cung.
"Thế sao? Chỉ là chúng ta đã lật khắp mê cung này vài lần còn không tìm được. Cứ tìm tiếp nữa cũng chỉ sợ tốn công vô ích, dừng ở đây đi." Giọng nói của Âu Dương Sắc thanh lãnh vang lên.
"Âu Dương cung chủ nhanh chóng từ bỏ như vậy, không phải là vì bọn hắn đã sớm rơi vào tay ngươi rồi chứ? Đông Cực cung các ngươi không chỉ có một kiện không gian linh bảo chứa được người, kiện Hàn Yên trâm trên đầu Cung chủ cũng là một trong số đó mà." Mao Di nói qua, ánh mắt nhìn liếc nhìn qua nhành ngọc trâm xanh biếc cắm trên tóc Âu Dương Sắc.
Bạch Uyên nghe vậy cũng nhìn về phía ngọc trâm, dù không nói chuyện nhưng vẻ hoài nghi trong ánh mắt lại hiển lộ rõ ràng.
"Ta đã nói trước là không tìm được hai người kia, còn linh bảo chứa được người thì chẳng phải Hắc Sát môn cùng Lạc Già sơn các ngươi không thiếu sao?" Âu Dương Sắc lạnh lùng hỏi ngược.
"Đã như vậy, xin mời Âu Dương cung chủ giao Hàn Yên trâm cho ta kiểm tra qua, chứng minh ngươi trong sạch." Bạch Uyên nói.
"Buồn cười, đồ đạc của bản cung, các ngươi muốn nhìn là nhìn sao?" Âu Dương Sắc giận dữ, sắc mặt lạnh như băng.
"Âu Dương cung chủ làm sao lại kháng cự như vậy, khiến ta càng thêm hoài nghi." Mao Di nheo mắt lại nói.
"Hai người kia đều thuộc quản hạt Đông Cực cung là các ngươi, nếu Âu Dương cung chủ không cách nào chứng minh mình trong sạch, coi như chuyện hôm nay không thể nào nói thông được." Bạch Uyên hừ lạnh một tiếng, cùng Mao Di chặn lấy con đường trước mặt.
Lông mày Âu Dương Sắc chau lại. Nàng ta tu luyện Cửu Chuyển Thần Tiêu công, tốc độ thuộc hàng đầu, dù ngày thường Mao Di liên thủ với Bạch Uyên thì nàng vẫn có thể bình yên rời đi. Chỉ là lúc trước nàng bị Viêm Hoàng lão nhân đánh trọng thương, thương thế còn chưa khỏi hẳn, tranh đấu với hai người này chỉ sợ ăn phải thiệt thòi.
Có điều nàng thân là Cung chủ Đông Cực cung, nếu cứ như vậy mà giao Hàn Yên trâm ra chắc chắn hao tổn thể diện, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến sự thống lĩnh Đông Cực cung.
"Hai vị muốn ra tay? Được thôi, bản cung đã muốn lĩnh giáo thần thông Tam Giới giáo cùng Lạc Già sơn một lần rồi." Âu Dương Sắc cười lạnh, trong đôi mắt hiện ra một tia sét màu vàng kim, khí tức uy nghiêm như thần lan tràn ra.
Thật ra Mao Di và Bạch Uyên nhìn ra Âu Dương Sắc bị trọng thương mới dám cường ngạnh như thế, thấy cảnh này, hai người không khỏi nói thầm chẳng lẽ thương thế Âu Dương Sắc đã khỏi hẳn?
"Ba vị giảm nhiệt lại đã, chuyện chưa rõ ràng, chúng ta ở đây đánh đấu lẫn nhau không khỏi quá liều lĩnh. Chúc mỗ có một phương pháp xử lý chiết trung, ba vị không ngại nghe qua?" Chúc Ngu thấy vậy tiến lên hoà giải.
"A, Chúc Ngu đạo hữu có cách gì?" Bạch Uyên mượn bậc thang này đi xuống, không đổi sắc chuyển lời.
"Mấy vị cũng biết, Bích Long đàm ta chính là thế lực Yêu tộc, yêu thú bên dưới đủ chủng loại. Trước đây ít năm Chúc mỗ vô tình gặp được gặp được một con linh thú có được huyết mạch thượng cổ Đế Thính, thính giác cực kỳ nhạy cảm, dù là linh bảo không gian cũng không cách nào ngăn cách được. Không bằng ta đưa Đế Thính thú này tra xét Hàn Yên trâm của Âu Dương Cung chủ, ngửi qua sẽ biết bên trong có giấu người hay không." Chúc Ngu đưa tay vỗ túi linh thú bên hông, một con thú con đầu hổ thân chó, toàn thân trắng như tuyết bay ra.
"Đế Thính thú!" Trên mặt Bạch Uyên cùng Mao Di đều hiện ra vẻ kì lạ, cao thấp đánh giá con thú con trắng như tuyết này.
"Ta từng đọc trong điển tịch miêu tả về hình dạng Đế Thính thú, khá giống con thú này. Hơn nữa ta mơ hồ nghe nói thủ hạ Chúc Ngu quả thật có một yêu thú thế này, có lẽ có thể tin được lời hắn." Bạch Uyên truyền âm trao đổi với Mao Di.
Mao Di khẽ gật đầu, y cũng đọc qua điển tịch ghi chép chi tiết về dị thú Thượng Cổ này, nói rằng thính lực kinh người, trong truyền thuyết có thể nghe được tất cả âm thanh trong một giới. Đương nhiên thú con trước mắt không có được năng lực lắng nghe cả một giới, nhưng vẫn dư sức nghe ngóng tình hình bên trong một kiện linh bảo.
"Chúc Ngu đạo hữu đã có dị thú này thì cứ dựa theo cách của ngươi mà làm. Chỉ là các hạ cùng Âu Dương Cung chủ là đồng minh, ta và Bạch đạo hữu muốn thi triển một đạo Thông Tâm thuật lên người con thú này, đề phòng gian lận. Chắc Chúc Ngu đạo hữu không có vấn đề gì?" Mao Di nói.
"Đương nhiên có thể." Chúc Ngu sảng khoái đáp ứng.
Mao Di cùng Bạch Uyên thấy vậy cũng không chút khách khí thi pháp, đưa hai đạo bạch quang sáp nhập vào thân thể Đế Thính thú.
Thân thể Đế Thính thú khẽ run lên, ánh mắt thanh tịnh nổi lên thêm hai luồng thân thái nữa, nhìn về phía Âu Dương Sắc.
"Chờ một chút." Âu Dương Sắc đột nhiên mở miệng.
"Âu Dương cung chủ có ý kiến? Hay là trong cây trâm kia của ngươi quả thật có giấu ngươi, không dám để Đế Thính thú này dò xét?" Mao Di lập tức nói, khí tức toàn thân bén nhọn tựa hồ tùy thời sẽ ra tay.
"Nếu Chúc Ngu đạo hữu đã nói, bản cung đương nhiên sẽ nhường cho ngươi chút thể diện này. Chẳng qua hai người Mao Di, Bạch Uyên cũng phải dò xét." Âu Dương Sắc không phản ứng với Mao Di mà nói với Chúc Ngu.
"Đương nhiên, không riêng bốn người chúng ta mà tất cả mọi người ở đây đều phải điều tra một lần." Chúc Ngu nói.
"Cũng được." Mao Di cùng Bạch Uyên gật đầu đáp ứng.
Chúc Ngu thấy vậy bèn đưa tay điểm ra.
Đế Thính thú đi đến bên cạnh Âu Dương Sắc, nghiêng tai lắng nghe một lát rồi cất bước tránh ra.
"Thật không có...." Mao Di cùng Bạch Uyên đều dùng Thông Tâm thuật cảm ứng được ý niệm của Đế Thính thú, lông mày nhíu lại.
Đế Thính thú lập tức chuyển đến bên cạnh tất cả mọi người một lần, vẫn không có thu hoạch gì, bèn quay người nhảy vào trong ngực Chúc Ngu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Làm sao lại vậy, chẳng lẽ bọn chúng đã chạy mất rồi?" Mao Di khó có thể tin thì thào nói.
"Nếu vừa rồi đuổi theo, nói không chừng còn bắt kịp được. Hiện tại phí công trễ nải lâu như vậy, có đuổi cũng không thể bắt được rồi." Âu Dương Sắc châm chọc khiêu khích nói.
"Âu Dương Cung chủ bớt ngồi châm chọc đi, chúng ta còn không phải là đã bị bọn chúng đùa bỡn sao?" Bạch Uyên căm giận nói.
"Vừa rồi quả thật Mao mỗ làm trễ nải mọi người, ta tạ lỗi cùng chư vị." Mao Di khoát tay áo ngăn Bạch Uyên, ôm quyền thi lễ với tất cả mọi người nơi này một cái, thái độ thành khẩn.
Mọi người tại đây thấy vậy đều có hơi kinh ngạc, Âu Dương Sắc thấy vậy cũng không còn nói thêm vào nữa.
"Nếu hai ngươi kia đã chạy thoát, trước mắt bắt bọn họ lại mới là quan trọng nhất. Âu Dương Cung chủ, hai người kia là người của các ngươi, lai lịch bọn họ hẳn là đã điều tra qua rồi?" Mao Di hỏi.
Âu Dương Sắc do dự một chút, nhìn về Hoàng Phủ Quyết cách đó không xa.
Sắc mặt người kia trở nên lúng túng, cau mày tiến lên đáp:
"Khởi bẩm Cung chủ, hai người này đều thông qua khiêu chiến đảo chủ Đông Cực hải mà gia nhập vào nên không tính là môn hạ chân chính của Đông Cực cung chúng ta, nên cũng không điều tra tỉ mỉ lai lịch bọn họ. Hơn nữa...người phụ trách việc này vẫn luôn là Mạc Tam Thất trưởng lão, y đã vẫn lạc, ta không rõ ràng tình hình hai người kia lắm, cần trở về điều tra một phen mới nắm được."
Mọi người nghe thấy vậy, sắc mặt đều trầm xuống.
"Được, việc này giao cho người phụ trách. Sau khi trở về lập tức phong tỏa hòn đảo của bọn họ, nghiêm tra hết thảy tin tức liên quan đến bọn họ." Âu Dương Sắc lạnh lùng nói.
"Vâng." Hoàng Phủ Quyết lập tức đáp.
"Kết quả điều tra có nên thông báo cho tất cả chúng ta biết luôn không?" Bạch Uyên cau mày nói.
"Không cần phải phiền toái như vậy. Sau khi ra ngoài, chúng ta liên hợp tuyên bố lệnh truy nã trên toàn bộ Đông Cực hải, toàn diện lùng bắt hai người này. Với nhân số của mấy đại môn phái chúng ta, bọn hắn căn bản không có chỗ trốn." Chúc Ngu bỗng nhiên mở miệng nói.
Mấy người khác nghe vậy đều âm thầm gật đầu.
Vào thời khắc này, dị biến phát sinh!
Trên mặt đất trước mặt mọi người bỗng nhiên chấn động kịch liệt. Ngay sau đó, một tràng âm thanh trầm đục như tiếng mãnh thú gầm nhẹ từ sâu trong lòng đất truyền ra.
Sắc mặt mọi người lập tức biến đổi, còn chưa kịp tra xét rõ ràng thì mặt đất dưới chân bọn họ bắt đầu rạn nứt ra, từng cột khói cực lớn, cuồn cuộn từ bên dưới vết nứt kia xông ra ngoài.